Giấc Mơ Tuổi Trẻ

Chương 4: Trong vô thức, tôi lùi lại một bước




Cặp mày kia khẽ nhíu, đôi mắt sáng lặng lẽ trầm đi.

Tôi cũng không muốn phí thời gian đi quan sát nét mặt của anh vui hay buồn mà vội quay mặt, nếu mắt đã không thể dứt ra thì chỉ còn cách xoay cổ đưa đầu đi hướng khác là được. Đầu óc tạm thời đình chỉ hoạt động, nên tôi chỉ có thể hành động theo bản năng, đó chính là: trốn.

Chú rể Khoa đi tới, hăng hái bừng bừng đứng ra giới thiệu, “Đây, cuối cùng cũng có mặt đầy đủ rồi! Mọi người mau ra đây làm quen một lượt rồi mình bắt đầu làm lễ! Tôi còn muốn rước cô dâu của tôi! Mấy người đừng có câu giờ làm tôi sốt ruột nữa!”

“Thằng nhóc, ăn nói cho đàng hoàng một chút!” ngồi nghỉ bên trái bàn chủ tọa, mẹ chú rể đưa tay nhéo hông anh chàng một cái, mặt vẫn tươi cười với cậu mợ tôi ngồi đối diện. Bốn phía chung quanh cũng nổi lên tiếng cười, đám cưới mà, ngóc ngách nào cũng có người cười toe toét.

Cậu tôi quay sang nhìn anh hai Thiên một cái, nháy mắt.

Anh hai là con lớn của dì Hai, cũng là người cháu lớn nhất trong nhà, là người anh mà đứa làm em út như tôi tín nhiệm nhất, kính trọng nhất. Hỏi vì sao? Như tôi đã nói, thường những đứa trưởng nữ như tôi đều thích có anh hoặc chị, riêng phần tôi, đống chị gái này quá dễ sợ rồi, chỉ có anh trai là đạt chuẩn. Tất nhiên, đây vẫn luôn là tâm sự sâu kín trong lòng tôi, còn thầm kín hơn cả mối tình đơn phương dớ dẩn kia nữa, vì có cho tiền tôi cũng không dám đem điều ước nhỏ nhoi này ra thổ lộ với đám con gái dã man kia.

Trở lại chuyện chính, anh hai Thiên sau khi hiểu ý cậu Năm, liền lùa hết đám nhóc ra phía trước, lớn giọng hào hứng, “Mấy đứa ra bắt tay làm quen nhau đi, xong rồi bắt đầu làm lễ chính cho hai nhà! Bé Xíu, đi vô rửa mặt lại đi em, làm ơn!”

Tôi trợn mắt, anh hai, em vừa mới khen anh xong, sao tự dưng anh lại cho em lật xuồng là sao! Nhưng mà, haha, thật đúng ý em đó nha!

Tôi liếc chú rể một cách đen tối, xong bèn xách tà áo, nhích gót đi vòng qua đám người họ, lủi vào sau ‘hậu trường.’ Tôi không thèm vô phòng tắm dưới chân cầu thang, mà hướng thẳng lên phòng, đóng cửa khóa kĩ, xong mới vọt vô phòng tắm trong phòng xúc nước rửa mặt, mặc kệ cô dâu đang ngồi trên nệm nhìn ngu người. Cảm thấy chưa đủ mát, tôi mở nước đầy bồn rửa, rồi nhúng mặt xuống luôn. Trước khi tôi hết hơi, đã bị một bàn tay thô bạo nắm cổ nhấc lên.

Tuyết nhìn tôi thở hồng hộc, rút ra một mớ khăn giấy tẩy trang đập vào mặt tôi, bực tức nạt, “Chị làm gì mà như gặp quỷ vậy? Mau tẩy trang đi rồi ra đây em làm mặt lại cho!”

Khi tôi ngồi trên nệm cho Tuyết chỉnh trang lại, im lặng một hồi mới dám mở miệng hỏi, “Em… biết rể phụ là ai không?”

Tuyết trợn trắng mắt liếc tôi một cái, rồi đay nghiến nói, “Em không có ngu như chị!”

Tôi miết môi, để yên cho nó đánh hết mấy lớp son, xong mới dám nói tiếp, “Em rể… mấy người đó… biết nhau?”

Dường như cơn giận đã tới lúc bộc phát, Tuyết đỏ hừng mặt, đóng cây son lại ném một cái bụp vô trong hộp, gầm gừ, “Dĩ nhiên là biết! Không những biết mà còn là bà con! Mẹ nó chứ! Mới đầu gặp người sẽ làm dâu phụ là bạn thân của chị gái Khoa, em đã muốn nổi sẩy! Nếu không phải con gái nhà mình không ai thích làm dâu phụ thì em đã không cần để bên nhà Khoa bao thầu trọn gói rồi! Tới đám hỏi em nhìn thấy rể phụ là á khẩu luôn! Thằng nhóc đó là anh họ của Khoa, còn là sếp lớn, chị có tin nổi không? Bà nó! Khi đụng mặt nhau, thằng đó còn dám kéo tay em hỏi chị đâu! Bọn nó là cái thá gì? Hai cái đứa trơ tráo đó…” nói đến giữa chừng, bèn quay sang nắm chặt tay tôi, mắt hạnh lóe sáng rực lửa, “…mà mấy cái dớ dẩn đó không quan trọng! Chị! Đây là cơ hội để chị dứt khoát một lần!”

Tôi đơ ra một lúc. Thì ra là con nhỏ này, nó lo lắng cho tôi nhiều như vậy. Đúng là hiểu tôi không ai bằng nó. Tôi đang cảm động muốn khóc, tự dưng nó giơ tay bạt một phát vô trán tôi, nạt, “Khóc? Chị khóc làm cái qué gì? Bao lâu qua khóc chưa đủ sao? Uất ức cái gì? Chị nhìn chị bây giờ, thua chúng nó sao? Cần nó sao? Chị có sự nghiệp, có nhà, có xe, có mọi thứ trong tay! Chị bây giờ, chỉ thiếu một thứ duy nhất nữa thôi! Đạt được thứ này, chị sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất!”

Tôi xoa xoa trán, mẹ nó, con nhỏ này tại sao lúc nào cũng ra tay mạnh như vậy? Làm như nó muốn đập cho não tôi lộn một vòng luôn thì phải! Tự dưng nó lại chụp đầu tôi, cụng trán một cái cốp. Đờ! Lần này không phải tôi khóc vì cảm động mà vì, con mẹ nó cụng muốn lõm trán luôn rồi!

“Nhìn em đây!” tôi vội mở mắt nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt đen láy ngấn nước của nó, có hơi giật mình, coi bộ nó cũng bị đau giống tôi. Có tiếng gõ cửa bên ngoài, tiếng máy lạnh chạy vù vù, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng nhạc đưa dâu xập xình vang vang khắp phố.

Trong đám tạp thanh đó, tiếng của Tuyết thật rõ ràng, rót vào tai tôi, “Đã đến lúc chị phải tìm cho mình một nửa chân chính rồi. Không phải là kẻ trong ký ức, không phải kẻ trong mơ, càng không phải thằng khốn nạn dưới lầu, mà là một nửa chân chính của chị. Một người sẽ yêu chị giống như chị yêu người đó. Một người sẽ sánh vai cùng chị đi hết quãng đường còn lại, không phải là người chỉ biết đưa bóng lưng cho chị nhìn theo. Một người tình nguyện, sẵn sàng, bất chấp tất cả để yêu chị, thương chị, chấp nhận mọi thói hư tật xấu của chị, bao che toàn bộ khuyết điểm của chị, nhẫn nhịn chị, sẻ chia cùng chị lời thề trăm năm. Đừng chờ nữa, dứt khoát đi chị.”

Một hồi yên lặng giữa hai đứa tôi bỗng bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa vang vang cùng với tiếng gọi của chị Thu. Tuyết vuốt vuốt mặt tôi, chỉnh lại đầu tóc của tôi, cười nói, “Chị phải hạnh phúc.”

Tôi bật cười, “Câu này là chị nói với em mới đúng. Hôm nay là đám cưới của em. Chúc em hạnh phúc.” Nói rồi vòng tay ôm nó một cái.

Trong lúc hai chị em tôi đang ôm nhau tình thương mến thương thì cửa phòng bị ai đó đạp một phát thật dã man. Hai đứa tôi hãi hùng nhìn cái cửa mới bị ăn đạp, còn may là chưa gãy. Không cần nói cũng biết, chẳng ai khác ngoài đứa con gái có võ duy nhất trong nhà, Thủy, cũng là chị họ tôi nhưng nhỏ hơn tôi một năm, con gái lớn của cậu Ba. Cú đạp vừa rồi là đạp cảnh cáo, nên chưa dùng hết lực, chị ấy mà dùng hết sức, ôi mẹ ơi, đám cưới mà phải gọi thợ tới thay cửa thì thiệt nhục mặt.

Tôi sực nhớ ra nên hỏi Tuyết, “Chị Thu với mấy người kia có biết chuyện của chị không?”

Tuyết lắc đầu, tôi còn chưa kịp thở phào thì nó đã nói như chém sắt, “Biết chị bị người ta đá nên cô Tư, bác Tư mới mua vé đem cả nhà chị đi gấp. Nhưng mà chị yên tâm, mấy chĩ không có biết thằng đó là thằng nào, con đó là con nào. Gian phu dâm phụ, tụi nó sẽ có ngày… hừ!”

Sống lưng tôi lạnh toát, da gà da vịt nổi lên từng cơn.

Mẹ nó, cứ thử tưởng tượng mấy bà dã man kia mỗi người một món binh khí đem hai người nào đó xử đẹp, rồi đám cưới thành đám ma… Tôi tự hỏi, vì sao gia đình mình lại có thể sản xuất ra các loại hàng vừa hiếm vừa lạ như ri?

Cửa mở, lần lượt Thu-Thủy-Thảo-Như-Mai năm bà kéo nhau vào, trên mặt có gấp gáp nhưng hưng phấn có thừa. Mai, con bé nhỏ tuổi nhất, vai vế cũng nhỏ nhất trong đám tụi tôi nhào lên giường, phấn khích nói, “Trời ơi! Chị làm gì trốn trên này lâu dữ vậy? Hồi nãy chị không có thấy mấy anh bên nhà trai đâu! Ai cũng đẹp như diễn viên người mẫu!”

Thảo, con gái út của cậu Ba cũng góp vui, “Thiệt luôn! Nhà bên đó ít con gái, nên đi qua đây toàn là con trai! Mấy chị có thấy mấy chiếc xe hơi dưới lầu chưa? Toàn là xe rước dâu đó! Xe nhà hết đó nha! Nhất là cái xe chở cô dâu chú rể với đôi phụ, cha, nhìn mà mê!”

Thủy, cô gái có cái tên dịu dàng trong trẻo biết bao, nhưng lại sở hữu một tâm hồn vách sắt tường đồng, giơ tay lên gõ một cái vô đầu hai đứa nhóc kia, trầm giọng, “Nhảm xàm! Của người ta chứ có phải của mình đâu mà mơ!”

Chị Thu, trưởng lão rốt cuộc cũng hắng giọng, “Được rồi mấy bé. Chú rể sắp lên đây xin dâu, có biết phải làm gì chưa?”

Cả ba đứa, thêm tôi nữa là bốn, đồng thanh, “Biết!!” Hỏi dớ dẩn! Tất nhiên phải đòi lại mớ phí tổn ngày hôm qua chớ! Với lại, bên chú rể khá như vậy, không tranh thủ lần này thì làm gì có lần sau!

Cái màn phí tổn này, tôi không biết nhà người khác có hay không, chứ nhà tôi thì từ lúc gả chị Thu, cháu gái lớn nhất trong gia đình, mấy chị em họ đã bắt đầu phổ biến ‘tập tục tốt’ này. Mặc dù hai cái đám gả trước tôi không có dịp tham dự, nhưng lần này, há há, không thể thiếu phần chị đây!

Rốt cuộc thì dâu phụ chính quy cũng nhập bọn. Như mấy người kia, tôi cũng gật đầu chào Trúc, ngoài ra cũng không biểu lộ gì đặc biệt. Trúc nhìn tôi, dường như muốn nói lại thôi.

Tôi cũng không rảnh hơi chờ nghe cô ấy nặn ra từng lời như trước kia nữa. Bỗng dưng nhận ra, trước kia tôi đã dành hơi bị nhiều kiên nhẫn cho hai người họ, dường như toàn bộ kiên nhẫn cả đời của tôi đều bị lãng phí hết rồi.

Cửa gõ, bên ngoài có tiếng Khoa vọng vào, “Tuyết, anh tới đây!”

Chị em tôi vừa nghe đã ôm bụng cười khúc khích, thiệt là mắc ói! Còn mặt con Tuyết thì đỏ lừ như màu áo dài mà nó đang mặc luôn! Chị Thu nhìn quanh, quyết định để bé Như ra quân đầu tiên.

Con bé mở cửa, đập vào mắt chúng tôi là Khoa, phía sau cậu là mấy người thanh niên mặc vest đen. Mắt tôi lướt nhanh qua người đàn ông cao lớn đứng ngay sau Khoa.

Phòng ngoài là phòng sinh hoạt chung của ba chị em Tuyết, nên không có sự kiện chen chúc chật chội trên hành lang. Tôi thầm nghĩ, có phải cậu đã tính trước từ lúc đám cưới chị Thu nên mới cho sửa nhà theo kiểu này không đây, dám lắm à nha.

“Bé Như à, cho anh qua cửa nha!” chú rể cười toe toét, nhét vào tay con bé ba cái bao lì xì đỏ. Con nhóc kia thấy trai là sáng mắt, đâu có để ý tới tiền, nhưng mà nó rất có kinh nghiệm từ hai cái đám gả trước, nên đã dõng dạc hô to, “Ti! Đem rượu ra đây!”

“Dạ! Có đây!” nhóc Ti, em trai bé Như từ một bên mấy tên anh em nhà gái đã đứng chờ sẵn từ nãy liền bê ra một hũ rượu. Là rượu nếp than, tôi nhìn mà trợn mắt. Cái hũ thủy tinh, chất rượu tím than chừng một phần ba sóng sánh, khuếch tán lớp đọng dưới đáy, mùi rượu nồng nàn tỏa khắp gian phòng.

Tôi ực một cái, cảm thấy cổ họng khô khan, bèn vớ một chai nước lọc, mắt vẫn không rời khỏi hũ rượu chất lượng cực cao mà cậu Tám tôi đã cất. Cái này là biện pháp đốt bao tử không tốn tiền nè, hy vọng không cần phải gọi cứu thương.

Lấy hũ rượu từ tay nhóc Ti, bé Như đưa ra trước mặt chú rể, cười hì hì, “Tới đi anh!”

Chú rể trố mắt nhìn xong liền quay lại hỏi anh em mình, “Ai ra?”

“Để tao!” một anh chàng đô con từ phía sau đi ra, không cao như những người còn lại, nhưng thân hình dưới lớp vest dày có vẻ rắn chắc, gương mặt tròn tròn, nụ cười tếu tếu làm sao. Anh chàng nhận hũ rượu từ tay bé Như, cười khúc khích với mấy người phía sau, “Lát nữa nhớ chở tao về!”

“Yên tâm! Tụi mình còn ‘hậu cần’ phía sau, lo gì!” một người cười vang, kéo theo cả đám cùng cười.

Anh nọ tu ừng ực hũ rượu, xong còn lịch sự trả hũ không về tay bé Như, cười tươi rói hỏi, “Anh tên Lâm, bé tên gì?” còn chưa kịp nghe câu trả lời, đã đổ ầm.

Anh Tấn, con trai thứ của dì Hai tôi, đứng bên đội ngũ ‘hậu cần’ của nhà gái búng tay hô, “Dọn hàng!” một cái, mấy đứa con trai nhà gái liền hăng hái đi lên kéo chàng Lâm nọ quăng lên sô pha. Ai cũng cười ầm lên.

Tới lượt chị Thảo nhà ta ra trận. Nhà gái lắm chiêu thì nhà trai cũng nhiều trò. Hình như chú rể đã chuẩn bị cho phần này kĩ lắm rồi. Nhìn bọn họ háo hức ra quân mà tôi đâm ra nóng ruột. Tôi làm gì có nhiều trò như vậy, mấy năm qua ở Mỹ ngoài đi học đi làm hoặc ở nhà, tôi cũng đâu có giao du gì nhiều, học đâu ra mấy trò ngáng chân này. Cũng may đến khi chị Thủy ung dung ngồi trên lưng anh chàng nọ đang hì hục hít đất, đầu óc tôi chợt xoay chuyển ra một chiêu.

“Chị đáng quý! Cho em qua cửa, please!” chú rể nhét vào tay tôi một mớ lì xì đỏ. Tôi cũng không khách khí mà mở ra đếm, đếm xong trặc lưỡi, “Chú em à, không phải chị không cho chú qua cửa, nhưng mà… chị chỉ xài đô la thôi.”

Khoa gãi đầu cười khà khà, “Chị, giờ chị đang ở Việt Nam, chịu khó xài tiền Việt đi…”

Tôi cười khì, vỗ vai cậu em rể, nói, “Được rồi, chỉ cần cậu đáp đúng câu hỏi của tôi, cậu qua cửa!”

“Chỉ một câu? Sao dễ quá vậy? Chị hỏi mau đi! Mau đi!” Khoa cươi tươi rói. Tôi dám chắc, cậu chàng đang nghĩ tôi sẽ hỏi mấy câu đại loại như là, có yêu Tuyết không, có thương Tuyết không. Mẹ nó chứ, tôi cũng không đến nỗi buồn nôn như vậy.

“Có một câu nói, tôi sẽ nói ra vế đầu, chỉ cần cậu nói đúng vế sau là OK, sẵn sàng chưa? Quên nữa, không được hỏi gú gồ, nếu không thì coi như thua!” tôi nháy mắt Khoa, cười hề hề.

Dường như nụ cười của tôi có hơi kinh, nên đám nhà trai đều sượng lại chút xíu, còn đám nhà gái đều đang hục hặc cười khoái chí. Cảm giác được người ta chú ý, tán thưởng thật là khiến tôi cao hứng dữ dội. Nói chung, tôi vẫn là người ham hư danh. Hắc, kệ nó đi, hư danh thì hư danh, tôi cũng không phải thánh nhân.

Liếc nhìn cô dâu cười mà như đang nghiến răng nghiến lợi, cái này hả, chắc chắn là lửa đốt đít rồi, muốn về nhà chồng dữ nha…

“Love is friendship that has caught fire. It is quiet understanding, mutual confidence, sharing and forgiving…” tôi kéo hơi, xong lại quay sang nhìn chú rể cười sáng lạn, “Hai câu tiếp theo là gì?”

Trong gần mấy phút tiếp theo, tôi đứng giữa nhà, tận hưởng ánh mắt tán thưởng cực kì từ toàn thể anh chị em ‘đồng đảng’ nhà gái, và ánh mắt nửa tán thưởng, nửa khó xử của đám thanh niên nhà trai. À quên, còn có ánh mắt sắc như dao cạo của cô dâu nào đó bắn tới từ phía sau.

Lâu lắm rồi mới có cảm giác thành tựu như vậy, tựa như năm nào đó tôi thay mặt cả lớp lên nhận giải nhì báo tường, giải ba thời trang. Quá sướng!

“It is loyalty through good and bad times. It settles for less than perfection and makes allowances for human weakness.” Chất giọng trầm nhưng thanh sắc rõ ràng, đầy tự tin, thong thả thốt lên hai câu còn lại của đoạn văn.

Từ một bên chú rể, người mà tôi đã cố tình lờ đi như không thấy bước tới trước mặt tôi.

Anh đứng đó, dáng người cao ngất, tay đút túi quần, ung dung nhìn tôi. Đôi môi anh khẽ cười, ánh mắt mang theo tán thưởng, nói, “Đó là một đoạn trong Ann Landers của Chicago Sun, không ngờ em cũng biết… Mỹ, em cuối cùng đã trở về…”

Câu ‘em cuối cùng đã trở về’ đó anh nói ra thật nhẹ tựa lông hồng, cảm giác lại nặng tựa thái sơn. Anh nói, cứ như vừa dùng hết hơi thở cuối cùng, khiến tôi bất giác phải ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt anh sáng quá, khiến con ngươi tôi cay nhức, nhưng làm thế nào cũng không dứt ra được.

Tôi còn chưa kịp trả lời thì chú rể đã nhao nhao lên, còn có tiếng vỗ tay rần rần từ cả hai bên nhà trai lẫn gái.

Khoa nhảy bổ tới làm tôi hết hồn lùi lại, anh chàng háo hức, “Đúng rồi phải không? Vậy em bắt cô dâu được rồi nha!!” nói xong lập tức lao vô phòng, bế Tuyết lên rồi chạy xuống nhà.

Một chuỗi sự việc xảy ra sau đó nhanh như vũ bão. Nhà trai thế tấn công ồ ạt, bất ngờ, nhà gái ngoài miệng thì nói cứng nhưng hành động xách hoa xách giỏ, xách giày xách áo đi theo cô dâu chú rể thì nhanh còn hơn xe chạy. Tôi cũng vội đeo túi, ôm theo thùng trang điểm cùng một mớ mấy thứ linh tinh chạy theo cô dâu. Gì chứ, nhiệm vụ của chị em tôi là phụ cần theo qua nhà trai, cho tới buổi chiều kéo nhau ra nhà hàng cũng phải tháp tùng sát theo cô dâu, làm sao lơ là sơ sót được!

Một cánh tay đưa ra cầm lấy thùng trang điểm trên tay tôi. Anh nói nhỏ, “Để anh.” Rồi bước qua tôi đi xuống trước. Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh trong hai giây, xong lập tức kiểm tra lại căn phòng, tắt máy lạnh, tắt đèn, khóa cửa cẩn thận rồi mới mò xuống sau cùng.

Có lẽ vì không khí hôm nay quá mức vui vẻ, nên khi nhìn theo bóng lưng anh lần nữa, tôi không có chút cảm giác ngứa ngáy gì trong lòng.

Bọn họ làm lễ nhanh như chớp. Hai bên gia đình đều cười tít mắt, mẹ chồng và chị chồng, anh chồng của Tuyết vui đến nỗi gương mặt nở hoa. Còn Tuyết, phải công nhận, con nhỏ quá đẹp. Cô dâu nhà này sản xuất ra quả nhiên danh bất hư truyền, đẹp không tả xiết. Áo dài khăn đóng màu xác pháo, mặt hoa da phấn, mắt ngọc mày ngài, môi thắm cằm thon, đúng là sắc thắm nghiêng thùng. Tự dưng cảm xúc dạt dào, cảm thấy con gái đẹp như vậy gả đi quá uổng phí, tôi lầm bầm rì rì một câu, “Tiếc quá…”

“Cái gì tiếc?” giọng chị Thu cất lên sát bên tai làm tôi giật mình. Chị lia cặp mắt hoa đào liếc hết một đám vest đen bên nhà trai, rồi kề tai tôi hỏi nhỏ, “Em quen rể phụ?”

Chợt nhớ tới hình ảnh trừu tượng đầy máu me kia, tôi rùng mình một cái, lắc đầu nguầy nguậy, “Không quen! Chỉ biết sơ sơ… sơ sơ thôi!”

“Vậy còn phụ dâu? Cô tên Trúc đó, có quen không? Sao hồi nãy chị thấy là lạ…” nói thật, chị Thu tôi lấy chồng ở nhà dạy con quả thật là uổng phí. Chĩ mà đi làm thám tử tư hay cảnh sát hình sự tâm lý, chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn. Linh tính quá mạnh, mũi quá thính, ánh mắt quá sắc bén, đầu óc xoay chuyển cực nhanh. Tôi thầm niệm nam mô, chị, làm ơn đừng hỏi xoáy đáp xoay em nữa…

Liếc mắt nhìn cặp đôi vai phụ phía sau cô dâu chú rể, caravat hồng với áo dài hồng, bọn họ vẫn chói mắt như ngày nào. Tôi bật cười, “Là người quen cũ thôi, không thân thiết gì mấy.”

Thấy tôi cười vui vẻ, chị Thu cũng không hỏi gì thêm. Mà đám bà tám đứng bên cạnh bảo đảm đã dỏng tai nghe hết, vì sau đó, tôi có cảm giác bọn họ cực kỳ chú ý tới nhất cử nhất động của đôi phụ tá kia.

Tôi lại cười sung sướng, có nhiều người thương mình, quan tâm mình như vậy, hỏi sao mà không sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.