Giấc Mơ Không Phiền

Chương 2: Trung




Không bao lâu, trường học tổ chức cuộc toạ đàm giáo dục tuyên truyền về đồ cấm. Người giảng chủ yếu là trưởng đồn công an, hơn 50 tuổi, bụng phệ, tiếng phổ thông giống như ngôn ngữ khó với ông ấy. Trợ giảng là Thẩm Viễn, ước chừng là trông anh tuấn, bị kéo đến giữ thể diện.

Duyên phận trời cho.

Doãn Tư ngồi ở chỗ rất xa trên khán đàn, cảm thán như vậy.

Trên màn hình lớn, đếm kỹ công tích của Sở Trưởng vĩ đại. Phía dưới, có thêm sơ lược lý lịch ít ỏi của Thẩm Viễn: Tốt nghiệp trường học Cảnh sát nổi danh, tuổi còn trẻ, đã có chút thành tựu.

Nữ sinh bên cạnh lẩm nhẩm lầm nhầm, đều đang thảo luận diện mạo của Thẩm Viễn.

Sở Trưởng phát biểu xong một hồi thao thao bất tuyệt, mới đưa microphone vào tay Thẩm Viễn.

Anh nhẹ nhẹ giọng: “Có lẽ thoạt nhìn, việc này cách chúng ta rất xa, giống như chỉ xảy ra trong TV, trong phim, nhưng mọi người nhất định không được thiếu cảnh giác, đương nhiên, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng… Nếu phát hiện người thân và bạn bè, có loại chuyện như vậy, nhất định không phải sợ, báo cảnh sát đầu tiên. Đây không phải hại họ, mà là trợ giúp.”

Tiếng phổ thông của anh, còn tiêu chuẩn hơn so với Sở Trưởng vừa nãy, cũng dễ nghe hơn nhiều.

Doãn Tư nhớ đến, năm trước cũng có một cuộc toạ đàm cùng loại như vậy, anh lúc ấy có thể cũng ở đó hay không? Lại nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi.

Hiệu trưởng cất bước lên đài, bắt tay cảm ơn với bọn họ.

Kết thúc toạ đàm, mọi người đi vòng vèo về phòng học.

Quay về lớp, mọi người còn đang say sưa nói về Thẩm Viễn, nói anh có bề ngoài đẹp như vậy, làm cảnh sát thật đáng tiếc.

Bạn học có quan hệ rất tốt chọc chọc cô, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy có phải là người đưa cậu đến trường học đợt trước không?”

Cô ấy rõ ràng nhìn Thẩm Viễn đã cảm thấy quen mắt đến cực điểm, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ lại.

Doãn Tư “ừm ừm à à” mà đáp lại, không biết thật giả.

Sự việc đêm đó, là bí mật của cô, cả đời chôn giấu dưới đáy lòng, đánh nát, hủ bại, cũng sẽ không nói ra bí mật đó.

Thẩm Viễn là người bảo hộ của cô.

***

Tan học tiết tự học buổi tối, Doãn Tư tạm biệt bạn học, một mình về nhà.

Vị trí nhà cô tương đối xa, thường ngày, mẹ sẽ đến trường đón cô, gần đây bà đi công tác, Doãn Tư chỉ có thể đi một mình.

Cha? Cha sẽ không quản cô tan học khi nào, về đến nhà khi nào.

Doãn Tư cúi đầu, nhìn bóng dáng dưới chân, trong đầu hồi tưởng đến cuộc thi toán học buổi chiều, ảo não không ngừng: “Viết quá nhanh, sơ suất, nên sai vài chỗ chỗ không nên sai.”

Bỗng dưng, cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ không thuộc về mình.

Doãn Tư chậm rãi dừng lại, tiếng bước chân phía sau cũng dừng lại theo.

Cô từ trước đến nay rất tin tưởng giác quan thứ sáu của chính mình, dự cảm không tốt trong lòng lúc này làm cô sinh ra cảm giác nguy cơ.

Tim đập gia tốc, bịch, bịch, chấn động ở trong lồng ngực, hình như có tiếng vang chia năm xẻ bảy, làm cô lâm vào kinh hãi.

Doãn Tư nhìn quanh bốn phía, phần lớn các cửa hàng đều đã đóng, chỉ còn mấy nhà dân cư còn sáng đèn.

Một con đường này, đèn tối, ít người, lại là lúc muộn như vậy, lỡ mà gặp phải kẻ bắt cóc gì đó…

Đầu óc Doãn Tư xoay chuyển nhanh chóng, không thể dừng lại, dừng lại sẽ cho anh ta cơ hội. Cô nâng chân lên một lần nữa, đi một bước còn nhanh hơn bước trước đó. Lần trước, phương hướng Thẩm Viễn đưa cô đến đồn công an, là đi về chỗ nào? Mũi chân Doãn Tư vừa chuyển, dường như là chạy đi.

Người nọ dường như nhận thấy được cô đã phát hiện, ngoan độc hơn, bước chân nhanh hơn.

Doãn Tư bình thường vẫn là có rèn luyện, nhưng chờ đến khi chạy đến cửa đồn công an, cũng đã thở hồng hộc.

Cô chống đầu gối há miệng thở dốc, sau đó nhìn xung quanh, nhìn thấy một bóng dáng đen tuyền, không lộ dưới đèn đường.

Người nọ đại khái không phải quen tay, không bắt được cô trước khi cô chạy đi tìm được cứu viện, mắt thấy bỏ lỡ cơ hội tốt, xám xịt rời đi.

Trong lòng Doãn Tư cũng giật mình, không dám đi, sợ anh ta không đi xa.

Do dự một lúc, cô quyết định đi vào đồn công an.

Đồn công an có hai cảnh sát, một người đang dựa bàn làm việc, cũng không ngẩng đầu lên; một người chống cằm, ngồi ở phía sau bàn làm việc quan sát camera. Như là đang quan sát camera, người lại sắp ngủ mất.

Bất ngờ chính là Thẩm Viễn xuất hiện trên toạ đàm không lâu trước đây.

Ồ, hôm nay là thứ ba, là anh trực ban.

Doãn Tư cố tình làm ra tiếng vang lớn, hấp dẫn sự chú ý của anh.

Anh quay đầu đi, lướt qua màn hình máy tình nhìn về phía cô, cái liếc mắt này, như là xuyên qua năm tháng hoang vu rất dài.

“A, là em, cô gái bỏ nhà rời đi.” Anh trêu ghẹo: “Lại đi ra ngoài?”

Doãn Tư nói: “Trên đường về nhà bị người khác theo dõi, chạy đến đây.”

Thẩm Viễn đi ra từ sau bàn, trên trán cô còn có mồ hôi chưa khô hẳn.

Anh tán thưởng: “Không tồi, phản ứng rất nhanh, biết chạy đến đồn công an, còn biết tìm người bảo vệ. Như vậy bây giờ, để anh hộ tống em về nhà đi.”

Trên đường im ắng, đạp lên ánh sáng, đều giống như có âm thanh kẽo kẹt.

Hai người cách nhau một tay, toàn không chủ động đáp lời.

Thẩm Viễn giống như thiếu niên, đôi tay đè ở sau đầu, nhìn lên trời sao, trong miệng hát gì đó.

Doãn Tư cẩn thận phân biệt một lát, là bài “Nữ nhi tình”. Một người đàn ông hơn hai mươi, hát bài hát loại này… Doãn Tư len lén nhịn cười.

Lúc này, nếu cô nhìn lén trong mắt Thẩm Viễn, thì có thể thấy, ngoại trừ ảnh phản chiếu của vài ngôi sao, còn có ý cười nở rộ. Nở rộ trong nước như vậy.

Doãn Tư nhớ đến một câu xem được trên mạng: Mặc dù chân dẫm lên vũng bùn của cuộc sống, cũng phải nhớ nhìn lên trời sao.

Khi đó cô còn không rõ ràng lắm, vũng bùn dưới lòng bàn chân của bọn họ đến tột cùng rộng lớn như thế nào.

Cho nên, cô còn có thể ôm rất nhiều mong đợi với những đồ vật không thực tế. Đây là đôi chân duy chỉ thuộc về người thiếu niên.

Cho đến khi đến dưới tầng nhà cô, cô mới mở miệng: “Về sau… Em có việc, có thể tìm anh không?”

Trong lời nói của cô đã lộ ra sự chờ mong nào đó.

“Đương nhiên rồi.” Thẩm Viễn nghiêm, rào rào chào một lễ: “Chức trách của chúng tôi chính là: vì dân phục vụ!”

Doãn Tư phốc cười ra.

Mấy ngày nay mẹ đi công tác, cho dù Thẩm Viễn không trực ban, cũng là do anh đưa cô về nhà.

Trên đường, bọn họ không hề giữ sự trầm mặc xấu hổ, bọn họ nói chuyện thơ ấu, nói công việc, nói lý tưởng, cũng nói đến tình yêu.

“Em nghĩ, hai người nhất định không thể trói buộc lẫn nhau, nhưng lúc nào đó gặp phải chuyện khó khăn, lại cũng không thể đứng ngoài cuộc, phải “hy sinh” dũng khí của chính mình một chút. Nếu không, làm sao có thể gọi là người yêu?”

Doãn Tư có chút thẹn thùng, sợ Thẩm Viễn cười cô trẻ con, lại kinh ngạc phát hiện, tam quan của bọn họ lại phù hợp như thế, thế cho nên khi cùng nói, linh hồn cũng hơi phát ra âm thanh cộng hưởng.

Sau đó mẹ trở về, lại có rất nhiều bài thi thi nhau đến, bọn họ lại khó gặp mặt.

***

Lớp 12, cha mẹ cuối cùng cũng không thể chịu đựng lẫn nhau, ly hôn.

Doãn Tư quyết định ở với mẹ, cha vì ném đi một gánh nặng mà cảm thấy may mắn.

Mẹ thuê một căn nhà ở cạnh trường học, để cô thuận tiện đi học.

Cuối tuần, Doãn Tư muốn giúp mẹ quét tước nhà ở, mẹ không cho, bảo cô làm bài tập, chuẩn bị cho thi thử.

Một bài văn 800 chữ, kem đánh răng có ích không, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra. Doãn Tư táo bạo nắm tóc.

Tròng phòng tràn ngập mùi nước sát trùng, Doãn Tư đẩy cửa sổ ra, nghĩ thông suốt hóng gió, cho bay hết mùi, không ngờ, vậy mà thấy Thẩm Viễn.

Hoá ra, bên trái của nhà chính là đồn công an.

Một tay của anh cắm ở eo đứng ở ven đường, dường như đang xử lý tranh cãi gì.

Anh cũng thấy cô, kinh ngạc trong chớp mắt, ngay sau đó, phất phất tay, ý bảo cô đóng cửa sổ lại. Doãn Tư không để ý đến.

Đám người kia không biết như thế nào, lớn tiếng tranh chấp, đến sau đó trực tiếp động tay chân.

Doãn Tư nhìn rất rõ ràng, Thẩm Viễn muốn kéo lại, trong lúc hỗn loạn, bị đánh sai mấy quyền. Doãn Tư mấy lần định lên tiếng, nhắc nhở anh chú ý, chung quy vẫn bận tâm đến mẹ.

Cuối cùng, đồn công an lại có thêm vài vị cảnh sát, mới ngăn trò khôi hài này lại được.

Thẩm Viễn đi vào không được vài phút, lại đi ra lần nữa, ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ của cô. Bên trong dự kiến, cô thấy toàn bộ hành trình. Thẩm Viễn lộ ra một nụ cười rất bất đắc dĩ.

Tư thế đứng thẳng của anh, đặc biệt giống bộ dáng đêm đó, anh vừa đi, vừa nhìn lên trời sao.

Doãn Tư dùng khẩu hình nói với anh: Chờ em. Cũng mặc kệ anh có nhìn hiểu hay không, liền kéo cửa sổ lên, hô “Con đi ra ngoài trong chốc lát”, khi mẹ còn chưa phản ứng lại, chạy ra khỏi nhà.

Tuy chỉ ở sau nhà, đi vòng qua, vẫn phí mất ba phút.

Anh không đi, đứng tại chỗ chờ cô. Anh đã nhìn hiểu cô nói gì.

Đợi đến khi cô đi đến trước mắt, anh mở miệng trách cứ trước: “Bảo em đóng cửa sổ, không nghe lời. Có bị doạ đến hay không?”

Anh coi cô như một đứa trẻ còn nhỏ tuổi, không rành thế sự.

Cô lắc đầu, cãi nhau là việc thường xảy ra trong nhà cô, thậm chí cãi nhau đến lợi hại, động cả tay, kéo cũng không kéo được.

Doãn Tư quan tâm mà nhìn anh: “Có bị thương hay không?”

“Không có việc gì.” Thẩm Viễn nói; “Sao em ở đây? Chủ nhật không nghỉ sao?”

“Em với mẹ em chuyển đến nơi này.” Doãn Tư không muốn nói đến chuyện khó coi của nhà mình, nói sang chuyện khác: “Vừa rồi làm sao thế?”

“Gia đình cãi nhau, loạn thành một nồi cháo.” Anh bấm tay, búng một cái không nặng không nhẹ lên trán cô: “Thích xem náo nhiệt như vậy là không tốt.”

Doãn Tư trừng lớn mắt: “Đêm đó…”

Nói như vậy, lần đó, anh thật sự thấy cô, không phải ảo giác của cô.

Tầm mắt Thẩm Viễn bỏ qua cô, thu tay lại, tươi cười cũng thu lại: “Mẹ em.”

Ngày đó, mẹ rất tức giận, không màng hình tượng mà chất vấn cô, Thẩm Viễn là ai, bọn họ có quan hệ gì. Doãn Tư giải thích một năm một mười, bà không nghe, cứ nói cô yêu sớm, muốn bọn họ chia tay.

Lại là như vậy, lại về với trạng thái ngang ngược vô lý khi cãi nhau với cha. Lúc đầu hoảng loạn, sau thành vô lực, uỷ khuất.

Tiếp tục dây dưa xuống, cũng không có kết quả, cô quay người vọt vào phòng ngủ.

Cửa đóng vang rung trời.

Cô trốn ở trong ổ chăn, cắn góc chăn khóc.

Trách mẹ không hiểu mình; trách cha, bức mẹ thành người như vậy; cũng trách cuộc sống, cuộc sống tàn nhẫn, từng lần từng lần đánh nát vỏ bọc cứng cỏi bên ngoài của cô. Lần này cô còn không kịp sửa lại, đã đi xa ngàn dặm.

Tóm lại, cô giận dỗi, đều trách hết tất cả những gì có thể trách, nhưng không có cách nào trách được Thẩm Viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.