Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 19: Chương 19





Nữ nhân Liễu Ngân Tuyết kia, nhìn thân thể mềm yếu, không nghĩ tới sức lực cũng rất lớn, xuống tay chuẩn xác, hai lần tát vào cùng một chỗ, để lại dấu năm ngón tay rõ ràng trên mặt hắn.
Thế nhưng, hắn cũng coi như không thua thiệt, khiến miệng nàng sưng lên.

Vừa thân mật một chút miệng đã sưng lên, thật sự quá non mềm, Liễu gia đúng là dưỡng nàng như dưỡng hoa.
Hôm sau khi đi vấn an Tần Hội nguyên, trên đường gặp Diệp Uyển Tích vừa đi vừa cúi đầu, bên tai đang nghe một mama nói chuyện, Diệp Uyển Tích bất ngờ ngẩng đầu lên thấy Liễu Ngân Tuyết, nàng ngốc lăng, rồi sau đó cười tươi hữu hảo với Liễu Ngân Tuyết.
Nàng không quên dạ yến hôm qua, Liễu Ngân Tuyết trong điện Giao Thái xinh đẹp nổi bật, nàng thực hâm mộ, nhưng nếu bản thân trở thành mục tiêu chú ý của nhiều người như vậy, nàng lại cảm thấy sợ hãi.
Người khác nói không sai, mang ai ra so với Liễu Ngân Tuyết cũng sẽ bị nàng ta đánh bại, đều sẽ chỉ làm nền cho nàng ta, làm chị em dâu với một nữ nhân như vậy cũng là một loại bất hạnh.
Hai người hàn huyên vài câu rồi cùng nhau đi về phía chính viện.
Đầu tháng ba, thời tiết dần dần ấm áp hơn, lão Vương gia hôm nay dậy sớm, đang ngồi chơi với Lâu Yến trong nhà chính, Lâu Yến tính tình hiếu động, cả ngày không phải vội vàng cùng hội này ra ngoài chơi thì cũng là cùng hội kia phẩm thơ uống trà, nói chung chỉ chơi bời hưởng thụ.

Đối với việc vào triều làm quan hay phong vương bái tướng, hắn không có nửa điểm hứng thứ, đối với những việc trong nhà cũng chưa bao giờ để tâm.
Tần Hội Nguyên đặt kỳ vọng rất lớn vào Lâu Yến, hy vọng Lâu Yến có thể vượt qua Lâu Duẫn trở thành người gánh vác Kỳ vương phủ, nhưng đương nhiên, Lâu Yến đã làm Tần Hội Nguyên thất vọng, sầu trắng vài mảng tóc.
Khác với Tần Hội Nguyên, lão Vương gia rất khoan dung với Lâu Yến, có thể vì hắn là hài tử nhỏ nhất của ông nên không tránh khỏi có thêm vài phần cưng chiều, không đặt yêu cầu cao với Lâu Yến, để hắn thoải mái duy trì tháng ngày phẩm thơ đạp thanh.
Hiện tại, lão Vương gia đang hỏi Lâu Yến gần đây làm gì.
Trong mấy hài tử, Lâu Yến là người miệng ngọt nhất, vì lão Vương gia cưng chiều hắn nên hắn cũng không sợ phụ thân, trước mặt Vương gia vui vẻ nhảy nhót, vừa bưng trà uống, vừa kể cho ông những chuyện thú vị bên ngoài, hắn nói chuyện cũng rất hài hước, lão Vương gia nghe, trên mặt có vài phần ý cười.

Liễu Ngân Tuyết nghĩ đến bộ dáng âm dương quái khí của Lâu Duẫn, cảm thấy hai cha con bọn họ chắc là trời sinh không hợp.
Ba tức phụ nhi tiến lên hành lễ, Tần Hội Nguyên nhìn Liễu Ngân Tuyết hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, nhếch nhếch môi nói: "Con vào phủ đến nay vừa tròn một tháng, theo quy củ là sẽ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, con định về mấy ngày?"
Liễu Ngân Tuyết: "Con định trở về ở năm ngày, nếu Mẫu phi có an bài khác, con xin tuân theo ạ."
Lâu Khải Minh nói: "Ở bảy ngày đi, nhà mẹ đẻ con vốn luyến tiếc con, con về nhiều chút bồi bọn họ."
Bảy ngày, dài hơn so với dự đoán của nàng, nàng vốn đã hỏi thăm qua, Diệp Uyển Tích hồi môn ở bốn ngày, Phương Huệ Mẫn là sáu ngày, nàng chọn năm ngày, không nhiều không ít, ở giữa hai người họ, Tần Hội Nguyên cũng sẽ không nói được gì.
Không nghĩ tới nàng hôm nay vận khí tốt, thế nhưng gặp được lão Vương gia đại phát thiện tâm.
Liễu Ngân Tuyết cao hứng còn không kịp, lập tức nhún chân hành lễ: "Đa tạ Phụ vương, đa tạ Mẫu phi."
Tần Hội Nguyên tức đến đỉnh đầu bốc khói, nhưng lão Vương gia đã nói bà cũng không dám phản bác, chỉ cười nói: "Về ở lâu chút cũng tốt, nhưng con nhớ an bài sự tình ở Thanh Sơn Viện cho ổn thỏa rồi hãy đi."
Liễu Ngân Tuyết cười đồng ý.
Sự tình ở Thanh Sơn viện thật ra chẳng có gì để an bài, viện tuy lớn nhưng cũng không có việc gì, Liễu Ngân Tuyết để Dung mama ở lại quản lý, mang theo Trầm Ngư Lạc Nhạn hồi Liễu phủ.
Mặt trời vừa ló dạng, Liễu Ngân Tuyết tâm tình rất tốt, sai Trầm Ngư và Lạc Nhạn thu thập đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người, Lâu Duẫn vừa bước vào nhà chính Thanh Sơn Viện đã thấy trong phòng bày mấy cái rương đã đóng cẩn thận.
Hắn nhăn mày: "Đây là đang làm gì?"
Lai Phúc trả lời: "Theo phong tục, Thế tử phi sẽ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, hai cô nương Trầm Ngư và Lạc Nhạn đang giúp Thế tử phi thu thập hành lý, nghe đâu là về ở bảy ngày."
Lai Phúc còn sợ chính mình nói chưa đủ rõ, giơ lên đúng bảy ngón tay.
Gian phía Đông truyền đến tiếng Liễu Ngân Tuyết đang cao hứng nói chuyện: "Còn nhân sâm nữa, Thái hậu nương nương thưởng cho ta một củ nhân sâm 300 năm tuổi đúng không? Mang về để hầm canh cho tổ mẫu.


Còn gấm Tứ xuyên nữa,...!Mà thôi, cái đó ta còn phải làm xiêm y mặc cho Thái hậu nương nương xem.

À, ta còn bảo các di nương làm hai đôi giày nữa? Các nàng làm xong chưa?"
"Xong rồi xong rồi ạ, hôm qua đã mang đến đây," Lạc Nhạn vui mừng nói, "Nô tỳ đã cất vào rồi ạ."
"Tốt lắm, mấy cái thiếp thất đó của Lâu Duẫn cũng không phải vô dụng..."
Lâu Duẫn phát hiện, Liễu Ngân Tuyết hình như rất thích gọi thẳng tên hắn? Hơn nữa theo quy củ, nàng trước mặt hắn phải tự xưng là "Thiếp thân", mà hắn từ trước đến nay đều thấy nàng tự xưng là "ta".
Nàng về nhà mẹ đẻ ở liền cao hứng vậy sao?
Hay là cao hứng vì rốt cuộc không phải thấy mặt hắn?
Lâu Duẫn dùng chân đá đá đùi Lai Phúc: "Nhanh, đi thu thập hành lý cho ta, ta cũng đi Liễu phủ ở vài ngày."
Liễu Ngân Tuyết nghe được tiếng Lâu Duẫn nói chuyện, đi vào nhà chính, thấy Lai Phúc với Lai Bảo hưng phấn chạy vào phòng bắt đầu thu thập đồ đạc, có chút không hiểu lý do, nhưng nàng cũng không hỏi gì, vì nàng hoàn toàn không muốn nói chuyện với Lâu Duẫn.
Đến khi xuất phát, thấy Lâu Duẫn cũng đi ra ngoài, Liễu Ngân Tuyết cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Lâu Duẫn ra ngoài có việc nên mới thu đồ đạc, kết quả nàng vừa chân trước bước lên xe ngựa, sau lưng Lâu Duẫn đã bước lên theo.
Liễu Ngân Tuyết: "......!Chàng làm gì?"
Lâu Duẫn: "Cùng ngươi hồi Liễu phủ."
"Ta về nhà thăm người thân, chàng cùng ta về làm gì?" Liễu Ngân Tuyết có chút ngốc.

Lâu Duẫn: "Ta cũng về thăm người thân."
Liễu Ngân Tuyết quả thực bị Lâu Duẫn chọc cười: "Chàng nói giỡn sao? Chàng đã thấy nữ nhân nào xuất giá mãn một tháng về nhà ở vài ngày mà mang theo trượng phu chưa?"
Lâu Duẫn vẫn bất động: "Ta quan tâm gì chuyện người ta, ta quan tâm chuyện của chính mình là được."
Nói xong, hắn duỗi chẩn, chuẩn bị dựa vào cạnh xe ngủ một chút, không ngờ Liễu Ngân Tuyết lại tiến đến đẩy hắn: "Chàng đi xuống đi."
Lâu Duẫn ngước mắt lên, trong đôi mắt đào hoa lộ ra một mạt hung quang: "Ta có phải đối xử với ngươi quá nhẹ nhàng rồi không?"
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Đúng, nàng nhát gan, nàng không dám động vào Lâu Duẫn, chỉ có thể giận dỗi ngồi xuống, khóe mắt quét về hướng Lâu Duẫn, lần trước về nhà Lâu Duẫn gây chuyện cắt tay nàng một vết Liễu Ngân Tuyết đến nay vẫn còn sợ, nàng chỉ hy vọng người này nhanh chóng biến mất.
Nhưng ông trời hiển nhiên không nghe được lời cầu nguyện của Liễu Ngân Tuyết, bọn họ một đường thuận lợi về tới Liễu phủ.
Lý Mạn mang theo Liễu Ngân Sinh và Liễu Ngân Sương ra cổng đón nàng, đột nhiên thấy Lâu Duẫn xuống sau Liễu Ngân Tuyết, đỉnh đầu tê dại, đến khi đi vào viện lão thái thái, Lý Mạn mới nhớ ra chưa an bài phòng ở cho Lâu Duẫn.
Bà nhanh chóng phân phó nha hoàn đi dọn dẹp phòng cho khác.
"Sao phải dọn phòng cho khách?" Lâu Duẫn cố ý làm ra vẻ khó hiểu: "Ta với Ngân Tuyết là phu thê danh chính ngôn thuận, chẳng lẽ không nên ở cùng một phòng sao?"
Lão thái thái sắc mặt hơi trầm xuống, Liễu Ngân Tuyết nắm chặt tay.
Lý mạn cười: "Các con ở Thanh Sơn Viện phân phòng ngủ mà, tới Liễu phủ cũng phân phòng ngủ đi."
Lâu Duẫn: "Đó là vì lúc trước thân thể ta chưa khỏe."
Ngụ ý, ngày tháng trước đây sức khỏe ta không tốt không muốn lây bệnh cho Liễu Ngân Tuyết nên mới phân phòng ngủ, nhưng bây giờ sức khỏe đã ổn, đương nhiên không thể tách ra ngủ, nếu không chẳng phải khiến người khác dị nghị sao?
Hóa ra là thân thể đã tốt? Người đêm hôm trước mới nôn ra máu là ai vậy? Là quỷ sao? Huống hồ, bọn họ thật là vì chuyện sức khỏe của hắn mà phân phòng ngủ sao? Lâu Duẫn quan tâm đến nàng như vậy từ bao giờ thế?
Liễu Ngân Tuyết không tin.
Lý Mạn lại vẫn không đồng ý: "Thế tử, dựa theo phong tục Đại Lương ta mấy trăm năm qua, phu thê về nhà mẹ đẻ là phải phân phòng ngủ, làm gì có ai ở cùng nhau?"

Lâu Duẫn sắc mặt nhạt nhẽo: "Nhạc mẫu đang nói chuyện quy củ với ta sao?"
Tiếng gọi nhạc mẫu chậm rãi này khiến Lý Mạn đuôi lông mày nhảy dựng, lại thấy Lâu Duẫn mặt lạnh băng, thấy so về khí thế mình đã thua hắn ba phần, nhưng nếu lùi bước lúc này sẽ khiến Lâu Duẫn xem nhẹ người Liễu phủ bọn họ.
Lý Mạn: "Chẳng thế thì sao? Không có quy củ sao thành phép tắc."
Lâu Duẫn nhếch nhếch khóe miệng, gương mặt tái nhợt gợi lên một chút ngạo khí, hắn lười biếng ngồi xuống ghế thái sư, bắt chéo chân nói: "Nhạc mẫu, mong người nhớ kỹ, ta ở đây chính là quy củ."
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Lão thái thái sắc mặt trầm như sắp chảy nước, Lý Mạn nhìn Lâu Duẫn vô pháp vô thiên sắc mặt cũng vô cùng khó coi, nha hoàn bà tử hầu hạ trong phòng rũ mắt cúi đầu, không dám hé răng, Liễu Ngân Tuyết nói: "Mẫu thân, để Thế tử ở Dẫn Yên Các đi."
Lý Mạn không thể tự biến mình thành người đàn bà đánh đá chửi đổng, đành đáp: "Được."
Dẫn Yên Các vẫn giữ nguyên như trước khi Liễu Ngân Tuyết xuất giá, bàn ghế không hề suy suyển, Liễu gia luôn nhớ thương Liễu Ngân Tuyết, đồ đạc liền giữ y nguyên cho nàng, còn đặc biệt phái hai bà tử thường xuyên dọn dẹp.
Dẫn Yên Các có hai lầu, Liễu Ngân Tuyết ở tại lầu hai, lầu một là nơi nàng tiếp khách, lầu hai chỉ có một phòng ngủ, nha hoàn sắp xếp xong mọi thứ, Liễu Ngân Tuyết sai người đặt một cái trường kỷ ở sát mép giường.
Trên trường kỷ trải thảm nhung, nệm lông ngỗng, buổi tối nằm ngủ trên đó cũng sẽ không bị lạnh.
Trầm Ngư lo lắng sốt ruột nhìn Liễu Ngân Tuyết: "Thế tử phi, Thế tử không phải đặc biệt tới chỉnh người chứ?"
Liễu Ngân Tuyết không trả lời, tâm tư Lâu Duẫn thế nào, nàng sao mà biết được?
"Thế tử đâu?"
Trầm Ngư trả lời: "Đang ở đại sảnh dưới lầu uống trà."
Trầm Ngư vừa dứt lời, bỗng nhiên "A" một tiếng nho nhỏ, sau đó vội vàng hướng ra cửa hành lễ: "Thế tử."
Lâu Duẫn sải bước đi vào phòng, lập tức hướng về phía giường nằm xuống, Lai Phúc vội tiến lên giúp hắn cởi giày tất rồi kéo chăn bông đắp lên người hắn.
"Ta mệt mỏi, muốn ngủ, kêu phòng bếp nấu món sườn cho ta, lát dậy ta ăn." Lâu Duẫn nhắm mắt lại nói..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.