Buổi sáng, Giản Lộ đến công ty. Nhìn văn phòng xa xa phía kia, uh, hôm nay người này sao còn đến muộn hơn cả cô.
Giản Lộ cùng Lâm An Thâm không giống nhau, anh đi làm không có giờ cụ thể, đó là phúc lợi cho nhân vật cao cấp. Bất quá, anh cũng không đi
muộn bao giờ mà còn thường đến sớm hơn cả cô. Giản Lộ nghĩ nát óc cuối
cùng cũng đổ cho anh đi lại bằng xe chuyên dụng.
Quá chín giờ mười lăm, Giản Lộ mới nhìn
thấy Lâm An Thâm từ thang máy đi ra. Cô nhanh tay cầm bút, viết viết,
xóa xóa, bận rộn nhiều việc, bận rộn nhiều việc…
A a, giày da Versace tiến đến, đầu Giản Lộ càng thêm thấp. Giày da dừng lại trước mặt bàn cô: “Giản Lộ.”
“…uhm?”
“Bình thường mấy giờ em ra khỏi nhà?”
“8h30”
“Em hôm nay đi sớm hơn.”
“…” Làm sao anh biết được: “Anh… sẽ không tìm em chứ?”
“Bữa sáng thế nào?”
“Ăn… ở quán nhỏ bên đường.” Có chết cũng phải nói là ăn rồi.. Cô là
cô gái ngoan, cuộc sống lành mạnh, những gì anh nhìn thấy tối hôm qua
đều là ngoài ý muốn.
“Ừ.”
Giản Lộ len lén nhìn bóng dáng Lâm An Thâm đi vào phòng làm việc.
Đoạn đối thoại vừa rồi sao nghe kỳ vậy. Gõ đầu hai cái, không có chuyện
gì xảy ra chứ?
Một lúc sau, tay Giản Lộ ôm một bát trứng gà hấp còn nòng hổi, tọa
tại phòng làm việc ăn, trong lòng không khỏi sung sướng. Cuộc sống, cuộc sống tươi đẹp hiện tại thật tốt. Lâm An Thâm, Lâm An Thâm ngày càng
đáng yêu.
Đang rung đùi hưởng thụ thì đỉnh đầu truyền tới giọng nói đánh gãy
giấc mộng của cô: “Nha đầu chết tiệt! Ăn vụng trong khi làm việc, vừa ăn còn tưởng đây là mùa xuân à? Cô là con của sếp chắc?”
Giản Lộ thiếu chút nữa chết nghẹn. Chính là sếp lớn chuẩn bị đồ ăn cho cô!
Ngẩn đầu trừng mắt với Joey một cái. Này, dù là đại mỹ nữ mà thô lỗ thì chết cũng không ai thương đâu.
“Ôi chao! Ôi chao! Jane, đừng ăn vội. Hôm nay mình xuống đưa văn kiện nhân cơ hội này bồi thường cho cậu một tuần Pizza Hut. Nhanh, nhanh báo cáo đi!” Nói xong, ánh mắt liền dán chặt vào cửa phòng bên kia.
Aiz~ Sao lại mệt như vậy… “Thì vẫn vậy thôi…” Giản Lộ cắn sợi mỳ báo
cáo: “Buổi sáng ở trong phòng. Giữa trưa ở trong phòng. Buổi chiều vẫn
là ở trong phòng.” Về phần buổi tối, đương nhiên là ở cùng với cô ngốc ở đây…
“Không được, không được. Cậu nằm vùng như vậy à! Còn hỷ, nộ, ái, ố đâu?”
Giản Lộ mơ mộng: “A… nhìn không ra…” Khuôn mặt anh lúc đưa bữa sáng cho cô vẫn thản nhiên như vậy.
“Cậu không quan sát à? Vẻ mặt, quần áo, bước đi, một chút đó cũng đủ
để phán đoán hỷ, nộ, ái, ố của anh rồi! Anh mà ra khỏi phòng thì cậu
phải nắm chặt cơ hội đó nha!”
“Mỗi ngày đều như vậy, không sai biệt lắm…” Hôm nay khả năng là có
điều khó chịu. Bất quá, để buổi tối cô hò hét là được rồi, dù sao dỗ anh cũng dễ.
Giản Lộ cầm cặp lồng lên uống một ngụm canh nóng, thông minh chắng đi cặp mắt tóe lửa của Joey.
“Nha đầu kia! Cậu nhìn lại xem, cả công ty trên dưới, từ bảo vệ cho
đến a dì, ai ai cũng thấy cậu chẳng để ý gì đến Anson!” Joey làm bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bi phẫn.
“Không phải!” Toàn công ty, toàn Trung Quốc, thậm chí toàn thế giới,
người quan tâm tới anh nhất chính là cô! Không ai có thể tranh cao thấp
với cô được.
“Hứ! Nha đầu lừa đảo kia nhất định không chịu tiếp thu, tâm tưởng của cậu cũng có ở đây đâu. Cậu mới có bạn trai à?” Joey nhìn nhìn cặp lồng
cơm trên tay Giản Lộ: “Vừa rồi cậu còn nhìn hộp cơm này mà cười cười
tương tư. Cái này là bạn trai làm cho à?”
“Đúng vậy.” Hiểu rất nhanh.
“Thật sự?! Hì hì, trách không được vẻ mặt như đường làm quan rộng mở. Này, cậu thật không tốt, mình mỗi ần thay bạn trai đều nói với cậu.
Khá khen cho tình bằng hữu chúng ta, có người rồi mà không nói cho mình
biết một tiếng.”
Có thể so sánh sao, cậu thay bạn trai như cơm bữa: “Không phải bây giờ mình đã thẳng thắn sao…”
“Vậy nói đi. Bạn trai cậu là người thế nào? Nghề gì? Có tốt không? Quen nhau bao lâu rồi?”
… Đây là đẳng cấp của hoàng hậu bát quái: “Mình thấy tốt. Vẽ. Không rõ ràng lắm. Mới quen thôi.”
“Aiz~, nói nhiều hơn thì sợ mất miếng thịt nào của bạn trai cậu à?
Không cần kín miệng đến như vậy đâu. Mình còn phải quan tâm cậu, bảo vệ
cậu, nếu không cái đầu heo nhà cậu bị người ta lừa lúc nào không biết.”
“Mình ngốc thế nào…” Nếu ngốc thì thế nào mà Lâm An Thâm lại thích…
“Vậy cậu xem lại đi, ngay cả hắn kiếm được bao nhiêu cũng không biết! Bánh ngọt cùng tình yêu cũng giống nhau!” Joey truyền thụ một bụng kinh nghiệm tình yêu: “Vẽ? Vẽ cái gì? Anson cũng vẽ a, tiền anh ấy kiến được có đếm cũng không hết?”
Vậy cũng không thể trách cô không biết được… “Được rồi, có rảnh thì mình hỏi anh ấy vậy!”
Mới nói hết câu đã bị Joey gõ một cái: “Nói cậu ngốc còn không nhận!
Ai lại hỏi trực tiếp? Phải nhìn vào khí chất của anh ta. Cậu phải để ý
cho kỹ vào!”
“Hư, thị lực của mình cũng không tồi.” Giản Lộ gật đầu.
“Ví dụ như nhìn xe của anh ta.”
Xe? Logo cũng không bình thường, nhưng nhìn không có biết. Giản Lộ lắc đầu.
“Nhìn nơi hai người hẹn hò.”
Nơi hẹn hò, vẫn là ở nhà… Giản Lộ lắc đầu.
“Nước hoa anh ấy dùng.”
Nước hoa? Lại càng không nói được. Anh ngay cả uống cũng chỉ uống
nước suối nói gì đến dùng nước hoa. Huống hồ anh không dùng cũng đã đủ
quyến rũ rồi. Giản Lộ đành phải lắc đầu.
Joey dụng nốt chút kiên nhẫn cuối cùng: “Ít nhất cũng phải tặng hoa
cho cậu rồi chứ? Cái này rất quan trọng, có thể biết anh kiếm được nhiều hay ít, hơn nữa còn có thể nhìn ra tình yêu dành cho cậu có sâu đậm hay không.”
Chỉ thấy người nào đó sờ sờ cái mũi: “Anh ấy chưa tặng hoa cho mình bao giờ…”
Joey chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kêu to: “Cậu thích cái gì loại đàn ông như vậy!”
Giản Lộ nhìn theo bóng dáng Joey phát điên bỏ đi, nhún vai. Cái gì của anh cô cũng thích.
Năm phút sau khi tan sở, Lâm An Thâm chở Giản Lộ về nhà cô, sau xe đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ dọn vệ sinh. Qua chợ, Giản Lộ kêu dừng xe, tự
xung phong nhận nhiệm vụ mua đồ ăn đêm nay nấu cho anh. Dù sao cũng phải lấy lại mặt mũi ngày hôm qua, cô cũng không phải không giỏi phòng bếp.
Trở lại trong xe, Giản Lộ mới cất đồ ăn xong lại bị Lâm An Thâm lôi
ra khỏi xe, đi vào một cửa hàng hoa cao cấp. Chỉ thấy anh cùng nhân viên bán hàng trao đổi vài câu, mắt nhân viên bán hàng lập tức lộ vẻ hưng
phấn tột độ. Năm phút sau, Lâm An Thâm ôm một bó hoa hồng đỏ tươi trên
tay. Đến lúc rời đi, cô còn nghe người bán hàng kính cẩn cúi đầu nói
lớn: Hoan nghênh quý khách quay lại.
Giản Lộ sợ run, bó hoa hồng này to bằng một ôm của cô, người hai bên
đường đều phải quay lại nhìn. Đi đến bên cạnh xe, bó hoa lớn quá còn
không cho vừa chỗ cô ngồi, Giản Lộ đành phải đặt sau xe cùng đồ ăn mới
mua, có cả vài cây bắp cải và đồ ăn.
Mùi hoa tràn ngập xe, Giản Lộ hỏi: “Hoa hồng loại vì vậy anh?”
“Hoa hồng Thụy Sĩ.”
“A… mắc lắm đúng không?”
“Không hẳn.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Một trăm mười.”
Thở phào một hơi, hoàn hảo, chỉ vừa đủ tiền một bộ quần áo. Cái mùi
vị lãng mạn này cô cũng tạm có thể chấp nhận. Nhưng Giản Lộ nhìn vẻ mặt
của Lâm An Thâm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, giật mình hỏi:
“…đô la?”
“Ừ.”
Mồ hôi lạnh với giọng Giản Lộ cùng nhau biểu tình: “Lâm An Thâm, anh
muốn phá sản à? Em không cần hoa này! Đổi trả bó hoa đó lầy lại tiền
ngay!”
“Không đổi. Đổi cũng vô dụng.” Lâm An Thâm nói như trảm đinh tiệt thiết. (chém đinh chặt sắt)
“Hoa này có ích lợi gì ~~?!” Giản Lộ hướng lỗ tai anh mà la.
“Có thể chứng minh anh kiếm được không ít tiền có thể nuôi em. Cũng
có thể chứng minh tình yêu của anh dành cho em sâu đậm.” Lâm An Thâm nói như rất hợp tình hợp lý.
Giản Lộ khóc không ra nước mắt: “Lâm An Thâm, anh đọc bao nhiêu tờ
‘Tâm sự con gái’ rồi, bên trong có nói như vậy à? Đừng nghe Joey, mớ đạo lý tình yêu đó đều là thứ bậy bạ…” Nếu không sao cô ấy lại thay người
yêu như thay áo.
Nhưng là, đợi chút…
“Lâm An Thâm ~~!!” Giản Lộ kêu to: “Anh xâm phạm riêng tư của em! Anh còn nói anh không nghe lén em?”
“Không.”
“Nếu không sao anh biết chuyện dùng hoa để chứng minh tình yêu?”
“Thư ký Cao nói.”
“Anh nói chuyện với cô ấy khi nào?! Còn nói không nghe lén!”
“Hai người nói chuyện rất lớn.”
A! Trời ạ! Thì ra là do tai vách mạch rừng.
Giản Lộ trong lòng thầm kêu khổ. Thì ra những chuyện cô cùng Joey nói với nhau từ trước đến giờ anh đều nghe được… Nha ~~ không dọa người đến vậy chứ…!
Xuống xe, hai tay Giản Lộ ôm hoa, tay trái Lâm An Thâm xách đồ ăn,
tay phải xách dụng cụ vệ sinh. Hai người đi song song với nhau thập phần kì quái, hút không biết bao nhiêu con mắt của người đi qua.
Giản Lộ xấu hổ, giấu mặt sau bó hoa, riêng Lâm An Thâm lại tỏ ra như không có chuyện gì, vẻ mặt vẫn thản nhiên.
Về nhà, Giản Lộ lập tức đặt bó hoa xuống, tìm bình hoa còn không quên chỉ huy Lâm An Thâm đem đồ ăn vào phòng bếp. Lâm An Thâm lĩnh chỉ không phàn nàn.
Cuối cùng Giản Lộ cũng tình được hai cái bình hoa mà N năm rồi không
dùng đến, nhưng là bình nhỏ (tiểu nhân). Giản Lộ đành phải tách bó hoa
ra, nhưng cắm đầy cả hai lọ rồi mà vẫn thừa hoa.
Đổ mồ hôi. Giản Lộ vội vàng tìm đông tìm tây chai lọ trong nhà: ống cắm đũa, bình sữa, còn có ống cắm bút!
Đang muốn vào phòng ngủ lấy, vừa vặn lại có người mở cửa từ trong ra, vừa mở vừa ngáp liên tục.
Giản Lộ thét chói tai.
Đỗ Trung sớm đã quen với thói quen này của cô, liền phản xạ có điều
kiện, vừa ngáp vừa vặn thắt lưng nói: “Đại tiểu thư Giản Lộ, hai chúng
ta đã hai năm không gặp mà sao em vẫn vậy, vẫn ăn mỳ ăn liền buổi sáng,
ăn xong cũng không dọn! Anh tốn cả một buổi trưa để dọn nhà cho em, đổ
rác, giặt quần áo, mới ngủ được một lúc thì em về, ầm ầm ĩ ĩ anh không
ngủ được!”
Lâm An Thâm nghe tiếng hét chói tai của Giản Lộ liền chạy ra lại được chứng kiến một màn như vậy. Một người đàn ông ở trên chỉ mặc áo may ô,
quần đùi từ phòng Giản Lộ đi ra, lười biếng nói chuyện, tay tự nhiên xoa tóc Giản Lộ. Mà trông bộ dạng của cô thì hiển nhiên là vẫn chưa hiểu
gì, đứng ngây ngốc để anh ta tiếp tục xoa đầu. Anh biết gã đàn ông này.
Lâm An Thâm tiến tới bên cạnh Giản Lộ.
Gã đàn ông kia đã ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm vào bàn hoa hồng
trước mắt: “A, bây giờ em cũng thích thứ này à? Không phải trước em vẫn
nói bắp cải còn đẹp với thực dụng hơn thứ này hay sao?” Sau đó cầm một
chiếc cốc trà màu phấn hồng ở trên bàn uống một ngụm nước.
Não bộ của Giản Lộ vẫn chưa hoạt động lại được bình thường, cô chính
là phản xạ có điều kiện nhìn xem phản ứng của Lâm An Thâm. Anh một chút
biểu tình đều không có, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của cô, càng không
có biểu tình thì càng chứng tỏ bão táp càng lớn.
Lúc này Giản Lộ mới tìm được giọng nói, đem tầm mắt quăng vào người
đang ngồi trên sô pha: “Anh thế nào mà đột nhiên quay trở lại? Sao không gọi điện cho em…”
Đỗ Trung đón nhận ánh mắt oán trách của mỗ nữ, không chút để ý:
“Không phải là anh nhớ em sao? Nhớ nha đầu nhà em bây giờ sống thế nào?
Có biết tự giặt quần áo, nấu cơm cho tử tế hay không! Theo như anh đoán
thì là không, hay em muốn em đặt cơ quan ở đây! Nhìn lại tủ lạnh cũng
chẳng có gì, sữa đều quá hạn cả rồi! Ô, có mua đồ ăn về không?” Dứt lời, anh liền thẳng bước tiến vào phòng bếp thăm dò.
Người Giản Lộ cứng ngắc, quay qua Lâm An Thâm nói: “Anh ấy…anh ấy~~”
“Uhm! Giản Lộ ~~” Đỗ Trung nhô đầu ra khỏi phòng bếp: “A, đây là bạn
của em à? Hôm nay ở lại đây ăn một bữa cơm đi, lúc tôi không có ở đây ít nhiều anh cũng đã quan tâm nó!”
Nha ~~! Giản Lộ hối hận vừa nãy đã dỡ bó hoa ra, nếu không bây giờ cô đã có thể giấu mặt vào đó rồi!
“Em không biết… anh ấy trở về… Nếu không anh về nhà trước đi, đêm nay em sẽ gọi điện cho anh…” Cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lâm An Thâm.
Nghĩ lại chuyện buổi tối ở thành phố S kia, cô có thể tưởng tượng bây
giờ lòng anh đang dậy sóng đáng sợ như thế nào!
Lâm An Thâm nghiêm mặt: “Anh ở lại ăn cơm chiều.” Nói xong cũng ngồi xuống sô pha.
Lâm An Thâm nói: Đừng khóc.