Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 37: Tim chỉ đập vì một người




Hiện tại tâm trạng của  Dịch Hồi cũng không khá khẩm gì, Tạ Xuân Hồng vẫn không chủ động liên lạc với anh, làm cho anh vừa lo lắng vừa tức giận, toàn thân càng cảm thấy lạnh lẽo hơn, mặt mũi tối sầm làm cho đám nhân viên thấy anh cũng không dám đối mặt mà phải vòng đường khác mà đi.

Cho nên lúc Lý Lily xuất hiện, làm cho tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Coi như vị nữ anh hùng này sẽ tiêu diệt được không ít lửa giận, nếu không ít ra cũng là làm cho Dịch Tổng hạ nhiệt xuống một ít.

Dịch Hồi không thèm nhìn đến một cái người phụ nữ ngồi trước mặt mình,trầm giọng hỏi: “Em tới đây làm gì?”

Lý Lily vén tóc trước trán, vắt chéo một chân tựa người vào ghế, cười như không cười nói: “Ây da, làm sao thế? Em vừa đến đã thấy không khí ở đây rất bất thường … Người nào lại có khả năng có thể làm cho anh bực bội đến vậy?”

Dịch Hồi trực tiếp đưa tay nhấn vào phím nội bộ trên điện thoại, lạnh lùng nói: “Người nào tùy tiện cho những người không liên quan vào công ty vậy? Tháng này không muốn nhận tiền thưởng nữa phải không?”

Lý Lily bật cười một tiếng: “Thôi đi, chớ làm liên lụy người khác … Em tìm anh là có việc!”

Dịch Hồi miễn cường dời mắt ra khỏi tập văn kiện đặt trước mặt, không nhịn được hỏi: “Không nhìn thấy anh đang bận rộn sao, có chuyện gì thì nói mau đi.”

Dịch Hồi quen biết Lý Lily nhiều năm như vậy, tất nhiên biết rõ tâm tính của cô ta, nên đối với việc cô ta tự nhiên chạy đến tìm thì anh cũng có thể đoán ra tới tám chín phần.

Lý Lily tuyệt nhiên không để ý đến giọng nói không mấy thiện chí của anh, cười híp mắt đứng lên kéo anh đi ra ngoài: “Em dẫn anh đến chỗ này, nhanh lên một chút!”

Dịch Hồi vốn không muốn đi, nhưng Lý Lily không đạt mục đích thì không chịu bỏ qua, kéo anh rời khỏi công ty.

Lý Lily lái xe thật nhanh về phía ngoại ô, càng chạy càng hoang vu, ước chừng khoảng bốn tiếng mới dừng lại.

“Đến rồi, xuống xe đi!”

Một vùng cỏ rộng lớn xanh đậm cao quá đầu, trong màu xanh tươi tốt của cây cối lại điểm xuyết một loài hoa nhỏ không biết tên, màu trắng mộc mạc đan xen phía trong, một vài con ngựa đang nhàn nhã đứng gặm cỏ.

“Em dẫn anh đi cưỡi ngựa?” Dịch Hồi có chút ngạc nhiên nhìn xung quanh.

Lý Lily có chút tự đắc cười lên, dẫn đầu đi về phía trước.

“Đúng vậy, em còn nhớ kỹ thuật cưỡi ngựa của anh rất tốt, hôm nay chúng ta thử cưỡi lại xem sao?”

Thế này cũng làm cho cõi lòng trống trải của anh cũng tốt hơn rất nhiều, Dịch Hồi hít một hơi không khí trong lành tươi mát, khẽ mỉm cười đi về phía trước: “Được, hôm nay để anh chỉ cho em một chút!”

Thay quần áo, Dịch Hồi và Lý Lily cùng nhau chia ra chọn ngựa, sau đó mỗi người vào vị trí bắt đầu.

Lý Lily cười hết sức rạng rỡ, dáng điệu cưỡi ngựa làm cho cô ta thêm hiên ngang oai hùng, cầm dây cương nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Hồi, khiêu khích nói: “Anh thắng em nhiều lần như vậy, lần này em nhất định sẽ thắng anh một lần!”

Dịch Hồi cười hăng hái: “Anh sẽ khiến cho em thua khâm phục khẩu phục!”

Sau tiếng hô “Bắt đầu”, hai con ngựa lập tức phi vọt lên phía trước.

Cố sức giục ngựa phóng như điên, cảm giác khoái chí có chút giống các đại hiệp giang hồ thời xưa, sau vài vòng phi ngựa, hai người vẫn áp sát bên nhau, khó phân được thắng bại.

“Dịch Hồi, xem ra kỹ thuật của anh đã kém đi rất nhiều đó!”

Dịch Hồi lau vầng trán lấm tấm mồ hôi, không để ý nói: “Đã rất lâu rồi không cưỡi, có điều như vậy em vẫn không thắng được anh.”

Lý Lily cũng không lấy kết quả này làm phiền lòng, xuống ngựa và ném dây cương cho nhân viên trại ngựa, cùng Dịch Hồi trở về.

“Nơi này quả thật không tệ, không khí rất tốt.”

Lý Lily gật đầu đồng ý: “Em cũng tình cờ biết chỗ này cách đây không lâu, là bạn em giới thiệu cho.”

Lý Lily nhìn gò má Dịch Hồi, vẫn sắc sảo đẹp trai như xưa, khuôn mặt vẫn toát ra vẻ cao ngạo lạnh lùng, không tránh khỏi làm mê đắm lòng người.

“Em còn nhớ trước kia trong quân ngũ, một lần tâm trạng anh không tốt liền leo lên xe việt dã quân dụng chạy đến nơi hoang vắng, lái xe vài giờ như thế tâm trạng sẽ khá hơn rất nhiều, khi đó chúng em thường gọi đùa cái xe việt dã quân dụng kia chính là công cụ dành riêng cho Dịch tướng quân phát tiết … Em biết anh đang phiền muộn, nhưng ở thành phố đua xe sẽ bị phạt, rất mất thể diện … Cho nên em nghĩ sẽ đưa anh đi cưỡi ngựa. Thế nào? Chạy mấy vòng có phải tâm trạng tốt hơn rất nhiều không?”

Dịch Hồi nhớ lại trước kia, khi đó mỗi ngày trôi qua đều rất khổ cực, huấn luyện tàn khốc làm cho con người ta dường như chịu không nổi, nhưng ngày qua ngày lại rất đơn giản mà ý nghĩa.

Dịch Hồi cười cười, chân thành nói: “Lily, cám ơn em.”

Lý Lil chau mày nói: “Ha, có thể nghe được tiếng cám ơn của tiểu tướng quân Dịch quả thật là khó khăn! Nhưng cám ơn bằng lời nói thì có ích gì? Có phải anh nên làm gì thức tế hơn không?”

Dịch Hồi trầm mặc một hồi, cười hỏi: “Vậy em nói đi, em muốn gì?”

Lý Lily nghiêng người liếc nhìn anh: “Thôi đi, Lý Lily em cái gì mà không có chứ?” Dừng một chút, ý tứ sâu xa nói: “Em muốn cái gì chắc anh cũng biết rõ mà.”

Dịch Hồi ánh mắt sâu xa nhìn cô, không thể dịu dàng nói: “Lily, em là một cô gái tốt, có được một người bạn như em, anh thấy mình rất may mắn … Nhưng mà, em cần một người tốt hơn anh, không cần thiết phải lãng phí thời gian bên cạnh anh.”

Lý Lily mặt không thay đổi nhìn anh: “Sao anh biết em đang lãng phí thời gian? Em tin rằng chỉ cần em cố gắng, nhất định sẽ có ngày đạt được thứ mình muốn. Hơn nữa... Anh phải biết rằng đối với em mà nói, anh không phải là người tốt nhất hay sao?”

Dịch Hồi thở dài, ánh mắt dịu dàng, lời nói kiên định: “Bởi vì anh đã sớm đem toàn bộ tâm trí dành cho cô ấy, không cần chút gì có thể trao cho người khác nữa.”

Lý Lily tự biết “Cô ấy” mà anh đang nói đến là ai, không khỏi tức giận thốt lên: “Cô ta có cái gì tốt? Đáng để anh vì cô ta đến vậy sao? Không sai, cô ta rất đẹp, nhưng em cũng không có xấu xí … Em không thể nhìn ra ngoài việc có thể làm bình hoa di động, cô ta còn có bản lĩnh gì khác!”

Dịch Hồi nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt sâu xa không thể đoán được, mặt mày dịu dàng mà Lý Lily chưa bao giờ nhìn thấy.di@en*dyan(lee^qu.donnn)

“Anh cũng không biết cô ấy có cái gì tốt, chuyện tình cảm chính là kỳ lạ như thế. Trước kia anh cũng không tin vào tình yêu, nhưng khi gặp cô ấy, chỉ trong thoáng chốc anh đã có thể xác định, cô ấy chính là người mà anh muốn có! Thật ra có đôi lúc anh nghĩ cô ấy rất tốt, làm thế nào để anh phù hợp cùng cô ấy, chính anh cũng không nghĩ ra mình thích cô ấy ở điểm nào, vì vậy anh cũng chỉ có thể liều mạng suy nghĩ xem cô ấy có gì không tốt, có những điểm nào không xứng với anh, nhưng không tìm ra được điểm nào anh không thích … Thế anh mới biết, tình cảm chính là thứ phát sinh một cách tự nhiên, không có bất kỳ đạo lý nào có thể lý giải được. Lily, em biết không, sau khi gặp được ô ấy, anh mới cảm thấy nhịp tim mình đập có ý nghĩa.”

Từ trước tới giờ Dịch Hồi chưa từng để lộ suy nghĩ của mình cho người khác biết, đối mặt với bất kỳ khó khăn nào cũng không hề đổi sắc mặt, cho dù là bạn bè thân thiết, cũng rất khó biết được anh đang nghĩ gì … Anh lạnh nhạt cứng nhắc, làm việc gì cũng mạnh mẽ quyết đoán một giọt nước cũng không lọt, không nghĩ đến một lúc, người đàn ông bản lĩnh kiên cường lại có thể dịu dàng như nước, cũng có lúc nhắc đến một người con gái rồi cười đến mê lòng người, nói những lời mà nghe trên phim còn thấy buồn nôn huống chi là ngoài đời thực …

Đáy lòng Lý Lily chợt lạnh như băng, trầm mặc hồi lâu đột nhiên cười lạnh: “Dịch Hồi, anh quả nhiên là tàn nhẫn y chang như trước đây! Đừng tưởng rằng anh nói vậy em sẽ dễ dàng buông tay … Anh dù có thâm tình thế nào đi nữa cũng vậy thôi, hái dưa xanh không ngọt, anh có moi tim móc phổi, người ta cũng chưa chắc gì hiểu được!”

Trong nháy mắt ánh mắt Dịch Hồi chợt lạnh đi, thái độ lập tức trở nên xa cách: “Đây không phải là chuyện em có thể nói tới!”

Lý Lily nghiêng đầu không nao núng cùng anh giằng co: “Anh nói em lãng phí thời gian, anh không phải là cũng đang lãng phí sao? Dịch Hồi, anh không làm được thì chớ yêu cầu em làm! Em nói cho anh biết, em tuyệt đối sẽ không buông tay!”

Dịch Hồi cúi đầu nhìn khuôn mặt cực điểm quật cường của cô ta không khỏi cảm thấy có chút nhức đầu, bất đắc dĩ thở dài nói: “Quên đi, không nói những chuyện này nữa … Em đưa anh trở về đi, anh còn phải đi đón Xuân Hồng về nhà.”

Sắc mặt Lý Lily càng thêm khó coi, biết Dịch Hồi nói một không nói hai, không muốn làm cho quan hệ cũng hai người thêm bế tắc, không thể làm gì khác đành chủ động lên xe đưa anh trở về.

Cả ngày hôm qua Tạ Xuân Hồng không còn nào để đi, lúc đang đứng ngẩn ngơ trước cửa bệnh viện thì đúng lúc Hà Giai Hỉ tan ca, tiện tay ném cho cô một chùm chìa khóa, để cho cô ở trong nhà trọ của mình.

Dù sao đây cũng không phải là nhà mình, mặc dù căn phòng thuê của Hà Giai Hỉ đơn giản xinh xắn, sạch sẽ gọn gàng, nhưng Tạ Xuân Hồng cũng không thể nào ngủ được, cả một đêm trằn trọc không thể chợp mắt, rạng sáng ngày thứ hai liền ra khỏi giường cùng Hà Giai Hỉ đến bệnh viện.

Tạ Xuân Hồng được Hà Giai Hỉ nói cặn kẽ bệnh tình của Tô Văn, liền bị dọa cho hoa mắt ù tai sợ hết cả hồn, những dao động còn sót lại lập tức bị đè xuống hết, hôm nay đã chuẩn bị tinh thần, bất luận thế nào cũng phải khuyên Tô Văn bỏ đi đứa bé.

Có thể nhận ra nhà họ Đường đối xử với Tô Văn rất tốt, lúc Tô Văn đến bệnh viện kiểm tra như quy định thì không có chuyển biến gì xấu làm cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Xuân Hồng ngồi ở mép giường nắm tay Tô Văn, mặc cho bác sĩ đang kiểm tra siêu âm cho cô ấy.

Một mảnh đen thùi lùi không đoán được là gì, Tô Văn lại hướng về màn hình nhìn chăm chú hết sức nghiêm túc.

“Nơi này.” Nữ bác sĩ nhã nhặn chỉ vào một điểm đen nhỏ trên màn ảnh nói: “Đây chính là bảo bối của cô, chỉ là một thời gian nữa mới có thể nhìn thấy rõ hình dáng, bây giờ vẫn còn quá nhỏ.”

Tô Văn nhìn kỹ một chút, cười nói: “Rất dễ thường, tôi có thể chụp lại mang về hay không?”

Bác sĩ có lẽ tiếp xúc với rất nhiều bà mẹ, nên hiểu rất rõ tâm tính của các cô, gật đầu cười một cái: “Dĩ nhiên là được!”

Tạ Xuân Hồng đỡ Tô Văn ngồi dậy, giúp cô chỉnh lại trang phục.

Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Đường Sơ lo lắng đứng chờ bên ngoài, nhìn thấy các cô đi ra liền vội vàng hỏi: “Thế nào? Bác sĩ nói thế nào?”

Tô Văn tươi cười giơ lên cao một tấm giấy mỏng: “Nhìn này, đây chính là bảo bối của chúng ta.”

Đường Sơ mặc dù không đồng ý Tô Văn mạo hiểm tính mạng để sinh con, thế nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình, trong lòng làm sao có thể không chút tò mò chờ đợi? Cho nên vẫn nhìn lên tấm giấy cẩn thận nghiên cứu một chút.

“Nhỏ như vậy sao?” Đường Sơ dưới sự chỉ điểm của Tô Văn lật qua lật lại nhìn, không khỏi thở dài nói: “Không nghĩ tới một chấm đen nhỏ như vậy trong tương lại lại thành một người lớn.”

Tô Văn thật thích thú dựa vào bên cạnh anh: “A Sơ, bảo bối của chúng ta có phải rất dễ thương phải không?”

Đường Sơ toàn thân cứng đờ, mỉm cười vuốt tóc cô, nhất thời không biết nên trả lời cô thế nào.

Tô Văn bất mãn lắc lắc cánh tay anh, oán giận nói: “A Sơ, tại sao anh lại có thể ghét bỏ con của chúng ta, trong tương lai bảo bối biết ba nó không thích nó, nó sẽ rất khổ sở.”

Tô Văn nhìn anh vẫn trầm mặc không nói, không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Xuân Hồng đang đứng ở bên cạnh: “Xuân Hồng, em nói xem bảo bối của chị có xinh đẹp hay không?”

Tạ Xuân Hồng lúng túng  nhìn Đường Sơ một cái, miễn cưỡng cười cười nói: “Bây giờ còn nhỏ như vậy, chẳng thể nào nhìn ra được …Nhưng chị xinh đẹp như vậy, cục cưng tất nhiên cũng sẽ rất dễ thương.”

Tô Văn hài lòng gật đầu một cái: “Chị hy vọng đây sẽ là con trai, tương lại có thể dịu dàng giống A Sơ.”

Đường Sơ đột nhiên có chút không đành lòng, ôm Tô Văn thở dài: “Yên tâm đi, con của chúng ta nhất định sẽ rất tốt.”

Tạ Xuân Hồng nhìn sự thân mật giữa hai người, đột nhiên cảm thấy mình trở nên thừa thải, loại cô đơn này trước giờ cô chưa từng gặp qua …

Một mình lặng lẽ đi theo phía sau hai người bọn họ, mới vừa ra khỏi cửa chính đã nhìn thấy nơi khúc cua, một người đàn ông đang dựa vào chiếc xe màu đen, ngón tay thon dài gõ gõ theo nhịp, cả người toát ra vẻ thư thái.

Tạ Xuân Hồng sửng sốt, bước chân không tự chủ đột nhiên dừng lại.

Dịch Hồi dường như cảm thấy điều gì đó, quay đầu lại, hai người từ xa nhìn nhau chăm chú.

“Sao thế?” Tô Văn dừng lại theo, theo ánh mắt Xuân Hồng nhìn thấy Dịch Hồi, cười chào hỏi.

“Đã có người đến đón, chúng ta đi trước đi!” Dứt lời, Tô Văn liền kéo Đường Sơ rời đi.

Tạ Xuân Hồng lặng lẽ đi tới trước mặt anh, cúi đầu không nhìn anh, hết sức bình tĩnh hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Dịch Hồi trầm lặng nhìn cô, cố làm vẻ thờ ơ nói: “À, anh không mang theo chìa khóa, cho nên đến tìm em.”

Tạ Xuân Hồng nghe thấy, trầm mặc không nói liền cầm chìa khóa đưa ra.

Dịch Hồi cứng người, thiếu chút nữa là bị cô làm tức chết, hít một hơi thật sâu để kìm nén, sau đó cứng nhắc nói: “Lên xe!”

Tạ Xuân Hồng nghi ngờ nhìn anh một cái, không thể phủ nhận nhìn thấy anh rất vui vẻ, nhưng thái độ của anh … Bây giờ làm cho cô không thể hiểu được.

“Làm gì?”dfienddn lieqiudoon...

Dịch Hồi hừ lạnh một tiếng, nhả ra từng chữ một: “Về, nhà, giúp, anh, mở, cửa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.