Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Chương 12




Nếu bỏ qua giọng điệu chế giễu cuối cùng của Diệp HạoNinh thì thực ra cả buổi tối nay của hai người cũng khá ổn. Kỳ thực họ đang ởtrong giai đoạn chiến tranh lạnh, lúc này đây , cũng không thể yêu cầu gì quácao được.

Tiếu Dĩnh tâm trạng chợt tốt lên nên cũng không so đotính toán gì với anh nữa, về đến nhà liền đi tắm, rồi lấy một lon coca ung dungnhàn nhã ngồi xếp bằng trên ghế sofa xem tivi.

Cầm điều khiển bấm một hồi , rồi cũng tìm được một bộphim truyền hình tình cảm nhiều tập nước ngoài. Vừa lúc đó, Diệp Hạo Ninh từphòng ngủ đi ra, liếc nhìn một cái liền hỏi: ” Cái này thì có gì hay ho đâu.”dường như có một chút khinh khỉnh.

Tiếu Dĩnh mặc kệ anh, chăm chú cười theo những ngườitrong tivi. Gần đây cô đang theo dõi bộ phim này, dù chẳng có những pha đánhđấm nguy hiểm, cũng chẳng có những âm mưu đen tối, những tình tiết đơn giản nhẹnhàng chính là liều thuốc tốt

để giải toả những áp lực tinh thần.

Diệp Hạo Ninh cũng ngồi xuống ghế và hỏi: ” Lúc nào emvề thành phố B?”

Vì chương trình tivi không đúng sở thích của anh ta,nên bắt đầu đuổi người à? Tiêu Dĩnh ngẩn người một lúc, đang định thật thà trảlời thì chợt nghĩ ra, đây cũng là nhà của cô cơ mà.

Liền quay mặt lại, vừa lúc nhìn thấy Diệp Hạo Ninh cúiđầu châm thuốc lá, bật lửa ” tách” một tiếng gọn gàng, ngọn lửa màu lam bùnglên, cô chợt nhíu mày kêu lên: ” Em không muốn hít khói thuốc đâu!”

Diệp Hạo Ninh chợt ngẩn người, nhìn cô một lúc, cuốicùng cũng dập điếu thuốc vừa châm đi.

Cô đi đã quá lâu và anh hầu như đã quên những điều côcấm kỵ

Thực ra cũng đã quá lâu rồi không gặp mặt, còn cáidáng vẻ của cô lúc này nữa. Đôi lông mày nhíu lại trên khuôn mặt thanh khiết,rõ ràng là không vừa ý, thậm chí còn có một chút kiêu ngạo và hống hách.

Trước kia chẳng có ai dám quản lý anh cả, nhất cử nhấtđộng của anh ai cũng không có ý kiến. Chỉ có cô là khác, không lâu sau đámcưới, cô đề ra một lô những quy định, chỉ còn thiếu mỗi chưa viết thành luật.Còn anh thì cũng thuận theo cô, những hành động ấy trong mắt anh như là một đứatrẻ đang hào hứng chơi trò chơi gia đình, anh làm sao có thể chấp nhặt đượcchứ?

Lâu dần rồi cũng thành thói quen.Trương Bân đã từngtrêu anh: ” Cậu dung túng cho một phụ nữ như vậy thật là lần đầu tiên đấy. Thậthiếm thấy……..” Anh coi như không có việc gì, mà chỉ nói qua loa : ” Cậu thìbiết cái gì?”

Trương Bân không hiểu, thực ra bản thân anh trước kiacũng không chắc đã hiểu được, thì ra cảm giác nuông chiều một người thật là dễchịu.

Bây giờ nhìn thấy những biểu hiện sinh động của TiếuDĩnh, thoáng cái dường như trở lại những ngày xưa, Diệp Hạo Ninh đột nhiên cóchút lơ đãng, rõ ràng là tối nay uống không nhiều, lúc này ngực nóng bừng,trước khi bản thân có thể nhận ra thì đã giơ tay ra.

Khoảng cách giữa họ vốn không xa, anh nắm được cổ taycô, cô ngẩn ra, ” Anh làm gì đấy?”

Anh cũng ngẩn người ra, vì xương cổ tay cô nhỏ làn datrơn mềm, dưới ánh đèn vàng trông giống như loại bạch ngọc thượng hạng, chạmvào ấm áp, làm anh không nỡ rời tay. Một lúc sau anh mới nói: ” Hình như bị dịứng đấy.”

Tiếu Dĩnh cúi đầu nhìn, quả thật phía bên trong cổ taycô đã xuất hiện những nốt đỏ nhỏ xíu, dù chưa nhiều nhưng theo kinh nghiệm từtrước thì đó đúng là dấu hiệu bị dị ứng. Thật là không nên tham lam ăn thêm vàimiếng hải sản. Diệp Hạo Ninh nhấc tay lên, khẽ gạt những sợi tóc trên vai cô,đầu ngón tay mơ hồ lướt qua cổ cô, mang theo một một làn hơi mát mẻ thoảng qua.

Tiếu Dĩnh nín thở, chỉ nghe tiếng anh nói : ” Chỗ nàycũng có……..” giọng nói khàn khàn, hơi thở ấm nóng, phả vào bên cạnh cổ cô

Cô không thoải mái co người lại, nói: ” Em đi tìmthuốc.” nhưng người mới hơi nhúc nhích một chút thì bàn tay anh đã choàng quamái tóc ướt của cô, lần theo cổ áo rồi rất nhanh và khéo léo trượt xuống lưngcô.

Bộ đồ ngủ Tiếu Dĩnh đang mặc được mua năm ngoái khi đidu lịch ở Hàng Châu, lụa tơ tằm loại tốt, rất có độ rũ và ôm người, những cổthì khoét rất thấp, vì vậy bàn tay của Diệp Hạo Ninh với sức nóng thiêu đốt bắtđầu chầm chậm tiếp tục khám phá.

Tự dưng cô muốn trốn chạy, dường như đọc được ý nghĩcủa cô, một giây sau thân người anh chồm tới giữ chặt cả người cô ở giữa tayvịn ghế sofa và vòm ngực của anh, cùng lúc đó một nụ hôn rớt bên tai cô.

Nụ hôn ấy rõ ràng là rất nhẹ, như một sợi tơ lướt qua,nhưng vào giây phút đó nó như là có dòng điện chạy qua vậy, Tiếu Dĩnh kìm được,khẽ rùng mình, rồi chợt nhìn thấy một ánh cười rất nhẹ lướt qua trong đôi mắtsâu đen thăm thẳm của anh.

Anh quá quen thuộc thân thể cô, biết rõ đâu là nơi cônhạy cảm nhất, vì thế cố ý đùa giỡn cô như vậy.

Đột nhiên trong lòng cô nảy ra một ý tưởng, chẳng buồntrốn tránh nữa, khi môi anh lại hạ xuống bên cạnh cổ cô, cô liền cắn chặt môinín thở rồi đột ngột nắm lấy lon coca lạnh trong tay áp vào người anh.

Diệp Hạo Ninh mất cảnh giác, đột nhiên có cảm giáclạnh buốt ở bên sườn, bất giác nghiến răng thở gấp, dừng lại cúi xuống nhìn rồiquay lại nhìn cô, chỉ thấy cô với vẻ mặt thoả mãn đắc ý dường như đã báo thùthành công, đôi mắt đen láy lấp lánh những tia sáng tinh nghịch, dưới ánh đèntrông óng ánh như đá quý. Thực ra áo ngủ của Tiếu Dĩnh đã bị tuột xuống để lộra bờ vai tròn mượt mà, mái tóc dài còn ướt xoã ra giờ đã rối, mái tóc và bờvai bị hở ra tạo ra sự tương phản đen trắng rõ nét, nhưng cô chỉ ngồi cắn môi,nham hiểm mà cười đắc ý.

Dáng vẻ này trông giống như một tinh linh trong truyệncổ tích.

Diệp Hạo Ninh lim dim mắt, khẽ cười, giằng lấy cái loncoca vừa gây chuyện rồi vung tay ném nó đi.

Thứ nước màu nâu bắn ra xung quanh, tạo thành một đườngvòng cung.

Trong khi Tiếu Dĩnh còn ngẩn người ra, anh đã thuậnthế đè cô xuống, đầu gối giữ chặt lấy đôi chân không chịu để yên của cô, anhtrườn đến bên tai cô nói khẽ: “….anh nhớ em.” Anh nhớ em.

Anh chưa từng nói với cô như vậy.

Vào giây phút đó cô dường như bị giữ lại, đôi tay đangxô đẩy từ từ dừng lại, hơi ngước mặt lên, để cho hơi thở và nụ hôn như thiêuđốt của anh vẫn lưu lại trên thuỳ tai và bên cổ.

Cô nhớ là Trần Diệu cũng đã từng nói như thế

Hồi ấy, anh nhẹ nhàng ôm cô cười và nói: ” Tiểu Dĩnh,anh nhớ em.” Hai người quen nhau rất lâu rồi nhưng anh chỉ nói như thế có mộtlần.

Mùa hè năm thứ ba đại học, học viện tổ chức đi thựctập bên ngoài, lúc đó khoá của Tiếu Dĩnh được phân đi đến một vùng rất xa củaThượng Hải, bảy tám người chen chúc trong một căn phòng, lại còn không có điềuhoà, những đêm hè nóng bức, quạt điện cũng chẳng có tác dụng gì, thổi ra chỉtoàn là hơn nóng, mà lại không thể mắc màn nếu không thì đến cả gió nóng cũngkhông có nữa.

Thế nên, một đám con gái quen với cuộc sống sung sướngthường ngày, đến một nơi xa lạ và làm bạn với muỗi, vẫn thường thức dậy lúc nửađêm vì bị muỗi đốt, kết quả là phát hiện ra cả người cả mặt đều ướt sũng mồhôi.

Hồi ấy, hầu như đêm nào Tiếu Dĩnh cũng phải thức dậymấy lần, lần nào cũng phải bôi nước hoa lên toàn thân , rồi khi cảm thất có mộtchút mát mẻ là vội vàng nhắm mắt lại cố gẳng ngủ lại càng nhanh càng tốt.

Là thực tập tại xưởng chăn nuôi và chế biến gia súc,cùng với các kế toàn lâu năm chỉnh lý những chứng từ phức tạp nhất, trình tựcông việc đơn điệu và khô khan.

Mỗi khi rỗi, cô không nhịn được phải nhắn tin cho TrầnDiệu, kêu ca bị đối xử bất công, than thở sao thời gian trôi chậm quá, mộttháng thực tập mà cứ như một năm

Cuối cùng thì cũng chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc đợtthực tập, tất cả mọi người đều không thể chờ đợi được đã bắt đầu thu dọn hànhlý, cảm nhận trước niềm sung sướng được trở về nhà.

Buổi chiều tối ngày hôm đó, Tiếu Dĩnh cùng với nhómbạn học đang hóng gió dưới gốc cây to, đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọitên mình phía sau. Cô quay đầu lại nhìn theo hướng tay bạn chỉ. Trên con đuờngnhỏ mấp mô có một dáng người cao gầy đứng yên, áo phông trắng quần bò mài màuxanh, ăn mặc rất bình thường, nhưng trên con đường quê đầy bụi này lại trônggiống như một thiên thần giáng thế, mặt trời ở phía sau lưng anh, cả người nhưchìm trong ánh hoàng hôn.

Giây phút ấy, Tiếu Dĩnh quên mất đã có cảm giác nhưthế nào, sau này dù có cố gắng nhớ lại thế nào chăng nữa cũng chỉ có thể dùngmột câu nói vô cùng tầm thường để diễn tả, đó là, trong lòng đang nở rộ nhữngbông hoa.

Hơn nữa là hàng nghìn hàng vạn bông, phút chốc khiếncả con tim đầy ắp, rực rỡ sắc màu, dường như sắp reo lên sung sướng.

Sau đó cô ngạc nhên vui sướng chạy đến, ngẩng đầu lênhỏi: ” Sao anh lại đến đây?”

Trần Diệu nói: ” Đến đón em về nhà.”

” Nói dối! Rõ ràng là vẫn còn sớm mà.”

“Thế không phải là em đã thu dọn xong hành lý rồisao?”

Buổi sáng cô còn hào hứng nhắn tin cho anh nói rằngmọi người đã sớm thu dọn xong hành lý, tâm trạng rất hứng khởi.

Cô kéo tay anh, cứ cười mãi: ” Sao bỗng nhiên anh lạiđến đây? Sao chẳng nói trước gì cả?”

” Nói trước rồi thì còn gì là ngạc nhiên? Cần là cầncái hiệu quả này đấy.”

Cô cười tít cả mắt, rồi giơ cánh tay ra cho anh xem: ”Chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa, đều là nốt muỗi đốt đấy, em sắp chịu không nổirồi.”

Nhìn anh cười mà không nói gì, cô tò mò hỏi: ” Nóithật xem, một tháng trời, anh có nhớ em chút nào không đấy?”

” Có” anh giang tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, trên ngườivẫn còn mùi bạc hà thơm mát của sữa tắm, anh tì cằm lên đỉnh đầu cô, giọng ấmáp: ” Tiểu Dĩnh, anh nhớ em.”

Còn cô đứng trong vòng tay anh nhắm mắt lại mãnnguyện, không khí xung quanh thật nóng, dường như bản thân có thể tan chảy rabất cứ lúc nào.

Đã xa lắm rồi, bây giờ nghĩ lại chẳng khó khăn để nhậnra rằng đó là nhừng năm tháng thật đẹp, đẹp đến mức khắc ghi trong ký ức, khôngdễ gì xoá nhoà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.