Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 248: Lặng lẽ theo dõi




Kiều Tâm Du nhìn ra được vẻ oán hận trong mắt cô ta, khiếp đảm dịch người sang nơi khác, "Cô... cô trói tôi tới đây làm gì?"

Mặc dù cô muốn ra vẻ trấn định, nhưng lời nói bật ra khỏi miệng, nó lại run rẩy liên tục, tiết lộ nỗi sợ hãi của cô.

"Mời mày tới làm khách mà thôi." Kiều An Mạn nhìn cô, lắc đầu một cái, "Đường đường là vợ Tổng giám đốc, sao lại mang mắt kiếng trông già đến vậy, hệt như nắp chai bia ấy."

Mặc dù bị bỏ tù năm năm, nhưng tính cách chanh chua của Kiều An Mạn chẳng thay đổi chút nào, một khi há miệng là thích quở trách người khác một phen, cô ta muốn đưa tay giật xuống cặp kính của Kiều Tâm Du.

Kiều Tâm Du lập tức tránh né, "Chuyện này không cần cô quan tâm. Cô uy hiếp Mục Diệu làm gì?"

"Uy hiếp? Sao lại nói khó nghe vậy, chẳng qua muốn cầm chút tiền của anh ta mà thôi." Đôi mắt sắc bén liếc nhìn dây chuyền "MISS" giữa cổ Kiều Tâm Du.

"Ha ha... Chính là sợi dây chuyền này!" Cô ta tiện tay lôi kéo.

Kiều Tâm Du chỉ mới vừa cảm thấy cơn đau xót truyền tới từ cổ, dây chuyền đã rơi vào trong tay cô ta.

"Đến giờ rồi." Người đàn ông áo đen cầm điện thoại di động lên, ném vào trong tay cô ta, "Có thể gọi điện thoại bảo tên kia mang tiền tới."

"Được!" Đôi mắt lạnh toát của Kiều An Mạn liếc nhìn Kiều Tâm Du một cái, bấm điện thoại ——

Điện thoại vừa được nối, đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói, "Năm ngàn vạn tiền mặt đã được chuẩn bị xong, giờ cô có thể cho tôi biết địa điểm giao tiền chứ!"

"Được! Anh đặt vali tiền ở đầu đường phố Tây, trên chiếc xe máy đã đỗ sẵn ở đó, sau đó rời đi. Lấy được tiền, chúng tôi sẽ thả Kiều Tâm Du, còn nếu không lấy được tiền, vậy thì anh chờ nhặt xác nó đi, tốt nhất anh đừng giở trò."

"Có thể! Tâm Du tỉnh chưa? Tôi có thể nghe giọng của cô ấy không?"

Kiều An Mạn ngồi chồm hổm xuống, đưa di động cho Kiều Tâm Du, "Tao nhân từ, để hai người nói lời cuối cùng đấy."

"Mục Diệu..." Giọng Kiều Tâm Du run run khẽ gọi một câu.

Nhâm Mục Diệu vừa nghe được giọng của Kiều Tâm Du, lập tức khẩn trương hỏi: "Tâm Du, em sao rồi, có bị thương không, bọn chúng có làm gì em không?"

"Không có việc gì, em không sao." Kiều Tâm Du nhìn chung quanh một chút, tay len lén che miệng, nhẹ giọng nói: "Giờ em đang ở một công xưởng bỏ hoang, trừ Kiều An Mạn, còn có hai người đàn ông..."

Kiều Tâm Du còn chưa nói hết lời, tên đàn ông áo đen khỏe mạnh đã đoạt lấy điện thoại trong tay cô, ấn xuống phím tắt.

"Chát—— chát ——" hai bạt tay được vung ra.

"Đàn bà thúi! Lại còn muốn mật báo..." Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Kiều Tâm Du, đạp cô một đạp, xoay người rời đi, "Hai đứa mày trông chừng cô ta cho kĩ, tao đi lấy tiền!"

Kiều Tâm Du cảm thấy trên mặt nóng rực, một vị tanh ngấy tràn ra khắp xoang miệng, tóc ướt đẫm xốc xếch trên mặt cô.

"Đáng đời!" Kiều An Mạn thờ ơ vui sướng nhìn Kiều Tâm Du.

————

"Xe máy, đầu đường phố Tây." Nhâm Mục Diệu nghe được âm thanh truyền tới bên đầu dây kia của điện thoại, lo lắng ngắt máy, "Đúng rồi, ở gần phố Tây có công xưởng cũ bỏ hoang nào không?"

"Công xưởng cũ bỏ hoang nhiều lắm, tôi lập tức phái người đi điều tra từng cái một." Ám Dạ Tuyệt đưa chiếc va-li xách tay cho Nhâm Mục Diệu, "Đã cài sẵn máy theo dõi, vì tìm được vị trí chuẩn xác của Tâm Du, cậu để tiền xuống thì lập tức rời đi ngay, đừng để tên lấy tiền nghi ngờ."

Nhâm Mục Diệu vỗ vỗ bờ vai của bọn hắn, "Hiểu!"

Ba người bọn họ đi ô-tô rất nhanh đã tới phố Tây, từ xa đã nhìn thấy một chiếc Motorcycles ở góc đường, nhưng bốn phía chẳng có ai.

"Tên kia chắc núp sẵn ở đâu đó quan sát rồi." Đinh Hạo Hiên quay đầu nhìn xung quanh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Chúng ta đừng nên hành động thiếu suy nghĩ tương đối tốt hơn, tôi đi trước!" Nhâm Mục Diệu xốc vali lên, bước ra khỏi cửa xe.

Đinh Hạo Hiên đã mở sẵn thiết bị truy tìm, chấm đỏ trên màn hình không ngừng lóe sáng.

Nhâm Mục Diệu đặt va li xuống, "Tài xế, lái xe đi!"

Chiếc xe Benz màu đen quay đi, trở về nơi ban đầu.

Đứng ở trên tầng cao nhất của một toàn nhà, người đàn ông đang cầm Ống Nhòm quan sát tất cả, nhìn chiếc xe hơi màu đen biến mất nơi cuối đường mới đi xuống, khởi động Motorcycles.

"Di chuyển, di chuyển rồi!" Đinh Hạo Hiên nhìn chấm đỏ nhỏ di chuyển thật nhanh trên màn hình, hắn kích động kêu lên.

"Tốt lắm, dừng xe!"

Ba người đàn ông lập tức đổi sang xe khác, dẫn theo tai mắt, dựa theo đường di chuyển của dấu chấm, lập tức lái theo.

————

Một tia rồi một tia nước mưa văng lên người Kiều Tâm Du, lạnh quá lạnh quá, thân thể yếu ớt bắt đầu run lẩy bẩy, nhưng trên gương mặt vừa hồng vừa sưng lại truyền tới cảm giác nóng bức. Giờ phút này cô cảm thấy thân thể mình như đang đứng giữa hai tầng băng lửa, thời thời khắc khắc chịu đủ loại hành hạ của sự giao thoa giữa lạnh và nóng.

Trên đầu truyền đến từng cơn đau đớn tê liệt, cô cắn răng chịu đựng, nhưng đau đớn tột cùng giống như từng cây gai nhọn đâm thật sâu vào máu thịt cô, đau đến mức khó có thể chịu đựng.

"A... Kiều An Mạn, cô có thể lấy thuốc cho tôi không?" Kiều Tâm Du suy yếu thỉnh cầu, giọng cô mỏng manh dường như tơ nhện.

"Thuốc? Gì chứ?" Kiều An Mạn không kiên nhẫn liếc nhìn cô, "Mày đâu phải không có tay, đừng có tỏ vẻ sắp chết với tao."

Tầm mắt Kiều Tâm Du nhìn chằm chằm chiếc túi xách trước mặt, muốn dịch người qua, nhưng cô đã kiệt sức, "Thuốc ở bên trong, lấy giúp tôi... được không..."

"Hừ!" Kiều An Mạn xoay đầu qua, "Sớm muộn gì mày cũng chết, còn uống thuốc làm gì!"

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gầm gừ của chiếc Motorcycles, mắt của tên đàn ông gầy lùn sáng lên, "Đại ca về rồi!"

Cả người ướt dầm dề, tên đàn ông cầm một vali đen làm bằng da bước vào, tìm một nơi thoáng mát đi tới, mở vali ra, "Nhanh lên, tới đây kiểm tra xem là tiền thật hay giả."

"Wa ——" lần đầu tiên thấy nhiều giấy bạc như vậy, hai mắt Kiều An Mạn cùng với tên đàn ông có vóc dáng thấp bé trợn thẳng, há hốc miệng phát ra tiếng thán phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.