Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 49: Cứu hắn ta một mạng




Cô đứng trước cửa phòng vệ sinh nam, mặt mày nhăn nhó nhìn Quốc Hy.

Hắn bảo cô chui vào đó, hắn sẽ canh cửa giúp cô, mệnh lệnh này cũng chính là do tên Vương Khánh không phân biệt nam nữ ấy ra lệnh.


“Bộ đây là thế giới của đàn ông chắc, sao cả tòa nhà lớn thế này mà chỉ có mỗi phòng vệ sinh của đàn ông chứ?”

Cô tức giận liếc Quốc Hy một cái.


Quốc Hy nhún vai “Đi hay không tùy cô, tôi không rãnh ở đây đôi co chuyện vặt vãnh này.”


“Vặt vãnh? Nè anh nên thực tế một chút đi, con người tế nhị nhất là chuyện này, anh thử cho vào mà không cho ra xem?”

Cô vênh mặt tỏ vẻ bức bối, chuyện này tuy không có gì lớn nhưng bảo cô chui vào phòng vệ sinh của đàn ông để giải quyết sao? Đừng mơ…


Cô trợn mắt nhìn Quốc Hy, anh ta thở dài dời mắt đi chỗ khác như không muốn đụng phải cái gai.

Máu dồn lên đến não, cô đá vào chân hắn rồi tức tối bỏ đi.


Mặc dù đau nhưng Quốc Hy không có chút phản kháng, đối với việc này thì không đáng để hắn bận tâm thì phải.

Lúc đi ngang qua một phòng kín, cô biết trong đó Vương Khánh đang bàn chuyện làm ăn, ngoài việc vận chuyển vũ khí thì có chuyện gì khác đâu, vậy mà hắn lôi cô đến đây, hại cô muốn đi vệ sinh cũng chẳng có chỗ. Hừ…



Chợt chiếc nhẫn trong tay cô rung lên một hồi sau đó lại trở về trạng thái cũ.


Chết rồi, chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn được thiết kế rất đặc biệt, khi tiếp xúc với một lọai vũ khí hạng nặng có dính dáng hay họ hàng gì với thuốc gây nổ thì đều cho tín hiệu rung. Vừa rồi cô đi ngang phòng họp, lúc dừng lại bên cạnh đám vệ sĩ áo đen thì chiếc nhẫn rung rất mạnh… không lẽ.


Tim cô lỗi một nhịp, khoảnh khắc cô quay người lại thì một khẩu súng trường tấn công Heckler Koch HK416 chỉ thẳng vào Vương Khánh qua bức tường thủy tinh trong suốt.





Đây là khẩu súng tốt nhất trên thị trường được tạo ra bởi người Đức. Nó sử dụng đạn 5.56x45mm được coi là phiên bản nâng cấp hoàn hảo của M4. Độ rung, giật trên mọi điều kiện đều được xử lý tốt, đặc biệt là đối với trường hợp bắn tới các mục tiêu khó.


Hắn chuẩn bị bấm cò, một tên vệ sĩ cảnh giác nhìn xung quanh, khi ánh mắt hắn đặt đến chỗ cô thì đã không còn cô ở đó.


Một sợi dây cương trong suốt được bắn ra từ hai vật thể gắn hai bên hông, đầu dây có gắn một mũi tên giống hình cái neo, bám chặt vào đường gỗ được lắp sẵn trên trần nhà. Cơ thể cô treo lên giữa không trung, từ bên trên nhìn xuống, cô có thể thấy đám người trong phòng họp không hề hay biết vụ việc đang xảy ra này.


Chết tiệt, Nguyên Phong và Quốc Hy đi đâu không biết, lão đại của bọn chúng sắp bị bắn chết rồi nhưng lại không thấy bóng dáng chúng đâu, thật bực mình.


Cô thì không thể làm ngơ được, nếu như cô để hắn bị bắn chết, thì cô cũng khó lòng thoát khỏi đây, tiêu diệt hổ thì diệt luôn cả những thứ đi theo hổ.


Cơ thể cô uốn lượn, chân đạp vào bức tường bên cạnh để lấy đà, nhanh chóng cô xuyên qua cửa thông gió chui tọt vào bên trong phòng hội nghị.


Không gian trong phòng vô cùng nặng nề, nhìn mặt là biết chuyện làm ăn lần này của họ rất quan trọng.Nhưng tính mạng là vô giá, cô chưa sống đủ, cô cần bảo vệ cái mạng của hắn cũng như là tìm một lối thoát cho bản thân.

Cô đứng trên một xà ngang thu lại dây cương sau đó di chuyển từ từ cho đến khi ở ngay trên đầu của Vương Khánh, cô chuẩn bị tư thế bắn dây lần nữa sau đó kéo Vương Khánh ra khỏi tầm ngắm, nhưng không ngờ cô mất đà, cơ thể rơi từ trên cao xuống.


Ngay khoảng khắc đó, cô nghe thấy một âm thanh “Đoành” sau đó là tiếng đổ vỡ của những mảnh thủy tinh.

Cơ thể cô đang rơi thì vô tình dây cương bắn thẳng lên trần nhà, dây cứ từ từ thả cho đến khi cơ thể cô ngang bằng với Vương Khánh.


Khoảnh khắc cơ thể cô treo lủng lẳng đối mặt với hắn, có thứ gì đó ghim vào lưng cô, một tiếng “rắc” vang lên trong bầu không khí hỗn loạn, dường như chỉ mình cô nghe thấy và cảm nhận được.


"Phụt".

Thứ gì đó từ trong dội ngược ra ngoài, như có một lực nào không khiến cơ thể cô chao đảo, máu từ miệng cô phun thẳng vào mặt Vương Khánh.

Hắn lạnh lùng nhìn cô, nhanh chóng dùng lực làm đứt dây cương trên người cô, ôm gọn cô vào lòng. Mùi máu tanh xộc thẳng vào cánh mũi, không khí nặng như đeo đá, không gian mang đậm mùi vị chết chóc.

Cô thoi thóp nằm trong lòng hắn, rất đau… cô ước gì mình đừng cứu hắn, cô hối hận lắm rồi!



Xin lỗi vì để các bạn hóng chương nhé! Mình sẽ gắng cho chương nhanh nhất có thể a~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.