Giả Làm Bạn Trai

Chương 27




Hà Hòa biết chỗ công ty của Chu Dục, lúc cậu đến nơi mới hơn ba giờ chiều, chưa đến giờ tan ca. Cậu vào quán cà phê đối diện gọi một ly cà phê, khoan thai ngồi chờ.

Chu Dục ngồi trong công ty cả ngày mà tâm thần không yên, đầu óc chỉ toàn là Hà Hòa, nghĩ xem cậu sẽ suy xét thế nào, trả lời ra sao, thế là không hề chú tâm vào công việc. Anh chợt nghĩ đến công ty mới bên kia cũng có một đống chuyện cần làm, thậm chí anh còn treo cái chức quản lý bên đó nữa, vậy thì đi sang đó xem một chút cũng tốt, nói không chừng còn có thể thăm dò chút gì đó từ bạn học của Hà Hòa thì sao. Hà Hòa có vài người bạn học được tuyển vào công ty mới, trong đó có cả lớp trưởng Trịnh Ngạn, tuy là Chu Dục cũng nghĩ đến có lẽ Hà Hòa sẽ không kể việc riêng tư này cho bạn học nghe đâu.

Vốn nghĩ đi một chuyến vu vơ thôi, không ngờ sau đó anh liền cảm thấy vô cùng may mắn vì đã quyết định đi chuyến này, bởi vì anh vừa đậu xe xong đi thang máy lên tới thì nghe được có người nói: “Vừa rồi không biết có phải tôi nhầm không, tôi nhìn thấy Hà Hòa ở quán cà phê đối diện á.”

“Cậu không nhìn nhầm chứ?”

“Chắc là không đâu, nhưng tôi đi mua cà phê giùm tổ trưởng nên cũng vội, không có dừng lại chào.”

“Mà chuyện này cũng có gì lạ đâu, bạn trai của Hà Hòa làm ở đây nên cậu ấy đến chờ người ta tan việc cũng bình thường thôi mà.”

“Cơ mà tôi nói này, mình làm ở đây mấy ngày rồi mà sao không nhìn thấy anh Chu nhỉ, đến giờ tôi vẫn không rõ anh ấy làm ở vị trí nào.”

“Ông chủ mà, không dễ gặp cũng là chuyện thường thôi.”

Nhóm người đang nói chuyện có chừng ba bốn người, nam có nữ có, đều là bạn học chung trường với Hà Hòa, Chu Dục nghe xong liền đổ mồ hôi lạnh, Hà Hòa tới đây? Ngồi trong tiệm cà phê đối diện? Chẳng lẽ em ấy phát hiện ra cái gì nên đến xem thử? Hay là chờ mình tan ca?

Anh vừa mừng vừa sợ, vội vàng quay lại trở xuống lầu, ra khỏi tòa cao ốc liền thẳng tiến đến quán cà phê kia.

Hà Hòa đang ngồi ngẩn người liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang qua đường.

Đó là Chu Dục sao?

Cậu kinh ngạc, mà anh cũng rất nhanh nhìn thấy cậu, hai người mặt đối mặt, bỗng nhiên Hà Hòa cảm thấy có một loại cảm giác trước nay chưa từng có len lỏi vào tim. Nhìn Chu Dục tiến lại gần, đôi mắt sáng như sao trời, Hà Hòa chợt như thấy được một người quen đã lâu không gặp, lại có cảm giác anh lúc này giống như một bé cún bự đang vui vẻ vậy.

Cậu hơi hơi muốn né tránh cảm giác này, cố gắng trấn tĩnh lại.

Chu Dục bước vào trong quán, không hề che giấu sự hưng phấn của mình: “A Hòa, em tìm anh à? Em đến khi nào, có chuyện gì sao?”

Hà Hòa cười nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn đến xem thử một chút…, sao anh lại biết tôi đến đây?

“Vừa rồi trong công ty có người mới vào được nhờ đi mua cà phê, nói là nhìn thấy em ở đây.”

Hà Hòa suýt nữa quên mất, có rất nhiều người mới vào trong công ty này đều biết mình.

“Có phải tôi quấy rầy anh làm việc không? Anh mau trở về công ty đi, tôi chỉ ngồi một lát rồi đi ngay.”

“Không sao đâu, việc hôm nay anh làm xong rồi.” Chu Dục thuận miệng nói, nhưng khi đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hà Hòa thì đổi cách nói khác. “Nhưng mà đúng là đang giờ làm lại tự ý bỏ đi thì không tốt, anh còn nửa tiếng nữa là đến giờ tan ca, em chờ anh thêm một lát nữa được không?”

Hà Hòa gật đầu, Chu Dục vui vẻ ra mặt, anh có thể cảm giác được thái độ của Hà Hòa có sự thay đổi, tuy không rõ ràng nhưng cậu cố tình đến tìm anh, chờ anh tan ca như vầy không phải là một tín hiệu rất tốt rồi hay sao? Nếu không phải đây là nơi công cộng thì anh đã muốn sáp lại ôm một cái rồi.

Tương lai tươi sáng không còn xa!

Chu Dục quả thực không muốn đi chút nào, nhưng vì xây dựng hình ảnh chuyên nghiệp yêu lao động nên không thể không đi, chỉ là lúc rời đi cứ lâng lâng, không giấu được nụ cười khờ khạo trên mặt, làm Hà Hòa trông thấy mà buồn cười.

Tâm tình xoắn xuýt cả ngày dường như tốt hơn nhiều rồi.

Cậu thừa nhận cậu rất thích loại cảm giác bây giờ, thích cả Chu Dục nữa. Lúc làm hàng xóm rất dễ chịu, làm bạn bè cũng rất ấm áp, nếu làm người yêu…thật ra cũng đáng chờ mong nhỉ.

Chu Dục quay về tham gia một cuộc họp, ngày thường anh rất ít khi đến công ty bên này, khó có dịp đến một lần đương nhiên phải lộ mặt rồi. Nếu A Hòa hỏi thăm bạn bè của cậu thì người ta cũng có cái để nói, nói là ầy, bạn trai của cậu bình thường không thấy đâu nhưng mà lần trước với lần trước nữa đi họp thì có gặp đó.

Có cảm giác tồn tại mà ha?

Chu Dục bị tưởng tượng “bạn trai của cậu” làm sướng rơn, nhưng ngay sau đó nghĩ đến cảnh thú thật mọi chuyện với Hà Hòa thì lại sầu muốn bạc tóc. Thế nên dù quản lý đang báo cáo rất ổn nhưng lại thấy sao mà vẻ mặt ông chủ lúc thì sung sướng, lúc thì nghiêm trọng, lúc lại sầu lo, mấy người biết thân phận thực sự của Chu Dục ở đây nhìn mà trong lòng đánh lô tô luôn.

Lại nói đến chuyện vị này tự nhiên đến công ty mới mở này làm quản lý khiến cho họ không hiểu mô tê gì, thêm việc phải giữ bí mật thân phận thật sự, không cho mấy người mới vào biết càng làm họ không biết đường đâu mà lần. Bên ngoài mọi người cho rằng anh là trưởng phòng nhân sự, nhưng tổng giám đốc lại rất nể trọng anh, vì thế người không biết được chân tướng cảm thấy rất kì quái, nhưng như vậy cũng góp phần chứng thực thân phận là người từ công ty đối tác đến của Chu Dục, vì chỉ có cách giải thích như vậy mới hợp lý thôi.

Nội dung chính của cuộc họp này là báo cáo tiến độ công việc, định ra kế hoạch ngắn hạn, chia team làm nhiệm vụ, nội dung không nhiều nên họp khá nhanh. Họp xong Chu Dục cũng “tan làm”, nhanh chóng đến gặp Hà Hòa đang đợi, lại quay trở lại hình tượng cún bự vui vẻ.

“A Hòa, đã mất công đến đây một chuyến rồi, hay là mình ra ngoài ăn đi.”

Hà Hòa cười nói: “Được.”

Rõ ràng hai người đều là thành phần thường xuyên ăn cơm ngoài, gần đây thì cùng ăn cơm ở nhà, thế nhưng hôm nay cùng nhau ra ngoài ăn cơm như vậy lại có cảm giác như đang hẹn hò. Chu Dục cũng có ý đồ cả, dẫn Hà Hòa đi ăn cơm Tây, trên bàn đặt nến, còn nhờ bồi bàn tặng hoa, lãng mạn vô cùng.

Đến giữa bữa ăn, Chu Dục nâng ly rượu, dùng ánh mắt nóng bỏng tha thiết nhìn Hà Hòa, nói” “A Hòa, cảm ơn em hôm nay đến công ty đợi anh, anh vui lắm.”

Hà Hòa nghĩ thầm trong lòng vốn chỉ muốn đến xem xem cảm giác như nào thôi, hơn nữa nếu không bị phát hiện cậu cũng sẽ không chờ anh cùng tan làm đâu, gần như trăm phần trăm là sẽ lặng lẽ ra về.

Thật ra cậu biết mình đã động lòng rồi, nhưng vẫn cảm thấy mình nên thận trọng suy xét thì tốt hơn.

Thế nhưng bầu không khí này quá tuyệt vời, trong nhà hàng yên tĩnh, chỉ có khách đến dùng cơm khe khẽ trò chuyện cùng với tiếng đàn vĩ cầm du dương. Khắp nơi đều là ánh sáng mờ ảo chiếu ra từ những cây nến, ánh mắt của Chu Dục lại rực rỡ như vậy, ấm áp đến thế, cho nên Hà Hòa cũng bị ảnh hưởng, không muốn nói lời làm người ta cụt hứng, bèn nâng ly lên khẽ chạm ly với Chu Dục.

Uống xong một ngụm vang đỏ, cậu bỗng nói: “Ngày mai tôi đưa anh đi làm nhé.” Nhìn thấy ánh mắt ngay lập tức sáng ngời của Chu Dục, cậu mềm giọng nói: “Tôi muốn thử một chút xem sao, thật ra tôi vẫn chưa quyết định nên muốn xem mình có thể thích nghi với cuộc sống có một người khác ngày ngày ở bên cạnh mình hay không.”

Chu Dục gật đầu ngay tắp lự, có thể nói là vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Được chứ, dĩ nhiên là được. Vậy chúng ta thử, em muốn thế nào cũng được. Em có bất cứ yêu cầu gì cứ nói với anh, anh sẽ cố hết sức làm theo, nhất định sẽ làm em vui lòng!”

Vừa nói xong, dường như anh nghĩ đến cái gì đó mà bất chợt mặt mày đỏ ửng, ánh mắt nhìn Hà Hòa cũng khang khác. Đương nhiên anh không dám để Hà Hòa phát hiện ra, vội vàng lấp liếm bằng cách ho khan một tiếng rồi cúi xuống nhấp một ngụm rượu.

Hà Hòa hoàn toàn không biết người trước mặt vừa buông lời thề son sắt vừa tưởng tượng những thứ đen tối trong đầu, chỉ cảm thấy Chu Dục rất quan tâm mình, lại là người rộng lượng dịu dàng, hảo cảm với anh lại tăng thêm vài phần.

Từ hôm đó, hai người bắt đầu cuộc sống ngày ngày cùng nhau đi làm, cùng nhau tan ca, dù sau khi đưa Chu Dục đi thì Hà Hòa phải tự mình quay về, và chiều thì phải một mình đến công ty chờ anh.

Lúc Hà Hòa ở nhà một mình đều dành thời gian để vẽ tranh, càng ngày vẽ càng quen tay, mỗi nhân vật vẽ hẳn ba thiết kế trang phục khác nhau. Đến khi cậu giao bản thảo, ông chủ cầm bản vẽ ngó tới ngó lui, sau đó nhìn cậu hồi lâu, ra vẻ ta đây biết tỏng rồi, săm soi một lúc rồi mới chậm rãi hỏi: “Đang yêu hả?”

Hà Hòa ngẩn ra.

Ông chủ cơ bắp cuồn cuộn nội tâm tinh tế như thiếu nữ vỗ vỗ giấy vẽ: “Xem này, tranh vẽ tràn ngập hơi thở tình yêu, cái vị ngọt ngấy đó sắp tràn ra ngoài luôn rồi.”

Hà Hòa: “…”

“Tranh vẽ chỉ có một người thôi mà.”

“Cái này không liên quan gì đến một hay hai người. Nhóc xem nhóc chọn màu phối đều là màu ấm, có khuynh hướng lãng mạn. Còn cách vẽ nữa, mềm mại ngọt ngào, thần thái, ánh mắt này, tràn ngập ái tình, nhân vật sát thủ máu lạnh mà ánh mắt lại như công tử đa tình.” Ông chủ ngâm nga véo von chỉ ra từng điểm cho Hà Hòa.

Hà Hòa: “…”

Có lộ liễu như vậy sao?

Hà Hòa nghi ngờ nhìn tác phẩm của mình. Hai vị biên tập và Đinh Phi Vũ hóng chuyện lập tức thò đầu qua, lẹ làng hốt mớ tranh vẽ lên xem, xem tranh xong lại nhìn Hà Hòa như nhìn thú lạ. Đinh Phi Vũ chọt chọt bạn mình, khẽ hỏi: “Bồ thật sự có chuyện vui hả? Ai vậy? Anh hàng xóm đó phải không? Phim giả tình thật luôn rồi hả?”

Hà Hòa không muốn trả lời, định bỏ đi thay nước uống, nhưng Định Phi Vũ bám riết mãi không tha. Hai người vừa là bạn học vừa là bạn cùng phòng, quan hệ thân thiết, Hà Hòa không né được đành phải nói cho qua chuyện: “Đại khái là vậy.”

“Chậc chậc chậc, thật ra công bằng mà nói thì vẻ ngoài anh ta rất xứng với bồ nha, nhưng mà bồ biết được bao nhiêu về anh ta rồi? Đừng để bị lừa đó, đừng quên nghề nghiệp của anh ta là gì nha.”

Hà Hòa nói: “Ảnh bỏ việc lâu rồi.”

“Vậy hiện tại anh ta đang làm gì? Nam nhi chi chí thế kia chắc không phải muốn bồ bao nuôi chớ?”

“Ảnh đang làm cho một công ty game.”

“Làm bảo vệ hả?”

Hà Hòa liếc Đinh Phi Vũ một cái, cậu vội vàng giơ tay ra vẻ đầu hàng: “Chẳng lẽ là làm người mẫu tuyên truyền cho game?”

Hà Hòa nói: “Không phải, ảnh làm quản lý nhân sự, lần trước tui nói với bồ có công ty mới mở đó, ảnh làm ở đó. Lúc đó ảnh phụ trách tuyển dụng, bạn học của tụi mình đi phỏng vấn nhiều lắm.”

Đinh Phi Vũ sửng sốt, sau đó hít một hơi: “Cái này có phải là nhảy vọt quá không, muốn làm quản lý nhân sự phải có chuyên môn, năng lực cũng phải tốt nữa, nếu anh ta có bản lĩnh như vậy sao hồi đó còn phải làm công việc như kia nữa?” Vừa nói xong Đinh Phi Vũ liền cảm thấy mình nói vậy có vẻ không hay lắm, dù sao trước kia người ta như thế nào thì bây giờ cũng đang qua lại với Hà Hòa, mình nói ra nói vào như vậy thì không tốt chút nào.

Hà Hòa cũng sửng sốt, sau đó cười cười giải thích: “Chắc là nhất thời hồ đồ thôi.”

Đinh Phi Vũ nhún vai: “Cũng phải, nếu tui mà có nhan sắc bậc đó thì tui cũng thoải mái dựa vào mặt kiếm tiền thôi, nhưng mà bây giờ anh ta không làm việc đó nữa thì tốt rồi.”

Hà Hòa gật đầu, nhưng nghe Đinh Phi Vũ nói như vậy cậu cũng cảm thấy có gì đó lạ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.