Gả Cho Tổng Tài Trai Bao

Chương 7-1: Sao vậy, thiếu đàn ông à? (1/2)




Tần Lạc Y rất nhanh liền rửa xong bát đũa, liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế salông, liền trở lại phòng ngủ sửa sang tâm trạng một chút.

Cô phát hiện, mỗi khi Lệ Phong Tước lạnh mặt, dù cho anh chỉ là đứng ở đó, không cần bất luận động tác gì, cũng không cần phải nói bất kỳ lời nói nào, khí chất mạnh mẽ trên người anh cũng đủ làm cho lòng người sinh tâm ý lùi bước.

Vì vậy Tần Lạc Y cần phải cố gắng bình ổn tâm trạng một hồi, mới có thể tiếp tục cùng anh thảo luận một chút vấn đề hợp đồng.

Chậm rãi phun ra một hơi, Tần Lạc Y từ trong túi xách lấy hợp đồng mà xế chiều đã đi đóng dấu ra.

Cô còn nhớ, lúc ở cửa hàng Photo copy, em gái nhỏ kia một bên đánh chữ, một bên nhìn về phía mình bằng ánh mắt quái dị.

Cầm hợp đồng đi tới trước mặt Lệ Phong Tước, Tần Lạc Y đưa đồ vật trong tay cho người đàn ông ngồi trên ghế salông.

"Anh xem một chút, nếu như cảm thấy không thành vấn đề, liền ký tên đi, một bản hai phần, hai chúng ta mỗi người một phần, tôi đã ký tên."

Lệ Phong Tước vốn nhìn thấy Tần Lạc Y đi ra, sắc mặt đã trầm xuống.

Khi anh nghe Tần Lạc Y nói xong những câu này, lần thứ hai gương mặt lạnh lẽo, trên dưới nhìn quét Tần Lạc Y một vòng.

Xem cũng không có xem hợp đồng một chút, liền ném hợp đồng trong tay qua một bên.

"Tôi cho rằng, buổi chiều tôi đã dùng hành động cho thấy thái độ của tôi, hơn nữa tôi bây giờ xuất hiện ở đây cũng không phải muốn nghe em nói cái này, lẽ nào em không có chuyện gì khác muốn nói với tôi sao?"

Anh không hề chớp mắt nhìn xem Tần Lạc Y: "Ngoại trừ cái này, lẽ nào em thật sự không có lời muốn nói với tôi sao?"

Lệ Phong Tước nguy hiểm nheo mắt lại, muốn lại cho Tần Lạc Y một cơ hội.

Tần Lạc Y bị nhìn thấy có chút hoảng hốt, cố ý tăng cao âm lượng mở miệng: "Có, cái hợp đồng này anh xem một chút, nếu như không thành vấn đề..."

Lệ Phong Tước không những không giận mà còn cười, không chờ Tần Lạc Y nói xong, liền đứng dậy ra khỏi nhà.

Một khắc cửa đóng ầm lại đó, Tần Lạc Y không biết tại sao, trong lòng chua xót trướng trướng, thậm chí suýt nữa rơi nước mắt.

Liên tiếp mấy ngày, Lệ Phong Tước đều không hề xuất hiện.

Mỗi ngày Tần Lạc Y đúng giờ đi làm, bận bịu chân không chạm đất, có điều cuộc sống như thế cũng được, chí ít cô sẽ không lại rảnh rỗi nghĩ những chuyện kia.

"Lạc Y, cô hết bận chưa, trong cửa hàng nhân viên không đủ, cô đi giúp Mạn Văn cùng nhau đi đưa hoa tươi."

Lâm Sênh Ca vội vàng kiểm tra hàng, cũng không ngẩng đầu lên gọi Tần Lạc Y.

"A, được, tôi lập tức đi."

Tần Lạc Y cắm xong một bó hoa cuối cùng, liền nhanh chóng rửa tay sạch sẽ, thay đổi quần áo cùng Chu Mạn Văn đi tặng hoa.

"Không hổ là cửa hàng trang sức có tiếng của thành phố cảng, đặt một trăm lẵng hoa xa hoa, thật sự có tiền."

Chu Mạn Văn cầm một bó hoa lam, lấy cùi chỏ đẩy Tần Lạc Y một cái, lặng lẽ thè lưỡi.

"Mấy thứ hoa này đều là bán cho người có tiền, mấy cái giỏ hoa này làm sao có khả năng mua không nổi."

Tần Lạc Y còn nhớ, mẹ tửng mua một đôi vòng tai cho cô và Chỉ Văn ở đây, còn trêu ghẹo nói mỗi người một đôi không được giành nhau.

Có điều mấy năm, mình và Tần gia lại là quang cảnh trước mắt này.

Không muốn lại nghĩ cái khác, Tần Lạc Y nhẹ nhàng ngửi đóa hoa trong lòng một cái, bây giờ cô không cần suy nghĩ thêm làm sao lấy lòng các bà chủ, cũng không phí tâm lôi kéo các loại tiểu thư thục nữ, kỳ thực cuộc sống đơn giản như vậy, cũng rất tốt đẹp.

"Lạc Y, cậu xem, cậu xem, người đàn ông kia rất đẹp trai nha." Chu Mạn Văn vốn là đang kinh ngạc đánh giá cấu tạo thương trường chung quanh.

Vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông thân mật ôm một người phụ nữ xinh đẹp, nhất thời hưng phấn thúc thúc Tần Lạc Y bên cạnh, hai má cũng bởi vì kích động mà trở nên đỏ chót.

Tần Lạc Y vốn là đang xuất thần, bị Chu Mạn Văn bất thình lình gọi như thế, theo bản năng nhìn lại hướng cô chỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.