Gặp Người Đúng Lúc

Chương 49: 49: Anh Chờ Em Về





Thời còn học đại học, Hướng Ca cũng đã từng thức nói chuyện thâu đêm suốt sáng với bạn cùng phòng, cũng từng đề cập tới một số chủ đề nhạy cảm của người khác giới.

Một trong số những chủ đề đó là khi con trai "chào cờ" sẽ có cảm giác thế nào.

Cô còn nhớ rõ lúc ấy câu trả lời có nhiều lượt thích nhất trên Zhihu là ——như mặt trời ban trưa.

Hướng Ca bấy giờ còn cảm thấy câu từ này tương đối trừu tượng, không lĩnh ngộ được gì.

Mãi đến buổi sáng hôm nay.

Xúc cảm hình như quả thực rất khủng bố, so với tối qua còn khủng bố hơn.

Lúc này, cô đã lồm cồm bò dậy thay quần áo, Chu Hành Diễn tựa người vào đầu giường nhìn cô ra ra vào vào phòng tắm.

Khoảng tầm sáu giờ rưỡi, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Cả người cô run bắn, từ trong phòng tắm đi vào phòng ngủ, nhìn thoáng qua người đang ngồi trên giường.

Chu Hành Diễn lại rất bình tĩnh, mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào cô.

Hướng Ca nghĩ nghĩ một hồi rồi đi qua, tay đè lên vai đẩy anh xuống, tay còn lại kéo chăn xốc lên trùm kín hết người.

Một vài sợi tóc đen còn lộ ra ngoài mép chăn, Hướng Ca lại đè đầu anh xuống, xong xuôi mới bình tĩnh ra mở cửa.

Người đến là một trợ lý nhỏ của Bạch Đường Viễn, cô gật đầu hai cái rồi đóng cửa thật kỹ, lại quay về phòng ngủ.

Cả người Chu Hành Diễn bị cô nhét trong chăn vẫn không hề nhúc nhích, phồng thành một ụ lớn.

Hướng Ca buồn cười nhưng lại không dám cười ra tiếng, đi qua xốc chăn lên.

Tư thế của Chu Hành Diễn vẫn không thay đổi, mặt không cảm xúc nhìn cô, mái tóc bị cọ có chút rối tung, vài sợi khẽ rủ xuống.

Hướng Ca chỉnh lại tóc tai cho anh, không nhịn được cười cúi người nhẹ cắn cằm anh một cái: "Chồng yêu đi làm kiếm tiền đây.

"
Chu Hành Diễn rũ mắt, cười như không cười nhìn cô.

Hướng Ca tủm tỉm: "Bao giờ anh về?"
Chu Hành Diễn chống tay xuống giường ngồi dậy lần nữa: "Chiều nay," anh ngẩng đầu hỏi cô, "Chiều mấy giờ em xong việc?"
Hướng Ca nghiêng đầu: "Em cũng chưa rõ, chắc tầm năm sáu giờ gì đấy.

"
Chu Hành Diễn gật đầu: "Bảy giờ anh đi.

"
Hướng Ca không nói gì, nhìn chằm chằm anh hai giây, đột nhiên cúi người ôm lấy anh.


Cô ngồi nơi mép giường, mặt vùi vào hõm cổ anh, cánh tay nhẹ siết chặt.

Dù đêm qua có dùng dầu tắm gội của khách sạn, nhưng trên người Chu Hành Diễn vẫn vương hương vị đặc biệt chỉ thuộc về anh.

Môi Hướng Ca dán lên cần cổ, giọng có chút buồn buồn: "Hành Hành, em sẽ cố gắng không NG để trở về thật nhanh.

"
Chu Hành Diễn ôm cô trong ngực không nói gì.

Mãi lâu sau, mới thấp giọng Ừ một tiếng: "Anh chờ em về.

"
- -
Hướng Ca theo xe của đoàn phim đến phim trường, Quý Nhiên vừa nhìn thấy cô đã rất nhiệt tình vẫy tay.

Hướng Ca nhớ tới vẻ mặt chua lòm của người nào đó tối qua, có chút muốn cười, đi qua gọi một tiếng tiền bối Quý.

Quý Nhiên bày ra vẻ mặt sợ hãi: "Thôi đừng, anh hình như đâu lớn hơn em bao tuổi đâu, cũng không có tư lịch gì.

"
Hướng Ca cong mắt cười: "Tạo hình của tiền bối Quý trong rất đẹp.

"
Hiển nhiên Quý Nhiên không ngờ tới, có chút kinh hỉ, lại như có tí ngượng ngùng: "Em xem qua rồi à?"
Thật ra Hướng Ca chưa xem.

Cô vốn không có hứng thú với dòng phim cổ trang.

Hướng Ca không chút do dự gật gật đầu: "Tất nhiên ạ, nó rất nổi mà.

"
Công việc chuẩn bị vẫn đang được tiến hành, hai người trò chuyện được một lúc thì điện thoại Hướng Ca đột nhiên reo lên.

Cô ra dấu xin lỗi rồi đi qua góc bên cạnh nghe máy.

Thanh âm Chu Hành Diễn lạnh băng, bình tĩnh trần thuật: "Em mà lại nói chuyện với tên đàn ông khác nữa thì toàn bộ chocolate trong nhà sẽ không cánh mà bay đấy nhé.

"
Hướng Ca: "! "
Chu Hành Diễn: "Đến lúc đấy đừng có hỏi anh, anh cũng chẳng biết chúng đi đâu về đâu đâu.

"
Hướng Ca trầm ngâm một lát: "Hành Hành.

"
"Ừ?"
"Anh có hỏa nhãn kim tinh thật à?"
Chu Hành Diễn: "! "

Mở đầu câu chuyện là bối cảnh nơi trường học, dưới góc nhìn của nữ phụ số hai kể về "Người bạn cùng bàn quái dị của tôi", phim trường là một ngôi trường tư thục, sau khi trang điểm xong, Hướng Ca chỉ ngồi một mình nơi góc phòng học.

Cố Di đi qua vốn định nói chuyện với cô đôi câu, lại bị Tô Nghệ Ninh ngăn lại.

Ảnh hậu Tô lười biếng dựa mình vào ghế dựa, một tay chống cằm nhìn thẳng bóng người đang ngồi thu lại trong góc: "Bây giờ đừng qua đấy nói chuyện, con bé không để ý tới cô đâu.

"
Cố Di khẽ bĩu môi.

Chuyên nghiệp thế cơ à? Người mới thì có cái gì đâu mà thể hiện.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "action" và âm thanh của clapper board vang lên, Hướng Ca ngẩng đầu lên.

Dường như ngoại trừ Bạch Đường Viễn thì tất cả mọi người bên ngoài đều khẽ sửng sốt.

Nét mặt sắc sảo như lưỡi dao cùng đôi phần lười biếng tùy ý của cô gái đã biến mất, đôi mắt đen tựa như chiếc giếng cổ, sâu hoắm không chút gợn sóng, trống rỗng khiến người ta nhìn vào cảm giác như rơi xuống hầm băng lạnh lẽo.

Cô im lặng ngồi trong góc, đặt cặp xuống rồi từ từ lấy ra từng quyển sách một, nữ sinh trong lớp tụm năm tụm bảy trò chuyện rôm rả, các nam sinh thì cười ha hả vui vẻ vô cùng, mọi thứ giống như đều không liên quan gì đến cô.

Cố Di đi qua bắt chuyện.

Hàng mi dài của cô run rẩy, khẽ nâng lên nhìn cô nàng một cái, rồi lại cụp xuống, thân hình mảnh khảnh vô thức rụt lại về sau, đầu ngón tay đang đặt trên bàn cũng thu lại nắm chặt thành quyền.

Trước đó Hướng Ca vẫn luôn không rõ Thẩm Tĩnh là một người thế nào.

Cô ấy và cô không giống nhau, tính tình Hướng Ca ngang bướng, cô che giấu mọi cảm xúc của mình bằng vỏ bọc cứng rắn gai góc, cực kỳ hiếu chiến và không chịu thừa nhận thất bại.

Thẩm Tĩnh lại mềm mỏng.

Cô ấy nhẹ nhàng sợ hãi, nhẹ nhàng trốn tránh, cô ấy co người lại khóc lóc van xin sự thương xót, cầu cứu những người xung quanh hết lần này đến lần khác.

Cô ấy giãy giụa trong vũng đêm tăm tối, nhưng vẫn luôn khát khao ánh sáng mặt trời.

Vì sao lại muốn nói chuyện với tôi.

Xin hãy để tôi một mình.

Xin cô.

Hãy giúp tôi với.

Cố Di sửng sốt.

Trong kịch bản của , đất diễn của nữ phụ số hai rất nhiều, thậm chí có thể miễn cưỡng coi như đồng vai chính.

Thế nên trong quá trình quay, nếu một người kia diễn quá xuất sắc thì sẽ chèn ép người còn lại không còn một mảnh.


Nhân vật Thẩm Tĩnh của Hướng Ca thật khiến người ta trở tay không kịp, hoàn toàn không giống với dáng vẻ một người mới nên có khiến Cố Di theo bản năng nghiêm túc hơn, tự hỏi nên diễn thế nào để áp đảo được đối phương, nhưng thời gian quá ngắn, cô ta chỉ có thể há to miệng thở dốc, lời thoại quên sạch bách không còn một chữ.

Bạch Đường Viễn tặc lưỡi hô "Cut" một tiếng.

Cố Di hồi phục lại tinh thần, vội vàng nói câu xin lỗi.

Chờ đến khi hô "Cut" đến lần thứ ba, Bạch Đằng Viễn mới nóng nảy day day đầu lông mày nhìn Hướng Ca nói: "Cô dẫn dắt cô ấy một chút.

"
Hướng Ca mờ mịt chớp mắt: "Cảnh quay đơn giản như thế thì tôi dắt thế nào được ạ?"
"! "
Cố Di giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng trầy trật lắm mới qua được cảnh này, Cố Di còn trừng mắt lườm cô một cái sắc lẹm.

Hưởng Ca tỏ vẻ khó hiểu.

Ngày thường Bạch Đường Viễn thoạt nhìn có vẻ hòa ái dễ gần, thế nhưng khi vào guồng công việc thì hệt như có ma quỷ bám vào người, toàn bộ buổi sáng, Hướng Ca cơ hồ không uống được mấy ngụm nước.

Tranh thủ thời gian nghỉ trưa ít ỏi, cô trực tiếp gọi điện, gấp gáp yêu cầu Cung Mạt ngày mai tới đây.

Môi trường của ngôi trường tư thục này rất tốt, khuôn viên trồng khá nhiều cây xanh.

Sau khi rót non nửa bình nước, Hướng Ca bưng hộp cơm từ cửa phụ đi ra ngoài, ngồi xuống bậc thang ăn.

Vị trí của tòa nhà phòng thí nghiệm này tương đối xa, buổi trưa không có nhiều học sinh, thi thoảng có lác đác mấy người đi vòng qua tới nhà ăn, Hướng Ca đang mặc trên người bộ đồng phục học sinh, thoạt nhìn trắng trẻo lại mềm mại, vô cùng hòa hợp với bối cảnh xung quanh, nhìn qua không khác gì học sinh cấp ba thực thụ.

Còn chưa và được mấy miếng cơm, điện thoại trong túi đã vang lên.

Trong miệng Hướng Ca còn đang nhai dở một miếng thức ăn, hai má phồng lên ậm ờ "Alo" một tiếng.

"Em đang ở đâu thế?"
"Em đang quay phim," Hướng Ca nuốt miếng cơm trong miệng, "Ở trong một trường học.

"
"Anh biết, giờ anh đang ở trước cổng trường, em ở chỗ nào?"
"! "
Sao chuyện gì anh cũng biết thế?
Trường học này rất lớn, Hướng Ca bèn đặt hộp cơm của mình sang một bên, người đứng lên chỉ hướng cho anh nên đi thế nào.

Khoảng tầm mười phút sau, Chu Hành Diễn tìm tới nơi.

Hướng Ca vội vàng ngồi xổm xuống ăn miếng thịt gà, mái tóc dài bị cô tùy ý cột thành đuôi ngựa ở phía sau, thấy anh tới miệng vẫn đang ngậm đôi đũa giơ tay lên cao vẫy vẫy.

Chu Hành Diễn cúp máy đi tới, cầm lấy hộp cơm đang bị cô đặt dưới bậc thang rồi đưa lên trước mặt, Hướng Ca cũng rất tự nhiên gắp thêm một miếng.

Chu Hành Diễn đột nhiên kéo lấy cô, cả hai người cùng quay lại, rồi mới rũ mắt: "Em ra đây hớp gió à?"
Hướng Ca cắn một miếng gà: "Cảnh đẹp mà, em ra đây cảm nhận chút không khí thanh xuân vườn trường," Cô nhìn hộp cơm anh đang giơ cao trước mặt mình, không quên dặn dò, "Anh giữ chắc một tẹo nhá.

"
Chu Hành Diễn buồn cười cúi đầu: "Anh là cái bàn của em à?"
Hướng Ca phùng má, vô cùng tự nhiên tiếp lời: "Tất nhiên, anh là người đàn ông của em, mọi thứ của anh đều là của em hết.

"

Bỗng chốc Chu Hành Diễn ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chặp.

Mái tóc tiện tay cột lên có chút rối, một vài sợi tóc lòa xòa rũ xuống trên gương mặt trắng nõn, đôi mắt đen láy sáng ngời.

Bộ đồng phục trên người khá rộng, cổ áo được bẻ rất chỉnh tề, vành tai không đeo khuyên khiến vài lỗ xỏ nom rõ ràng hơn hẳn.

Ngày còn học cấp ba, Chu Hành Diễn chưa từng bắt gặp hình ảnh cô mặc bộ đồng phục nghiêm chỉnh như vậy.

Đồng phục của cô luôn lôi thôi kiểu biếng nhác, cổ áo bên gập lên bên gập xuống, như mặc đại lên người, bên tai trái đeo một hàng khuyên tai khiến người ta đau hết cả mắt.

Tuy rằng mỗi lần gặp mặt đều phải gọi người qua viết tên vào sổ theo dõi, nhưng Chu Hành Diễn thuở thiếu thời không thể không thừa nhận rằng, anh cảm thấy dáng vẻ đó là thích hợp nhất với cô.

Hơn nữa, anh cũng rất thích cô mặc như vậy, bởi vì nếu thế anh sẽ có lý do gọi cô tới chỉnh lại nom cho nghiêm túc.

Mỗi một lần nhìn thấy cô đứng trước mặt mình với vẻ mặt không mấy tình nguyện kéo khóa áo khoác lên, sửa sang lại đồng phục, tức đến tím người vắt óc châm chọc mỉa mai anh, hệt như một tiểu quái thú nhỏ xù lông, đáng yêu chịu không nổi.

Nhưng mà bây giờ thoạt nhìn lại, bộ dáng lúc cô mặc đồng phục nghiêm chỉnh cũng rất đẹp mắt.

Gương mặt còn đang ăn khẽ phồng lên, trên cánh môi đang vương chút sốt của gà, bộ dáng lúc thốt lên câu mọi thứ của anh đều là của em, vô cùng quyến rũ.

Chu Hành Diễn bất giác liếm môi, cúi đầu hôn cô.

Đũa của Hướng Ca vẫn còn đang chọc trên miệng, một tay anh nắm lấy cổ tay cô kéo ra xa, hộp cơm trong tay vẫn vững vàng nằm giữa hai người, anh cẩn thận không để nước sốt dây vào quần áo.

Động tác của anh rất nhẹ.

Hướng Ca chớp chớp hàng mi, rồi nhắm mắt lại.

Hai bên hành lang là hàng cây xanh tươi tốt, nơi phía bậc thềm, cô gái trong bộ đồng phục học sinh khẽ ngẩng đầu lên, cánh môi no đủ nhẹ bị người cắn mút.

Cho đến khi——
"Ah.

"
——một tiếng, từ phía sau người Chu Hành Diễn truyền tới.

Hướng Ca sợ tới mức người run lên, mở mắt ra theo phản xạ đẩy người trước mặt ra một chút.

Chu Hành Diễn vẫn không dao động, còn nhẹ mút cánh môi dưới của cô hai cái mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe môi hơi xụ xuống ra vẻ không vui, xoay người sang chỗ khác.

Tô Nghệ Ninh đứng nơi hông cửa của tòa nhà thí nghiệm, tầm mắt quét một vòng nhìn cái này, ngó cái kia.

Hướng Ca có chút xấu hổ, cô há hốc miệng, khô khốc nói: "Cô Tô! Cô ăn xong rồi à.

"
Tô Nghệ Ninh gật đầu một cái, tầm mắt lại dời về trên người Chu Hành Diễn, vô cùng ghét bỏ: "Anh về lò nấu lại đi.

"
Chu Hành Diễn: "! "
Hướng Ca: "! "
???
Hướng Ca không kịp phản ứng lại.

Ảnh hậu Tô giơ tay, chỉ chỉ vào Hướng Ca: "Con gái nhà người ta còn đang mặc đồng phục cấp ba đấy, anh thế mà cũng xuống tay được à?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.