Trần Diệu mấy ngày nay vẫn nằm trong bệnh viện, tuy làphòng bệnh đơn nhưng gần như ngày nào cũng có người đến thăm nên rất náo nhiệt.
Mỗi lần vào thăm anh, Tiêu Dĩnh đều gặp những ngườiquen và không quen, có người là bạn học cũ, có người là đồng nghiệp hiện naycủa Trần Diệu, mọi người ở bên cạnh giường bệnh nói nói cười cười, đôi lúc côcòn chẳng nói xen được câu nào. Vì vậy, Tiêu Dĩnh luôn có cảm giác ngại ngùng,thấy sự tồn tại của mình ở đó là dư thừa.
Trần Diệu dường như đã nhận ra điều đó, liền nhân lúcxung quanh không có ai, anh nói: “Vết thương của anh cũng đỡ nhiều rồi, emkhông cần phải ngày ngày chạy tới chạy lui như vậy đâu!”, rồi lại cười: “Sợ anhbuồn à? Thật ra anh không buồn đâu, em xem, ngày nào cũng có bao nhiêu người đếnthăm như thế, bác sĩ, y tá cũng sắp có ý kiến rồi đấy”.
“Vâng”. Tiêu Dĩnh cúi đầu, tập trung gọt táo: “Ai bảoanh nhân duyên tốt, em chỉ lo bọn họ ồn ào quá, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơicủa anh”.
Trần Diệu nhìn cô, vẫn mỉm cười: “Anh làm gì mà yếunhư vậy, thật ra anh đã đỡ nhiều rồi, sang tuần sau là có thể xuất viện”.
“Anh đừng tưởng bở, nằm thêm chút nữa đi, khỏi hẳn rồihẵng nói!”.
Cô đưa quả táo vừa gọt sang cho anh, đứng dậy đi rửatay, rửa xong, bước ra thì thấy anh đang cầm quả táo, ánh mắt vô hồn.
Thật ra sức khỏe anh đã hồi phục rất tốt, sắc mặt cũngkhá hơn nhiều, không còn tiều tụy, trắng bệch như trước, đôi mắt màu hổ pháchcũng thêm nhiều sức sống. Cô nhìn anh, cảm thấy đã có thể yên tâm trong lòng.
Cái ngày định mệnh khi phải đứng chênh vênh bên bờ vựccủa sự sống và cái chết đó như một giấc chiêm bao đã trôi về dĩ vãng xa xôi,một cơn ác mộng mà cô hi vọng suốt quãng đời còn lại không phải nếm trải thêmmột lần nào nữa.
Tiêu Dĩnh đi chầm chậm đến bên giường, đứng che mấtmột khoảng sáng bên ngoài cửa sổ, phủ bóng râm mờ ảo lên khuôn mặt Trần Diệu.Anh ngước mắt nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Tiểu Dĩnh, gần đây em không vui à?”.
“Đâu có!”. Kì thực lúc này, cô thấy hoang mang tột độkhi nhận ra Trần Diệu và Diệp Hạo Ninh về mặt này vô cùng giống nhau, cả haiđều cực kì nhạy bén, có thể nhìn thấu cả tâm can cô.
Có lẽ đúng như Diệp Hạo Ninh nói, vẻ mặt cô không chegiấu được điều gì.
Thấy cô không thừa nhận, Trần Diệu không chịu dễ dàngbỏ qua, lại hỏi: “Diệp Hạo Ninh có đến không?”.
Tiêu Dĩnh trả lời thật thà: “Không”.
Trần Diệu chau mày: “Em bị thương mà anh ta không đếnchăm sóc à?”.
“Ồ, không phải, anh ấy bận, đợt trước chẳng phải đãgọi người đến chăm sóc đó sao?”. Đúng là càng nói càng chẳng ra làm sao, cô mímmôi, dứt khoát không nói gì nữa, chỉ nhìn vào tia sáng lúc mờ lúc tỏ trong đáymắt của Trần Diệu.
Phòng bệnh trở nên tĩnh lặng, đối diện với ánh mắt sắcbén của Trần Diệu đang nhìn chăm chăm vào mình, Tiêu Dĩnh cảm thấy không thoảimái, liền nói: “Em về đây!”.
“Được”. Anh khẽ gật đầu, thần sắc trên mặt có chút mỏimệt.
Khi cô ra đến cửa, anh đột ngột nói: “Đừng cảm thấy áynáy gì cả. Nếu đổi lại là người khác, lúc đó anh cũng sẽ làm vậy thôi”.
Cô dừng lại, không quay đầu, ngón tay đặt trên tay nắmcửa khẽ run rẩy.
“Vết thương của anh sắp lành rồi, anh không muốn vìchuyện này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của em, em hiểu không?”.
“Vâng”. Đứng quay lưng lại nên cô không biết biểu cảmcủa anh lúc này thế nào, chỉ thấy trong lòng rất đau khổ, khó khăn lắm mới thốtnên lời: “Anh yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi”.
Song thực tế lại chẳng tốt đẹp chút nào.
Hứa Nhất Tâm đã phẫn uất nói với Tiêu Dĩnh: “Đúng làtự mua dây buộc mình!”. Đúng vậy, tin nhắn là cô tự tay gửi đi, giờ mới truycứu xem lúc đó có phải vì nhất thời hồ đồ, bức xúc không thì cũng chẳng có ýnghĩa gì nữa rồi.
Ngày tháng đợi chờ dường như trở nên dài đằng đẵng, âmthầm dằn vặt, giày vò cô từng phút từng giây.
Thế nhưng Tiêu Dĩnh có lúc vô cùng hoang mang, hoảnghốt khi không biết mình thật sự đang chờ đợi điều gì. Là đơn ly dị? Hay là mộtcơ hội khác?
Một tuần sau, Tiêu Dĩnh được luật sư thông báo phải vềthành phố C để ký vào đơn ly dị.
Thứ bảy, cô đáp máy bay về. Khi máy bay rời mặt đất,phóng vút lên không trung, những hồi ức chưa quá xa chợt ùa về trong cô. Chạngvạng tối đó, người ấy bất thình lình ngồi xuống cạnh cô. Ráng chiều đỏ như máu,rực rỡ nơi chân trời, tia sáng màu vàng nhạt bên ngoài cửa sổ lờ mờ chiếu trêngương mặt điển trai của anh, khóe môi anh khẽ nhếch lên, cười mà như khôngcười, lặng lẽ chiêm ngưỡng vẻ mặt đầy kinh ngạc của cô. Rồi anh đặt bàn taylành lạnh lên tay cô, chậm rãi dặn dò cô ngồi yên vì máy bay sắp cất cánh.
Khoảnh khắc đó, tâm tư cô khẽ xao động, chẳng thể nàođè nén được.
Những ngày tháng có Diệp Hạo Ninh ở bên dường như luônluôn mới mẻ như thế, tuy anh thường cố ý trêu chọc cô nhưng lâu dần thành quen,cô cũng chẳng tức giận nữa, thậm chí đôi lúc lại thấy vui vui.
Lúc đầu, Tiêu Dĩnh chỉ coi anh như chiếc phao cứu hộ,không ngờ anh lại đem đến cho cô cả một khung trời mới mẻ, kết quả như vậy thậtchẳng thể nào lường trước được.
Nghĩ thế, khi vừa xuống máy bay, Tiêu Dĩnh liền thayđổi chủ ý, không vội đi tìm luật sư mà đi taxi thẳng về nhà.
Về đến dưới nhà, cô mới sực nhớ ra mình không còn chìakhóa nữa, nhìn đồng hồ, có lẽ giờ này Diệp Hạo Ninh vẫn đang say sưa bên bànnhậu.
Tiêu Dĩnh đang rầu rĩ thì đột nhiên cửa thang máy mởra, mắt cô sáng rực.
Trông thấy cô, dì giúp việc theo giờ cũng mở to mắt:“A, Tiểu Dĩnh, con về rồi à!”.
Tiêu Dĩnh mỉm cười, nói nhanh: “Dì, có thể mở cửa chocon không? Con quên mang theo chìa khóa rồi”.
“Tiểu Diệp ở nhà mà”. Thấy cô có vẻ hoài nghi, dìHoàng lại nói: “Vừa bị bệnh đó, ở nhà dưỡng bệnh ba, bốn hôm rồi. Sao thế, conkhông biết à?”.
Giọng cô chùng xuống: “Sao thế ạ?”.
“Vẫn còn hơi sốt đấy, nguyên nhân cụ thể thì cậu takhông nói mà dì cũng chẳng hỏi. Hồi đầu, dì bị dọa cho chết khiếp, lúc đó cậuta đi công tác về, vừa mở cửa bước vào đã như đứng không vững nữa, mặt màytrắng bệch, cuối cùng dì phải đỡ cậu ta vào phòng nghỉ”.
Tiêu Dĩnh vội vã tiến về phía trước, hỏi: “Sau đó thìsao, có gọi bác sĩ không? Bác sĩ nói thế nào ạ?”.
“Lúc nào mà cậu ấy chẳng nói là chỉ mệt qua loa thôi,ngủ một chút là không sao. Dì thấy sáng sớm hôm sau, cậu ấy còn đi làm nữa, cứtưởng chẳng sao, nào ngờ chưa được vài ngày thì bắt đầu cảm sốt, giờ thì làmviệc tại nhà rồi. Thư ký hàng ngày đi đi về về mấy lần để đưa chứng từ”.
“Cảm ơn dì”. Tiêu Dĩnh lập tức quay người đi vào thangmáy, trước khi thang máy đóng cửa lại, cô miễn cưỡng nói: “Con lên thử xem sao,dì về trước đi ạ!”.
Cô nhấn chuông, chẳng bao lâu sau, bóng dáng của DiệpHạo Ninh đã xuất hiện ngay sau cánh cửa.
Tiêu Dĩnh nhìn anh, có lẽ vì mặc bộ đồ ngủ màu đen nêntrông anh có vẻ gầy đi. Thế nhưng tinh thần xem ra không tệ, ánh mắt vẫn có sứcmạnh xuyên thấu, lạnh lùng nhìn cô, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
Vì thế mà chút biểu cảm dịu dàng, ấm áp vừa mới le lóiđã bị đẩy đi không chút nhân nhượng, cô sững người trong giây lát rồi bước vàonhà, ngồi xuống ghế đẩu cởi giày. Diệp Hạo Ninh đóng cánh cửa lại, liếc nhìncô, khẽ nhíu mày: “Đơn ly dị đã ký chưa?”.
“Chưa!”. Cô ngước mắt lên, nét mặt điềm tĩnh, chămchăm nhìn khóe môi của anh rồi nói: “Em nói với luật sư rồi, nội dung lá đơn emvẫn chưa hài lòng lắm”.
Diệp Hạo Ninh không nhìn cô nữa, giọng điệu trầm bổng:“Ồ! Không hài lòng chỗ nào?”.
“Tất cả”.
Anh lại nhìn cô một hồi rồi khẽ nhếch khóe môi, ánhmắt lạnh lùng: “Là chuyện chia tài sản hả? Nếu như em thấy tiền ít, em có thểsoạn lại một bộ, đến lúc đó đưa anh ký tên”.
Anh nói một cách thản nhiên, thoải mái, dường nhưchẳng gì có thể ngăn trở được tiến trình ly dị. Tiêu Dĩnh nghẹt thở, tự nhiênbuột miệng nói: “Em muốn nhà và xe, cả cổ phiếu nữa”.
“Được!”.
Cô nghiến răng nhấn mạnh: “Ý em là tất cả nhà và xeđứng tên anh”. Cô cứ ngỡ như vậy có thể làm khó anh, nào ngờ Diệp Hạo Ninh vẫnlạnh lùng, tỉnh bơ đáp trả: “Được thôi!”, vẫn ánh mắt thâm sâu khiến người kháckhông tài nào nắm bắt được trong đó là thứ cảm xúc gì.
Cô chau mày: “Thế thì sau này anh ở đâu?”.
“Có liên quan đến em không?”.
“Diệp Hạo Ninh!”. Cô phát cáu, thở hắt ra một tiếngrồi đứng dậy: “Lẽ nào anh không tiếc gì cả, chỉ mong mau chóng cắt đứt với emphải không?”.
“Chẳng phải đúng ý nguyện của em sao?”.
Không phải, đương nhiên không phải! Tận đáy lòng cônhư thốt lên tiếng kêu khẽ, khóe môi mấp máy nhưng đột nhiên chẳng nói nên lời.
Anh lại nhìn cô lần nữa, gương mặt đẹp trai lạnh lùng,mệt mỏi dường như có ý không muốn bị quấy rầy nữa, anh quay người bỏ đi, nhưngvừa đi được mấy bước thì cơ thể đã chao đảo. Anh thuận tay chống lên tủ giày,liếc nhìn vẻ mặt thất thần trong thoáng chốc của Tiêu Dĩnh, chợt anh kinh ngạckhi thấy bàn tay cô không biết từ lúc nào đã đặt trên cánh tay anh.
Nghĩ rằng gương mặt của mình thật sự rất tồi tệ, côvội vàng hỏi: “Anh sao thế?”.
Thế nhưng Diệp Hạo Ninh không chút thương tiếc, lạnhlùng gạt tay cô ra. Anh nhắm mắt lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi đi vào phòngngủ, thuận tay đóng luôn cửa lại.
Tiêu Dĩnh đứng chết trân tại chỗ, lúc này mới pháthiện ra hàng loạt li tách cùng túi thuốc bị vứt lung tung trên bàn. Cô cúixuống nhấc lên xem, quả nhiên đủ các loại thuốc trị cảm, giảm sốt, bổ sungvitamin, còn có cả một hộp thuốc tem nhãn viết toàn tiếng Anh, tất thảy đều làthuật ngữ chuyên ngành. Cô đọc được vài chữ quan trọng, đoán chừng công dụngcủa thuốc là tăng cường sức đề kháng.
May là Diệp Hạo Ninh chỉ đóng cửa chứ chưa nhỏ mọn đếnmức khóa hẳn lại, cô đẩy cửa vào thì trông thấy anh đã nằm trên giường, liềnbước tới lay lay anh, dịu dàng, nhỏ nhẹ hỏi: “Nghe nói anh bị ốm à?”.
Anh có vẻ đã ngủ say nên chẳng hề nhúc nhích, hình nhưkhông nghe thấy lời cô nói. Cô đợi trong giây lát rồi đưa tay sờ lên trán anh,nhưng vừa chạm vào đã bị anh gạt ra.
Người nằm trên giường vẫn nhắm nghiền mắt, chỉ có chânmày dãn ra, dường như đang cố kiên nhẫn, thậm chí cảm thấy vô cùng chán nản.
Tiêu Dĩnh thấy trong lòng vô cùng đau đớn, cô nhìnlướt qua thần sắc của anh rồi lại đưa tay ra: “Để em xem nào!”.
Lúc này, Diệp Hạo Ninh để mặc cho cô cặp nhiệt độ, hồisau, làn môi mỏng khẽ động đậy: “Em cảm thấy như vậy còn có ý nghĩa gì sao?”,chẳng giống như anh đang hỏi cô, bởi lẽ giọng nói quá lạnh lùng, thậm chí mangchút mỉa mai.
Cô vờ như không nghe thấy, nhẫn nại hỏi: “Uống thuốcchưa?”.
“Có thời gian rảnh rỗi thì viết lá đơn mới đi!”.
“Là do bị cảm phải không? Bác sĩ đã nói thế nào?”.
“Em còn có điều kiện gì thì nói ra luôn đi, anh sẽ đápứng hết”. Cuối cùng anh cũng chịu mở mắt nhìn cô, lạnh lùng nói, từng lời từngcâu đều như lưỡi dao sắc nhọn, chẳng rõ là khiến con tim của ai đau hơn nữa:“Tiêu Dĩnh, anh chỉ tò mò muốn biết, hơn hai năm qua, sao em có thể chịu đựngđược thế?”.
Bầu không khí dường như đang loãng ra. Tiêu Dĩnh hítmột hơi thật sâu nhưng vẫn chẳng thể chống lại cơn đau đến ngạt thở trong lồngngực, cuối cùng cô nắm chặt tay, đứng phắt dậy: “Em cũng tò mò muốn biết, tạisao anh lại cứu Trần Diệu?”.
Anh ngẩn người trong giây lát rồi cười nhạt: “Sao thế,em đang cảm kích anh đấy à?”. Anh chầm chậm ngồi dậy, đáy mắt ánh lên vẻ châmbiếm.
Trông thấy cô cắn môi, chẳng nói lời nào, Diệp HạoNinh khẽ nheo mắt, đột ngột đưa tay ra nắm chặt vai cô. Lòng bàn tay anh rấtlạnh nhưng cô chẳng vùng ra, thậm chí không hề nhúc nhích, cứ thế để mặc anhkéo xuống, ngã về phía anh.
“Anh ta rất quan trọng đối với em phải không?”. Vô vànhơi thở ấm nóng phà bên cổ Tiêu Dĩnh, cô gần như quên cả né tránh. “Anh đã cứuanh ta, lẽ nào em không có biểu hiện gì ư?”.
“Vậy anh muốn em như thế nào?”.
Cô đột ngột quay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắtđang gần trong gang tấc ấy, nơi đó là một vùng sâu thẳm không trông thấy đáy, chínhkhoảnh khắc lời cô vừa dứt, dường như trong đôi mắt anh có một tia sáng vô cùngyếu ớt lóe lên rồi nhanh chóng u ám trở lại.
Diệp Hạo Ninh trầm ngâm một hồi, anh buông cô ra rồikhẽ mỉm cười, nhưng đôi mắt lại u ám buồn bã: “Đừng ba hoa chích chòe nữa, cáianh muốn em có thể cho được không?”.
Sau đó anh chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô nữa, ánh mắtcũng vì thế trở nên lạnh lùng hơn.
Đơn xin ly dị cũ đã bị bác bỏ, còn bản mới tạm thờivẫn chưa soạn xong nên Tiêu Dĩnh đương nhiên phải ở lại đây.
Trong nhà còn nhiều phòng nên lần này cô không giànhgiường ngủ với Diệp Hạo Ninh nữa, quanh đi quẩn lại giữa các phòng ngủ, cuốicùng cô cũng chọn được một căn phòng khá thoải mái, giường nệm mềm mại giốngnhư chiếc giường ở căn hộ tại thành phố B. Vừa đặt lưng nằm xuống, cô đã cóngay một giấc ngủ yên lành.
Người giúp việc theo giờ ngày nào cũng đến, ngoài quétdọn vệ sinh nhà cửa, chẳng rõ từ lúc nào, dì còn kiêm luôn cả việc giặt giũ,thổi cơm.
Thấy không quen, Tiêu Dĩnh liền vào bếp, nói: “Dì đểcon làm cho!”.
Nhưng cô liền bị dì ấy đẩy ra ngoài: “Con ra ngoàingồi với Tiểu Diệp đi, mấy ngày nay đều là dì làm cả, không sao đâu!”.
Ngồi với anh ư? E là giờ này, cả ánh mắt nhìn cô anhcũng tiếc.
Dì mỉm cười, nói rất thoải mái: “Vả lại, cậu ấy cũngthích món ăn dì nấu”. Vừa nhìn đã biết trái tim của dì đã bị Diệp Hạo Ninh thuphục.
Về việc này, Tiêu Dĩnh không bất ngờ chút nào, bởi lẽcon người Diệp Hạo Ninh vốn như vậy, chỉ cần anh muốn là có thể dễ dàng chiếmtrọn trái tim của bất cứ ai.
Vài ngày sau, dì giúp việc bắt đầu thấy tò mò: “TiêuDĩnh, dạo này con không phải đi làm sao?”. Lúc đó, thức ăn mới được bày lênbàn, thư ký cũng vừa ôm mớ chứng từ ra về, Diệp Hạo Ninh bước ra từ thư phòng,vừa kịp lúc nghe thấy câu nói ấy, thế nên động tác của Tiêu Dĩnh khẽ dừng lại,vẻ mặt bình thản, đẩy ghế ra rồi nói: “À, con xin nghỉ phép”.
“Thật tốt quá! Làm ở công ty nước ngoài có phải làthoải mái hơn không? Con trai út của dì làm việc ở ngân hàng trong nước, xinnghỉ phép vài ngày đúng là còn khó hơn lên trời nữa, bình thường cũng phải tăngca suốt, thật là vất vả!”. Dì nói.
Tiêu Dĩnh mỉm cười: “Chỗ nào cũng có mặt tốt mặt xấucả. Với lại con cũng có việc đột xuất”.
Lúc này, Diệp Hạo Ninh đã ngồi vào chiếc ghế bên cạnhnhưng anh không nhìn cô. Dường như không muốn tham gia vào cuộc đối thoại củahai người phụ nữ, một mình anh uống hết nửa bát canh, ăn qua loa vài miếng rồibuông đũa.
Dì giúp việc đang dọn dẹp trong bếp thấy vậy liền lóđầu ra, trên tay vẫn còn cầm miếng giẻ lau, nhìn anh hỏi: “Không ăn nữa à?”.
Diệp Hạo Ninh gật đầu: “Vâng, con no rồi!”. Thật ra vìlúc sáng anh uống nhiều thuốc nên giờ thấy không ngon miệng.
Thấy anh quay về thư phòng, dì nhìn Tiêu Dĩnh, thở dàinói: “Mấy ngày nay cậu ấy toàn như thế cả, ăn ít quá, vậy làm sao mà khỏe đượcchứ?”.
Trước cái nhìn hiền hậu của dì giúp việc, Tiêu Dĩnhlặng lẽ chau mày, miễn cưỡng đẩy ghế ra, đi vào thư phòng.
Không khí ngoài cửa sổ vô cùng ảm đạm, vừa trông ra đãthấy một đám mây đen lớn, làn gió mát làm đung đưa chiếc rèm cửa, có vẻ trờisắp mưa.
Trong thư phòng, Diệp Hạo Ninh đang ngả người trênchiếc ghế tựa, nhắm mắt tĩnh tâm.
Tiêu Dĩnh lặng lẽ tiến lại gần rồi nói: “Vừa ăn xongsao đã đi ngủ rồi?”. Tuy là anh không ăn quá nhiều nhưng dù sao như vậy cũngkhông tốt cho sức khỏe.
Diệp Hạo Ninh không cử động, chỉ khẽ “Ờ” một tiếng.Thái độ này càng khiến người khác tức đến chết nghẹn, không trả lời có lẽ còntốt hơn.
Không để tâm đến điều đó, Tiêu bất chợt nghĩ đến lầntrước, lúc cô làm thức ăn khuya cho anh trong căn hộ ở thành phố B, anh cũngvừa ăn xong là nằm ngay ra giường. Rõ ràng là cách đây chưa lâu nhưng hôm nay,không khí giữa hai người đã không còn được như khi ấy nữa.
Cuối cùng cô nói: “Anh đứng dậy đi, em cần dùng máytính”.
“Chẳng phải em có laptop sao?”.
“Không mang theo”. Làn gió nhẹ thổi qua vai mang theochút lành lạnh, cô bước đến đóng cửa sổ, quay người lại thì thấy Diệp Hạo Ninhđã đứng dậy. Tiêu Dĩnh liền nói: “Em sắp nghỉ việc rồi”.
“Ồ, thế ư?”. Đã nhiều ngày qua, dường như đây là lầnđầu tiên anh nhìn thẳng vào mặt cô, ngay sau đó anh lại suy đoán đầy ác ý: “Saunày, chắc em định dựa vào tiền phân chia tài sản để sống qua ngày chứ gì? Nếuthật sự là thế thì anh khuyên em nên nhanh chóng soạn lại đơn ly dị khiến emthấy hài lòng nhất. Em dùng máy vi tính đi!”. Anh chỉ tay, ngừng trong giây látrồi nói tiếp: “Trước khi anh thay đổi ý định, anh thật lòng đề nghị em nghĩnhiều hơn đến lợi ích cho bản thân mình!”.
“Vậy thì anh đổi ý định đi!”. Cô giận dữ nói: “Tốtnhất là giờ anh hối hận đi, em không để tâm đâu!”.
Anh sững người, chân mày khẽ động đậy: “Em nói gì?”.Là người thông minh nhưng trong khoảnh khắc này, dường như anh lại không hiểurõ ý của cô.
Tiêu Dĩnh thấy cổ họng như đang bị nghẹn. Nhìn vẻ mặtlạnh lùng, mỉa mai, châm biếm của Diệp Hạo Ninh, tất cả những biểu cảm đó đềurất quen thuộc, thế nhưng với cô bây giờ, đó đều là những lời đối đáp “ăn miếngtrả miếng” không một chút nể tình.
Rất lâu sau, Tiêu Dĩnh mới lên tiếng: “Anh mở miệng ralà nhắc đến ly dị, Diệp Hạo Ninh, anh thật sự muốn ly dị với em sao?”. Giọng côtuy vẫn cứng cỏi nhưng dáng vẻ lại có phần tủi thân.
Sau lưng Tiêu Dĩnh, bầu trời âm u, những áng mây đennặng nề trôi, đôi mắt đen láy lúc này hệt như đầm nước mênh mang, như thể vừađụng vào là sẽ vỡ òa ra ngay, khiến người khác không nỡ nhìn.
Diệp Hạo Ninh nhìn cô, lòng chợt thấy xao động. Nhưngngay lập tức, anh định thần lại, khẽ nheo nheo mắt, môi mím chặt lại như thểcho rằng những lời nói của cô hoang đường không gì bằng: “Em mất trí à? Chínhem đề nghị ly dị, giờ lại nói như thể bị anh bắt nạt vậy?”.
Nói xong, anh quay người toan bỏ đi, nhưng chẳng rõ từlúc nào, động tác của Tiêu Dĩnh lại nhanh đến thế, cô tiến lên trước vài bước,kéo lấy tay anh.
Anh nghiêng mặt, chau mày. Cô cúi mặt, khẽ nói: “Emhối hận rồi!”, chờ trong giây lát, thấy anh không có phản ứng gì, cô hít mộthơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt anh, nói tiếp: “Em hối hận rồi, thực sự hômđó em chưa suy nghĩ thấu đáo. Vì thế em không muốn ly dị”.
Không gian tĩnh lặng hồi lâu, hạt mưa xuyên qua lànmây dày tí tách rơi xuống, hắt lên cánh cửa sổ, phát ra thanh âm giòn tan.
“Không thể được!”.
Bàn tay cô bị gạt phắt ra. Lần đầu tiên, Tiêu Dĩnh cảmthấy bàn tay cô dường như còn lạnh hơn cả anh nữa. Cảm giác lạnh buốt ấy nhanhchóng men theo mạch máu, len lỏi vào tận con tim. Cúi xuống nhìn bàn tay cứngđờ trong không trung, sau đó khẽ ngẩng đầu nhìn anh, cô có cảm giác khóe miệnganh như lạnh băng: “Em coi anh là người thế nào? Em xem cuộc hôn nhân này là gìhả? Thích thì kết hôn, không thích thì tùy tiện chia tay à? Tiêu Dĩnh, em chorằng mình có bản lĩnh đó sao?”.
Từng câu từng chữ được anh nói ra một cách chậm rãi,bình tĩnh nhưng theo những gì cô hiểu về anh, tất cả cho thấy anh đang nổi cáu.
Sắc mặt của Diệp Hạo Ninh dưới ánh đèn vẫn còn hơitrắng bệch, ngay cả ánh mắt cũng mang vẻ mệt mỏi, anh chẳng thèm liếc nhìn cômột cái, bước luôn ra khỏi phòng.
Chẳng biết nghe ngóng thông tin từ đâu mà Diệp mẫu biếtTiêu Dĩnh đã trở về nhà, bà liền gọi điện, kêu hai người sắp xếp thời gian sangnhà dùng cơm.
Với tình hình của họ lúc này mà cùng nhau xuất hiệntrước mặt người lớn thì quả là một việc làm chẳng những mệt mỏi mà còn rất nguyhiểm. Lại nữa, bệnh cảm mạo của Diệp Hạo Ninh cứ kéo dài mãi không khỏi nên vẫnphải ở nhà xử lý công việc, dù chỉ trong vài tiếng đồng hồ nhưng cũng khiến anhtốn rất nhiều sức lực. Diệp Hạo Ninh bây giờ quá đỗi xa vời so với hình tượng“siêu nhân” mà Hứa Nhất Tâm từng tôn thờ khi trước. Thế nên Tiêu Dĩnh đành ănmặc gọn gàng, một mình đến nhà bố mẹ chồng.
Cô chủ động nói với mẹ chồng chuyện nghỉ việc củamình: “Đơn xin từ chức con đã gửi rồi, chỉ đợi cấp trên phê duyệt nữa thôi”.
Nghe thế, Diệp mẫu cực kì vui vẻ, hỏi cô: “Không phảicòn làm thủ tục bàn giao công việc nữa sao? Giờ con đang ở đây, không vấn đề gìchứ?”.
“Đâu có, con xin nghỉ phép năm mà!”. Thật ra lúc xinnghỉ phép, cô đã quyết tâm từ bỏ bằng bất cứ giá nào. Chẳng phải là cô khôngyêu thích công việc này, chỉ là đột nhiên cô nhận ra có điều còn quan trọng hơnnhững thứ ở thành phố B xa xôi.
Khi xưa, cô đã từng nói, đến thành phố B để chứng minhnăng lực và giá trị của bản thân, nhưng hiện giờ thì sao nào?
Có lẽ cô chỉ hi vọng có thể làm một số công việc, sauđó lưu lại một vài kỷ niệm mà thôi, bởi trước nay, cô đều làm mọi việc mà khôngcó mục đích.
Bố chồng Diệp Hướng Quốc xuống huyện để khảo sát, cólẽ phải mất ba, bốn ngày mới trở về, Diệp mẫu một mình ở nhà, buồn bực đến phátchán, khó khăn lắm mới có Tiêu Dĩnh đến trò chuyện cùng nên bà không dễ dàng đểcô nhanh chóng rời đi được.
Sau đó, Tiêu Dĩnh mới biết thế nào gọi là “nói nhiềutất bị lộ”, có những lời lẽ ra không nên nói nhưng cuối cùng, cô lại lỡ miệng,nói ra hết.
Nghe xong, Diệp mẫu liền chau mày hỏi: “Bệnh à? Đã lâuvậy rồi mà sao con không nói cho mẹ biết?”.
Tiêu Dĩnh cảm thấy khó xử, lúng búng nói: “Thật ra anhấy chỉ bị cảm nhẹ thôi, con không muốn để bố mẹ lo lắng”.
Như nhớ ra chuyện gì đó, Diệp mẫu thở dài: “Hạo Ninhlúc nhỏ vẫn hay bị thế, cũng vì nó sinh thiếu tháng nên bị cảm sốt như cơm bữa,lúc ấy, bố nó lại thường xuyên không ở nhà, dường như cứ tới buổi tối là mẹ losợ chết khiếp”.
“Thật thế ạ? Nhưng từ lúc quen Hạo Ninh, con thấy anhấy rất ít khi bị ốm”.
“Ừ, sau này lớn rồi thì nó cũng khá hơn”. Diệp mẫu nhớlại: “Lúc nhỏ, nó còn mắc bệnh thiếu máu. Nói cho cùng là do bẩm sinh, sức khỏevốn đã không tốt. Mẹ còn nhớ lúc nó tám tuổi, có lần nó trốn học nên bị ông nộithi hành gia pháp, nhốt vào nhà kho của nhà Tứ hợp viện[1], khi cả nhà đi xemphim về mới biết là bị cúp điện, còn nó lúc đó đang nằm trong góc tối thui,toàn thân nóng bừng, bất tỉnh nhân sự, làm bố mẹ hết hồn”.
Tiêu Dĩnh hoang mang, một lúc sau mới nghe thấy giọngmình hỏi: “Vì thế mà anh ấy sợ bóng tối ạ?”.
“Đúng rồi, sau này, cả lúc ngủ nó cũng phải bật đèn.Vì chuyện này mà ông nội cũng hối hận lắm, kể từ lần ấy, ông không bao giờ sửdụng cách thức đó để trừng phạt bọn trẻ nữa”. Thấy vẻ khó hiểu trên gương mặtTiêu Dĩnh, cứ ngỡ cô đang lo lắng nên mẹ chồng liền vỗ vỗ vào tay cô, an ủi:“Nhưng mấy hôm nữa, con về hẳn đây là tốt rồi, phải thường xuyên nhắc nhở nó,sắp xếp thời gian ăn uống và nghỉ ngơi cho hợp lý”.
Tiêu Dĩnh như người mất hồn, cụp mắt xuống, nói khẽ:“Chỉ e là anh ấy không nghe lời con thôi!”.
“Nói bậy! Mẹ thấy con nói nó còn nghe hơn mẹ nữa đấy!Đứa con này có khi nào nghe lời dặn dò của mẹ chứ? Con thì ngược lại, có lúcnói nó vài câu, mẹ thấy nó chẳng hề phản bác”.
Có chuyện đó ư?
Tiêu Dĩnh bứt rứt, lẽ nào trí nhớ thực sự đáng tự hàocủa mẹ chồng đại nhân đột nhiên “giở quẻ”? Sao cô lại cảm thấy hoàn toàn ngượclại, cô có nói lời nào mà không bị Diệp Hạo Ninh phản bác đâu?
Huống hồ giờ đây, cho dù có “thượng phương bảo kiếm”trong tay cũng chẳng tác dụng gì, Diệp Hạo Ninh đã quyết tâm xem cô như khôngkhí, đi ra đi vào không buồn để tâm đến cô, chẳng qua vì nhất thời chưa thể rũbỏ được quan hệ vợ chồng nên mới nể mặt, chưa đuổi cô đi ngay mà thôi.
Cô đâu còn tư cách để nhắc nhở thói quen ăn uống củaanh nữa chứ?
Thế nhưng, sau khi nghe những lời nói của mẹ chồng,Tiêu Dĩnh lưu ý đôi phần, vì thế cô đi tìm bác sĩ riêng của Diệp Hạo Ninh, nóithẳng ra những nghi vấn của mình.
Vị bác sĩ tỏ ra không hiểu, mỉm cười nói: “Chẳng phảitôi đã nói rồi sao, có lẽ là vì gần đây công việc của anh Diệp quá bận rộn nênsức đề kháng mới giảm sút, tốc độ hồi phục tương đối chậm!”.
“Trước đây, anh ấy cũng bận như thế mà”. Tiêu Dĩnh hỏivặn, tỏ ý không tin tưởng: “Có thể cho tôi xem bệnh án không?”.
Bác sĩ lắc đầu quầy quậy: “Xin lỗi, anh Diệp đã có lờicăn dặn rồi”.
“Cả tôi cũng không xem được sao?”.
“Đúng vậy”.
Càng lúc càng thấy khả nghi, Tiêu Dĩnh khăng khăng:“Vậy thì đề nghị anh nói thật với tôi!”.
“Nói thật cái gì?”.
Cô tức giận đến mức chỉ muốn siết cổ người đàn ôngtrước mặt mình. Sao anh ta không làm diễn viên nhỉ? Điệu bộ giả vờ ngây thơ đóthật là giống quá, mặc cho cô sử dụng đủ loại cách thức, anh ta vẫn chẳng hề hémôi.
Cuối cùng, thật sự hết cách, cô đành chuyển từ hànhđộng sang tình cảm, dịu dàng nói: “Nhưng dù sao tôi cũng là bà xã của anh ấy,anh ấy bị như vậy tôi rất lo”.
Có lẽ gương mặt và biểu cảm của cô phối hợp cực kì ăný nên vị bác sĩ cảm động ít nhiều, sắc mặt của anh ta lộ vẻ khó xử: “Thực ra côcó thể hỏi thẳng anh ấy, chẳng phải tiện hơn sao?”.
“Nếu mà anh ấy chịu nói thật, tôi còn phải đến tìm bácsĩ sao?”. Cô nghĩ một lát, chợt nghiêm túc nói: “Thật ra trước đó không lâu,anh ấy đã từng hiến một lúc 400cc máu, tôi không biết như vậy có ảnh hưởng gìđến sức khỏe không?”.
Ánh mắt của vị bác sĩ giây phút đó khiến Tiêu Dĩnhhiểu rằng mình đã đoán đúng, cô liền hỏi tiếp: “Nghe nói người bình thường saukhi hiến máu, nếu nghỉ ngơi không tốt thì sức đề kháng rất dễ bị giảm sút. Vậythì nếu như người đó trước đây sức đề kháng tương đối yếu hoặc vốn đã bị thiếumáu thì thế nào?”.
Vị bác sĩ nhìn cô chăm chăm, cuối cùng quay người rútbệnh án từ chiếc tủ sắt ra, cô đang định đón lấy thì nhận ra cái đó không phảiđể đưa cho cô xem.
Bác sĩ mở bệnh án ra, khẽ hắng giọng rồi nói: “Vì anhDiệp đã căn dặn nên tôi không thể đưa bệnh án của anh ấy cho cô xem được, nhưngvấn đề cô vừa đề cập đến lại trùng hợp với một bệnh nhân khác của tôi”. Anh tangước mắt lên, nhìn bộ dạng nghiêm trang của Tiêu Dĩnh, liền nói tiếp: “Cố tìnhhiến máu khi cơ thể đang trong tình trạng không cho phép, sau đó lại không chúý giữ gìn sức khỏe thì ngoài việc khả năng miễn dịch suy giảm còn dẫn đến tìnhtrạng thiếu máu cấp tính”.
Tiêu Dĩnh muốn nói nhưng lại bị người kia đưa tay cắtngang: “Nhưng anh ấy cũng may mắn, các dấu hiệu không nghiêm trọng nên chỉ cầnuống thuốc và nghỉ ngơi tốt, từ một đến ba tháng sau sẽ dần dần hồi phục trởlại. Cô không cần quá lo lắng đâu!”.
Tiêu Dĩnh không rõ tâm trạng cô thế nào khi trở vềnhà, chỉ biết trên đường đi, ngực cô thấy đau nhói. Từ bệnh viện về nhà chẳnghề gần, thời tiết cũng không được tốt, mưa rả rích mấy ngày, mặt đất trơn vàbẩn, những chiếc xe hơi vút nhanh trên đường làm nước cùng bùn đất bắn tungtóe. Nhưng cô vẫn lơ đãng cất bước, đầu óc hỗn loạn, con tim đau nhói.
Lúc về đến nhà, dì giúp việc đang chuẩn bị rời khỏi,trông thấy cô, dì kêu lên: “Trời ơi, sao lại thế này chứ?”.
Tiêu Dĩnh không để ý, lúc cúi xuống nhìn mới phát hiệnra trên ống quần vàng nhạt đang loang lổ đầy những vệt bùn đất màu nâu sậm.Chẳng nói chẳng rằng, cô đi vào phòng nhưng không thay quần áo ngay mà đi tớimở cửa phòng ngủ. Bên trong không có ai cả, cô ngây người trong giây lát rồibước đến thư phòng, chợt nghe thấy tiếng của dì vọng đến từ phía sau: “TiểuDiệp ra ngoài rồi”.
“Anh ấy đi đâu ạ?”.
“Nói là ra ngoài gặp bạn bè”.
“Anh ấy đi bao lâu rồi ạ?”.
“Sau giờ nghỉ trưa là ra ngoài, cũng được hai ba tiếngđồng hồ rồi”. Dì phân trần: “Trước khi đi, Tiểu Diệp còn nói là không về ăn cơmtối, dì tưởng con cũng thế nên đang chuẩn bị về”.
“À, không sao đâu ạ. Dì cứ về trước đi!”.
“Xua đuổi” được dì giúp việc ra về, Tiêu Dĩnh cũngchẳng còn tâm trạng để ăn uống nữa, cô lơ đãng ngồi ở ghế sofa xem ti vi, mãiđến khi màn đêm buông xuống, Diệp Hạo Ninh mới mở cửa, đi vào nhà.
Tiêu Dĩnh vội vàng đứng dậy hỏi: “Anh đi đâu vậy?”.
Nhưng người kia chỉ lạnh lùng nhìn cô, hỏi ngược lại:“Có cần phải báo cáo với em không?”.
Cô không nổi cáu, con tim trở nên yếu mềm và ấm áp lạthường. Cô nói khẽ: “Em chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi”.
Diệp Hạo Ninh bước qua trước mặt cô, nghe thấy tiếngchân khẽ bước theo sau lưng mình, anh dừng lại, nghiêng đầu nói: “Anh khôngsao”.
Sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng nhưng không khí thoángchốc đã dịu lại, Tiêu Dĩnh chẳng kịp suy nghĩ gì, tiến đến kéo cánh tay anh.Nhưng ngay lập tức, nỗi lo sợ bị anh hất ra lần nữa lại khiến cô chỉ dám cầmnhẹ.
Thế nhưng bàn tay Diệp Hạo Ninh chỉ khẽ động đậy.
Tâm trạng trở nên nhẹ nhõm, thoải mái, Tiêu Dĩnh thảlỏng người, thấy không nên bỏ lỡ cơ hội này, cô nhanh chóng nắm chặt lấy cánhtay anh.
“Em làm gì vậy?”. Giọng điệu Diệp Hạo Ninh không rõ làvui hay buồn.
Cô chợt dựa vào anh, chẳng nói lời nào rồi vùi mặt vàolưng anh.
Từ trước đến nay, Tiêu Dĩnh chưa bao giờ như thế, vìvậy mà cô cũng chưa từng cảm nhận được cảm giác ấm áp, hạnh phúc như lúc này.Diệp Hạo Ninh bị bất ngờ, toàn thân cứng đờ, bất động.
“Xin lỗi anh”. Giọng cô trầm buồn nhưng lại vô cùng kiênquyết, dứt khoát.
“Em xin lỗi anh cái gì?”.
Tiêu Dĩnh không trả lời, chỉ nói khẽ: “Tụi mình đừngly dị được không?”.
Câu nói đó khiến người đứng phía trước trầm ngâm hồilâu, rồi anh khẽ mỉm cười, rên rỉ: “Kiểu dây dưa lằng nhằng thế này chẳng giốngphong cách trước nay của em chút nào. Lúc em nhắn tin thì sao? E là chẳng cólấy một chút do dự”.
Cô nghẹn lời, một hồi lâu sau, mới ân hận nói: “Là emsai rồi, anh còn muốn em phải nói bao nhiêu lần nữa mới được chứ?”.
Sau đó, cô ôm chặt anh, chẳng chịu rời ra, nói chốngchế: “Dù gì thì em cũng sẽ không ký tên, tùy anh làm sao thì làm! Có phải anhrất muốn mượn cớ này để chia tay với em, sau đó đi tìm người phụ nữ khác, cùngnhau sống qua ngày chứ gì? Vậy thì em càng không thể buông tay!”.
Diệp Hạo Ninh đang định quay lại phản bác thì nghethấy câu cuối, anh khẽ thở phào: “Anh chẳng nhỏ nhen như em nghĩ đâu!”.
Cô thừa dịp nói luôn: “Vậy thì đừng ly dị với em!”.
“Lý do là gì nào? Em không thể mãi như đứa trẻ, cứ làmtheo ý thích của mình được!”. Giọng anh mang chút mỏi mệt. “Cứ đổi tới đổi luithế này, em nghĩ anh không thấy mệt mỏi sao?”.
“…”.
Tiêu Dĩnh hoảng hốt nhớ ra cách đây rất lâu, cũng cóngười đã nói với cô những lời như thế. Lòng cô chợt thắt lại, cứ ngỡ trong khoảnhkhắc này, anh cũng sẽ buông tay cô ra, vậy mà vừa nói xong, anh chẳng nhúcnhích, tấm lưng gầy guộc thon dài tựa như đỉnh núi cao vọi không cách gì vượtqua được.
Cô vẫn luôn ngỡ rằng mình không hiểu anh vì anh chegiấu quá kỹ, khiến cô mãi mãi không thể nhìn thấu con tim anh, thế nhưng đếnnay, cô mới biết chẳng qua vì bản thân cô không để tâm mà thôi. Anh nói chẳngsai, cô thật sự không để tâm nên mới hết lần này đến lần khác hiểu lầm và đánhmất.
Sự thật hiển nhiên như vậy mà cô lại chẳng phát hiệnra.
Có những thứ cứ ngỡ cách mình rất xa, nhưng bây giờ,Tiêu Dĩnh mới nhận ra nó gần tới mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.
“Có một lý do…”. Cuối cùng Tiêu Dĩnh nói: “… chỉ e làanh không tin”.
Không ngờ Diệp Hạo Ninh lại nói: “Sao lại không tinchứ? Anh đã nói rồi, em vốn không biết nói dối!”.
Cô hơi bối rối: “Cảm ơn lời khen”. Dừng một lát, cônghiêm túc nói: “Vì em yêu anh”.
Anh như không nghe rõ những lời cô nói, im lặng mộthồi rồi yêu cầu: “Nói lại lần nữa đi!”.
Cô nghiến răng, trầm giọng nói: “Bất kể anh tin haykhông, người và việc trước đây, em thật sự đã buông tay rồi… Người em yêu bâygiờ là anh, vì vậy mà em không muốn ly dị”.
Sự việc trôi qua rất lâu rồi nhưng câu nói này vẫnthường xuyên bị người “nào đó” ác ý lôi ra để cười nhạo.
“Anh nói này, Tiêu Dĩnh, em mà chủ động thì trông thậtđáng sợ”.
Cô đã quen quá rồi nên chẳng buồn để tâm.
“Lẽ nào lúc đó, em không lo anh từ chối em ư?”.
“Ở trước mặt anh, em đã chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi,không phải sao?”.
“Đừng nói như vậy, anh không tôn trọng em lúc nàochứ?”.
“…”.
Mỗi lần như vậy, Tiêu Dĩnh căm phẫn nghĩ, sớm biết thếnày thì ly dị quách cho xong, cũng còn tốt hơn những ngày tháng sau đó phảichịu đựng kiểu châm chích này, chẳng khác gì giày vò tinh thần người ta!
Đặt đồ ăn lên bàn, cô phụng phịu nói: “Phiền anh tránhra!”.
Diệp Hạo Ninh chống tay bên cửa, nghiêng người, vẫncười như không cười, nhìn cô.
Không nhịn được, cô nói: “Có phải anh bị ngớ ngẩnkhông, cười gì mà cười?”.
Thế nhưng đối phương không chấp nhặt, miễn cho ý kiến,chỉ quay người chậm rãi đi rửa tay. Khi xới cơm, cô tập trung tất cả sức lựccủa mình vào cánh tay, đảo mạnh nồi cơm như thể chẳng còn chỗ nào để trút giậnngoài nó nữa.
Lúc ăn cơm, cô thì thầm: “Em thấy anh thật ngốcnghếch”.
Rõ ràng là Tiêu Dĩnh chỉ lẩm bẩm một mình nhưng vẫn bịDiệp Hạo Ninh nghe thấy, ngay lập tức anh dừng đũa, nhướng mày hỏi: “Em nóigì?”.
“Nếu không phải ngốc thì sao lúc ở trong bệnh viện lạibất chấp nguy hiểm như vậy, cả tính mạng mình cũng chẳng cần?”.
“Có khoa trương quá không đó?”. Diệp Hạo Ninh cười,nói: “Tình hình sức khỏe của anh, trong lòng anh hiểu rõ hơn ai hết”, rồi anhkhẽ nheo mắt, hoài nghi nhìn cô: “Tiêu Dĩnh, liệu em có nghĩ rằng anh làm vậylà vì không muốn em đau lòng không?”.
Cô ngước mắt lên, nhìn anh chăm chú.
Anh mỉm cười: “Có phải em đã suy nghĩ quá nhiều rồikhông? Thật ra hành động của anh đơn thuần chỉ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạomà thôi”.
“Tùy anh, nói thế nào cũng được!”, cô mỉm cười, lạicắm cúi ăn cơm.
Không tranh luận không có nghĩa là không chấp nhặt.
Tiêu Dĩnh nhẩm tính một hồi, cảm thấy mình nên lật lạithế cờ, bằng không thì những ngày tháng sau này chẳng cách gì sống nổi.
Đúng dịp Giáng sinh, em gái Diệp Hạo Ninh từ Australiatrở về, sau khi cả nhà ăn cơm xong, Tiêu Dĩnh liền vào bếp phụ dì giúp việcchuẩn bị hoa quả.
Dì năm lần bảy lượt giục cô: “Con đừng làm nữa, ra nóichuyện cùng chúng nó đi!”.
“Không sao ạ, con muốn đứng đây vận động một chút”.
“Dì thấy gần đây con béo ra đấy”. Dì nghiêng đầu nhìncô.
Tiêu Dĩnh không khỏi lúng túng, quả là điều không nênnhắc đến thì lại nhắc, nói ra chỉ tổ mất mặt thôi, sự thật là trong thời gianchăm sóc Diệp Hạo Ninh bị ốm, cô đã “chăm chút” bản thân mình béo lên ba bốncân.
Lần trước, lúc về thành phố B làm thủ tục thôi việc,cô gặp mặt vài người bạn học cũ. Hứa Nhất Tâm rất hoài nghi hỏi: “Có phải cậuđã ăn vụng toàn đồ bổ dưỡng của Diệp Hạo Ninh đúng không?”.
Làm gì có đồ bổ dưỡng cơ chứ? Thừa dịp bị ốm, Diệp HạoNinh đã phát huy bản tính soi mói, xét nét đến cực độ. Nhất là khi Tiêu Dĩnhchủ động nhún nhường, anh chộp lấy thời cơ “xua đuổi” dì giúp việc nhanh nhẹnấy đi, trắng trợn coi cô như nô dịch, thường xuyên kêu ca không vừa ý món này,không hợp khẩu vị món kia, thật khiến cô giận đến mức muốn nhảy dựng lên màmắng nhiếc.
Thế nhưng nói đi nói lại, cô vẫn thấy hổ thẹn, đành imlặng nuốt giận.
Trong hoàn cảnh phải chịu áp bức, đè nén đó, cô lạibéo ra, đúng là kì lạ!
Thế nên Diệp Hạo Ninh mới cười nhạo cô: “Người tathường nói tâm trạng thư thái thì cơ thể béo ra, có vẻ em hoàn toàn thích ứngvà mãn nguyện với thể trạng hiện nay của mình”.
Có trời chứng giám, Tiêu Dĩnh rất muốn xông đến, tayđấm chân đá một trận cho bõ tức, nhưng trông thấy gương mặt sáng sủa, gầy guộcấy, cô lại nghiến răng nhẫn nhịn.
Thế nhưng sức khỏe hiện giờ của Diệp Hạo Ninh đã khálên rồi, đúng như những gì bác sĩ nói trước đó, nhờ sự dốc lòng chăm sóc củaTiêu Dĩnh, anh đã khôi phục lại hình tượng “siêu nhân” không gì sánh bằng tronglòng Hứa Nhất Tâm.
Tiêu Dĩnh cảm thấy tương lai phía trước giống như ánhbình minh sáng chói, rực rỡ, điều đó đồng nghĩa với việc những ngày tháng khổcực đã đến hồi kết thúc.
Lúc mang đĩa hoa quả vào phòng khách, cô nghe thấyDiệp Tư Nhan nói với anh trai: “Tuần trước em còn gặp cô ấy ngoài đường, trôngcũng khỏe lắm”.
Tiêu Dĩnh hỏi: “Em đang nói ai vậy?”.
“Chị dâu!”. Diệp Tư Nhan kết thúc ngay chủ đề ấy, tỏvẻ bối rối, vội vàng nhìn sang đĩa hoa quả trên tay Tiêu Dĩnh, liếc trái liếcphải rồi nói: “Em muốn ăn cam”. Đưa một miếng cam cho bạn trai ngồi cạnh mình,cô ấy khẽ liếc mắt sang: “Anh phải chủ động chút chứ!”.
Mắt Tư Nhan và Diệp Hạo Ninh cực kì giống nhau, đềusâu thăm thẳm, dường như ẩn chứa trong đó những tia sáng lấp lánh, quyến rũ vôcùng.
Thế nhưng Tiêu Dĩnh thấy cậu bạn trai Tư Nhan chẳng cóđộng tĩnh gì cả, có lẽ đã quen với tính cách cô ấy rồi nên cậu ta chỉ mím môi,cười nhạt: “Anh đã được sự chấp thuận của người nhà em rồi”.
“Chính vì thái độ của anh nên em không chấp nhận anhđâu!”.
“Đều đã gặp mặt trưởng bối rồi, hối hận có phải hơimuộn không?”.
“Vẫn chưa đóng dấu ký tên mà, anh vui mừng quá sớm rồiđó!”. Diệp Tư Nhan kéo bạn trai đứng dậy, không ăn hoa quả nữa, hai người họ đimột mạch về phòng ngủ, tiếp tục cuộc đấu khẩu.
Quay đầu lại, thấy Diệp Hạo Ninh đang tựa vào ghếsofa, cười tủm tỉm, Tiêu Dĩnh liền hỏi: “Có phải anh thấy vui lắm không, gặpđúng đồng minh rồi còn gì!”.
“Cũng được, tàm tạm”. Anh lại nhìn cô, chỉ tay trêntầng: “Anh không ăn, em đem cho bố mẹ đi!”.
“Dì đã mang một phần lên rồi”. Tiêu Dĩnh ngồi xuống,ngắt một trái dâu tây, chẳng thèm nhìn anh: “Ai bảo cho anh ăn chứ?”. Cô do dựmột lát rồi hỏi: “Vừa rồi mọi người bàn luận về ai thế?”.
Diệp Hạo Ninh dường như không hiểu, nhướng mày hỏilại: “Ai?”.
“Em gái anh nói gặp người đó trên đường ở Australia, vừa thấy em đi tới, thần sắc của cô ấytrông rất lạ, rốt cuộc là chuyện gì?”.
Thấy vẻ mặt đầy hoài nghi của Tiêu Dĩnh, Diệp Hạo Ninhkhông kiềm được, cười một tiếng: “Thật kì lạ, sao gần đây em lại càng ngày càngnhạy cảm vậy?”.
“Ý anh nói em trước đây “máu lên não chậm” chứ gì?Việc này em đã thừa nhận từ lâu rồi, không cần anh nhắc nhở nữa. Nhưng “gần mựcthì đen” mà, em cũng phải thay đổi chút ít chứ. Đừng đánh trống lảng nữa, maunói đi!”.
Diệp Hạo Ninh chỉ nói qua loa, hời hợt một cái tên:“Đường Hân”.
“À”. Tiêu Dĩnh phản ứng cực nhanh, kì thực là vì tronglòng cô mơ hồ đã đoán được rồi, thế nên cô im lặng, chẳng nói gì.
Một lúc sau, Diệp Hạo Ninh thản nhiên hỏi: “Không cònvấn đề gì nữa chứ?”, dáng vẻ xem chừng chưa thỏa mãn cho lắm.
Cô đã bị anh chòng ghẹo như thế đấy, cuối cùng vẫnkhông kiềm được: “Câu hỏi thì nhiều lắm đấy, chỉ xem anh có trả lời thành thậtkhông thôi!”.
“Nói đi!”.
Anh đổi sang tư thế ung dung, thoải mái hơn, chân màychẳng động đậy, như đã sớm có sự chuẩn bị.
Song thảo luận vấn đề này ở nhà bố mẹ chồng có phải làhơi bất tiện không?
Tiêu Dĩnh nhìn quanh, căn phòng khách rộng lớn thế nàylại chỉ có hai người họ, đôi mắt Diệp Hạo Ninh liếc sang, ánh mắt bình tĩnhkhông chút gợn sóng. Cuối cùng, cô hỏi: “Tại sao hai người chia tay?”.
“Vì cô ấy không yêu anh”.
Trông thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của cô, Diệp HạoNinh dở khóc dở cười, nói: “Điệu bộ của em trông thật ngốc nghếch!”. Gương mặtanh vẫn điềm đạm, bình tĩnh, dường như vấn đề này chẳng ảnh hưởng gì đến biểucảm của anh.
Anh nói vậy nhưng Tiêu Dĩnh quên cả phản bác, hồi lâusau mới hoàn toàn “tiêu hóa” hết thông tin vô cùng đơn giản đó, lúng búng nói:“Là như vậy ư…?”.
Không ngờ Diệp Hạo Ninh bình thản đính chính: “Thật ravốn chẳng phải là chia tay, anh và Đường Hân chưa từng có bắt đầu”.
“Cái gì?”. Cô chợt tỉnh ngộ, dáng vẻ lại như khó tin:“Lẽ nào anh yêu đơn phương?”.
Anh không ý kiến gì, liếc cô một cái, cảm thấy hơi bấtmãn với câu hỏi này: “Lúc đó anh vẫn còn trẻ”.
Dường như tình cảm bắt đầu từ thuở thanh mai trúc mã,anh đã từng thật lòng yêu Đường Hân. Chơi với nhau từ thuở nhỏ, anh tận mắttrông thấy cô ấy trưởng thành, từ nàng công chúa nhỏ yêu kiều, dễ thương trởthành một phụ nữ sắc sảo, xinh đẹp, anh thậm chí không nhớ nổi mình đã yêu côấy tự lúc nào.
Nhưng cô ấy lại không thích anh.
Là chàng hoàng tử trong mắt nhiều người, gần như điđến đâu anh cũng nhận được cái nhìn ngưỡng mộ của người khác, nhưng người anhmuốn có được lại mãi mãi chẳng thuộc về anh.
Vì thế, dẫu người bên cạnh đã sớm hiểu rõ mười mươinhưng Diệp Hạo Ninh khi ấy chưa từng nói với Đường Hân rằng anh yêu cô. Vốnkiêu ngạo, ấu trĩ từ nhỏ nên anh trước sau không hề nói với cô ấy lời nào.
Đến lúc về nhà, Tiêu Dĩnh vẫn hoài nghi đủ thứ. DiệpHạo Ninh mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn cô: “Em không thấy mệt sao?”.
“Không mệt!”. Cô cũng liếc sang, nhìn chăm chăm vào cổtay anh, giọng cô chợt trầm xuống: “Anh nói đi, có phải anh vẫn còn tình cảmvới Đường Hân không? Nếu không thì vì sao đã biết là cặp đồng hồ tình nhân màvẫn không chịu đổi chứ?”.
“Sao em biết đó là đồng hồ tình nhân?”. Diệp Hạo Ninhsững người trong thoáng chốc rồi nheo mắt, hỏi cô: “Nói đi, em phát hiện ra từlúc nào?”.
“Rất lâu rồi!”.
“Vậy sao lúc này mới nhắc đến?”.
Tiêu Dĩnh nghẹn lời.
“Xem ra trước đây em vốn không hề tò mò”. Anh ngừng tronggiây lát: “Hoặc là không coi trọng”.
Làm sao mà tình thế lại bị đảo ngược thế này, hiện giờcô lại là kẻ bị đuối lý. May mà gần đây cô thường xuyên tiếp xúc với Diệp HạoNinh nên tốc độ phản ứng đã tăng lên một bậc. Tiêu Dĩnh chỉ ngẩn người ra một giâyrồi đanh mặt lại: “Đừng hòng đổi đề tài khác nhé, mau giải thích rõ ràng “lịchsử” của anh đi rồi hẵng nói chuyện khác!”.
“Chẳng có gì để giải thích cả, chỉ là do thói quen màthôi”.
Đó đã là chuyện của nhiều năm trước. Khi đó là sinhnhật Đường Hân, anh mua một cặp đồng hồ nhưng sau đó, có lẽ đã phát hiện rađiều gì nên cô ấy tìm lý do để trả lại. Ngoài miệng thì nói: “Quá sang trọng”nhưng mọi người đều hiểu rõ rằng chiếc đồng hồ nữ đã qua sử dụng ấy, dù trả lạicho anh thì sau này có ích lợi gì chứ? Nhưng anh vẫn nhận lại, chỉ nhớ vẻ mặtlúc đó của anh rất điềm tĩnh: “Anh tặng quà cho người khác còn sang trọng hơnthế này rất nhiều”.
Đường Hân ngẩn người, lúc này cô đã hạ quyết tâm, tựnhủ rằng cô cũng giống như những người bạn nữ khác của anh, chỉ là bạn bè đơnthuần thôi.
Vẻ mặt thoải mái của cô lúc đó tuy chỉ là thoáng quanhưng đến nay, anh vẫn chẳng thể nào quên được.
Có một số lời nói chung quy không nên nói ra.
Cũng chẳng thể nói ra được.
Anh tin mình không lựa chọn sai, cũng tin rằng đến mộtngày nào đó, sẽ có một người phụ nữ khác khiến anh lại yêu thương như thế.
“Trong két có nhiều đồng hồ như vậy, đổi cái khác cóđược không?”.
“Được thôi, nhưng anh cũng có điều kiện”.
“Điều kiện gì?”. Chỉ cần đổi quách thứ đồ vướng mắtđó, điều kiện gì cũng có thể thương lượng được.
“Tạm thời chưa nghĩ đến”. Anh trịnh trọng đề nghị:“Chi bằng chúng ta đi tắm trước, việc khác từ từ rồi nói!”.
“Được thôi!”.
“Em đi lấy đồ ngủ đi!”.
“Được”.
“Lấy cho cả anh nữa!”.
“Tại sao?”.
“Bởi vì vừa rồi chính miệng em hứa mà”.
“…”
Gương mặt điển trai đối diện cười rất gian xảo, cònTiêu Dĩnh băn khoăn tự hỏi, chính miệng cô hứa với anh điều gì cơ chứ?
Bàn tay anh lướt sang, cuối cùng cô đành để mặc anh ômlấy, dẫn vào phòng tắm, miệng vẫn nói: “Em cảm thấy có đôi lúc, chúng ta giaotiếp với nhau vẫn gặp trở ngại”.
“Không mà!”. Người bên cạnh dường như miễn cưỡng nhoẻnnụ cười, nghiêm túc nói: “Cưng à, anh lại thấy như bây giờ là vừa hay đấy!”.
[1] Nhà Tứ hợp viện: là kiểu nhà bao quanh bốnphía tạo thành hình vuông, ở giữa trống, dùng làm sân.