Giả Vờ Không Quan Tâm

Chương 50




“Thầy Li Giang sao?” Đào Túy hơi dịch người, nhìn anh. Người đàn ông híp mắt, nghe thấy cuối cùng người đàn ông đó còn nói cái gì…

Trên internet gọi ông xã bà xã quá nhiều, không nên coi là thật.

Trong lòng anh cười lạnh.

Đào Túy vòng tay lên cổ anh nói: “Chính là thầy Li Giang à, anh ấy rất lợi hại, gần đây đều do anh ấy dẫn dắt em.”

“Rất lợi hại?” Lý Dịch hỏi ngược lại.

Đào Túy im lặng một lát, thấy sự lạnh nhạt trong mắt Lý Dịch, Đào Túy kịp phản ứng, cô liếm môi, hỏi: “Anh… ghen sao?”

Lý Dịch không lên tiếng, đầu ngón tay của anh nghịch cằm cô: “Tối nay về biệt thự.”

Đào Túy nhìn chằm chằm anh một lúc, trong lòng đột nhiên cười trộm, sau đó cô nói: “Ồ, được.”

Cô cũng nhớ anh.

Lý Dịch ôm eo cô, đi về phía xe, kéo cửa ra, để cô vào ghế lái phụ, lại thắt dây an toàn cho cô, anh vòng qua chỗ lái để lái xe.

Lái thẳng đến Nhất Vịnh Sơn Thủy.

Trong biệt thự sáng đèn, sau khi Đào Túy xuống xe, kéo tay của anh, tối nay cô rất dính người. Lý Dịch tháo chút cổ áo, cúi mắt nhìn cô.

Khóe môi hơi cong.

Lý Dịch khom người cầm dép cho cô, nói: “Tối nay dì Lưu xin nghỉ.”

Động tác thay giày của Đào Túy ngừng một lát, trong đầu cô thoáng qua gì đó, đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn anh, nhìn mấy lần, cô đỏ mặt mà rời tầm mắt.

Lý Dịch treo áo khoác lên, nói: “Muốn ăn khuya không?”

Đào Túy gật đầu: “Có.”

“Anh đi làm.” Lý Dịch vén tay áo của áo sơ mi lên, đi vào phòng bếp. Đào Túy không ngờ anh biết nấu cơm, cô vội đi theo, dựa lên cửa nhìn: “Anh, anh biết nấu cơm?”

Lý Dịch mở tủ lạnh ra, “ừ” một tiếng, lấy ra mì sợi và cà chua còn có thịt, anh đứng bên bếp, lúc này điện thoại vang lên, anh nghe.

Là công ty Lưu Quang.

Giọng nói của Lý Dịch rất thấp, nói: “Đúng, đổi đi.”

Trần Hạng ở đầu kia nhướng mày: “Đổi? Li Giang không tệ mà.”

Lý Dịch: “Không có streamer nữ sao?”

Trần Hạng: “Con mẹ nó, tổng giám đốc Lý, con người anh ngang ngược quá đấy.”

Lý Dịch không lên tiếng: “Cúp trước đây.”

Trần Hạng chỉ đành cúp máy.

Đào Túy ở phía sau nghe thấy, cô hơi do dự, đi lên trước mấy bước, ôm lấy eo Lý Dịch từ phía sau, Lý Dịch ngừng một lát, anh tiếp tục nấu mì như không có chuyện gì xảy ra.

Đào Túy ló đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của anh.

Một lúc lâu, cô há miệng, cắn một cái ở bả vai Lý Dịch.

Bắp thịt của người đàn ông lập tức căng chặt, mấy giây sau lại buông lỏng, không nói tiếng nào mà để cô cắn. Đào Túy cắn xong, nói: “Anh, anh muốn đổi thầy Li Giang?”

“Vì không để cho anh ấy livestream với em?”

Nấu mì xong.

Lý Dịch cắt cà chua, anh thản nhiên nói: “Ừ.”

Đào Túy: “…”

Cô chợt chen đến giữa Lý Dịch và bếp, Lý Dịch bất đắc dĩ bỏ dao, hai tay chống hai bên cô, cúi đầu nhìn cô.

Đào Túy ngửa đầu, híp mắt, một lúc lâu, cô mở miệng muốn nói, anh cũng đổi kế toán của anh đi, ngay lập tức!

Nhưng mà chẳng biết tại sao.

Cô lại không nói ra miệng, là sợ, cũng là hốt hoảng.

Kiểu hốt hoảng giống như sau khi xóa anh ở wechat.

Cô nhẫn nhịn, hốc mắt đỏ lên.

Lý Dịch đổi sắc mặt, anh cúi đầu, chống lên trán cô, chống mạnh: “Đổi một streamer nam, em khó chịu như vậy?”

Đào Túy cắn răng, không lên tiếng, cô giận mình không biết tranh giành, cũng không dám nói lời độc ác.

Cô im lặng rơi nước mắt.

Mu bàn tay của Lý Dịch lập tức nổi gân xanh…

Sau đó, anh cúi đầu chặn lại môi cô.

Hơn nữa lúc đưa đầu lưỡi vào thì phát hiện cô cắn hàm răng, vô cùng khó vào, anh giơ tay nắm cằm cô, dùng sức ghì, cuối cùng Đào Túy cũng mở hàm răng.

Đầu lưỡi của Lý Dịch đè đầu lưỡi cô, khuấy động.

Trong hốc mắt của Đào Túy còn nén nước mắt, nhỏ xuống.

Lý Dịch càng giận.

Cô khóc vì một streamer!

Khóc vì người đàn ông đó!

Một giây tiếp theo, Đào Túy đấm mạnh vào bả vai anh, Lý Dịch mặc cho cô đấm, anh giữ cổ cô, bế lên bệ bếp, thuận tay tắt ga.

Anh hôn rất mạng.

Đào Túy “hức” một tiếng.

Rất lâu, Lý Dịch chống trán cô, nói: “Tìm một streamer nữ lợi hại giúp em.”

“Chắc chắn anh phải đổi anh ta, em có khóc nữa cũng vô ích.”

Đào Túy lôi cổ áo anh, hét to: “Tùy anh!”

Lý Dịch híp mắt.

Đời này anh chưa từng bực bội như vậy.

Anh ép mình tỉnh táo lại, sau đó ôm cô, bế cô xuống bệ bếp, nói: “Em ra ngoài đợi anh.”

Đào Túy trừng anh, xoay người chạy.

Sau khi rời khỏi đây, cô đứng bên ghế sofa, hốc mắt vẫn đỏ, kiểu gì cô cũng không dám nói với Lý Dịch, cô quá vô dụng.

Đào Túy rút khăn giấy, hung dữ lau nước mắt.

Chỉ chốc lát sau, vị chua của cà chua nhẹ nhàng tới, Lý Dịch bưng mì đi ra, đặt trên bàn ăn, nói: “Qua đây.”

Đào Túy lắc đầu: “Không, anh bưng qua đây.”

Lý Dịch im lặng một lát, anh chống trên bàn ăn, đối mặt với cô, mấy giây sau anh hỏi: “Anh đút cho em?”

Lỗ tai Đào Túy đỏ lên.

Cô mím môi: “Được.”

Lý Dịch lại bưng mì lên, anh làm một bát lớn, trong mâm còn đặt bát nhỏ, chắc định chia hai phần. Đi tới bên này, sau khi người đàn ông ngồi xuống, anh cầm một chiếc bát nhỏ, dùng đũa kẹp mì, đặt bên môi cô.

Đào Túy không ngờ anh làm thật.

Lập tức không chịu mở miệng, Lý Dịch đặt đũa nhọn bên môi cô, áp sát: “Há miệng.”

Đào Túy chỉ đành há miệng.

Mì rất mềm, hơn nữa vị cà chua vô cùng ngon, anh còn lấy thịt bằm, Đào Túy híp mắt ăn, thật ngon.

Lý Dịch thấy cô như vậy, giống như con mèo.

Vẻ lạnh lùng trên mặt bớt đi, lộ chút vui vẻ.

Nhanh chóng ăn xong một bát nhỏ.

Lý Dịch dùng ngón cái lau khóe môi cho cô, hỏi: “Ăn nữa không?”

Đào Túy: “Em không ăn nữa.”

Lý Dịch bỏ bát nhỏ xuống, cúi người, cầm bát lớn rồi bưng lên, cái tư thế ăn này.

Cách ăn rất đàn ông.

Gương mặt bị hơi nóng nhuộm mờ.

Nhưng càng thêm ngang ngược.

Đào Túy nhìn rất lâu, đột nhiên cô đứng dậy, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đi vào theo cổ áo của anh, rơi lên vết sẹo.

Bắt thịt củ người đàn ông lập tức căng chặt, động tác ăn mì của Lý Dịch cũng ngừng, anh chậm rãi buông bát xuống, dùng khăn giấy thong thả lau khóe môi.

Sau đó, anh nghiêng đầu, nhìn về phía Đào Túy.

Đào Túy tựa lên bả vai anh, ánh mắt quyến rũ như tơ.

“Ông xã.”

Tròng mắt của Lý Dịch sâu hơn, tay anh có khớp xương rõ ràng, cũng đi vào từ cổ áo, nắm tay Đào Túy ở đó, kéo ra ngoài.

Sau đó, anh lật người, đè Đào Túy xuống ghế sofa, đầu ngón tay của anh vén cổ áo cô, thản nhiên nói: “Anh cũng nhìn xem…”

Đào Túy: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.