Gả Vào Hào Môn

Chương 18: Không Một Ai Giúp Đỡ





Sau khi lau xong, dường như Thẩm Quân Dao đã không còn sức nữa, cô còn tưởng là mình chết rồi cơ.

Sắc mặt đã trắng càng thêm trắng, mồ hôi đổ đầy trên trán, tầm mắt của cô lúc này rất mờ, rất mờ.

Thẩm Quân Dao hơi choáng váng vịn tay vào tường, hai mắt không nhìn thấy gì ở phía trước nữa.

Thẩm Quân Dao cảm thấy, toàn bộ mọi vật như đang quay xung quanh cô.

Rồi, trước mắt của Thẩm Quân Dao đã bao phủ một màu đen lúc nào không hay biết! Thẩm Quân Dao nằm vật vã ở một góc nào đó, xung quanh còn có mấy bụi cây che lấp đi cả cái thân thể yếu ớt kia của cô.

Cũng không biết tại sao Thẩm Quân Dao lại ở đây nữa? Chỉ biết rằng hiện giờ Thẩm Quân Dao đã không còn một chút ý niệm nào nữa.

Thẩm Quân Dao khuôn mặt trắng bệch nằm ở đó, không một ai quan tâm đến, không một ai chịu giúp đỡ cô.

Những người giúp việc trong nhà người thì đã trở về phòng của mình, người thì đi ra ngoài đi dạo, không còn một ai ở trong căn nhà to lớn này nữa.

Vì vậy, cho dù Thẩm Quân Dao có bị làm sao đi chăng nữa, cũng không một ai hay biết gì? Cho dù bọn họ có biết cũng không chịu giúp đỡ cô đâu.

Bởi vì, những người đó còn cần tiền để sống, cần miếng cơm để mưu sinh cho cuộc sống khó khăn này.

Trác Du Hiên không cho phép ai được giúp đỡ Thẩm Quân Dao, nếu ai dám trái lời, kết cục của người đó chắc chắn sẽ rất thảm, thảm tới mức không một ai dám tưởng tượng đến cảnh đó.

Thậm chí, Trác Du Hiên còn cho phép đám người giúp việc trong nhà mình ra sức hành hạ, trút giận lên người của Thẩm Quân Dao.

Điều đó cho thấy Trác Du Hiên phải căm hận Thẩm Quân Dao đến mức độ nào! Đám người giúp việc kia không thể giúp đỡ Thẩm Quân Dao, có người cũng chỉ trơ mắt nhìn Thẩm Quân Dao phải chịu dày vò đau đớn.


Nhưng những người đó xem ra vẫn còn một chút tình người.

Bọn họ cũng không hùa theo người phụ nữ vừa mới mắng chửi, đánh đập Thẩm Quân Dao kia.

Một cô gái gầy gò yếu đuối như Thẩm Quân Dao, cô lại còn vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài, thân thể còn chưa kịp phục hồi, chẳng ai dám ra tay với một người phụ nữ yếu đuối như vậy cả.

Không dám đánh, nhưng không dám giúp đỡ, mãy người giúp việc bọn họ cũng rất khó xử, bọn họ đang ở trong cái tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao để cho vẹn cả đôi đường bây giờ? Thể lực của Trác Du Hiên thực sự là quá mạnh, những người cỏn con như bọn họ làm sao có thể đấu lại một người đàn ông trẻ tuổi đang cực kì thành công trên thương trường đây? Thế nên, những người giúp việc kia cũng chỉ biết chấp nhận làm theo mệnh lệnh của Trác Du Hiên mà thôi! Cả thân thể gầy gò của Thẩm Quân Dao nằm trên một bụi cỏ, xung quanh đầy cây cối che lấp khiến không ai có thể nhìn thấy ở đây có một người con gái đang nằm trên đống cỏ màu xanh kia.

Phía dưới đám cỏ kia toàn là ruồi muỗi, bọ chét bay vo ve vo ve trông thật là bẩn thỉu.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Thẩm Quân Dao lúc này đang rơi vào trạng thái hôn mê, không thể biết rằng bản thân mình đang làm gì? Ở đâu? Từng nhịp thở yếu ớt của Thẩm Quân Dao phả vào những ngọn cỏ ở gần đó, khiến cho một vài ngọn nhỏ khẽ phe phẩy.

Phải quan sát kĩ lắm mới có thể thấy được những ngọn cỏ kia đang di chuyển trong không khí.

Điều đó chứng tỏ hơi thở của Thẩm Quân Dao đang cực kì là yếu ớt, gần như là ngừng hẳn! Lúc này, có vẻ như là đã hơn mười giờ sáng rồi, mặt trời cũng đã ngoi lên cao.

Từng tia sáng nắng gắt rọi thẳng xuống đất.

Nhiệt độ ở ngoài trời lúc này đang cực kì cao, có thể khiến cho người ta say nắng lúc nào không hay.

Thẩm Quân Dao vẫn nằm trơ trọi ở đó, không một ai màng đến người con gái này.

Ánh nắng mặt trời rọi thẳng vào khuôn mặt trắng bệch đến nỗi không thể nào trắng hơn của Thẩm Quân Dao.

Đôi môi đỏ mọng kia của Thẩm Quân Dao đã tím tái, không còn một giọt máu nào ở trên đó lúc nào không hay biết.

Trên trán của Thẩm Quân Dao lấm tấm một vài giọt mồ hôi.


Hình như Thẩm Quân Dao đã sốt rồi thì phải? Mà sốt rồi thì đã sao chứ? Đâu một ai quan tâm đến cô đâu? Bọn họ không ai chú ý đến Thẩm Quân Dao đã biến mất lúc nào không hay, chỉ tưởng cô đi làm việc mà không hề nghĩ đến rằng Thẩm Quân Dao đang sắp mất mạng đang nằm trên đám cỏ xanh mướt kia.

Thẩm Quân Dao bị ngất hay bị sốt cũng là điều đương nhiên thôi.

Vừa mới tỉnh dậy đã bị Trác Du Hiên hành hạ đến mức không còn sức lực.

Mới ngủ được có mấy tiếng mà đã bị bắt đi làm việc, lại còn phải lau hết căn nhà to lớn này của Trác Du Hiên.

Cho dù có là người bình thường đi chăng nữa cũng không thể nào chịu được chứ không nói gì đến một người vừa mới tỉnh lại, sức khỏe còn chưa kịp hồi phục kia như Thẩm Quân Dao.

Thẩm Quân Dao nằm ở đó mấy tiếng đồng hồ, nhiệt độ ngoài trời lại cao như vậy, làm sao mà không say nắng cho được chứ? Hơn nữa, sức khỏe của Thẩm Quân Dao vốn vẫn đang rất yếu ớt, lại nằm đó phơi nắng lâu như vậy, không thể nào không sốt được.

Thẩm Quân Dao bị bỏ mặc nắm ở đó hơn một tiếng đồng hồ, không một ai quan tâm đến.

Lúc này cũng đã hơn mười một giờ trưa rôi, nhưng có lẽ Trác Du Hiên trưa nay lại không về nhà.

Trác Du Hiên rất hiếm khi trở về nhà vào buổi trưa, bởi vì công việc của Trác thị cũng rất là nhiều, Trác Du Hiên cũng liên tục phải xử lý công việc.

Hơn nữa, nếu lúc này Trác Du Hiên hãn về nhà, hắn sẽ nhìn thấy Thẩm Quân Dao, người phụ nữ mà Trác Du Hiên hắn không muốn nhìn thấy nhất trên đời.

.

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Trừ khi Trác Du Hiên cần đến Thẩm Quân Dao để giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, nếu không, Trác Du Hiên nhất định sẽ không liếc mắt nhìn Thẩm Quân Dao một cái đâu.


Nếu Trác Du Hiên hẳn không bận công việc thì hẳn sẽ ra ngoài tìm phụ nữ để chơi đùa, chứ sẽ không về nhà để nhìn thấy cái bản mặt vô tội của Thẩm Quân Dao đâu.

Thẩm Quân Dao càng như vậy càng khiến cho Trác Du Hiên ngày càng chán ghét người phụ nữ này mà thôi.

Nếu không phải Thẩm Quân Dao vẫn còn một chút giá trị để Trác Du Hiên hản lợi dụng, thì chắc chắn Trác Du Hiên sẽ bóp chết Thẩm Quân Dao ngay lập tức.

Đúng mười một rưỡi, người phụ nữ mập mạp đã đánh Thẩm Quân Dao lúc sáng cuối cùng cũng đã trở về.

Có lẽ cô ta trở về là để kiểm tra xem Thẩm Quân Dao làm việc như thế nào mà thôi! Còn về buổi trưa Trác Du Hiên không về nhà, cô ta cũng đã quá quen với việc này rồi.

Người phụ nữ kia đi kiểm tra một lượt.

Nhà tuy đã được lau nhưng bàn ghế, đồ đạc ở nhà vẫn như vậy, dường như là chưa có ai đụng đến.

Bát đũa cũng chưa rửa, sân rụng đầy lá cây ngoài kia cũng chưa được quét.

Ngay lập tức, sắc mặt của nữ giúp việc kia thay đổi, khuôn mặt của cô ta trồng rất khó coi.

Cô ta tức giận mắng lên một câu.

"Mẹ nó, con chó này! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà! Xem ra nó ngứa đòn rồi, dám bỏ bê công việc, cũng chỉ lau mỗi một cái nhà rồi bỏ chạy mất!"
"Không biết con nhỏ đó chạy đi đâu rồi nữa.Thẩm Quân Dao, nếu mày trốn thì trốn cho nó kĩ vào.Đừng để tao đây tìm được mày, nếu không, chắc chắn tao sẽ bẻ gãy chân con chó nhà mày!"
Thế là người giúp việc đó đi tìm Thẩm Quân Dao ở khắp mọi nơi, mọi ngõ ngách xung quanh căn nhà to lớn này nhưng đều không thấy bóng dáng của Thẩm Quân Dao ở đâu.

Cô ta đành ra ngoài vườn tìm, vườn của Trác gia rất là rộng, nhưng buộc phải tìm Kĩ.

Tìm được một lúc, người phụ nữ kia dừng lại, liên tục thở hổn hển, cô ta đưa tay lau đi mồ hôi trên gương mặt ướt đẫm kia của cô ta.

Đang ngó nghiêng xung quanh thì cô ta thấy trong bụi cây ở đẳng kia, hình như là có một người đang nằm ở đó thì phải? Người phụ nữ tò mò đi tới lại gần đó.


Dừng lại, cô ta nhìn thấy Thẩm Quân Dao đang nằm hôn mê ở trên đống cỏ bẩn thỉu kia, khuôn mặt trắng bệch trông cực kì khó coi.

Trên gương mặt của nữ giúp việc xuất hiện một nụ cười, cô ta liên tục gật đầu, hai tay chống ở eo mình.

"À, thì ra là mày ở đây!"
Bỗng nhiên, cô ta lôi cả người Thẩm Quân Dao vào trong phòng tắm của người giúp việc.

Cứ tưởng rằng cô ta sẽ gọi cho bác sĩ, nhưng không.

Cô ta ngay tức khắc cầm lấy một chậu nước lạnh đội ngay vào mặt của Thẩm Quân Dao.

Cô ta còn liên tục đá vài cái vào người của Thẩm Quân Dao, miệng thì luôn miệng quát.

"Còn không tỉnh lại mau! Mày muốn trốn việc à?"
Khuôn mặt trắng bệch kia của Thẩm Quân Dao bỗng chốc nhăn nhó.

Đôi mắt nặng trĩu của Thẩm Quân Dao đang khép chặt lại đang khó khăn mở ra.

Phải một lúc lâu, Thẩm Quân Dao mới có thể nhìn thấy rõ toàn bộ mọi thứ ở trước mắt mình.

Cả người của Thẩm Quân Dao truyền đến một cảm giác đau đớn, gương mặt, tóc tai đã bị nước làm cho ướt đẫm lại.

Không chỉ tóc mà còn chiếc áo mà Thẩm Quân Dao đang mặc ở trên người cũng đã trở nên ướt sũng do bị người phụ nữ kia dội một chậu nước lên.

Khuôn mặt của Thẩm Quân Dao nhăn nhó lại vì đau, cô hơi nheo mắt lại nhìn người phụ nữ đang đứng ở trước mặt mình, cô hơi nhướn mày lại.

Cổ họng của Thẩm Quân Dao cực kì khô khốc, lại còn đau rát nữa, cô muốn mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra cũng không thể nào làm được? Tại sao Thẩm Quân Dao lại ở đây chứ? Cô chỉ nhớ sau khi bản thân mình lau nhà xong, đột nhiên cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, rồi bỗng nhiên trước mắt của cô tối sầm lại.

Sau đó, Thẩm Quân Dao hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.