Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 22: Cuộc sống tràn ngập tình huống cẩu huyết




Tạ Xuân Hồng vẫn không yên tâm, nên lập tức gọi điện cho Hà Giai Hỉ để hỏi thăm tình hình của Đường Sơ

Hà Giai Hỉ mới vừa trải qua mười mấy tiếng trong phẫu thuật, nên cho dù cô vốn là người mạnh mẽ thì trong giọng nói vẫn thấm đượm sự mệt mỏi: “Ây da, mình mới định gọi điện cho cậu, chính anh ấy cũng không biết rõ tình trạng bệnh tình của cô ấy, anh ấy chỉ dựa theo tình trạng sức khỏe của vợ mà mua thuốc… Bất quá, thuốc này rất có vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Tạ Xuân Hồng khẩn trương hỏi

Hà Giai Hả trầm mặc một hồi mới nói: “Như vầy đi, mình vừa mới tan làm, cậu ra đây chúng ta nói chuyện một lúc!”

“Được!”

Hẹn nhau ở tiệm cà phê gần bệnh viện, lúc Tạ Xuân Hồng đến nơi thì Hà Giai Hỉ đã uống được vài chén cà phê, một tay đang xoa xoa vào huyện Thái Dương, rõ ràng có thể nhìn ra được cô ấy đang rất mệt mỏi.

“Rất xin lỗi, cậu bận rộn như vậy mà còn hẹn cậu ra đây.”

Giai Hỉ cười cười: “Khách sáo cái gì chứ?”

Tạ Xuân Hồng biết cô ấy từ trước đến nay đều rất thẳng thắn, nên cũng không khách sáo, vào thẳng chủ để chính: “Rốt cuộc là làm sao?”

Hà Giai Hỉ thở dài nói: “Nếu mình đón không sai, thì vợ anh ấy đang mang bệnh tim trong người, bệnh rất nghiêm trọng.”

Tạ Xuân Hồng không tin nhìn cô: “Làm sao có thể? Tô Văn chị ấy…. Thể trạng của chị có thể không được tốt, nhưng không phải mắc bệnh tim nghiêm trọng như vậy chứ?”

“Mình không thấy được bệnh nhân, cho nên cũng không dám quả quyết, nhưng anh ấy mua nhiều thuốc như vậy, chứng tỏ tim có phần bị suy, pháp đồ trị liệu thất thường… Mình cảm thấy điều quan trọng nhất là khuyên bệnh nhân nhanh chóng đến điều trị.” Hà Giai Hỉ nghiêm túc đứng lên, “Đây không phải là vấn đề nhỏ, nếu để bệnh tình càng lúc càng nặng thì sẽ mất mạng!”

Tạ Xuân Hồng kinh ngạc không thể nói nên lời, cô cho tới bây giờ vẫn không nghĩ đến việc Tô Văn tự nhiên mang căn bệnh nghiêm trọng như vậy… Phim truyền hình và tiểu thuyết chẳng phải thường xuyên có những tình huống cẩu huyết như vậy sao, nhân vật chính bị bệnh tim, bình thường đều sống không được lâu.

Tạ Xuân Hồng miễn cưỡng cười nói: “Bây giờ còn hơi sớm để có kết luận như vậy, cùng lắm mình sẽ mau chóng khuyên bọn họ đến đây khám bệnh…Cám ơn cậu!”

“Không có chi, đó cũng là công việc của mình mà!” Hà Giai Hỉ nhíu nhíu mày nói: “Mình có việc phải đi trước, cậu nhớ nhanh chóng khuyên bệnh nhân, lúc đó cứ tới tìm mình, mình sẽ hỗ trợ hết mình!”

“Được, đã làm phiền cậu!” Tạ Xuân Hồng đứng lên, “Đúng lúc mình cũng phải trở về, đi thôi!”

Đường Sơ còn chưa đi khỏi thành phố nên Xuân Hồng rất dễ dàng liên lạc được với anh.

Dịch Hồi tuy rằng rất bất mãn việc làm của Xuân Hồng, nhưng anh cũng không phản đối, cùng lắm lúc Xuân Hồng ra cửa anh đã ban cho cô ánh mắt của hổ đói rình mồi, ánh kia giống như đối với người đi ngoại tình.

Đại khái trong thời gian này Đường Sơ phải bôn ba khắp nơi nên so với trước kia anh gầy hơn đi rất nhiều, cả người như bao phủ vẻ ưu sầu, hoàn toàn không có vẻ phấn chấn như trong quá khứ.

Đường Sơ nhìn vẻ mặt Xuân Hồng có điều gì đó muốn nói với anh nhưng lại thôi, không khỏi dịu dàng nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.”

“Thầy Đường, chị Tô đang mang bệnh nặng, phải không?” Tạ Xuân Hồng thận trọng hỏi.

Đường Sơ cũng đoán được phần nào mục đích cô hẹn gặp anh hôm nay, quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán, liền thở dài một tiếng nói: “Hẳn là như thế.”

Tạ Xuân Hồng kinh ngạc nhìn anh: “Hẳn là?”

Đường Sơ cười khổ một tiếng: “Tô Văn không muốn nói cho thầy biết, cô ấy cái gì cũng để trong lòng… Nếu không phải cô ấy ngất xỉu, chắc thầy cũng không biết gì…”

Tạ Xuân Hồng trong lòng cực kỳ khó chịu, sự bất đắc dĩ cùng đau đớn trong mắt Đường Sơ làm cho trái tim cô quặn thắt.

“Thầy rất vô tâm…” Đường Sơ vô cùng ảo não nói: “Ngày thường tim cô ấy thường xuyên đập nhanh, dễ bị mệt mỏi, đôi khi mặt tái đi khi đi nhiều… Cô ấy nói từ trước đến giờ sức khỏe của mình không tốt, hệ tuần hoàn bẩm sinh đã không tốt, đứng lâu thì chân sẽ bị phù… Thầy tất nhiên đã không đưa cô ấy đến ngay bệnh viện để kiểm tra, nếu thầy sớm khuyên cô ấy đi bệnh viện, thì có lẽ bây giờ bệnh tình không nghiêm trọng đến vậy…”

“Thầy không cần tự trách mình.” Xuân Hồng ôn nhu an ủi anh, “Đây không phải là lỗi của thầy, thầy cũng không muốn tình hình diễn ra như hiện tại… Huống hồ chị Tô không muốn nói cho thầy biết, chính là không muốn thầy quá lo lắng, có lẽ tình hình cũng không nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng đúng không ạ?”

Đường Sơ miễn cưỡng cười nói: “Thầy không sao, nhưng thật ra có phải em cũng mang bệnh trong người đúng không?”

Tạ Xuân Hồng ngẩn người một lúc mới hiểu ra, lần trước gặp nhau ở cửa bệnh viện, xem ra Đường Sơ đã hiểu lầm.

Xuân Hồng cười gượng hai tiếng: “Em không sao, có chút không thoải mái nhưng giờ đã tốt hơn rồi! Chị Tô vì sao không muốn đến bệnh viện lớn để khám? Lần trước em giới thiệu bác sĩ đó, cô ấy nói phải sớm khuyên bệnh nhân đến chữa bệnh.”

Đường Sơ gật gật đầu: “Thầy sẽ.”

Đang nói, vừa ngẩn đầu lên đã thấy Dịch Hồi đang đi về phía này.

Đường Sơ cười cười: “Dịch tiên sinh đến đây.”

Tạ Xuân Hồng nghe vậy quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Dịch Hồi, không khỏi bất mãn trừng mắt liếc anh một cái uy hiếp.

Dịch Hồi không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của cô, vô cùng giữ kẻ đáp lại Đường Sơ: “Xuân Hồng và tôi vẫn rất lo lắng, cho nên Đường tiên sinh cần bọn ta giúp gì ở thành phố này xin cứ nói.”

Đường Sơ nhìn Xuân Hồng, nhẹ giọng nói: “Rất cám ơn!”

Dịch Hồi đưa danh thiếp cho Đường Sơ: “Hà Giai Hỉ bác sĩ giỏi của bệnh viện Trung Tâm, y thuật của cô ấy thật sự rất cao cường, anh có thể yên tâm đi tìm cô ấy. Mặc khác, đây là chuyên gia nổi tiếng về khoa tim mạch, hiện tại Dịch Thị có một bệnh viện tư nhân, tôi muốn giúp anh sắp xếp thật tốt, anh lúc nào cũng có thể liên hệ với anh ấy, nhiều bác sĩ cùng hội chẩn, có thể giúp rất nhiều cho bệnh tình của cô ấy.”

Đến lúc này, Đường Sơ cũng không hề khách khí, tiếp nhận danh thiếp và cất đi, sau đó mới chân thành nhìn Dịch Hồi đáp: “Tôi và vợ rất cám ơn anh.”

Dịch Hồi hơi nhếch khóe miệng: “Không cần khách sáo, dù sao cô Tô cũng là bạn của Xuân Hồng, anh cũng là thầy của cô ấy, thân là bạn trai Xuân Hồng giúp đỡ hai người cũng là chuyện nên làm.”

Tạ Xuân Hồng biết Dịch Hồi đang ghen, cố ý nói rõ mối quan hệ của mình. Bất đắc dĩ thở dài đứng lên: “Thật xin lỗi, em vào toilet.”

Xuân Hồng vừa đi, khuôn mặt đang tươi cười của Dịch Hồi liền biến mất, biểu cảm cao ngạo lạnh nhạt quả thực khiến người khách tránh xa ngàn dặm

Đường Sơ nhìn anh, đột nhiên mở miệng: “Dịch tiên sinh, tôi thật sự rất yêu vợ mình, cũng thật thích cô học trò Xuân Hồng này.”

Dịch Hồi như đang nghĩ đến một vấn đề gì đó nhìn anh, sau một lúc mới nói: “Đường tiên sinh là người thông minh.”

Đường Sơ mỉm cười, trong mặt lộ vẻ hiểu biết: “Có thể thấy bên cạnh Xuân Hồng có một người bạn trai rất mực lo lắng cho cô ấy, tôi cảm thấy rất vui mừng.”

Dịch Hồi trong lòng không thể tiếp thu được, nói như vậy là có ý gì? Đường Sơ đang nói cho anh biết, anh rõ ràng là đang ghen tuông vô lý, ghen nhầm đối tượng, anh ta đối với Xuân Hồng chỉ là tình thầy trò, không có gì khác.

Giống như là đang chủ động nhúng nhường, làm cho Dịch Hồi có phần coi nhẹ.

“Tôi mặc kệ anh đang nghĩ gì, dù sao tôi tuyệt đối không buông tay, Xuân Hồng là của tôi!”

Tạ Xuân Hồng sau khi quay về liền cảm thấy không khí có phần không đúng, vẻ mặt Dịch Hồi lạnh lùng xa cách, như đang muốn giương cung múa kiếm.

Xuân Hồng rất muôn làm không khí bớt căng thẳng, lại phát hiện ra mình không thể, chưa kịp chất vấn, đã thấy Đường Sơ đứng lên.

“Trời không còn sớm, tôi phải đi, ngày mai còn phải bắt chuyến xe lửa sớm về thị trấn.”

Tạ Xuân Hồng vội vàng đứng lên, tiếc nuối hỏi: “Ngày mai thầy trở về sao?”

Đường Sơ gật gật đầu: “Tô Văn ở nhà một mình thầy không yên tâm, cứ như vậy đi, thầy đi trước.”

Sau khi trở về, Dịch Hồi nghiêm mặt đi vào nhà, cái gì cũng không nói trực tiếp đi vòng qua Xuân Hồng đi vào phòng tắm.

Xuân Hồng có chút chột dạ, không dám nói chuyện cùng với anh, ngoan ngoãn giúp anh pha một ly sữa nóng đặt ở đầu giường.

Dịch Hồi lúc trở ra thấy ly sữa trên bàn, động tác lau tóc chợt chậm đi một chút, sau đó tiếp tục lơ đi, cứ thể tiếp tục ngồi trên giường lau tóc.

Tạ Xuân Hồng bĩu môi, không nói lời nào bỏ đi tắm.

Lúc quay ra Dịch Hồi đã ngủ, trước kia mặc kệ là mệt đến thế nào anh đều cũng sẽ đợi cô ngủ cùng… Hơn nữa ly sữa kia vẫn nằm nguyên chỗ cũ.

Tạ Xuân Hồng có chút ủy khuất, bực mình cầm ly lên uống một ngụm. Sợ ồn ào đến anh, cố ý chạy ra phòng khách sấy tóc, sau đó vào phòng ngủ nằm xoay lưng về phía anh.

Dịch Hồi căn bản là chưa ngủ, vốn tính làm cho cô cảm thấy mình đang phạm sai lầm, dùng thiện ý nói chuyện với anh, dịu dàng ôn nhu lấy lòng anh một chút, kết quả là ngay cả một câu cô cũng không nói, còn uống cả phần sữa của anh!

Dịch Hồi càng nghĩ càng giận, ngồi dậy, trong bóng đêm quắc mắt nhìn Xuân Hồng.

Tạ Xuân Hồng cảm giác được ánh nhìn đó, quay người lại nhìn anh: “Anh làm cái gì vậy?”

Dịch Hồi nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Anh làm gì? Em nói xem anh làm gì?”

Tạ Xuân Hồng liếc trắng mắt, cảm thấy mình nằm, anh ngồi, khí thế đang hoàn toàn bị anh lấn áp, vì thế cũng ngồi dậy.

“Làm sao em biết anh bị làm sao? Mặt mày lạnh lùng, em làm gì chọc giận anh à?”

“Em còn nói? Có người bạn gái nào như em sao? Trước mặt bạn trai còn tỏ ra quan tâm đến người đàn ông khác, Tạ Xuân Hồng vị trí của anh trong lòng em là thế nào?”

Tạ Xuân Hồng đang tâm phiền ý loạn, lúc này cũng nổi giận, đàn ông gì mà nhỏ mọn như vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Em là người như vậy đấy, anh không phải đã sớm biết như vậy sao? Không hài lòng thì chia tay đi!”

Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, cả phòng rơi vào yên lặng.

Xuân Hồng vừa nói xong liền hối hận, Dịch Hồi tốt như vậy, lời nói này thật là rất đả thương người khác mà.

Quả nhiên Dịch Hồi ngẩn ngơ, căn bản là đang đằng đằng lửa giận ánh mắt lập tức tối sầm lại, vẻ mặt lộ vẻ tổn thương.

“Lời chia tay như thế không được tùy tiện nói lung tung… Em có biết như vậy sẽ làm tổn thương anh hay không? Xuân Hồng, em có quan tâm đến anh hay không? Em có bao giờ nghiêm túc trong quan hệ của chúng ta hay không?”

Tạ Xuân Hồng hối hận, tự trách, áy náy trong nháy mắt tràn ngập trong lòng, nhìn bộ dáng cô đơn của Dịch Hồi quả thật rất đau lòng.

Xuân Hồng thở dài, bản thân không thể khống chế liền vươn tay ôm lấy anh.

“Dịch Hồi, em không phải không cần anh… Nếu em một chút cũng không cần, thì em còn sống cùng với anh được hay sao?”

Lúc Xuân Hồng chủ động nhào vào lòng anh, tức giận của Dịch Hồi lập tức tiêu tan, nghe nói thế, thậm chí còn rất vui vẻ.

Đúng vậy, mặc kệ nói thế nào, hiện tại Xuân Hồng cùng anh đang ở cùng một nhà, từ đầu đến cuối đều thuộc về anh, tại sao anh cứ phải ám ảnh về quá khứ của cô?

Hóa ra… Anh đúng là rất dễ thỏa mãn như vậy sao?

Dịch Hồi vỗ vỗ lưng cô: “Thật xin lỗi, anh không nên tức giận… Cùng lắm về sau em không được nói ‘chia tay’, em không biết anh rất buồn, anhh cố gắng nhiều như vậy, vốn đã tưởng chúng mình ngày càng gần gũi, em đột nhiên nói như vậy, sẽ làm anh cảm thấy tất cả cố gắng của anh đều là uổng phí.”

Tạ Xuân Hồng nắm thật chặt cánh tay: “Em nhất thời tức giận thốt ra… Em cũng không phải thật sự muốn chia tay.”

“Cho dù ngươi thật sự muốn chia tay cũng không được!” Dịch Hồi hừ một tiếng, “Lên thuyền dễ, xuống thuyền khó, em đừng mơ chuyện tùy tiện bỏ chạy!”

Tạ Xuân Hồng không biết nên khóc hay nên cười: “Anh thật đúng là bá đạo, nói như vậy em đã lên thuyền đạo tặc?”

Dịch Hồi cũng cười, ôm cô nằm xuống.

Trong lúc nhất thời dịu dàng thắm thiết, Dịch Hồi mở miệng thâm trầm nói: “Anh không được rộng lượng, nhưng đây là quá khứ của em, anh… Xuân Hồng, nói với anh đi.”

Tạ Xuâ Hồng rúc người trong lòng anh, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Nói cái gì?”

“Nói, nói… Quá khứ của em và Đường Sơ.”

Xuân Hồng trầm mặc, lâu đến nỗi Dịch Hồi nghĩ cô sẽ không mở miệng thì cô tự nói: “Làm gì có cái gọi là quá khứ…”

Tạ Xuân Hồng trong ngực anh từ từ lui ra, trở mình nằm nhìn lên trần nhà, suy nghĩ bay xa đến tận phương trời nào.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.