Gặp Gỡ Bất Ngờ “Một Ly Trà”

Chương 12: Gió Tây chợt thổi (Hạ)




Tôi không nghĩ đến Hứa Lệ lại chủ động đến gõ cửa nhà mình.

Cô ta mang theo một chai rượu đỏ đứng ở trước cửa, quần áo có vẻ nhăn nhúm, không chỉnh tề. Tôi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn ra mở cửa.

Cô ta không câu nệ nhìn trước ngó sau một lần, lảo đảo nghiêng ngả ngồi vào giường của tôi: “Cô đang làm việc à?” Cô nàng không nhìn thấy chắc. Tôi tắt máy tính, mời cô ta một chén trà nóng, định giằng lấy chai rượu trên tay,  cô ta cứ giữ khư khư, lắc đầu như đứa trẻ con.

Tôi bất đắc dĩ ngồi bên cạnh nhìn cô.

Cô nàng bỗng nhiên vươn tay, xoa xoa khuôn mặt tôi, nói: “Lúc tình mặn ý nồng, dáng hình người ta như thế nào cũng đẹp. Một khi không còn thích nhau thì chỗ nào cũng xấu.”

“Đừng lo lắng, cô vẫn rất đẹp mà.” Có lẽ cô nàng giận nhau với tên tóc vàng kia nên có chút bi quan.

Cô ta nở nụ cười: “Đúng là. Cô ấy à, vẫn như nữ tu sĩ ư? Đúng giờ về nhà, đúng giờ ra cửa.”

Tôi cũng cười: “Tôi nổi hứng cũng sẽ đi chơi. Tôi quen biết ít người, không nhiều bạn bè như cô.”

Hứa Lệ kéo tay tôi, cười tủm tỉm: “Bạn bè của tôi nhiều nhưng đều có chút ngu xuẩn, không thể so được với cô, người nào người đấy đều đi xe đẹp, sao cô không cho bọn họ lên phòng?”

“Hả?”

“Thần Hi.” Hứa Lệ bỗng nhiên mếu máo, nước mắt đã trực chảy xuống: “Thằng đàn ông khốn nạn kia cặp kè với người khác, đá tôi rồi. Cô giúp tôi được không?”

“Tôi giúp cô kiểu gì?”

Cô ta lại kéo tay tôi: “Bạn của cô ai cũng được, tùy tiện người nào chẳng được.”

Tôi thấy bất ngờ vô cùng: “Cô việc gì phải làm thế? Nhỡ bạn cô quay lại với cô, chẳng phải sẽ tiếc nuối ư?”

“Tìm tôi? Hắn đã có vợ con đề huề, quay lại với tôi làm gì chứ? Lúc trước tôi vì hắn có thể bố trí cho mình một công việc tốt, hắn vì tôi trẻ trung, xinh đẹp, hiện tại hắn có người mới, còn quan tâm gì đến tôi? Tôi đây, không thể tìm cây thắt cổ tự tử, phải tìm một cái cây đại thụ thật tốt, chọc tức chết hắn ta.” Hứa Lệ nói có chút máu lạnh, tôi nghe mà trong lòng thinh thích.

“Thế sao không tìm một người tốt để lập gia đình?” Tôi cẩn thận hỏi cô ta.

“Ha, bằng tuổi tôi có năm người, ai cũng có phòng có xe, người nào không giống như con quay, bị ông chủ mắng chối chết, tình cờ đi ra ngoài ăn một bữa cơm, xem một bộ phim ngoài rạp cũng phải tính toán nửa ngày. Tôi không muốn tuổi xuân của mình bị chon vùi trong tay mấy kẻ phàm phu tục tử này, nhân lúc còn chút nhan sắc, tôi muốn hưởng thụ cho sung sướng.”

Lòng tôi không biết vì sao chợt chấn động, cúi đầu, không dám nhìn cô nàng.

“Ơ, Thần Hi, sao cô không nói gì thế?”

“Tôi nghĩ thật sự mình không giúp được cô. Tôi thấy họ không hợp với cô.”

“Không cần cô nói, chỉ cần cô giới thiệu để tôi quen biết bọn họ, sau này còn lại là chuyện của tôi.”

Công việc hiện giờ của tôi tốt như thế, không nghĩ muốn đổi nghề làm bà mối, cho nên tôi kiên quyết cự tuyệt Hứa Lệ. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, tôi không có quyền chỉ trích cô ấy, nhưng tôi cũng không thể tự ủy khuất chính mình.

“A, sợ tôi lấy mất sự nổi bật của cô ư?” Cô ta phát ra một nụ cười quyến rũ, hỏi. Tôi có chút đồng tình nhìn cô ta, nếu có thể bị cướp đi, vậy ngay từ đầu không phải là của tôi, tôi lo lắng cái gì chứ. Lúc trước người kia ôm người phụ nữ khác ngay trên giường bị tôi bắt gặp được, tôi cũng chỉ xoay người bước đi, ngay đến ý nghĩ đoạt lại cũng không có. “Không sợ, chỉ là bạn tôi không giống kiểu như cô.” Những lời nói của tôi có chút  hà khắc, nhưng người như Hứa Lệ sẽ không bị tổn thương vì thế.

Quả thật, cô nàng giơ chai rượu lên, nhẹ nhành uống hết hai ngụm, một ít rượu đỏ theo khóe miệng rơi  xuống áo, tựa như một vết máu bình thường, làm người ta tim đập nhanh. “Được rồi! Cô không giúp tôi thì tôi tự mình tìm lấy vậy.” Cô ta ngật ngưỡng đứng lên, hướng cửa đi ra. Tôi không đỡ cô ta, cô ta cũng không thiết đến tôi giúp đỡ, với kinh nghiệm của cô ta thì sớm đã miến dịch với việc té ngã rồi.

Đóng cửa lại, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện thoại cho Tề Bằng: “Tôi muốn đổi phòng trọ.”

“Vì sao?”

“Hoàn cảnh không tốt!” Tôi nói thật sự ngắn gọn, vô tình như chuyện của người khác.

“Chuyển đến chỗ của anh đi! Bình thường anh rất ít khi về nhà, phòng khá nhiều, em sẽ có không gian riêng tư.” Phía bên kia đầu dây, Tề Bằng nói như thật vậy.

“Không cần!” Phòng ở hiện tại là nhờ anh ta tìm, chuyển đi đương nhiên phải nói với anh ta một tiếng, nhưng không nghĩ đến việc sẽ làm phiền anh ta.

“A, đừng hối hận nhá!” Tề Bằng cười như có chút thất vọng.

Cúp điện thoại, nghe thấy từ phòng bên cạnh như vang lên tiếng gì rơi loảng xoảng, tôi làm như mắt điếc tai ngơ.

Ngày mai là năm mới, tôi già đi thêm một tuổi. Để an ủi chính mình, tôi quyết định những ngày nghỉ này việc gì cũng không làm. Tôi muốn thư thái đi dạo phố, ăn uống, mua quần áo, trang sức mà tôi sắp qua tuổi để dùng.

Bánh  “Black Forest”  vị ngọt vừa phải, lại thơm thơm hương rượu. Tôi thích ăn đồ ngọt nhưng cũng sợ béo, bình thường rất ít dám động đến, thế mà bây giờ lại ngồi đây ăn bánh ngọt, uống trà sữa.

Uống chưa được nửa ly trà sữa, hai cô nhóc cạnh bàn không coi ai ra gì nói to: “Chương trình âm nhạc tài năng sang năm vốn đang là Thẩm Ngưỡng Nam làm chủ khảo, nhưng anh ấy lại muốn từ chối, nói không sắp xếp được thời gian tới.”

“A, không có anh ấy, chương trình còn có cái gì đáng xem chứ.”

“Đúng vậy, những cuộc thi đấu đầy tiêu chuẩn bác học cao siêu, không hiểu vẫn là không hiểu, nhờ lời bình luận, giảng giải của anh ấy mới giúp người như chúng ta thưởng thức được.”

“Ừ, anh ấy không dùng lý luận quá mức thâm ảo chuyên nghiệp mà dùng những từ thông thường, cho người ta có thể tĩnh tâm mà hiểu, có thể nhờ anh ấy mà cảm nhận mỹ vị âm nhạc, haiz!!!” Ngữ khí trong lời như tiếc không thể nói lên hết mất mát và tiếc hận.

Không tiếp xúc gần thì chỉ có thể nhìn thấy vẽ ngoài tuấn nhã và nụ cười ôn hòa của anh ta mà thôi!

Tôi đã muốn uống xong trà sữa, ăn sạch bánh ngọt. Hai tháng không liên hệ, tôi cũng thấy hoài niệm nụ cười của anh, nhưng nỗi hoài niệm ấy chỉ dám để trong lòng mà không thể biểu hiện ra bên ngoài.

Cứ tưởng rằng trời lạnh thì người đi mua sắm sẽ ít, thế mà vừa đến Tây Đan đã bị một đám đông chật cứng người dọa phát sợ. Tưởng như nơi này người ta cứ thế mà lấy đồ đi, không cần rút tiền ra trả hay sao vậy. Cơ bản là không thể có chuyện đó, tôi nhìn kỹ mọi người đó đây mà buông tha an ủi chính mình.

Ông trời có lẽ sợ tôi quên Thẩm Ngưỡng Nam, trên màn hình lớn bên ngoài khu mua sắm đang phát chướng trình truyền hình phỏng vấn anh, đáp ứng khẩn cầu của người chủ trì, anh chơi một đoạn đàn dương cầm.

Tiếng dương cầm của anh thanh khiết, trong sáng, không hề ướt át, vẩn đục, kỹ xảo mười phần điêu luyện, giai điệu mười phần như thơ cổ Trung Quốc, thanh vận tề động, ý thơ dào dạt.

Anh ấy không chỉ có thể chỉ nhìn xa về núi ngắm cảnh mà có thể hòa hợp cùng phong cảnh độc đáo. Điều kiện của anh ấy có làm cho người ta vô cùng ngưỡng mộ, thập phần sùng bái.

Di động chợt vang, một thanh âm như đã lâu lắm rồi.

“Chuyên tâm nhìn anh ta như vậy, có phải cảm thấy giống như đã từng quen biết anh ta?”

“À, cũng coi như là cố nhân đi.” Mặt tôi đỏ hồng nhìn xung quanh, vào đông rét lạnh, tôi lại không ngờ gặp phải một điều bất ngờ như vậy. Cách ở chỗ kia cầu vượt, anh ở trong xe hướng tôi ngoắc tới.

Nhìn sắc mặt Thẩm Ngưỡng Nam có vẻ không tốt lắm, không chỉ là khó coi, mà quả thật là một loại lạnh lùng. Bình thường anh để lại cho tôi ấn tượng thân thiện, nhưng thật ra như thế lại cho người ta cảm giác xa cách, như thể trưởng giả, chỉ có khi nét mặt anh lạnh lùng, nghiêm nghị có lẽ mới thật sự là anh. Nhưng nhìn anh như thế lại làm cho tôi có chút hấp tấp.

Tôi lại tưởng tượng vẩn vơ, cô gái lớn lên cùng anh trông như thế nào, cô ấy cũng thường nhìn thấy diện mạo thật sự của anh hay không?

Đối mặt với người anh tuấn lại tài hoa, mọi người đều khoan dung hết mức có thể. Mà anh cũng đối với người khác khoan dung, như vậy, ưu điểm của anh có thể vô hạn mở rộng, có thể đủ để biến anh thành một thánh nhân cao thượng, làm cho người ta ngưỡng mộ như nhìn lên đỉnh núi cao. Nhưng trước mặt người thân cận, anh có thể tức giận, có thể xụ mặt ra.

“Chuyên tâm một chút, cô giáo Thần.” Anh vỗ nhẹ tay, nhắc nhở tôi chú ý sự tồn tại của anh.

Tôi không được tự nhiên mỉm cười với anh.

“Em làm tôi thật sự ngạc nhiên đấy, năm mới, sao lại một mình bên ngoài như vậy.”

“Bằng không còn có thể có ai?” Tôi có đồng nghiệp, có học sinh, có Ôn Tử Trung, Tề Bằng, nhưng cũng chưa thân mật đến mức cùng nhau nghỉ phép đi chơi. “Anh cũng không cùng người nhà ư?”

“Bố mẹ anh đều ở nước ngoài.” Anh trả lời tôi ngắn gọn

Tôi nghĩ định hỏi bạn gái thân yêu của anh đâu, thốt ra lời này thì đầy ý ghen tuông rồi, tôi thì có lý do gì để mà ghen tuông cơ chứ, lời nói và không khí trong trẻo, lạnh lùng này đành nuốt  vào trong bụng.

“Kế tiếp em có dự định gì không?”

Những lúc bên cạnh anh như lúc này, tất cả đều là anh an bài, tôi không có quyền lợi phản kháng. Như anh hỏi tôi bây giờ, chẳng qua là uyển chuyển xác nhận cáo biệt.

Tôi chỉ chỉ tới đám người, mở cửa xe: “Gia nhập bọn họ. Sau đó…”

Anh không để cho tôi nói hết câu, ánh mắt sắc bén làm cho câu nói kia chết non ngay tức khắc: “Anh kém đến như vậy sao?”

“Hả?” Lời này ai nói mà chẳng được, chỉ có anh ta là không thể nói thế. “Anh có bao nhiêu là vĩ đại, là người của công chúng, không cần tôi thêm lời khen tụng.” Tôi thật sự cầu thị, không phải khen tặng.

“Ha, phải không?” Mặt anh thâm trầm, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, nhìn đến nỗi khiến tôi thấy phát sợ: “Như vậy anh cũng đủ xứng làm bạn của em sao?”

“Anh… Ngày đó anh rất tức giận?” Sau ngẫm lại, ngày đó tôi thật có điểm quá.

“Tức điên rồi! Lần đầu tiên anh bị người ta coi như thú hoang hay thiên tai mà tránh né.”

“Thật xin lỗi!” Tôi không dám nói cho anh biết lý do, chỉ nói tránh né.

“Như vậy có thể bù lại tổn thương của anh ư?”

Tôi trừng mắt to, trong ánh mắt của anh quả thật có lửa giận tóe ra: “Thật sự rất xin lỗi, đầu tôi ngày đấy bị hôn mê mới làm tổn thương đến lòng tự tôn của anh, là tôi không xứng làm bạn của anh.”

“Thần Hi!” Anh hét lớn một tiếng, đôi mắt lạnh tựa băng dường như có thể đông cứng chết tôi. Tôi tự biết mình quá phận, hơn nữa vi phạm, xấu hổ, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Anh chỉ biết có âm nhạc, phương diện tình cảm ít biết đến, làm bạn với anh có phải là quá thiệt thòi.”

Tôi đột nhiên cảm thấy bầu không khi vô cùng ngột ngạt, càng nói càng thêm bức bối, định mở cửa xe bước ra.

Anh đột nhiên nắm lấy tay tôi một cách hung hăng, tôi thấy đau, kinh ngạc nhìn anh, anh cũng trừng mắt nhìn lại tôi, cứ như vậy giằng co, qua một hồi lâu, anh mới buông tay tôi ra, dùng sức đóng cửa xe, quay đầu.

Tay, không để ý đến, họng đã nghẹn cứng, cúi đầu, nước mắt đã lăn dài trên gò má, rất nhanh ướt đẫm một mảng. Tôi thống hận rơi lệ trước mặt anh ta, bộ dạng như vậy chẳng lẽ muốn ai đó thương tiếc sao?

Thẩm Ngưỡng Nam cứ thế nhìn thẳng, không có ý định lái xe đi. Tôi cắn môi thật chặt, quyết không để cho tiếng khóc thút thít khó nghe phát ra.

Anh xoay người, vươn tay, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Tôi thuận lực dựa vào trong người anh, gối lên ngực anh mà khóc. Anh dịu dàng vuốt ve sau lưng tôi, thở dài nặng nề. Cứ như vậy, một tay anh ôm tôi, một tay lái xe.

Mắt tôi đỏ au, mặt mũi thì xưng vù, đi nơi nào cũng không thích hợp, anh đưa tôi về nhà.

Nhà ở của Thẩm Ngưỡng Nam so với nơi tôi trọ to gấp bốn lần. Chỉ một phòng để chơi đàn dương cầm thôi đã to bằng nhà tôi. Bởi vì to nên có chút hơi lạnh lẽo, chỉ đứng ở kia đã thấy khiếp người.

Tôi không nhìn thấy bong dáng của ai khác, hiển nhiên anh ở nơi này một mình. Máy sưởi đã được mở lên, bên trong dần dần ấm hơn, tôi cởi áo khoác, im lặng ngồi trên sôpha, tâm tình đã dần bình tĩnh hơn lên. Anh đưa tôi một cốc trà nóng, kéo ghế dựa ra đến ngồi trước mặt tôi.

Yên lặng, chúng tôi chính là cứ thế đối diện nhìn nhau. Hồi lâu, anh than nhẹ một tiếng, kéo tay tôi đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn lên chỗ bầm xanh tím kia. Máu tôi chợt xông vọt lên não, bối rối nhìn anh.

Anh nhìn tay tôi, sâu kín nói: “Người ngoài đều thấy anh thật vĩ đại. Thật ra anh cũng không thích thế, tựa như một ngôi sao thần tượng độc thoại trong chương trình một cách vô nghĩa. Ngay từ đầu, anh định làm nghệ sĩ dương cầm, nhưng vì không thích ánh đèn sân khấu nên mới quay sang làm lý luận âm nhạc. Anh muốn mình im lặng làm âm nhạc, còn có thể dạy dỗ học sinh của mình. Chỉ là có chút nhờ vả thân quen, nể mặt bạn bè làm giám khảo, có lần một thì sẽ có lần hai, cứ như vậy trôi đi, anh dần không nhận ra bản thân mình. Tuy rằng mang đến chút danh lợi tiền tài, nhưng anh lại mất đi rất nhiều.”

“Nhưng như thế này anh lại giúp nhiều người hiểu được âm nhạc cao nhã, điều này không phải như một ngôi sao thần tượng cứ đọc lên lại có thể làm được. Điều này cần đến một người  có tài năng chân chính thật sự mới có thể làm được, anh chính là người thích hợp như thế.” Tôi không đồng ý với điều anh nói, anh là một ngôi sao sáng, có thể tỏa sang sang cả những người xung quanh.

“Em cho là như vậy sao? Có thể là do tính cách của anh không thích như thế, anh thích đứng trên giảng đường, làm công việc của một giáo sư, mà không phải thành một người nổi tiếng, ngay một chút riêng tư cũng không có. Cùng bạn bè dạo cửa hàng sách, xem phim, ăn bữa cơm, đi ra ngoài giao du nói chuyện giải sầu, điều này hiện tại đối với anh thật xa xỉ, anh thấy mình như con khỉ trong vườn bách thú vậy. Điều này không giống học giả, không giống một người nghệ sĩ âm nhạc.”

Nhìn vẻ mặt tịch mịch của anh, tôi nghẹn lời:  Nếu điều đó làm cho anh không vui thì hãy chậm rãi rời đi! Nếu lập tức bỏ đi thì người đam mê âm nhạc của anh nhất định sẽ vô cùng mất mát. Dù sao hiện tại anh cũng là người của công chúng, không thể tùy tiện bỏ dở giữa chừng được.”

“Thần Hi, làm bạn của anh, có phải là thật không được tự nhiên?”

Tôi buồn bực nhìn, tránh đôi tay anh, ôm lại vai anh: “Anh cuối cùng muốn hướng dẫn em xác định cái gì?”

Thẩm Ngưỡng Nam nhìn tôi bằng ánh mắt chăm chú, nhìn đến độ tôi không được tự nhiên, đột nhiên kéo tôi lại gần, giống như hai người yêu nhau, tôi ngồi lên đùi anh, anh ôm ngang eo tôi, hạ thấp người đặt lên một nụ hôn, cái lưỡi nhẵn mịm quấn lấy lưỡi tôi.

Tôi mở to mắt, không thể nhìn rõ tình huống trước mặt. Anh dùng tay giữ chặt khuôn mặt tôi, làm sâu sắc thêm nụ hôn bằng lực của bản thân, đến khi tôi thở hổn hển trong lòng anh. Tôi cảm nhận được trên người anh hơi thở nam tính nhẹ nhàng mà ấm áp, mê người cũng như mê hoặc tư duy non nớt của tôi.

Cứ ngồi như vậy mãi, thân thể của tôi có chút đau nhức, một nửa là vì thẹn thùng, một nửa là vì hoang mang.

“Anh chỉ là muốn xác định mình có quyền lực như vậy.”  Anh cũng thở gấp gáp như tôi, khuôn ngực rắn chắc dồn dập phập phồng, hơi thở ấm áp phả nhẹ vào cổ tôi.

“Muốn nhiều quyền lực như vậy thì mệt chết đi.” Tôi có chút lòng dạ hẹp hòi, thực sát phong cảnh mà nói.

“Ừ! Anh cũng không có ý muốn gì nhiều lắm, một phần là đủ rồi, còn em, không có gì muốn nói với anh sao?” Hôn tôi rồi lại hỏi tôi, có phải hay không đã quá muộn?

“Đó chính là học sinh của mẹ em.” Anh để ý Ôn Tử Trung thì phải, tôi ăn ngay nói thật.

“Thì ra là vậy!” Anh ôm chặt thắt lưng tôi, trên mặt tỏa ra ánh mặt trời sáng lạn.

“Vì sao?” Tôi xem không hiểu giá thị trường cổ phiếu, rõ ràng nó luôn thay đổi mỗi ngày, tôi biết rất nhiều công ty lên xuống chao đảo… Chúng tôi có điểm chung rất ít, bên cạnh anh thật lạ, anh là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, còn tôi chỉ là người bình thường vô cùng.

“Thích là thích, không nên suy nghĩ nhiều vì sao?” Anh hôn lên má tôi.

Tôi ngửa đầu đáp lại nụ hôn của anh.

Có lẽ tại đêm tuyết kia, khi ngã vào trong lòng anh khóc, tôi tất biết sẽ có một ngày mình liều lĩnh yêu anh, nhưng tình yêu này rất nặng, nặng đến mức tôi nghĩ không thể nắm giữ trong tay, cho nên tôi muốn chạy trốn.

Anh mang tôi trở lại, tôi chỉ có thể đón nhận định mệnh này mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.