Gặp

Chương 2





Chung Thành mang Hứa Ngôn Cố Hành đi tiếp một gian phòng, nói: Hai vị công tử chờ một chút, Thành thúc lập tức sái người đưa xiêm y tới để thay, hai vị thay quần áo sau đó nghỉ ngơi, chút nữa sẽ có người tới mờ hai vị dùng bữa tối.

Lão gia bên kia còn cần người hầu hạ Hứa Ngôn Cố Hành đáp ứng bày tỏ cảm ơn, Chung Thành hữu hảo cười cười với các nàng rồi ly khai.

Rất nhanh có người đưa y phục tới, Hứa Cố hỗ trợ lẫn nhau nghiên cứu mặc thế nào cuối cùng cũng mặc xong.

Cố Hành trước ngồi xuống, cấp cho Hứa Ngôn chén trà sau đó lại rót cho mình một ly.

Uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén rồi nói: Ai! hai chúng ta dáng dấp có gì gọi là nam nhân? Hai vị đại thúc kia một tiếng đều công tử, ngay cả y phục đưa tới đều là nam trang.

Hứa Ngôn nói tiếp nhận tách trà uống một hớp, suy nghĩ một chút, cau mày nói: Chúng ta bây giờ không phải là quan tâm việc này.

Ngươi suy nghĩ một chút, đêm qua chúng ta muốn cứu ngươi kia nhưng không có kéo hắn, trái ngược bị kéo xuống thêm, rơi xuống sông, ta nhớ đêm qua ta có dập đầu vào vật gì đó, nhưng sau khi tỉnh lại một cọng lông cũng không hao tổn gì trái lại đến một nơi như thế này.

Từ nhỏ đến lớn chúng ta dọc theo con sông này đi bao nhiêu lần, có từng thấy nơi này bao giờ? Hơn nữa người này đều mặc trang phục cổ trang, còn nói là người của nước Liễu, ta đây cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua.


Từ nhỏ cùng nhau lớn lên ăn ý hiểu nhau khiến cho Cố Hành vừa nghe liền hiểu ý tứ của Hứa Ngôn, Hứa Ngôn là lo lắng hai chúng ta đã trải qua chuyện hư cấu phát sinh trong thế giới này, cũng nghiêm chỉnh: Hai chúng ta trước tiên chớ tự hù dọa mình, nói không chừng chỉ là đến một nơi không ai biết mà thôi, đợi lúc ăn cơm hỏi nhiều hơn, biết được sơ lược rồi sẽ tìm hướng giải quyết.

Hứa Ngôn gật đầu biểu thị tán thành.

Nhìn Cố Hành một chút, lại nhìn chính mình, mỉm cười nói: Chúng ta đây là để ngực nhô lên như này đi ra ngoài?
Cố Hành cũng cười cười: Cứ như vậy đi, dù sao cũng không khó coi.

Vạn nhất thật như ngươi đoán, hai ta chuyển kiếp, trở thành thân phận nam tử cũng tốt nghĩ biện phải nuôi dưỡng bản thân Ngừng lại một chút, lại cảm thấy buồn cười Dù sao từ lúc cao trung hai ta cũng đã xác định được tính hướng rồi, nói không chừng có thể ở đây dụ dỗ một cô nương đó.

Hứa Ngôn nghe xong cũng chỉ cười một tiếng, sau đó cùng Cố Hành hàn huyên.

Qua một chút, có người bên ngoài gõ cửa: Hứa công tử, Cố công tử, lão gia mời các ngươi đi dùng bữa tối.

Cố Hành đáp một tiếng, cùng Hứa Ngôn nhìn nhau, xác định không có việc gì, theo tên hạ nhân kia tới phòng ăn.

Sau khi đến phòng ăn, chỉ thấy một cái bàn tròn ở chính giữa, Tô Tín ngồi ở vị trí d dầu, ngồi bên cạnh là một bạch y nữ tử trẻ tuổi, hình như là người Hứa Ngôn thấy ở trong đình.

Tô Tín thấy hai nàng, mời hai nàng ngồi xuống sau đó vuốt râu cười nói: Hai vị công tử thật sự tuấn tú, lão phu vừa mới thấy y phục ban nãy không giống nhau, hiện thay y phục này quen chứ? Cố Hành chắp tay cười đáp: Tô lão gia khách khí, hai chúng ta đều ổn.

Ngài cũng đừng mỗi một tiếng đều gọi công tử, không bằng trực tiếp gọi ta a Hành, nàng a Ngôn là được rồi.

Tô Tín cười đáp ứng, sau đó nói: Vậy các ngươi cũng đừng gọi ta lão gia, không chê liền kêu một tiếng Tín thúc đi Hứa Cố cùng kêu lên một câu Tín thúc.

Ai.

Hảo hảo hảo, đến, đây là tiểu nữ Mộc Nhiên.


Mộc Nhiên, đây là ân nhân cứu mạng vừa nãy cha nói với ngươi.

Tô Mộc Nhiên nghe xong đứng lên, hướng về phía Hứa Ngôn Cố Hành làm một tiêu chuẩn lễ, nói: Mộc Nhiên đây xin đa tạ ân cứu mạng của hai vị công tử đối với phụ thân ta Hứa Ngôn Cố Hành liền vội vàng đứng lên, trong miệng nói không khách khí, cũng không biết nên làm sao để đáp lễ.

Tô Tín làm như nhìn thấu hai người Hứa Ngôn Cố Hành đang tay chân luống cuống, cười nói: Được rồi được rồi, a Ngôn a Hành, các ngươi ngồi xuống đi, Nhiên nhi, ngươi cũng ngồi xuống đi, hai người bọn họ đều đói bụng cả rồi, khởi đũa đi.

Tô Mộc Nhiên đáp ứng sau hướng về phía hai nàng khẽ mỉm cười, lập tức ngồi xuống.

An tĩnh ăn một hồi, Tô Tín hỏi: A Ngôn A Hành, các ngươi mới vừa cứu lão phu lên có đề cập tới Trung Quốc, chẳng lẽ các ngươi là đến từ nơi đó? Đó là nơi nào?
Hứa Ngôn trả lời: Đúng vậy.

Tín thúc, ngài có biết những triều đại hạ thương Tây Chu, Xuân Thu Chiến Quốc hay không?
Tô Tín suy nghĩ hồi lâu, vẫn lắc đầu trả lời: Thật hổ thẹn, lão phu chưa từng nghe qua những thứ này
Sau khi nghe xong, sắc mặt Hứa Ngôn Cố Hành đều có chút trắng bệch, các nàng hầu như xác định là các nàng thật sự chuyển kiếp, hơn nữa còn xuyên qua đến một thời đại chưa từng nghe qua, nói cách khác, các nàng học lịch sử căn bản là cũng không phải sử dụng đến!
Tô Tín nhìn sắc mặt hai nàng có chút không tốt, lo lắng hỏi: Thế nào? Có phải hay không bị cảm lạnh? Sắc mặt không tốt như vậy?
Hứa Ngôn điều chỉnh tâm tình của mình một chút rồi trả lời: Không có việc gì, chúng ta chỉ là có chút nhớ đến nơi của mình sống thôi
Đáng tiếc là lão phu chưa từng nghe qua tên Trung Quốc, cũng không biết ở nơi nào, nếu không cũng có thể sai ngươi đưa các ngươi trở về.

Cố Hành nghĩ, chúng ta là không trở về được, cũng phải tìm một chỗ dừng chân, nhiều lần suy nghĩ, cũng là mặt dày mở miệng: Tín thúc, không dám giấu giếm, hai ta ở chỗ này chỉ nhận biết ngài, trước mắt cũng không thể quay về, không biết có thể hay không phiền Tín thúc an bài cho chúng ta một công việc, chúng ta không có yêu cầu nhiều tiền, chỉ mong nuôi sống chính mình là được rồi Nói xong có chút khẩn trương cũng có chút mong đợi nhìn Tô Tín.


Tô Tín suy nghĩ một chút, mở miệng nói: Các ngươi có thể an tâm ở chỗ này, về phần công việc, nam tử đúng là phải có, lúc trước cùng với các ngươi đề cập tới, lão phu có một gian y quán, nếu như các ngươi nguyện ý, vừa học vừa làm thấy thế nào?
Hứa Ngôn Cố Hành mừng rỡ đáp ứng: Đa tạ Tín thúc!
Tô Tín cười gật đầu một cái: Hai ngày nay các ngươi trước tiên nghỉ một chút, chờ hai ngày nữa Từ chưởng quỹ làm xong xuôi chuyện lại quay về để các ngươi theo hắn học hỏi.

Được Hứa Ngôn Cố Hành hai người chấm dứt một nỗi lòng, cơn đói lại đến, cũng liền không lên tiếng nữa chuyên tâm ăn.

Sau khi ăn cơm tối xong vài người đi vào trong viện ngồi, sau khi uống chén trà, Tô Tín nói: A Thành, như thế này, đi phòng thu chi cấp ít bạc cho a Ngôn a Hành, có lẽ ngân lượng của bọn họ khác chúng ta Mắt thấy hai người có ý khước từ, phải nói: Vậy coi như lấy trước thời hạn, sau đó sẽ trừ vào tiền công của mấy tháng sau Hứa Ngôn nghĩ như vậy cũng tốt, liền đáp ứng.

Lúc sau Tô Tín lại để cho Chung Thành ngày mai mang các nàng ra đường đi dạo một chút, mua những vật cần dùng, may thêm vài bộ xiêm y.

Hứa Cố hai người đều rất cảm động mà cảm tạ Tô Tín.

Tô Tín trở về phòng mình nghỉ ngơi, Hứa Ngôn Cố Hành cũng liền trở về thanh uyển.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.