Gặp Gỡ Số Mệnh

Chương 9




“Uống nhiều rồi?”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Tư Ngữ Ngưng khó khăn xoay người lại, đỡ lấy cô chính là Đào Vũ Sâm.

Đào Vũ Sâm vẫn chưa buông tay, lúc này Tư Ngữ Ngưng không muốn giãy dụa, cứ duy trì tư thế như vậy.

Vẫn có người nhìn thấy Đào Vũ Sâm, liền cầm ly rượu đi tới.

“Đào tổng, thật là hiếm thấy.”

Thật sự rất đau đầu, lúc này Tư Ngữ Ngưng cũng lười nhìn xem ai tới, nơi bị Đào Vũ Sâm đụng vào giống như bị thiêu vậy rất nóng, ngày hôm nay cô hi vọng sẽ có người bên mình, đúng lúc Đào vũ Sâm xuất hiện, người này đã lấp đầy khoảng trống trong lòng cô.

“Vừa nãy có một bữa tiệc, biết tổ kịch của các anh ở đây, nên muốn tới chào hỏi.” Đào Vũ Sâm nhẹ nhàng trả lời.

“Muốn đi qua uống một ly không? Người nọ lấy lòng hỏi.

“Không cần, các anh cứ tiếp tục chơi, tôi không quấy rầy.” Đào Vũ Sâm cúi đầu nhìn Tư Ngữ Ngưng, ánh mắt cô bây giờ đã loạn xạ, gương mặt bắt đầu hồng, liền nói với người nọ, “Ngữ Ngưng uống nhiều rồi, đúng lúc tôi phải về, nên đưa cô ấy về, nếu có ai hỏi thì nói cô ấy đã về trước.”

Nói xong liền ôm Ngữ Ngưng đi, dù sao nơi này có nhiều ánh mắt đến như vậy, hai người họ ở chung không thích hợp lắm, chuyện tổ kịch tổ chức tiệc các ký giả chắc chắn đã biết, bên ngoài khẳng định có không ít người, nếu đi ra ngoài đối với Tư Ngữ Ngưng sẽ có ảnh hưởng, anh quyết định ở phòng trên lầu.

Ôm Tư Ngữ Ngưng để xuống giường, anh đột nhiên không muốn rời đi, nhìn vẻ mặt lúc say của cô, anh thật sự rất khó nhịn nổi, cúi xuống hôn lên đôi môi của cô, nhưng nửa chừng lại dừng lại, cái này hình như không tốt, lợi dụng lúc người khác say mà đánh lén. Đào Vũ Sâm cười thầm chính mình không có tiền đồ.

Nhìn người trên giường một lát, anh đứng dậy định rời khỏi.

Chỉ là tay áo có một lực kéo lại, sau đó truyền đến hai chữ nhẹ nhàng: Đừng đi.

Tư Ngữ Ngưng nửa tỉnh nửa say, biết là Đào Vũ Sâm dìu cô đến phòng, cô có thể cảm nhận được Đào Vũ Sâm rất muốn hôn cô, cô ngầm đồng ý cho anh làm như thế, cô không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, lợi dụng lúc say mà phóng túng bản thân mình, muốn truyền đạt tâm ý của mình cho Đào Vũ Sâm, nếu sau chuyện này Đào Vũ Sâm không ý đó, có thể đỗ lỗi là say rượu, như vậy cô có thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình, không để nó càng lún càng sâu.

Đào Vũ Sâm thấy một đôi mắt ướt át, mông lung đang nhìn mình, như kêu gọi anh, thử kéo kéo tay áo, ống tay áo càng bị kéo càng chặt.

“Đừng đi” Tư Ngữ Ngưng nói lại một lần nữa, lần này giọng nói coa hơn so với lần đầu tiên rất nhiều.

“Muốn tôi chờ em ngủ sao?” Đào Vũ Sâm ngồi xuống rồi hỏi.

Tư Ngữ Ngưng không mở miệng nói, chỉ là lắc đầu, một mực nhìn anh, giống như nếu nhắm mắt lại thì người trước mắt sẽ biến mất.

Đào Vũ Sâm bật cười, “Nếu em còn lắc đầu như vậy, tôi sợ mình sẽ hiểu sai ý của em, hiểu sai rồi sẽ khiến em đau lòng.”

“Sẽ không.”

Đào Vũ Sâm tới gần Tư Ngữ Ngưng, cơ hồ là là mũi dán mũi, mở miệng nói: “Đã đưa tới miệng không ăn thì là người ngu, em biết tôi không bao giờ là kẻ ngu mà.”

Việc này một lời hai ý nghĩa, Tư Ngữ Ngưng rất hiểu ý nghĩa trong lời nói này, cô ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, dán môi mình lên môi anh, độ nóng của môi làm nhịp tim của cô tăng lên, cử chỉ lớn mật như vậy, bình thường cô sẽ không dám làm, bây giờ mượn rượu mới có thể can đảm như vậy.

Mỗi khi Đào Vũ Sâm muốn làm chính nhân quân tử, cô đều có biện pháp khiến anh không thể khống chế được, lần trước đã buông tha cô, lần này lại không biết sống chết mà đến khiêu khích anh, anh nhịn được một lần, nhưng nhịn không được lần thứ hai.

Đè lại Tư Ngữ Ngưng, không nói lời nào mà ngậm môi cô mặc sức cắn xé, thậm chí đã quên phải dịu dàng một chút, tránh làm tổn thương đến cô.

Quả nhiên lúc buông cô ra, hai làn môi đã có tơ máu, Tư Ngữ Ngưng ngốc nghếch nhìn Đào Vũ Sâm, sau khi say phản ứng của cô chậm chạp không ít, ngay cả cảm giác đau cũng không thấy.

“Ngày mai em sẽ hối hận.” Đào Vũ Sâm hung hăng nói.

Tư Ngữ Ngưng lại tiến lên trước, lần này còn vươn hai tay ôm lấy Đào Vũ Sâm, anh trực tiếp mắng: Đáng chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.