Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 30: Niềm tin là sự ám ảnh khó khăn nhất




Sắc mặt Lộ Viễn xuất hiện một tia thương tâm thoáng qua rất nhanh, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Mẹ cô … Nhiều năm như vậy nhất định là không dễ dàng gì.”

Tạ Xuân Hồng chợt nhớ tới Hạ Vân, ánh mắt tràn đầy hoài niệm: “Vâng, mẹ tôi phải chịu nhiều áp lực từ nhiều phía nên cũng không dễ dàng gì … Nhưng những gì khó khăn nhất cũng đã qua, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.”

“Chẳng lẽ cô cũng không còn người thân nào khác? Trong nhà mẹ cô chắc vẫn còn họ hàng chứ?”

Tạ Xuân Hồng lắc đầu một cái: “Mẹ tôi vì đã sinh ra tôi, đã cùng với người nhà đoạn tuyệt, nhiều năm như vậy chúng tôi cũng không liên lạc qua lại với họ hàng.”

Cô cũng không hiểu tại sao một người xa lạ lại hỏi về gia thế của cô nhiều như vậy, hơn nữa mặc dù mặt mũi Lộ Viễn rất lạnh lùng, nhưng lại có một cảm giác thân thiết rất kỳ lạ, không tự chủ được mà cùng ông ta hàn huyên tâm sự.

“Mẹ cô …”

“Hình như chú Lộ rất thích Xuân Hồng?”

Lộ Viễn vừa định hỏi thêm gì nữa, đã bị cắt ngang, không khỏi lộ vẻ chút tiếc nuối, rồi lại chỉ trong nháy mắt đã khôi phục vẻ mặt bình thản.

Dịch Hồi từ trên lầu đi xuống liền đến ngồi cạnh Xuân Hồng, nhìn Lộ Viễn đầy ý nghĩa hỏi: “Con nhớ chú Lộ trước kia không phải là người nhiệt tình như vậy, có thể thấy Xuân Hồng đã nhận được sự đánh giá cao của chú.”

Mặt Lộ Viễn không hề thay đổi nói: “Xuân Hồng là bạn gái của con, chú đương nhiên là quan tâm nhiều hơn một chút, huống chi cô bé này quả thật không tệ, chú chính xác là rất thích cô ấy.”

Xuân Hồng được khen có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười nói: “Chú Lộ, chú quá khen rồi.”

“Hừ!” Lý Lily hừ lạnh một tiếng ngồi xuống đối diện bọn họ, bộ mặt không vui nói với Lộ Viễn: “Chúng ta không phải là nên đi sao? Trời cũng khuya lắm rồi.”

Lộ Viễn gật đầu một cái, đứng lên: “Chúng tôi cần phải trở về, Dịch Hồi, Xuân Hồng, gặp lại sau.”

Dịch Hồi và Xuân Hồng liền vội vàng đứng dậy tiễn khách: “Chú Lộ, con tiễn chú.”

Lý Lily cùng Lộ Viễn ở vào băng sau của xe hơi, nhìn Lộ Viễn nhắm mắt tựa đầu vào ghế, không nhịn được mà hỏi: “Chú hôm nay sao vậy? Tạ Xuân Hồng có cái gì tốt? Đáng để chú quan tâm nhiều đến cô ta vậy sao?”

Lộ Viễn mở mắt ra thờ ơ nhìn cô: “Cô ấy là bạn gái của Dịch Hồi, trong tương lai sẽ là con dâu nhà họ Dịch.”Die nd da nl e q uu ydo n

Tất nhiên Lý Lily biết mối quan hệ thân thiết giữa nhà họ Lộ và nhà họ Dịch, nhưng vẫn tỏ ra oán giận nói: “Chú rất ủng hộ Dịch Hồi và cô ta? Chú biết rất rõ là …” Lý Lily cắn cắn môi, dứt khoát nói, “Chú biết rõ ràng là cháu thích Dịch Hồi, ngày xưa đã thích … Nhưng chú cứ như vậy mà nghiêng về người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt mà không ủng hộ cháu, cháu thật sự không nghĩ ra!”

Lộ Viễn nhìn ánh đèn thấp thoáng bên ngoài cửa xe, sắc mặt bình tĩnh nói: “Lily, chú không nghĩ cháu không nhìn ra, giữa Dịch Hồi và Xuân Hồng, bất kỳ là ai cũng không có khả năng xen vào.”

Lý Lily không cam tâm nắm chặt hai tay, hồi lâu mới nói: “Người phụ nữ đó so với cháu có gì tốt hơn chứ, cháu không cam tâm, Lý Lily cháu sẽ không dễ dàng buông tha như vậy!”

Lộ Viễn thâm ý sâu xa nói: “Nhưng Dịch Hồi thích cô ấy, chỉ cần có điểm này là đủ rồi.”

Trong nháy mắt Lý Lily cứng người, sau đó không nói thêm lời nào nữa.

Sau khi tiễn Lộ Viễn và Lý Lily về, Dịch Hồi cùng Xuân Hồng cũng rời nhà họ Dịch, trở về nhà.

Tạ Xuân Hồng vươn vai duỗi người, đi thẳng vào nhà: “Mệt chết đi được, em muốn đi tắm trước.”

Sắc mặt Dịch Hồi trầm ngầm, xoay người đi vào thư phòng.

Rất nhanh Tạ Xuân Hồng đã tắm xong, vừa lau tóc vừa nhìn Dịch Hồi nói: “Buổi tối anh còn bận rộn làm việc sao? Em mệt mỏi, em đi ngủ trước.”

Dịch Hồi thả tài liệu đang xem trên tay xuống, chậm rãi hỏi: “Hôm nay em và Lộ Viễn … nói về chuyện gì?”

Tạ Xuân Hồng không giải thích được nhìn anh nói: “Không có gì, chỉ tùy tiện nói chuyện một chút mà thôi.”

“Tùy tiện nói chuyện một chút?” Dịch Hồi trầm giọng hỏi, “Anh thấy ngược lại hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.”

Tạ Xuân Hồng tức giận liếc mắt: “Ông ta không phải là khách quan trọng của nhà anh sao? Em tự nhiên muốn tiếp chuyện ông ta, cũng không có gì thất lễ!”

Sắc mặt Dịch Hồi trở nên hòa hoãn hơn, lại nhíu mày một cái nói: “Anh cảm thấy tối nay Lộ Viễn rất kỳ lạ … Ông ấy trước kia không phải là người hay nói, sau này tốt nhất em đừng giao thiệp với ông ấy.”

“Có lẽ ông ấy đã già, nói tương đối nhiều, cho nên dễ dàng chìm vào hồi ức buồn của năm xưa?” Tạ Xuân Hồng lơ đễnh nhún vai, “Em cùng ông ấy có liên quan gì mà giao thiệp? Sau này sẽ không có cơ hội gặp mặt.”

Trong lòng Dịch Hồi không cho là như vậy, anh có một dự cảm mơ hồ, Lộ Viễn sẽ không để câu chuyện kết thúc như vậy, ông ta nhìn Xuân Hồng với ánh mắt rất đáng ngại, nhưng chỉ là nhất thời chưa biết ông ta vì cái gì, hơn nữa Lộ Viễn tự nhiên đối với Xuân Hồng có vẻ rất hứng thú nồng nhiệt … E rằng chuyện này không dễ dàng như vẻ ngoài của nó.

Tạ Xuân Hồng ngáp một cái, không nhịn được nói: “Anh không phải là đang ghen chứ?”

Dịch Hồi lấy lại tâm trí, nhìn về phía cô.

Xuân Hồng bĩu môi: “Không phải sao? Anh còn ăn cả dấm với một ông già sao? Dịch Hồi, ý thức chiếm hữu của anh quả thật mãnh liệt!”

Dịch Hồi lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng nói: “Đường Sơ chẳng lẽ không phài là ông già sao?”

Tạ Xuân Hồng cứng người, lập tức xoay người không thèm để ý đến anh nữa.

Dịch Hồi cũng không buông tha đứng lên, đi theo cô trở vào phòng ngủ, hừ lạnh một tiếng nói: “Nói đến “Ghen”, chẳng lẽ tối nay em không ghen sao?”

“Ai ăn dấm? Anh muốn nói đến Lily gì đó sao?”

Tạ Xuân Hồng nhíu mày, sâu xa nhìn anh.

“Anh không tin em không nhìn ra …”

Tạ Xuân Hồng thờ ơ cười nói: “Cô ta biểu hiện rõ ràng như vậy, em cũng không phải mù mắt, không nhìn ra mới lạ … Nhưng mà người ta là nữ quân nhân, trong nháy mắt có thể ra tay tiêu diệt em, em coi có như nhìn ra thì phải làm thế nào đây? Huống chi cô ta không phải là bạn thanh mai trúc mã của anh sao?”

Lời nói này thật nghe ra có chút vị chua, Dịch Hồi hài lòng cười.

“Hơn nữa … Em không giống như anh, bụng dạ nhỏ nhen như vậy, tính toán chi li!”

Khóe miệng Dịch Hồi vừa được nâng lên lại nhanh chóng bị hạ xuống.

Dịch Hồi bất mãn lên án cô: “Em một chút cũng không quan tâm anh!”

Tạ Xuân Hồng vốn đã nằm xuống, nghe thế nhanh chóng ngồi dậy, khẩu khí hết sức mạnh mẽ hỏi: “Anh còn chưa xong?”

Mặt Dịch Hồi tối đi, cũng tức giận nói: “Không xong!”

Tạ Xuân Hồng liên tục cười lạnh, dứt khoát ngồi thẳng đối diện giống như đang đàm phán.

“Được, anh chưa nói xong, vậy bây giờ chúng ta nói cho xong hết đi!”

Dịch Hồi cũ ng nổi giận, ngồi duỗi dài trên giường gật đầu nói: “Rất tốt!”

Tạ Xuân Hồng cười châm chọc nói: “Lộ Viễn và Lý Lily là những vị khách hết sức quan trọng của nhà anh, nhưng Dịch Hồi, em không ngốc, coi như là đặt nặng mong muốn của khách đi, em cùng lắm là bạn gái của anh, không có đạo lý nào ép buộc em phải đi trình diện, tiếp khách nhà anh hết?”

Dịch Hồi nhăn chặt chân mày, mở miệng muốn cãi lại liền bị Xuân Hồng không khách sáo mà chặn lại.

“Anh đơn giản chính là muốn dùng một người phụ nữ khách để kích thích em, anh biết Lý Lily sẽ đến, tâm tư của cô ta đối với anh ra sao anh đã sớm hiểu rõ, cho nên anh muốn thấy em có ghen hay không, anh lợi dụng cô ta đến thử em có đúng không? Dịch Hồi, anh tại sao lại ngây thơ như vậy?”

Tạ Xuân Hồng đem toàn bộ ý nghĩ của mình phát ra như đạn bắn pháo nổ, nhìn sắc mặt Dịch Hồi càng lúc càng đen đi, trong lòng có một cảm giác trả thù khoái chí.

“Em cho là như vậy?”

“Không phải là em cho là như vậy, mà sự thật chính là như vậy!” Tạ Xuân Hồng mệt mỏi phất tay một cái: “Dịch Hồi, anh cứ như vậy sẽ làm em mệt mỏi lắm, em thừa nhận vấn đề Đường Sơ làm anh cảm thấy bất an, nhưng anh đã nói là anh sẽ cho em thời gian … Dịch Hồi, anh như vậy em cảm thấy rất áp lực!”

Dịch Hồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra trong lòng em anh xấu xa đến như vậy.”

Không thể phủ nhận, Dịch Hồi đúng là muốn dùng Lý Lily để xem Xuân Hồng có ghen hay không, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân anh kéo cô cùng về nhà. Anh biết tình cảm của Lý Lily đối với anh, anh không muốn làm phức tạp thêm mối quan hệ đó nên cố ý để cho Xuân Hồng cùng anh tiếp đãi khách, muốn dẹp tan đi ý định của Lily … Chẳng lẽ cô không nhìn ra, từ đầu đến cuối anh đều vẫn giữ ý chí kiên định muốn ở cùng cô hay sao?

Tạ Xuân Hồng trầm mặc nhìn anh, sau đó nằm xuống đắp chăn buồn buồn nói: “Em thật sự mệt mỏi, em ngủ trước.”

Sự trầm mặc của cô đối với Dịch Hồi giống như là chấp nhận, Dịch Hồi giận đến cắn răng, lại cảm thấy không thể làm gì, cố chấp tranh cãi cũng không có ý nghĩ gì nữa, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi rửa mặt.

Quả nhiên dự đoán của Dịch Hồi không sai, buổi chiều ngày thứ hai, Xuân Hồng liền nhận được điện thoại của Lộ Viễn, muốn mời cô đi uống cà phê.

Tạ Xuân Hồng hơi do dự một chút, sau đó cũng đồng ý, dù sao cũng là khách quan trọng của nhà họ Dịch, từ chối cũng không được lễ phép cho lắm.

Địa điểm Lộ Viễn mời khách cách công ty cũng không xa, lúc Tạ Xuân Hồng đến thì Lộ Viễn đã ngồi đợi ở đó, tay đang khoáy ly cà phê và đọc báo.

“Chú Lộ, chú khỏe không, không biết tìm cháu có việc gì?”

Lộ Viễn cười nhạt: “Ngồi xuống đi, cháu muốn uống gì?”

Tạ Xuân Hồng tùy tiện gọi một ly cà phê, chẳng biết tại sao trong lòng có chút thấp thỏm.

Lộ Viễn âm thầm quan sát cô, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Hi vọng cháu có thể bỏ qua cho, chú gọi cháu ra đây cũng là vì Lily … Con bé đó bình thường có chút tùy tiện, vô pháp vô thiên, thường ngày ngay cả thầy giáo kiêm cấp trên như chú nó cũng không coi ra gì, nếu nó có tìm cháu gây rối, cháu hãy đến tìm chú.”

Tạ Xuân Hồng có chút ngạc nhiên, quả thật sự tò mò không phân biệt giới tính và tuổi tác sao?

“Chú đùa sao? Tạ Xuân Hồng khách sáo xa cách nói, “Cô Lý cùng với Dịch Hồi là bạn tốt nhiều năm, làm sao có thể sẽ đến làm phiền cháu?”

Lộ Viễn không nói, nhìn thẳng vào Xuân Hồng, ánh nhìn ấy không cho cô đường trốn tránh.

Tạ Xuân Hồng lúng túng sờ mũi: “Được rồi, cháu biết cô ấy thích Dịch Hồi, cùng lắm đó là chuyện của cô ấy, không liên quan đến cháu.”

Lộ Viễn trầm ngâm hỏi: “Cháu và Dịch Hồi … Cháu không thích nó?”

Xuân Hồng ngạc nhiên nói: “Cháu không thích anh ấy sao có thể làm bạn gái anh ấy được?”

Lộ Viễn khẽ mỉm cười: “Nếu cháu rất thích, thì sẽ không có thái độ như vậy, làm như không có chuyện gì xảy ra sao?”

Tạ Xuân Hồng ngẩn người, lúng túng đáp: “Có phải chú quá nhạy cảm rồi không? Cháu … cháu chỉ tin tưởng Dịch Hồi thôi!”

Tin tưởng sao? Lộ Viễn cười cười không vạch trần cô, bưng ly cà phê lên chậm rãi uống.

Tạ Xuân Hồng bị người khác nhìn thấu thì cảm thấy tức giận, không nhịn được hỏi: “Chú có việc gì sao?”

Lộ Viễn đặt ly cà phê xuống, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cô: “Trên này có tất cả phương thức liên lạc với chú, không kể cháu có chuyện gì cần trợ giúp, cũng có thể đến tìm chú.”

Tạ Xuân Hồng nhận lấy, nghi ngờ hỏi: “Tại sao chú lại tốt với cháu như vậy? Xin lỗi, cháu tự hỏi chú và cháu giao tình vẫn chưa được đậm sâu …”

Sắc mặt Lộ Viễn không đổi trả lời: “À, chú cảm thấy chú và cháu rất có duyên … Cháu không cần lo lắng, chú không có ác ý, thật ra thì … Nếu cháu không ngại, chú rất muốn nhận cháu làm con gái nuôi.”

Lần này Tạ Xuân Hồng bị dọa đến hoảng sợ, cười cười nói: “Chú thật biết nói đùa …”

Nhìn ánh mắt của Lộ Viễn không giống như nói chơi, Xuân Hồng ho một tiếng thu lại nụ cười: “Đầu năm nay đã ban hành luật không được nhận con gái nuôi … Ý tốt của chú cháu xin nhận, cháu cùng lắm chỉ là bạn gái của Dịch Hồi, trừ điểm này không cũng không còn gì để chú phải để mắt chiếu cố, là cháu không nên trèo cao.”

Trong ánh mắt Lộ Viễn đột nhiên toát ra một tia cực kỳ bi ai, nhưng cũng bị xóa đi rất mau, cũng không có ý miễn cưỡng cô, cười ôn nhu nói: “Không cần khẩn trương, chú chỉ thuận miệng nói ra thôi … Chú đối tốt với cháu, hoàn toàn là vì cháu là một cô gái tốt, cảm thấy cháu rất hợp với chú, Dịch Hồi không có liên quan gì ở đây, cho nên dù cho cháu có quan hệ như thế nào với Dịch Hồi, cháu có chuyện gì cũng có thể tìm chú nhờ giúp đỡ.”

Tạ Xuân Hông trợn mắt nhìn, giống như có cái gì chợt lóe lên trong đầu cô, xảy đến quá nhanh khiến cô không tiếp thu kịp.

“Vâng … Cháu xin cảm ơn chú trước.” Tạ Xuân Hồng cất danh thiếp, nhìn ông ta cười cười.

Lộ Viễn bởi vì nụ cười của cô ban cho mà có chút hoảng hốt, đôi mắt híp lại, phảng phất nhìn xuyên thấu qua cô hồi tưởng về một nơi rất xa.

Xuân Hồng không để ý đến vẻ khác thường của ông, uống xong ly cà phê nói: “Chú Lộ, thật xin lỗi, cháu còn có việc phải giải quyết.”

“Ừ.” Lộ Viễn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nói, “Cháu đi trước đi, tạm biệt!”

Xuân Hồng đứng lên vừa mới đi được hai bước lại bị gọi lại.

Lộ Viễn có chút do dự hỏi: “Cháu …Cháu không phải người ở đây, như vậy chỗ ở của cháu trước kia, chính là nơi cháu ở cùng … Nhà của cháu ở đó có tốt không?”

Trong lòng Tạ Xuân Hồng thấy nghi ngờ, không hiểu tại sao ông ta lại hỏi như thế.

“Chú không có ý gì khác, nếu là người nhà cháu có hoàn cảnh không tốt, chú có thể giúp một tay để cháu và người nhà cháu ở thoải mái một chút.”

Tạ Xuân Hồng cười nhạt: “Cháu cùng với mẹ ở tại một thị trấn nhỏ, mặc dù không phải là phố thị to lớn phồn hoa, nhưng lại hết sức yên tĩnh và bình an, mẹ cháu chắc sẽ không rời nơi đó đâu, hơn nữa cháu cũng thấy nơi đó rất tốt, cho nên chú Lộ không cần bận tâm lo lắng!”

Lộ Viễn gật đầu một cái: “Vậy thì tốt … Thôi tạm biệt cháu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.