Gả Vào Hào Môn

Chương 12: Tỉnh Lại Sau Hôn Mê





"Chậc..Chậc..Thẩm Quân Dao, tôi không ngờ cái thân thể rách nát này của cô lại khiến cho dục vọng của tôi nổi lên mãnh liệt như vậy đấy"
Giọng nói của Trác Du Hiên mang theo một loại dục vọng mãnh liệt, đôi mắt đã đỏ ngâu từ lúc nào không hay của Trác Du Hiên hắn cứ nhìn chằm chằm lên thân thể của Thẩm Quân Dao.

Trác Du Hiên đưa lưỡi liếm bờ môi khô khốc của mình, có vẻ như dục vọng của hắn đã lên đến đỉnh điểm rồi.

Trác Du Hiên cũng không ngờ rằng, Thẩm Quân Dao, người phụ nữ mà hắn cực kỳ ghét bỏ, người phụ nữ khiến cho Trác Du Hiên hắn hận đến thấu xương lại mang đến cho hắn sự kích thích dục vọng lớn đến thế này.

Hơn nữa, Trác Du Hiên rất thích cái cảm giác khi ở bên trong người phụ nữ này, chặt khít như muốn cần đứt hẳn, khiến cho hắn không tự chủ được mà ham muốn mãnh liệt hơn.

Rất ít, hầu như là không có người phụ nữ nào có thể thoả mãn cái thứ dục vọng to lớn đó của hắn.

Ngoài Thẩm Sơ Vũ, Trác Du Hiên chưa hề chạm vào người con gái này, hẳn muốn bọn họ cùng nhau vào đêm tân hôn.

Trác Du Hiên vốn cũng chỉ coi phụ nữ như là công cụ làm ấm giường cho bản thân mình mà thôi? Trước khi kết hôn, không một ai không biết, Trác Du Hiên có bao nhiêu là phụ nữ ở bên ngoài sẵn sàng để cho hẳn giải quyết nhu cầu.

Nhưng Trác Du Hiên đã từng hứa với Thẩm Sơ Vũ, hắn sẽ không có ai ngoài cô ấy nữa.

Bởi vì Trác Du Hiên cực kì yêu Thẩm Sơ Vũ, hắn yêu người phụ nữ này đến mức phát điên lên rồi.

Nhưng thật không ngờ, vào trước ngày cưới, Thẩm Quân Dao lại giở trò bỉ ổi, ép Thẩm Sơ Vũ đi, để bản thân mình có thể làm dâu nhà giàu, được ăn sung mặc sướng suốt phần đời còn lại.

Trác Du Hiên hận Thẩm Quân Dao bao nhiêu, thì hản lại càng ham muốn cái thân thể xinh đẹp này của cô bấy nhiêu.

Trác Du Hiên luôn miệng sỉ nhục Thẩm Quân Dao chỉ là một con đĩ điếm, một cái thân thể rách nát.

Nhưng thật không ngờ hắn lại ham muốn cái thân thể rách nát của Thẩm Quân Dao đến như vậy.

Đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng đã nhuốm kia của Trác Du Hiên hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm lên thân thể lõa lồ của Thẩm Quân Dao.

Trác Du Hiên cúi đầu xuống tiếp tục cắn mút chiếc cổ trắng nõn đã in đầy những vết màu đỏ ửng kia.

Cánh tay của Trác Du Hiên đi xuống bên dưới, liên tục vuốt ve phần thân trên của cô.

Trác Du Hiên vân vê đa thịt của Thẩm Quân Dao, lớp da thịt nêm mại khiến hắn cực kỳ thoả mãn.


Đúng lúc này, vị quản gia đi vào, định gọi Trác Du Hiên xuống nhà ăn cơm, trời cũng đã tối rồi.

Thật không may, ông lại chứng kiến cảnh này.

Ông vội vàng hớt hải chạy đến ngăn cản Trác Du Hiên.

"Cậu chủ, xin cậu, tuyệt đối không được làm như vậy.

Phụ nhân...!
À không...Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Thẩm tiểu thư vẫn còn rất yếu, cô ấy còn chưa tỉnh lại.

Cậu làm như vậy cô ấy sẽ mất mạng đấy: Hai chữ phu nhân kia suýt chút nữa để cho Trác Du Hiên nghe thấy, cũng may, vị quản gia đã kịp thời sửa lại.

Ông biết Trác Du Hiên không muốn thừa nhận người vợ này, nhưng dù sao đó cũng là người danh chính ngôn thuận được Trác gia cưới về.

.

truyện tiên hiệp hay
Vị quản gia kia biết làm vậy là sẽ chọc giận đến Trác Du Hiên.

Bởi vì một khi Trác Du Hiên đã muốn, thì không một ai có thể ngăn cản.

Vị quản gia kia làm việc ở đây mấy chục năm, làm sao mà không hiểu rõ tính tình của Trác Du Hiên cơ chứ? Ông biết, Trác Du Hiên đào hoa, phong lưu.

Tuy nhiên Trác Du Hiên ngoại trừ bà, mẹ, và một người phụ nữ tên Thẩm Sơ Vũ kia, còn lại, phụ nữ trong mắt của Trác Du Hiên hẳn đều là như nhau.

Bọn chúng đều là những kẻ ham hư vinh, lợi lộc.

Ở bên cạnh Trác Du Hiên hẳn cũng chỉ vì tiền mà thôi.

Vì vậy, Trác Du Hiên chỉ coi phụ nữ là một loại công cụ giúp hẳn làm ấm giường mà thôi.

Biết là Trác Du Hiên sẽ tức giận, nhưng ông không thể nào không nhắc nhở hắn.


Bởi vì, nếu Trác Du Hiên hắn cứ tiếp tục làm như vậy, Thẩm Quân Dao không sớm thì muộn cũng không giữ nổi cái mạng sống mỏng manh kia của mình.

Trác Du Hiên lắng lặng nhìn gương mặt đang run lấy bẩy vì sợ hãi nhưng vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh kia của quản gia.

Hai vai của ông khẽ run lên, Trác Du Hiên cũng có thể nhìn thấy được điều đó.

Trác Du Hiên bỗng dưng bật cười lớn, trên gương mặt lại không hề tức giận.

"Vậy sao? Muốn tôi dừng lại, cũng được thôi! Sau này, khi cô ta tỉnh lại, tôi vẫn còn có thể hành hạ cô ta dài dài"
Trác Du Hiên nói xong, hản quay lại đóng những chiếc cúc áo trên người của Thẩm Quân Dao cho gọn gàng tử tế rồi xoay người bước lên nhà.

Lần này, Trác Du Hiên dừng lại không phải vì lo lắng cho sức khỏe của Thấm Quân Dao hay để tâm đến lời của vị quản gia kia nói.

Trác Du Hiên không muốn tiếp tục, là vì hắn không muốn cho Thẩm Quân Dao chết một cách dễ dàng như vậy.

Cái chết đối với Thẩm Quân Dao là quá dễ dàng.

Mà Trác Du Hiên hắn lại không muốn Thẩm Quân Dao cô chết như vậy.

Thứ Trác Du Hiên hẳn muốn đó chính là Thẩm Quân Dao phải sống trong đau khổ, phải sống mà trả giá cho những gì bản thân mình đã gây ra cho Thẩm Sơ Vũ.

Trác Du Hiên hắn muốn nhìn thấy Thẩm Quân Dao phải sống trong dày vò, sống trong tội lỗi.

Hơn nữa, Trác Du Hiên vẫn chưa hành hạ Thẩm Quân Dao đủ.

Như thế, chỉ mới là bắt đầu mà thôi, những trò hay còn đang ở phía trước kìa.

Với lại, thân thể của Thẩm Quân Dao khiến cho Trác Du Hiên cảm thấy cực kì hứng thú.

Đây là lần đầu tiên Trác Du Hiên lại cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ mà hắn luôn mở miệng ra là chửi người phụ nữ này chỉ là đĩ điểm.

Tóm lại, Trác Du Hiên muốn Thẩm Quân Dao sống để làm công cụ cho hắn dày vò, phát tiết.


Không hiểu sao, mỗi khi nhìn Thẩm Quân Dao đau đớn, Trác Du Hiên lại cảm thấy cực kì sung sướng.

Vị quản gia nhìn theo bóng lưng đang dần biến mất trước mặt mình kia, ông cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.

Vị quản gia quay lại nhìn người con gái đang nằm trên giường, mạng sống cực kỳ mong manh kia.

Thẩm Quân Dao đang nằm giữa danh giới của sự sống và cái chết, vị quản gia kia không khỏi cảm thấy thương xót cho người con gái mệnh khổ này.

Ông cũng không biết phải làm gì để giúp đỡ cho người con gái này nữa, cũng chỉ biết đứng đó mà thương xót cho cô gái này thôi.

Kiếp này, coi như là Thẩm Quân Dao đầu thai nhầm chỗ đi, nếu thật sự có kiếp sau, chỉ cầu mong cho người con gái này được đầu thai vào một nơi tốt đẹp hơn.

Vị quản gia đứng đó một lúc rồi cũng xoay người bước đi.

Ông nhẹ nhàng khép cánh cửa đã mục nát của cái nhà kho tồi tàn này lại, để cho Thẩm Quân Dao một mình ở trong đó.

Thời gian cứ thế trôi đi, đã hơn một tuần trôi qua rồi, Thẩm Quân Dao vẫn cứ ngủ như vậy, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhưng gương mặt của Thẩm Quân Dao đã hồng hào hơn trông thấy.

Bác sĩ nói, tình trạng của Thẩm Quân Dao cô đang tốt dần lên, rất có thể sẽ có cơ hội tỉnh lại.

Trác Du Hiên vô cùng hài lòng với cái kết quả này.

Bởi vì, cả tuần nay, hắn đã dùng bao nhiêu loại thuốc bổ đắt tiền, tốn bao nhiêu là tiền của lên người phụ nữ tên là Thẩm Quân Dao này.

Trác Du Hiên muốn người phụ nữ này mau chóng tỉnh lại, bởi vì tay hẳn ngứa ngáy rồi, Trác Du Hiên đang cực kì muốn hành hạ Thẩm Quân Dao, khiến cho người phụ nữ này phải đau khổ dằn vặt.

Trên chiếc giường màu trắng kia, ngón tay của người con gái khẽ cử động, nhưng ở đây lại không có một ai, trời thì cũng đã gần tối rồi.

Bác sĩ mà Trác Du Hiên thuê, bọn họ cũng đã về nhà, không còn ở đây nữa.

Thẩm Quân Dao từ từ mở mắt ra.

Mi mắt của cô nặng trĩu như là đã ngủ rất lâu rồi vậy.

Cô nhìn xung quanh, cả người đau nhức, cử động lại cực kì khó khăn.

Thẩm Quân Dao đang muốn ngồi dậy nhưng lại ngã phịch một cái xuống giường, bởi vì người của cô đã không còn một chút sức lực nào nữa.


Thẩm Quân Dao đảo mắt một vòng xung quanh nơi này.

Đây là một nơi khá cũ kĩ, trông giống hệt như là nhà kho chứa đồ vậy đấy.

Thẩm Quân Dao tự hỏi, ở đây là đâu? Chẳng lẽ đây là thiên đường hay địa ngục sao? Cô chỉ nhớ hôm đó, cô dùng mảnh thuỷ tỉnh từ chiếc ly bị Trác Du Hiên đập nát ra để cứa vào động mạch của mình.

Thẩm Quân Dao muốn tự sát.

Thẩm Quân Dao cô chết rồi sao? Phía trước của Thấm Quân Dao bây giờ mới trở nên rõ ràng.

Thẩm Quân Dao đưa cánh tay của mình lên mặt.

Cô thấy, trên tay của mình gắn biết bao nhiêu là những thiết bị, máy móc, còn cả kim chuyền nước nữa.

Thẩm Quân Dao hơi nghiêng đầu, cô nhìn thấy những thiết bị tối tân như ở bệnh viện đang được đặt ở bên cạnh mình.

Thẩm Quân Dao biết, bản thân mình chưa hề chết.

Mình vẫn còn sống.

Nhưng bây giờ cô đang ở đâu đây? Nơi này chắc chắn không phải là ở bệnh viện.

Vả lại, ai là người đưa cô đến đây, cũng như người đã cứu cô là ai? Trong đầu của Thẩm Quân Dao xuất hiện một loạt những câu hỏi.

Chẳng lẽ là Trác Du Hiên sao? Thẩm Quân Dao bỗng bật cười như đang chế giễu mình.

Không thể nào, Trác Du Hiên nhìn thấy cô chết vui mừng còn chẳng hết, lấy đâu ra mà muốn cứu mạng cô.

"Ồ, vợ yêu, cô tỉnh rồi sao?"
Nghe thấy tiếng gọi, Thẩm Quân Dao quay đầu sang, chính là vẻ mặt lạnh lẽo kia của Trác Du Hiên.

Nhìn thấy Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao bỗng hoảng sợ tột độ, cả người run lẩy bẩy.

Cô muốn nói cái gì đó nhưng cổ họng lại phát không ra tiếng.

Trác Du Hiên tiến tới, đưa tay chạm vào gương mặt xinh đẹp kia của Thẩm Quân Dao.

"Tỉnh lại rồi, vậy thì, mau chóng phục vụ tôi đi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.