Phó Nhiễm ở bên ngoài không có mục đích đi khắp nơi dạo suốt một vòng. Mới đầu nghĩ hẹn TầnMộ Mộ cùng Tống Chức, nhưng trải qua chuyện náo loạn cùng Minh Tranh như vậy, tâm tình đó cũng bị xua tan mất.
Tới gần tối, lúc này xeAudi màu đỏ mới thong thả trở lại Tôn Vân Thủ Phủ, cô đi từ gara ra,không để ý đi lên phía trước. Lúc sau cô vô thức ngẩng đầu, thấy ngườiđứng ở trong hoa viên là Minh Thành Hữu.
Hành lang có kiến trúcxây dựng hiện đại, hai bên cân xứng có tám hình dáng các loại hoa khắctrên cửa gỗ, hướng bao trùm trên đỉnh đầu là cây Tử Đằng, lúc này đã gần đến mùa đông nên không thể mở rộng tầm mắt, cây lá xanh tươi rộng rãixòe ra.
Nếu vào đúng lúc như tình cảnh này mà có hoa Tử Đằng rủ xuống nhất định có thể mê loạn mắt người.
Trên người Minh Thành Hữu mặc một bộ tây trang màu trắng sạch tinh khiết,lóa mắt, sáng chói lưu ly. Giữa lông mày như có lưu một ánh chiều tà hắt vào, Phó Nhiễm đứng ở trên con đường nhỏ, thấy hắn quay đầu lại, cảmgiác người đàn ông trước mặt chân thật như vậy, không có chút nào làđang lấy lòng mọi người.
"Em đi đâu?"
Cô nghiêng đầu bị gió thổi loạn sợi tóc
"Đi ra ngoài đi dạo một vòng."
Minh Thành Hữu nhấc chân lên đi đến bên cạnh Phó Nhiễm.
"Với ai?"
Cô cố che dấu, giữ nét mặt vẻ tự nhiên. "Oh, vốn là định hẹn Mộ Mộ cùngXèo Xèo, nhưng bọn họ cũng không tới, em chỉ có đi một mình."
Ánh chiều tà phía tây hừng hực khí thế trông dày đặc như máu, Phó Nhiễm đivài bước lại dừng lại, tay phải đặt ở trên trán, giống như đang lầm bầmlầu bầu.
"Cũng không biết khi nào thì có thể kết thành tuyết?"
Minh Thành Hữu vòng qua bả vai cô, mang theo cô cùng đi lên phía trước.
"Dựa vào loại ngày như thế này, năm nay có thể có không biết bao nhiêu tuyết."
Minh Thành Hữu thu hồi ánh tà mị trong mắt, im lặng ôm Phó Nhiễm trở về đếntrong phòng. Khoảng cách hai người nằm ở trên giường không hề ngăn cáchmột tay, trong chiếc chụp đèn trong suốt, ánh sáng như vung cánh hồ điệp bao phủ lên hai người.
Minh Thành Hữu nghiêng người, cánh tayđưa tới, trong nháy mắt Phó Nhiễm như đã đề phòng trước, cô xoay ngườiđem phần lưng quay về phía hắn.
Minh Thành Hữu chống nửa ngườilên trên, bàn tay dán sát vào bên eo cô vuốt ve nhiều lần. Phó Nhiễmkhông khỏi bực bội hất tay của hắn ra.
"Có phải tính em lạnh nhạt không?"
Giọng người đàn ông không ngăn được ảo não.
Phó Nhiễm đắp chăn co lại hướng thành giường, chẳng lẽ tình dục thật sự có thể cùng tình yêu tách ra sao?
Thân thể của cô đã tiếp nhận Minh Thành Hữu hai lần, lần đầu tiên là sau khi ở trong trạng thái hoàn toàn say rượu không tỉnh táo, có thể lần thứhai, ngay cả mỗi bước hắn đi vào, bất kể là cô muốn quên nhưng trong kýức vẫn còn như mới.
Cô không phải là không có rung động, cho nên mới sợ hãi.
"Em mệt mỏi."
Ánh mắt Phó Nhiễm nhắm lại, giấu gương mặt buồn bực vào chăn mền.
Ban ngày Minh Tranh làm một việc không khác gì ném vào cuộc sống thật vấtvả mới yên tĩnh của cô một đòn trí mạng. Giật mình, những rung động vẫngợn sóng như cũ, cô không ôm hy vọng xa vời, nhưng cũng không có nghĩalà thật sự cô không mong muốn điều gì.
Bên cạnh không có động tĩnh, một lát sau, Phó Nhiễm nghe được tiếng tắt đèn.
Lúc nhận được điện thoại Lý Vận Linh gọi tới, đúng lúc Phó Nhiễm đang ởphòng làm việc, giọng điệu đầu điện thoại bên kia cứng nhắc.
Ngoại trừ nói cô lập tức về nhà một chuyến, ngoài ra những lời khác không cónói nhiều. Trực giác Phó Nhiễm không rõ lắm, lúc lên xe gọi cho MinhThành Hữu, lại phát hiện bên kia không người nào nghe máy.
Xe đi vào biệt thự Nam Đường, Phó Nhiễm đem đồ tốt đã mua lấy ra từ phía sau cốp xe, cô vội vàng đi về hướng phòng khách.
Chân phải mới bước vào, liếc mắt liền thấy Minh Tranh ngồi đưa lưng về phía cô.
Đối diện còn lại là Lý Vận Linh sắc mặt rất khó coi cùng với Minh VânPhong. Trong lòng Phó Nhiễm lộp bộp hạ xuống, bước chân đi qua đại sảnhphát ra âm thanh không khỏi đơn độc, cô mang thứ đó để ở một bên.
Nhưng hai người lại ngó cũng không thèm ngó lấy một cái, Lý Vận Linh đưa tay chỉ sang một cái ghế sa lon bên cạnh.
"Con đến ngồi chỗ này."
Phó Nhiễm thấp thỏm ngồi xuống, ánh mắt trông thấy thần sắc Minh Tranh lạnh nhạt, trong lòng lúc này mới thoáng nhẹ nhõm.
Bảo mẫu mang cho cô cùng Minh Tranh mỗi người một ly trà ngâm thượng hạng.Từ trên ghế salon, Minh Vân Phong rút ra từ trong phong thư một tấm hình ném qua, tấm ảnh ngửa lên rơi tới hướng khay trà, còn có cả một tờ giấy A4.
"Đây là bị ký giả nào đó chụp ảnh gửi đến, đối phương nóimuốn giải quyết phải cam lòng chi tiền, may mắn là hắn cần tiền. Chuyệnnày một khi cho lên báo, Minh gia chúng ta bày mặt ở kia sao? Lão Đại,nói một chút!"
Minh Tranh đưa tay với lấy tấm ảnh cầm ở trong tay, Phó Nhiễm liếc nhìn, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
Bất luận là từ góc độ nào nhìn xem, ít nhất chỉ bằng nhìn vào việc bọn họ há miệng là đã không thể nào nói rõ.
Ngón tay Lý Vận Linh nhiều lần vuốt phẳng dây vòng ngọc đeo ở cổ tay trái,gương mặt bà không rõ thần sắc nhìn về phía Phó Nhiễm. Lúc này có MinhVân Phong ở đây, bà không tiện nói nhiều.
Minh Tranh đặt tấm hình trở về chỗ cũ, lại trầm mặc như trước.
Minh Vân Phong hừ lạnh, không khí ngược lại hạ xuống, trong phòng khách lớntĩnh lặng, ngay cả tiếng của một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghethấy.
Lời kế tiếp của Minh Vân Phong quả thực lại như mặt đất bằng phẳng nghe một tiếng sấm sét.
"Tiểu Nhiễm là em dâu tương lai con, con có biết hay không? Nếu như con thựcsự cố ý, lúc trước đám hỏi cho con cùng Phó gia, thời điểm đó con
"Cha..."
"Ông xã, đừng tức giận ảnh hưởng tới thân thể, để nghe hai đứa từ từ nói."
"Lão Đại, đến tột cùng thì hiện tại con có chủ ý gì?"
Trong lời nói của Minh Vân Phong hiển thị nghi ngờ. Minh Tranh suy nghĩ hếtlần này đến lần khác đề phòng Minh Vân Phong sẽ sinh lòng nghi kỵ, hắnngẩng đầu lên, không nhanh không chậm nói ra.
"Chính xác là concùng Tiểu Nhiễm vào mấy năm trước đã biết nhau, về sau con ra nướcngoài, mất liên lạc một cách tự nhiên, thời điểm cha có ý tác hợp chochúng con, con cũng không biết cô ấy là con gái của Phó gia."
"Lão Đại, ý của con là trong lòng con còn có Tiểu Nhiễm?"
Giọng nói Lý Vận Linh không khỏi khẩn trương, trực tiếp bức Phó Nhiễm không thể có đường để lui.
Phó Nhiễm đặt hai tay trên đầu gối, lại lặng lẽ nắm chặt, trong lòng lạinhư có hai âm thanh lôi kéo cô, một bên bảo cô che lỗ tai đừng nghe, một bên khác cũng đang nói, nghe một chút cũng có làm sao?
Chẳng lẽ lời nói ngày đó ở trên xe không được cô tin sao?
Cô đặt bản thân mình ở nơi đây, nhưng lại không có quyền không nghe.
"Lão Đại"
Tiếng Minh Vân Phong dịu xuống.
"Con là nghĩ sẽ lui thời gian hôn sự cùng La gia?"
Minh Tranh ngồi ở chỗ bên trái Phó Nhiễm, khoảng cách rất gần, nhưng trongtiếng nói của hắn như có cách sau một lớp nào đó, cảm giác mơ hồ nghevào trong tai lại không chân thực
"Cha, mẹ, ảnh chụp chỉ là mượngóc độ mà thôi, chuyện con cùng Tiểu Nhiễm sớm đã qua, hai người yêntâm, con hiểu được mọi chuyện."
Cũng không phải là như vậy sao?
Từ trước đến nay hắn đem hai chữ đúng mực đắn đo lo cho thoả đáng.
Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn thẳng, cảm thấy trong hốc mắt có chút ẩm ướt mônglung, đợi một lúc chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện ánh mắt của mình dừnglại ở trên giá sách bày một mâm hoa lan.
Sắc trắng ưu nhã trong sạch, không có chút dơ bẩn.
"Vậy chuyện con cùng La Văn Anh phải mau chóng thu xếp, đề phòng mọi
người bên ngoài đồn đại không hay."
Đúng như Lý Vận Linh lúc đó đã lường trước, phương pháp chặn lại lời đồn đại tốt nhất là nếu nó tự sụp đổ.
Mười ngón tay Minh Tranh đan cài đặt tại đầu gối, lúc hắn giương mắt lên, tầm mắt giả vờ như lơ đãng liếc về hướng Phó Nhiễm.
"Cha, con biết rõ."
Minh Vân Phong dứt khoát nhân cơ hội này làm chủ.
"Nửa tháng sau, ta sẽ sắp đặt xong cho hai đứa."
Lần đầu tiên Phó Nhiễm thấy ánh dương xuyên qua phòng khách trông như làsắc tối, chiếu lên trên người không hề cảm thấy nhiệt độ, là ai nói nơinào có ánh mặt trời nơi đó sẽ có ấm áp?
"Vâng"
Tầm mắt Minh Tranh rũ xuống>
Minh Vân Phong từ đầu đến cuối chưa nói Phó Nhiễm một câu, nhưng mỗi lầntrong lời nói lại nói bóng nói gió. Cô buồn bực khó chịu, định hít mộthơi thật sâu, bất đắc dĩ lồng ngực như không ngăn được chua xót lấp đầy.
Cô không thể rơi lệ ở đây, chỉ có thể tiếp tục ở vào cảnh lúng túng nhưthế, giống như bị người khác lột sạch y phục ở trước mặt mọi người.
Lúc này, cô nghĩ đến nhiều nhất là có người mang cô rời đi, dù là cho cômột chút sức lực, để không đến mức làm cô không còn chỗ nương tựa. Chonên, khi cô nhìn thấy bóng dáng Minh Thành Hữu thình lình xuất hiện ởcửa, chóp mũi Phó Nhiễm không nhịn được đau xót, nước mắt tựa như laora.
Cô không phải là không có thời điểm yếu đuối, lớp ngụy trang cố nén bị vỡ ra, điều cô cần so với người khác lại càng nhiều.
Mà người có thể giúp cô vén ra mây mù, cánh tay có thể đem cô ra từ góctối hít thở không thông, có lẽ, đúng là chỉ có cánh tay mỗi ngày cô đềucó cơ hội nắm lấy kia.