Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 28: Thời gian ngưng đọng trong mắt em




Mãi đến hơn bảy giờ tối, đèn trên phòng phẫu thuật mới vụt tắt.

Toàn thân Đường Sơ cứng đờ tại chỗ, mãi không bước lên được, Xuân Hồng và Dịch Hồi vội vàng tiến lên, đi đầu tiên trong đoàn bác sĩ chính là Hà Giai Hỉ.

Hà Giai Hỉ lấy nón phẫu thuật xuống lau lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm một cái: “Phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân bây giờ còn rất yếu, nhưng mà … Các người có thể yên tâm rồi!”

Hai chân Tạ Xuân Hồng mềm nhũn tự vào người Dịch Hồi, vui mừng quay đầu lại nhìn Đường Sơ: “Thầy, thầy nghe thấy chưa? Chị Tô Văn không sao?

Lúc này Đường Sơ dường như vẫn như chìm trong cõi mộng, chằm chằm nhìn hai cô, thật lâu sau mới khó khăn mở lời: “Xuân Hồng … em nói, Tô Văn …không sao?”

Tạ Xuân Hồng kìm nước mắt gật đầu, giờ khắc này cô không thể suy nghĩ gì được, hoàn toàn bị tình yêu của Đường Sơ và Tô Văn làm cho cảm động.

Đối mặt với sinh tử, tình cảm thường thể hiển rõ rệt nhất.

Khóe mắt Đường Sơ từ từ đỏ lên, vẻ mặt mừng như điên xông lên hỏi: “Có thật không?”

Tạ Xuân Hồng đứng thẳng người, vỗ vỗ vào vai anh nói: “Thầy, chị Tô Văn sẽ tiếp tục sống mà!”

Đường Sơ đột nhiên xoay người, ôm chầm lấy Xuân Hồng, ôm thật chặt vào ngực, vạn phần kích động nói: “Tô Văn không sao, phẫu thuật thành công, cô ấy không sao …”

Xuân Hồng cứng ngắt mặc cho anh ôm, một lát sau mới nhẹ nhàng đẩy vai anh ra, vỗ vào lưng anh nhẹ giọng an ủi: “Đúng vậy, chị Tô Văn không sao!”

Toàn thân Dịch Hồi trong nháy mắt phát ra sát khí lạnh lẽo, ánh mắt sắt bén như dao lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Sơ.

Đường Sơ buông cô ra, xoay người cầm tay Hà Giai Hỉ, lòng đầy cảm kích nói: “Thật là cám ơn bác sĩ, bây giờ tôi có thể thăm cô ấy được không?”

Hà Giai Hỉ liếc nhìn người đàn ông đang hằm hằm nét mặt, nhíu lông mày, cười bí hiểm nói với Đường Sơ: “Dĩ nhiên là được, nhưng mà bệnh nhân bây giờ còn rất yếu, chỉ có thể cho một người vào chăm sóc … Những người khác lần sau hãy tới!”

Đường Sơ “Ừ” một tiếng, nói: “Cám ơn, tôi vào với cô ấy đây!” Nói xong cũng không nhìn những người khác, vội vàng chạy vào phòng bệnh.

Hà Giai Hỉ nặng nề thở hắt ra, ôm thắt lưng nói: “Mình mệt chết được, mình phải về ngủ một giấc, hai người nên về sơm nghỉ ngơi đi!”

Tạ Xuân Hồng gật đầu một cái, hết sức nghiêm túc nói cám ơn: “Giai Hỉ, hôm nào mời cậu dùng cơm!”

Hà Giai Hỉ xoay người rời đi, vừa đi vừa khoát tay một cái: “Không cần, đây là công việc của mình mà, mình còn muốn cám ơn cậu vì cho mình một cơ hội tốt để phẫu thuật một ca bệnh hiếm gặp!”

Tạ Xuân Hồng nghe xong đầu liền xuất hiện vạch đen, quả nhiên đúng như lời đồn đại là nữ vương khoa ngoại, ghiền phẫu thuật muốn điên rồi!

Sau một thời gian dài căng thẳng thần kinh, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm thì cũng là lúc cảm thấy đói và mệt, Xuân Hồng khẽ mỉm cười lôi tay Dịch Hồi đi ra ngoài.

“Cuối cùng cũng xong, em muốn ăn một bữa ngon!”

Dịch Hồi im lặng không lên tiếng để mặc cô lôi kéo, đi nửa ngày Xuân Hồng mới phát hiện anh có gì đó không đúng, một phút suy nghĩ ngắn ngủi bất chợt nhớ ra, có thể mới vừa rồi Đường Sơ ôm cô làm cho anh ghen.

Vì vậy Tạ Xuân Hồng chủ động kéo cánh tay anh, mềm giọng làm nũng: “Em rất đói, anh biết gần đây có quán ăn nào ngon không?”

Quen biết lâu như vậy, Xuân Hồng cũng phần nào hiểu được tính khí của Dịch Hồi, mỗi khi anh tức giận chỉ cần cô nói mấy câu dịu dàng ôn nhu là có thể làm cho anh hết giận.

Quả nhiên bộ mặt cứng nhắc của Dịch Hồi có hơi dịu lại, nhàn nhạt nhìn cô một cái, dẫn nào đi về phía trước.

Dịch Hồi rất nhanh đã ngừng xe, Xuân Hồng nhìn qua cũng biết đây là quán ăn gia đinh, mặc dù không lớn lắm nhưng xây dựng và trang trí hết sức tinh sảo.

Dịch Hồi vẫn đối với cô bằng thái độ thờ ơ không gần không xa, sau một hồi mới nói: “Tiệm này nổi tiếng nhất là các món cay, em không phải là thích ăn cay sao? Có muốn nếm thử một chút không?”

Tạ Xuân Hồng trong lòng có chút xấu hổ, tự nhiên anh nói gì nghe nấy, huống chi cô quả thật là rất đói bụng, Dịch Hồi nói gì cô cũng không có ý kiến.

Món ăn được dọn ra rất mau, màu sắc cũng không có gì đặc biệt, dù rằng mùi hương vô cùng mê người, Xuân Hồng hít thật sau một cái, đói bụng lâu như vậy, liền không khách khí cầm đũa lên gắp một miếng to, sau đó trực tiếp nhét vào miệng.

Dịch Hồi một mực im lặng nhìn cô ăn, lúc này khuôn mặt lộ ra một nét cười tinh quái.

Xuân Hồng đang nhai đột nhiên dừng lại, lập tức nhảy lên xông đến bên cạnh thùng rác phun ra, thuận tay đưa bình trà nhỏ bên cạnh trực tiếp đưa lên miệng uống.

Thật hoàn hảo là không phải trà nóng, Xuân Hồng uống nước nhiều lần mà không ngăn được mồ hôi chảy ròng ròng, lè lưỡi ra thở.

Dịch Hồi không kìm được nữa liền bật cười, vừa cười vừa ranh mãnh hỏi: “Thế nào? Có ngon hay không?”

Tạ Xuân Hồng bị cay đôi môi đỏ mọng lên, mặt cũng ửng hôdng, đầu lưỡi giật giật đau nhói, nghe được lời anh nói không khỏi hung hăng liếc anh một cái.

“Anh cố ý!” Cô được cho là có thể ăn cay hơn người, nhưng cay đến phải nhảy dựng lên, có thể thấy món ăn này không phải cay bình thường.

Dịch Hồi vuốt tay: “Nhà hàng này vốn nổi tiếng với đồ ăn cay, anh không gạt em mà!”

Xuân Hồng uống mấy ngụm nước, tức giận tiến đến bóp cổ Dịch Hồi mắng: “Anh chính là cố ý cố ý cố ý …”

Đôi môi bị cay trở nên đỏ mọng, lưu lại mấy giọt nước, ẩm ướt hấp dẫn lòng người, Dịch Hồi khó chịu ôm hông cô cười nói: “Ây da, em đã nói anh cố ý, anh có cách giúp em hết bị cay hay lắm.”

Nói xong liền ôm cơ thể Xuân Hồng đặt lên đùi mình, ôm gáy cô cúi đầu hôn xuống.

Đôi môi đang cay nồng trong nháy mặt bị một bờ môi ấm áp phủ lên, hơi thở Dịch Hồi mát lạnh quả thật làm cho Xuân Hồng thư thái không ít, cô không cam lòng để một mình chịu cay, liền chủ động ngậm lấy đầu lưỡi anh, đem cảm giác tê tê cay cay truyền cho anh,

Nụ hôn này kéo dài quá mức, Xuân Hồng dần dần cảm thấy không thở được nữa, lồng ngực như muốn nổ tung, bắt đầu giãy giụa trong ngực Dịch Hồi, từ chối nụ hôn của anh.

Một lúc sau Dịch Hồi mới buông cô ra, nhìn cô nhu thuận nằm trước ngực mình mềm mại thở hổn hển, tâm tình tự nhiên tốt hẳn lên cười nhạo cô: “Thế nào, bây giờ có phải là hết cay rồi không?”

Xuân Hồng tức giận trợn mắt nhìn anh, nhưng không biết tại sao trong ánh mắt không hề có chút uy hiếp nào, ngược lại mang theo chút dỗi hờn, càng làm cho anh hồn bay phách tán, quyến rũ phong lưu.

Dịch Hồi không nhịn được hôn lên khắp mặt cô, cẩn thận nhẹ nhàng như lông vũ quét qua.

Tạ Xuân Hồng lẩm bẩm: “Anh làm gì thế, đang ở bên ngoài, anh chú ý hình tượng một chút … Em đang đói muốn chết, buông em ra, em muốn ăn cơm!”

Dịch Hồi chẳng những không buông tay ngược lại còn ôm cô chặt hơn, đưa tay cầm lấy đũa gắp thức ăn đưa vào miệng cô.

Tạ Xuân Hồng theo bản năng há miệng ra, ăn vài miếng liền cảm thấy rất thích thú, hơn nữa cái tư thế này …. Giờ đây trở nên quá mập mờ, vì vậy liền đẩy anh ra nói: “Chậm quá, để em tự ăn …”

Dịch Hồi không buông, cố ý muốn ôm cô tự mình cho cô ăn, ung dung thong thả nói: “Nhai kỹ nuốt chậm có lợi cho sức khỏe.”

Thế là bữa ăn kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ, lúc tính tiền mặt Xuân Hồng nửa đen nửa hồng, uất hận trợn mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên sự việc, hừ lạnh một tiếng một mình bước ra cửa.

Nhiều năm bị bệnh tật hành hạ, thể chất của Tô Văn thật sự rất kém, sau khi phẫu thuật thỉnh thoảng lại xuất hiện những phản ứng không tốt, cũng may tất cả đều không quá nghiêm trọng, hơn nữa có Đường Sơ hết lòng chăm sóc, Tô Văn mặc dù hồi phục hết sức chậm chạp, nhưng dần dần cũng bắt đầu tốt lên nhiều.

Tạ Xuân Hồng vẫn ngày ngày đến bệnh viện, tan ca liền chui vào bếp nghiên cứu sách dạy nấu ăn, mặc dù tài nấu nướng của cô không tệ, cũng không phải là người đam mê nấu nướng, trong quá khứ đều tự mình tùy tiện dùng cơm cho qua bữa, khi cùng chung sống với Dịch Hồi thường thì anh cũng là người làm, nhưng hôm nay cô tự nhiên nghiêm túc canh lửa nấu nướng vài canh giờ, chỉ vì nấu ra một chén canh dinh dưỡng thơm ngon, làm cho Dịch Hồi không khỏi cảm thấy ghen tị.

Có những lúc trong bệnh viện cô tình cờ gặp gỡ ba mẹ Đường Sơ, giúp Đường Sơ chăm sóc Tô Văn những lúc anh bận rộn. Bởi vì từ nhỏ Tô Văn chỉ sống với bà, nên cô dường như không có cơ hội được nhiều người quan tâm chăm sóc, lúc này bởi vì điều trị bệnh mà được mọi người tỉ mỉ quan tâm chu đáo nên cảm thấy ấm áp và cảm động tràn ngập cả con tim.

Khí sắc Tô Văn dần dần khá hơn, đã không tái nhợt giống thời gian trước, cặp mắt cũng dần dần lanh lợi tinh anh, lúc không khí trong trẻo tươi mát thì được phép ra ngoài phơi nắng, Xuân Hồng đi cùng cô cũng cảm thấy trong lòng thích thú.

Ở bệnh viện đợi hơn một tháng, Hà Giai Hỉ mới cho phép cô xuất viện, Tô Văn vì quá nhớ nhà, nên muốn về thị trấn sớm một chút. Đường Sơ mặc dù chưa muốn cô xuất viện, nhưng anh cũng không yên lòng vì đám học sinh ở quê nhà, nên cũng không trì hoãn nhiều, làm thủ tục xuất viện chuẩn bị về nhà.

Tạ Xuân Hồng và Dịch Hồi cố ý đến để tiễn bọn họ, bởi vì thời gian còn sớm, Đường Sơ liền mời bọn họ đến quán cà phê bên cạnh bệnh viện ngồi một chút.

Đại khái là vì lập tức có thể trở về nhà, nên tâm tình của Tô Văn vô cùng tốt, nhìn qua có thể thấy tinh thần đang lên cao, mái tóc dày óng mượt buông lơi trên vai ngồi bên cạnh Đường Sơ, toát ra chút khí chất mong mang yếu đuối không được chân thực.

Tạ Xuân Hồng kéo tay Tô Văn than thở: “Hai người thật không thể ở lại thành phố N thêm hai ngày nữa sao? Thể trạng của chị Tô Văn có thể ngồi trên xe lửa lắc lư lâu như vậy sao?”

Tô Văn dùng bàn tay vỗ vỗ lên lưng cô nói: “Không sao mà, chị thấy cơ thể chị cũng không tệ lắm, các người ngày càng coi chị như trẻ con cứ nuông chiều lo lắng mãi, chị đã khỏe lên nhiều rồi.”

Tô Văn vừa nói vừa quay sang nhìn Đường Sơ ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng như nước: “Còn nữa … Có A Sơ chăm sóc chị, em không cần lo lắng!”

Ánh mắt Tạ Xuân Hồng ảm đạm, miễn cưỡng cười nói: “Vậy cũng được, thầy Đường nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị.”

Mặt Dịch Hồi lạnh lại, bưng tách cà phê uống một hớp, âm thanh đều đều nói: “Xuân Hồng, đừng làm trễ hành trình của bọn họ, chúng ta đưa hai người ra nhà ga thôi.”

Đường Sơ nghe vậy liền nói: “Không cần phiền như vậy, ba mẹ tôi sẽ đưa chúng tôi đi.”

Đột nhiên Đường Sơ thu lại nụ cười, mặt tràn đầy nghiêm túc nhìn hai người đối diện nói: “Thật cám ơn hai người đã giúp đỡ, nếu như không có hai người … Sợ rằng Tiểu Văn cô ấy … Tôi bây giờ thật không dám tưởng tượng! Sau này có bất cứ việc gì cần đến tôi, Đường Sơ tôi nhất định đem hết sức mình ra giúp đỡ.”

Điều duy nhất Dịch Hồi muốn anh ta giúp đỡ là sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Xuân Hồng nữa.

Đường Sơ lấy ra từ túi xách đặt bên cạnh một phong bì thật dày đặt lên bàn, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt bọn họ.

“Đây là …” Tạ Xuân Hồng không hiểu nhìn anh.

Đường Sơ cảm kích nói: “Cảm ơn hai người, nhưng tôi không thể dùng tiền của hai người … Kể từ khi Tiểu Văn đến thành phố N, tiền thuốc thang, nằm viện cũng như chi tiêu các thứ, tiền phẫu thuật đều được tính vào tài khoản của anh Dịch, số tiền đó vợ chồng tôi không thể nhận được, đây là xin trả lại hai người!”

Tạ Xuân Hồng cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới vấn đề tiền thuốc thang, cô giống như chỉ biết đem Tô Văn vào được bệnh viện, vốn không để tâm đến chuyện chi tiêu thuốc men, nhưng không phải là không để tâm đến chuyện đó, mà là Dịch Hồi đã sớm tự mình giải quyết tốt việc đó.

Xuân Hồng có chút cảm động, không tự chủ được quay sang nhìn Dịch Hồi, đúng lúc nhìn thấy Dịch Hồi khẽ nhíu mày, không chút lưu tâm nói: “Hai người làm giáo chức ở thị trấn nhỏ, tiền để dành sẽ không có bao nhiều, cô Tô còn phải uống thuốc, chế độ dinh dưỡng chắc cũng phải chi tiêu không ít … Tôi và Xuân Hồng cũng không thiếu thốn tiền bạc, hai người cũng không phải gấp gáp.”

Đường Sơ rất kiên trì: “Mặc dù để dành không được bao nhiêu, nhưng vợ chồng chúng tôi ở thị trấn nhỏ thường ngày tiêu xài cũng không nhiều, hơn nữa có ba mẹ tôi giúp đỡ … Số tiền kia vừa hay cũng gộp đủ, chúng tôi đã làm phiền anh Dịch rất nhiều, cho nên hãy cứ nhận lấy giúp!”

Dịch Hồi nhàn nhạt quan sát Đường Sơ, biết người đàn ông có lòng tự trọng cao, nên cũng không từ chối nữa.

“Bây giờ không còn sớm nữa, ba mẹ tôi chắc cũng đã tới, Xuân Hồng, anh Dịch, xin tạm biệt!”

Cứ như vậy Đường Sơ cùng Tô Văn quay về thị trấn, trong lòng Tạ Xuân Hồng đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, may mắn là Tô Văn có Đường Sơ bên cạnh chăm sóc, nhưng cũng không khỏi cảm thấy có chút gì đó thương cảm, giống như từ bây giờ … Khoảng cách giữa cô với anh, càng thêm xa hơn không thể gần lại được.

Xuân Hồng nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Hồi, phát hiện Dịch Hồi đang thản nhiên nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt ẩn chứa sự phê phán tinh tế, không khỏi ngẩn người.

Dịch Hồi thu hồi ánh mắt, bưng tách cà phê lên che giấu vẻ mặt của mình.

Xuân Hồng không để ý, ghé đầu mình dựa vào vai anh: “Anh, anh thật tốt … Cám ơn anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.