Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm

Chương 40: 40: Sắp Được Thăng Chức Rồi





“Chị Vũ Tinh? Chị sao vậy!”Khương Xán thấy cô ấy ngây người ở trong bếp hồi lâu mà không động đậy, lo cô ấy bị bỏng nên vội đứng dậy đi qua đó xem thử.

Ai biết được Lâm Vũ Tinh nhìn vào nồi thuốc nóng hổi nở một nụ cười ma lanh.

“Đây là…!.

” Khương Xán sững sờ, hóa ra mùi mà lúc sáng thức dậy đã ngửi thấy chính là cái này!Lâm Vũ Tinh cố nén cười, nhìn cô đầy ẩn ý, “Nếu chị nói cho em biết thì em đừng kích động nha.

”“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”“Đây đều là thuốc bắc.

” Lâm Vũ Thanh tùy ý cầm một ít lên giải thích, “Đây là ngô thù du, đây là ngọc trúc, những thứ này là lộ giác giao, a giao, quân bản giao….


.

”“Những thứ còn lại đều thường gặp chắc có lẽ em đều biết, cây kỷ tử, trái dâu, bách hợp, măng tây.

”Khương Xán không hiểu, ánh mắt nghi hoặc, “Những thứ này dùng để làm gì? Cố Mãng sao lại hầm thuốc này cho em uống?”“Những thứ này là dành cho phụ nữ để dưỡng âm bổ thận!” Lâm Vũ Tinh cười nghiêng ngả, “May là em vẫn chưa uống, nếu như uống một bát thì đảm bảo tối nay em mạnh mẽ như sói như hổ, Cố Mãng vốn không phải đối thủ của em!”Khương Xán sửng sốt, gương mặt đỏ bừng.

“Nè, anh ta rốt cuộc bị làm sao vậy?” Lâm Vũ Tinh khều khều tay Khương Xán, “Rõ ràng em đến kỳ kinh nguyệt không thể hầu hạ anh ta, nhưng anh ta còn muốn tối nay làm cho em sung sướng sao?”“Chị Vũ Tinh! Khương Xán trừng mắt nhìn cô ấy, không cho cô nói thêm nữa.

“Được rồi, được rồi, không trêu em nữa.

” Lâm Vũ Tinh dìu cô trở lại giường nằm xuống.

Không cần biết Cố Mãng có ý gì đi nữa thì tóm lại bát canh thập toàn đại bổ này là không thể uống.

Lâm Vũ Tinh đưa cho cô một bát nước đường đỏ.

“Đúng rồi, có chuyện này quan trọng cần nói với em.

”Khương Xán sững sờ, nhìn thấy nụ cười của cô ấy bị thu lại, vẻ mặt nghiêm túc thì trong lòng cũng có chút căng thẳng.

“Sao vậy?”“Sáng nay chị đi ngang qua văn phòng của chủ tịch Tôn, nghe thấy cuộc nói chuyện của ông ấy với Trình Tiêu Tiêu….


… Hình như đã nhắc đến em.

”Sắc mặt của Khương Xán thay đổi.

Tôn Đằng chính là chú của Trình Tiêu Tiêu, cổ đông lớn của công ty.

Hôm đó cô đã đánh Trình Tiêu Tiêu, cô ta chắc chắn đã đi cáo trạng với cậu của cô ta.

Lần này không thể ở lại công ty được nữa, mấy ngày nay cô vẫn chưa nộp hồ sơ, trong tay còn có thêm vài đơn hàng chưa làm xong nữa…….

“Em đừng căng thẳng.

” Lâm Vũ Tinh vỗ vỗ tay cô, “Thực ra, những điều mà chị nghe thấy khiến chị cũng khá ngạc nhiên, Trình Tiêu Tiêu vẫn cứ luôn nói xấu em, nhưng chủ tịch Tôn không hề đáp lại, ngược lại còn khen năng lực làm việc của em tốt, nghe cái ý đó hình như còn muốn cất nhắc em trở thành trưởng phòng kinh doanh đó!”“Chị nói cái gì?” Khương Xán mở to hai mắt, lập tức cảm thấy nghi hoặc.


Cô là một nhân viên bán hàng nhỏ nhoi, gặp vị lãnh đạo cấp cao Tôn Đằng này cũng không được mấy lần, cũng không hiểu được ông ta là người thế nào.

Nhưng bình thường nghe các tiền bối trong công ty nói chủ tịch Tôn này thì luôn khá biết kiềm chế, bình thường khi gặp mọi người cũng không vênh váo, rất dễ hòa hợp, thậm chí cũng không hề thiên vị Trình Tiêu Tiêu.

“Có lẽ chủ tịch Tôn thật sự là một người biết nhìn nhận người tài, chứ không phải chỉ nhìn nhận người thân?” Lâm Vũ Tinh nhìn cô, “Bộ phận kinh doanh đã mất đi hai người nhân viên cũ, mang đi không ít khách hàng, bây giờ đang là lúc công ty cần dùng người…….

Xán Xán, nói không chừng đây thực sự là một cơ hội đó!”Khương Xán mím môi im lặng.

Cô nhớ đến câu nói mà Cố Mãng đã dạy cô, nếu như bạn không chắc chắn về một sự vật hay một con người thì đừng ngại mà hãy thử đứng từ góc độ của đối phương để cân nhắc đánh giá.

“Chị Vũ Tinh,” Khương Xán nhẹ nhàng nói, “Nếu chị là cổ đông lớn của công ty, cháu gái của chị bị nhân viên đánh, chị sẽ bỏ qua không tính toán tất cả mà thăng chức cho nhân viên đó sao?”“Nếu nhân viên đó rất có năng lực thì chị cảm thấy người này sẽ là đồng mình với cháu gái của chị hay là kẻ thù của cô ấy?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.