Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Chương 1: Trái tim cậu đã chìm vào giấc ngủ say




Do mình xấu xa quá hay sao

Nên các cậu mới dùng cách này để trừng phạt mình

Do mình ngốc nghếch quá chăng ?

Nên không nhận ra được rằng, đã từ lâu các cậu có một vị trí vô cùng quan trọng trong tim mình

Đến bây giờ chỉ còn lại một mình,

liệu mình có thể vượt qua được những mất mát này,

để tìm hạnh phúc cho riêng mình…

Trước mắt tôi giờ đây mọi thứ giông như một bộ phim điện ảnh đen trắng cũ, bên trên đã bị gạch chằng chịt những nếp nhăn của sự khổ đau. Chuyển động của mọi người xunh quanh đột nhiên trở nên chậm chạp và nặng nề, vừa khiến người ta phải buồn cười, vừa khiến người ta phải đau khổ đến tột cùng.

Một chiếc ô tô với ánh đèn pha sáng chói lao vào trong đám đông, lời suy đoán của không biết bao nhiêu người giống như những mũi tên đang tấn công vào lớp màng nhĩ yếu ớt của tôi.

“… Cậu ta đã chết chưa ?”

“…Sao nhiều máu thế ?...”

“Hình như chết rồi…”

….

Những âm thanh chói tai như được phát ra từ chiếc băng ghi âm đã bị rối khiến tôi mơ màng, cố tìm ra bằng được từ để diễn tả cảm giác đau đớn của con tim – cái chết.

Ai ? Ai đã chết cơ ?

Nhất định là ai đó đang nói đùa, nhất định là như vậy.

Tôi cúi người nhặt người nhặt cuốn nhật ký nằm dưới đất, ôm chặt nó vào lòng, toàn thân run lên bần bật. Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh một người với vẻ hiu quạnh của buổi chiều tà, rồi hình ảnh đó dần biến mất, thay thế vào đó là một nụ cười ấm áp quen thuộc, cùng với câu thổ lộ khiến người ta không bao giờ quên được :

“Tớ thích cậu !”

Câu nói này biến hóa thành vô số những tiếng vang vọng, tràn vào lớp màng nhĩ trong tai tôi, tấn công vào nơi yếu đuối nhất trong cơ thể tôi – phía bên trái lồng ngực.

Các âm thanh được dội lại cùng một lúc. Những tiếng xì xào xa gần nhưng rất dữ dội, tiếng còi xe cứu thương, giọng nói của các y tá làm phân tán âm thanh của đám đông… Tất cả dường như đang trở lại với thế giới mà tôi phải đối mặt.

Còn giọng nói vọng ra từ tai tôi đã trấn áp hết tất cả các âm thanh khác. Từng tiếng, từng tiếng tấn công vào trái tim tôi.

Tớ thích cậu, Hy Nhã.

Tớ thích cậu, Hy Nhã.

Tớ thích cậu, Hy Nhã.



Đám đông vây xung quanh bị các y tá đẩy sang hai bên, qua kẽ hở của đám đông tôi nhìn thấy dòng máu tươi đang tuôn chảy. Con ngươi bất giác mở to, không dám tin vào mắt mình, cho đến khi ánh mắt dừng lại trên một dáng người quen thuộc, lời thổ lộ đó bỗng từ đáy con tim nổ vang một tiếng đinh tai nhức óc – Tớ thích cậu, Hy Nhã.

Bỗng chốc, tôi như bị ai đó dồn tới vách núi, toàn thân lắc lư như chỉ chực đổ sụp xuống. Dường như quên mất cần phải khóc, tôi run lẩy bẩy, cố lê từng bước chân nặng nhọc, cổ họng nghẹn ứ phát ra những âm thanh vô cùng khó nghe.

“Hứa Dực ?!”

“…Hứa Dực…”

“…Hứa Dực, cậu…cậu… tại sao…cậu lại nằm ở đây ?”

Tôi cố chen về phía trước. Trong mắt tôi giờ đây chỉ hiện lên mỗi hình ảnh Hứa Dực không còn chút sinh khí nào, đang nằm giữa vũng máu. Đôi mắt đen nhánh, long lanh, ánh mắt thân thiện và ấm áp như ánh mặt trời luôn thường trực trên khuôn mặt cậu, giờ đây đang nhắm nghiền. Hàng mi vô cùng quyến rũ của cậu nằm yên không động đậy.

Khuôn mặt cậu trắng bệch…

Trắng bệch…

Tại sao lại như vậy ?

Hứa Dực…

Hơn mười phút trước, cậu và tớ còn ngồi uống nước cùng nhau trong quán cà phê. Triệt Dã còn nhờ cậu chuyển cho tớ cuốn nhật ký này, hơn nữa cậu còn nói cho tớ biết, Triệt Dã, người đối với tớ, quan trọng như không khí để hít thở, cậu con trai với mái tóc vàng, cho dù vì ốm đau, bệnh tật mà phải rời xa tớ, thậm chí ngay cả khi bị tai nạn ô tô rời bỏ thế giới này, lúc nào cũng rất yêu tớ.

Vừa nãy, khi thấy tớ tự oán trách bản thân vì cái chết của Triệt Dã, cậu nhìn tớ thẫn thờ ngồi lật đi lật lại cuốn nhật ký Triệt Dã để lại mà nước mắt cứ lã chã tuôn rơi, sao trong mắt cậu lại trào dâng nỗi bi thương đến vậy?

Khi đó, có phải là cậu đang oán trách tại sao tớ không san sẻ sự quan tâm cho trái tim đang thấp thỏm lo âu của cậu?

Cho nên cậu mới dùng đến cách tàn nhẫn này, nằm giữa vũng máu, không bao giờ muốn nhìn thấy tớ nữa?

Hứa Dực…Triệt Dã…

Tại sao… tại sao các cậu cứ lần lượt rời xa tớ…

Nỗi đau giống như nước thủy triều dâng không thể nén lại được, mãnh liệt đến nỗi muốn nuốt chửng cả người tôi. Nỗi đau tột cùng đó như một con dao sắc, không ngừng cứa vào trái tim tôi…

Đầu óc tôi quay cuồng, tôi nhìn khuôn mặt của người đang nằm trên vũng máu, lúc thì là Hứa Dực, lúc lại biến thành Triệt Dã…

Hai khuôn mặt không ngừng thay đổi cho nhau, cứ thế lặp đi lặp lại...

“Tránh ra, tránh ra, cẩn thận đừng có chạm vào chỗ bị thương!”

Bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng đặt Hứa Dực nằm lên băng ca cứu thương, sau đó đưa cậu ra khỏi chỗ đám đông.

Tay Hứa Dực buông thõng bên ngoài băng ca. Mùa đông, đôi bàn tay đó thường ôm chặt lấy tôi để ủ ấm cho tôi, nhưng giờ đây, hai bàn tay ấy dường như không còn chút sức lực gì nữa, đang buông thõng xuống.

Giống như muốn rời xa tôi. Mãi mãi.

Bỗng nhiên tôi như bừng tỉnh, điên cuồng lao về phía trước, nắm chặt bàn tay đó.

“Hứa Dực, Hứa Dực, cậu mau tỉnh lại đi, đừng làm tớ sợ!” Tôi vừa sợ hãi vừa hét lên đau đớn.

Tôi không thể mất cậu ấy! Không thể.

Nếu như chỉ nắm tay cậu ấy như thế này, thì tôi có thể... có thể giữ cậu ấy lại không?

Tay tôi vừa chạm vào bàn tay lạnh buốt của Hứa Dực, nước mắt cứ thế trào ra.

Các y tá không thể nào ngăn cản được hành động điên cuồng của tôi, đành phải cho tôi ngồi cùng xe cứu thương đến bệnh viện.

Tôi không nhớ được các y tá đã hỏi tôi những gì, cũng không biết khoảng bao lâu sau thì chúng tôi đến bệnh viện, cũng không biết Hứa Dực bị người ta đẩy vào phòng cấp cứu như thế nào...

Trước mắt tôi, trong đầu tôi, trong thế giới của tôi giờ đây chỉ còn lại hỉnh khuôn mặt của Hứa Dực, một khuôn mặt trắng bệch.

Tôi ngồi bất động trên chiếc ghế dựa bên ngoài phòng mổ, cuốn nhật ký mà từ nãy tới giờ tôi cứ ôm khư khư trong lòng bỗng rơi xuống đất. Tôi cúi người xuống nhặt một cách nặng nề, mắt tôi bỗng dừng trên trang nhật ký đang mở...

Trên trang nhật ký đó, nét chữ không phải là của Triệt Dã!

Tôi thấy bất ngờ, mở to mắt xem thật kỹ. Đó là... nét chữ của Hứa Dực!

Hứa Dực... dúng là nét chữ của Hứa Dực rôi! Tôi không thể nhầm được, chẳng lẽ Hứa Dực cũng đã viết những tâm tư, suy nghĩ của mình vào cuốn nhật ký này sao?

Tôi cố kìm nén sự kích động trong lòng, đưa tay lên sờ từng nét chữ, đọc từng dòng một.

....

Tôi đã hiểu vì sao Triệt Dã lại thích cô gái này đến vậy, vì ở cô gái này có một sức cuốn hút đến kỳ lạ, khiến cho người ta luôn muốn bảo vệ cô ấy, thương yêu cô ấy. Vì thế tôi đã bộp chộp bày tỏ lòng mình với cô ấy.

Quả nhiên, cô ấy không hề có sự chuẩn bị tâm lý, nên đã trốn chạy. Ha ha.

Chính khoảnh khắc đó khiến tôi bị kích động, nên tôi lại tiếp tục viết những tâm tư, tình cảm của mình vào đây.

...

Kể từ khi quen cô ấy, mọi hành động của tôi không còn kiểm soát được nũa. Ha ha, chẳng lẽ đây chính là sực mạnh của tình yêu sao?

Tôi lại bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy thêm một lần nữa. Lần này thì cô ấy tức giận, cô ấy nói rằng sau này chúng tôi không cần phải gặp mặt nhau nữa.

Trái tim tôi nhói đau, nhưng tôi tin rằng sẽ có một ngày cô ấy hiểu được ý nghĩa, sức nặng của từng câu nói “Mình thích cậu!”.

Rất sâu nặng!

...

Tôi vẫn thường suy nghĩ, tình yêu trên thế giới này có thể dùng bội số để tính không?

Nếu như có thể...

Thế tại sao tôi đã bỏ ra tình yêu gấp đôi, nhưng lại không mang đến cho người tôi yêu sự vui vẻ gấp đôi?

Bệnh tật và cái chết có phải là có thể thay thế được không?

Nếu như có thể...

Vậy thì có phải, nếu tôi thay thế Triệt Dã để sang thế giới bên kia, thì người tôi yêu sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn như cô ấy mong muốn?

Có phải là để có được câu đồng ý như trong lòng mong đợi, chỉ cần phải bày tỏ một tình yêu bền bỉ thì có thể có được không?

Nếu như có thể...

Thế thì trước ki tôi trao lại cuốn nhật ký này cho cô ấy, hãy cho phép tôi được ngang ngạnh bày tỏ thêm một lần nữa – Hy Nhã, tớ yêu cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.