Liên tục 3 ngày sau khi về nhà, Giản Lộ vẫn chưa thấy Lâm An Thâm
quay lại bệnh viện thăm ông nội. Quan sát hành vi với sắc mặt của anh
thì lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, như thường lệ, làm việc,
về nhà, ăn cơm, tắm rửa, ngủ. Nhưng mà Giản Lộ lại không thể bình thường được như anh.
So với Lâm An Thâm bình tĩnh, nội tâm Giản Lộ lại đang rối tung như
bị mấy chục con mèo quần. Không quá vài ngày nữa là sinh nhật của ông
nội Lâm An Thâm, mà nhìn thái độ của Lâm An Thâm, Giản Lộ có bổ đầu là
cũng không biết thuyết phục anh tham gia thọ yên của ông nội như thế
nào.
Nhàm chán giở tờ báo chờ Lâm An Thâm tan
tầm, mấy ngày này không biết làm sao mà Lâm An Thâm luôn tự sắp xếp lịch công tác dày kín đến ngập đầu, làm không hết việc.
Giản Lộ ngồi trên bàn làm việc của mình, liếc cánh cửa đóng kín ở bên kia, trong lòng tự cảm thán Lâm An Thâm, chẳng lẽ anh xếp việc giải
quyết việc gia đình với tình cảm vào cùng một khối sao? Có thể dùng công việc mà quên đi được sao?
Bỗng nhiên đọc đến một trang tạp chí có tiêu đề: Nước mắt là vũ khí của phụ nữ.
Mới một giây trước Giản Lộ còn phiền não về người nào đó, vậy mà một giây sau khóe miệng đã cong lên.
Buổi tối, Lâm An Thâm ở nhà cũng không để cho mình rảnh rỗi. Anh làm
việc cũng bởi vì rảnh rỗi một chút sẽ để cho ai đó có cơ hội lợi dụng cơ hội sơ hở, lải nhải vào tai anh về chuyện tham gia thọ yến.
Cái kia không thể nghi ngờ là mọi người nhà họ Lâm đều biết, nhưng mà không ai lý giải được những phức tạp khó hiểu ở bên trong. Anh không
muốn lại dây dưa trong đó. Bởi vì có cô, anh không giống trước kia, anh
không thể thua. Anh chỉ muốn cùng cô hưởng cuộc sống bình thường đơn
giản thì đã thấy cuộc đời này không uổng.
Lâm An Thâm chìm trong những suy nghĩ của bản thân, đứng ở phòng bếp
rửa bát đĩa. Nhưng mà, nghe như có tiếng khóc mơ hồ vọng lại từ trong
nhà. Bỗng giật mình, không quan tâm tay mình còn dính đầy nước rửa bát
liền chạy vào phòng. Mở cửa, thấy Giản Lộ đang cúi đầu, bả vai run run,
tiếng khóc thút thít không ngừng.
Lâm An Thâm quan sát tình huống một chút, nhân vật chính trong ti vi
đang khóc nháo cái gì, hẳn là cô lại vì tình tiết trong ti vi mà thương
tâm. Lâm An Thâm bây giờ mới nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi ngồi xuống bên
cạnh Giản Lộ. Bởi vì trên tay còn bẩn, anh không thê ôm cô.
Cảm giác Lâm An Thâm đã ngồi xuống bên cạnh mình, Giản Lộ lại tiếp
tục nức nở vài cái, sau đó nâng lên một đôi mắt ngập nước nhìn Lâm An
Thâm: “…Chồng à…”
Lâm An Thâm bị cô bày ra bộ mặt này đầy bất đắc dĩ, không thể lau đi
nước mắt của cô, chỉ có thể hôn hôn lên đỉnh đầu cô: “Ngốc, đó chỉ là
đạo diễn dàn dựng lên để gạt nước mắt của người ta thôi mà.”
“Nhưng mà không nhịn được…” Giản Lộ vùi đầu vào trong lòng Lâm An
Thâm, “Em không thích nam chính kia, vì chuyện nhỏ mà bỏ nhà đi, trưởng
bối ở trong nhà ốm đau liệt giường cũng không về thăm… Bây giờ thì tốt
rồi, ngay cả lần cuối gặp mặt cũng không được… Em không thích người như
vậy, nam chính có như thế nào, suất như thế nào thì sau này em cũng
không muốn xem anh ta diễn nữa!”
Nói xong lại cọ cọ vào ngực anh, chờ anh an ủi. Nhưng mà lại không có giọng nói cô mong muốn phát ra, Giản Lộ mang theo ánh mắt hồ nghi nhìn
anh, nhìn thấy anh nhíu mày.
“Chồng à, về sau anh không nên xem loại diễn viên như vậy diễn.” Giản Lộ tuyên bố.
Lâm An Thâm thản nhiên đồng ý: “Ừ.”
Trong lòng Giản Lộ thầm kêu sao lại không giống như kịch bản cô đã
chuẩn bị sẵn, nhưng mà đã diễn rồi, không thể bỏ dở kịch bản giữa chừng
được: “Chồng à, tuy rằng nam chính rất đẹp trai, nhưng anh không cần học anh ta, đồ máu lạnh, chồng của em không như vậy. Người có tình nhất
trên thế giới chính là chồng em!”
Lâm An Thâm không có ý kiến.
Giản Lộ tiếp tục kiên trì: “Đúng rồi, thọ yến của ông nội anh định mang lễ vật gì về, ngày mai chúng ta đi chọn lễ vật đi.”
Lâm An Thâm lời ít mà ý nhiều: “Không cần chọn, không cần đi.”
Giản Lộ bị anh bắt bài, ánh mắt thật tự nhiên, vùi đầu vào ngực anh,
cắn chặt răng, vất vả lắm mới nặn ra được nước mắt: “…Tuy rằng bây giờ
đang rất mốt loại nam chính dạy hư đàn ông này, nhưng mà em còn thích
anh thâm tình giản dị. Anh cũng không nên mù quáng mà như vậy…”
Nhưng mà Lâm An Thâm cũng không vì nguyên nhân này mà động dung,
giọng nói vẫn vậy, vạn năm không đổi: “Giản Lộ, em không cần nhúng tay
vào chuyện nhà họ Lâm.”
Giản Lộ đấu tranh: “Nhưng mà lâu rồi anh cũng không quan tâm đến
chuyện của Lâm gia. Tuổi tác của ông nội cũng đã cao, cho dù không phải
vì thọ yến, anh cũng có thể về ân cần hỏi thăm ông một chút.”
Lâm An Thâm xoay đầu: “Em không hiểu.”
Giản Lộ đuổi theo tầm mắt anh: “Không hiểu như thế nào? Không phải là người một nhà? Anh không có cùng huyết thống với họ? Anh không mang họ
Lâm?”
Lâm An Thâm nghe đến đây thì mắt liền đen lại: “Giản Lộ, em không
biết anh ghét nhất chính là mình họ Lâm.” Lúc anh nói câu này, một chữ
một chữ cũng không có nửa phần do dự.
Giản Lộ bị lời nói hận ý của Lâm An Thâm dọa sợ cho ngây người.
Lâm An Thâm phiền chán muốn chỉnh lại cảm xúc, anh không muốn mình như vậy dọa cô sợ. Lắc đầu, không nói nhiều đi ra khỏi phòng.
Hiệp 1: Lâm tiên sinh thắng hiểm Lâm phu nhân.
Buổi tối, hai người nằng trên giường, mặc cho Giản Lộ gợi chuyện như
thế nào với Lâm An Thâm, Lâm An Thâm đều nhắm mắt không nói gì. Giản Lộ
biết anh đã hiểu rõ chiến thuật của mình, cho nên đã sớm dựng một tấm lá chắn thật dày. Trong lòng Giản Lộ gảy bàn tính, dù sao cũng bị nhìn ra
rồi, vậy thì cứ mở bài đi.
“Lâm An Thâm, một câu, anh không đi thọ yến.”
“Không đi.”
“Vậy tự em đi, thay mặt anh vậy.”
“Không cho phép.”
“Em có nhân quyền, ngày mai em đi mua vé máy bay. Mang theo đồ chua
trong tủ lạnh cho ông nội, nói đây là quà sinh nhật anh làm cho ông.”
Giản Lộ dính vào ngực Lâm An Thâm, ở phía trên nhìn anh khiêu khích .
Ai ngờ Lâm An Thâm hoàn toàn không dính chiêu, mở mắt, vân đạm phong thanh nói: “Em đi đi.”
Giản Lộ mơ màng, còn đang cân nhắc trọng lượng của ba chữ này, lại nghe anh nói mạnh hơn: “Thật sự, em đi đi.”
Anh… đầu hàng sao? Nhưng mà Giản Lộ trở về chỗ của mình lại càng thấy những lời này càng khó hiểu.
Quả nhiên, Lâm An Thâm cuối cùng cũng nói hết: “Nếu em lên máy bay, anh liền gọi điện cắt điện, cắt nước trong nhà.”
“Làm gì?”
“Tuyệt thực.”
Băng ~!
Hai chữ này đáng cho Giản Lộ choáng váng. Anh… anh dùng tuyệt thực để đối phó với cô!
Ti bỉ!
Không hề nghi ngờ, hồi 2: Lâm tiên sinh dễ dàng đánh thắng Lâm phu nhân.
Sáng sớm ngày thứ Hai, trở lại công ty, Giản Lộ phát hiện lịch trình
của Lâm An Thâm vẫn đầy ắp. Giản Lộ buồn bực, lịch của anh kính đặc như
vậy, cô có là cây kim chen vào cũng khó.
Sau khi tan tầm thật lâu, hai thuộc hạ tổng thiết kế sư Lâm thuộc bộ phận thiết kế đều rất buồn bực tăng ca.
Giản Lộ quyết định đến bộ phận thiết kế để tìm hiểu tình huống, ai
ngờ thang máy vừa dừng, cửa mới mở ra, từ bên trong một bóng người nhảy
ra.
Giản Lộ bị dọa sốc, hiển nhiên người kia cũng bị dọa cho sợ còn nhảy dựng lên: “Giản… Chị Giản…”
Giản Lộ giúp cậu ta đỡ chồng văn kiện, gật gật đầu. Cô nhìn người vừa đến rõ ràng là một cậu nhóc, mà cậu nhóc này mới tốt nghiệp, nhưng mà
cậu làm việc cũng rất thông minh, đối với thiết kế là có thiên phú,
trong đầu lúc nào cũng đầy ắp ý tưởng. Có thể thấy Lâm An Thâm rất thích cậu ta, mấy dự án gần đây đều cho cậu ta đi theo.
“Tiểu Cường, cậu thật là trẻ con, cẩn thận kỹ sư Lâm nhìn thấy cậu
như vậy lại trừ lương.” Giản Lộ nhắc nhở cậu nhóc rồi nhận lấy một nửa
chồng tài liệu.
Tiểu Cường cười khổ: “Chị Giản thật xin lỗi… Chỉ là hôm nay em có
chuyện… Nhưng mà kỹ sư Lâm lại bắt tăng ca… Em đưa…” Nói xong lại vô
tình nhìn đồng hồ, nhìn thấy thời gian thì lại càng lo lắng, “Chị Giản,
chị đưa cho kỹ sư Lâm, anh ấy gật đầu thì em có thể đi rồi.”
Giản Lộ gật đầu, cũng không kéo dài thời gian, lập tức đi vào phòng Lâm An Thâm. Nhưng mà chưa được một lúc, cô đã đi ra.
Tiểu Cường vẫn chờ ở thang máy, thẫy vẻ mặt của Giản Lộ, biết tài liệu của mình vẫn chưa được duyệt.
Giản Lộ nhìn bộ mặt nhụt chí của cậu ta liền không đành lòng, cô biết đống tài liệu này để hai ngày nữa kiểm tra cũng không có vấn đề gì,
nhưng mà Lâm An Thâm dùng công việc để ngăn cô mới liên lụy mọi người
phải tăng ca, liêu lụy thật nhiều người vô tội…
“Tiểu Cường, không phải cậu đang có việc gấp cần phải đi sao?” Giản Lộ trịnh trọng hỏi Tiểu Cường.
Tiểu Cường nhìn tập tài liệu trong tay, lại nhớ tới bộ dáng lạnh lùng của kỹ sư Lâm, nhưng mà nghĩ đến bạn gái đang đứng trong gió dưới lầu
mà lửa giận ngùn ngụt, cậu vẫn quyết định gật đầu.
“Chị có cách!”
Tiểu Cường nhìn thấy mắt Giản Lộ lóe lên một cái, nhịn không được co
rúm lại một chút, nhưng chưa kịp lùi về sau, đã bị Giản Lộ kéo xuống
lầu.
Lúc Lâm An Thâm thở hổn hển đuổi tới cửa chính công ty, vừa vặn thấy
Giản Lộ đang rất khí thể kéo Tiểu Cường đang dãy dụa ở phía sau.
Mắt Lâm An Thâm lập tức căng thẳng.
Sau lưng Tiểu Cường, một tầng mồ hôi lạnh đổ ra. Ánh mắt của kiến
trúc sư Lâm có thể khiến cho từng lỗ chân lông của người ta mở hết cỡ.
Tiểu Cường để ý tới ánh mắt lạnh lùng của kiến trúc sư Lâm như tiểu đao
phủ đang vuốt cằm nhìn vào cánh tay chị Giản đang nắm tay mình, cậu giật mình một cái, lập tức tránh xa chị Giản, lùi ra từng bước.
Giản Lộ nhìn thấy bộ dáng của Lâm An Thâm, đắc ý cười rộ lên: “Hi, kiến trúc sư Lâm, thật khéo! Bọn em đang chuẩn bị tan tầm.”
Tiểu Cường nghe vậy lập tức giật mình thon thót, này… rốt cuộc chị
Giản này có định giúp đỡ không đây… Nói tan tầm cái gì… Kiến trúc sư Lâm còn chứa cho phép… Tất cả đồng nghiệp còn ở trên lầu gian khổ tăng ca…
Cậu vừa mới đi ra như vậy, không phải là trốn việc thì là gì… Cậu còn
muốn giữ lại hình tượng ngoan ngoãn a… Bây giờ lại bị chị Giản hại thảm
rồi…!
Vừa nghĩ, Tiểu Cường không ý thức mà dùng ánh mắt u oán nhìn Giản Lộ.
Lâm An Thâm nắm chặt tay cầm di động, di động vẫn còn mấy cái tin nhắn cô gửi cho anh: Anh nghĩ không kéo anh được ra ngoài sao, nếu anh không mang em về Lâm gia gặp trưởng bối, em liền cùng người khác chạy.
Chân dài bước vài bước liền đến bên người Giản Lộ, ngăn cách cô với anh mắt ai oán của Tiểu Cường.
(小强: Tiểu Cường – con gián đó. Đúng là số con gián ~~ ha ha~~ sao bố mẹ lại đặt tên con như vậy nhỉ?!)
Tiểu Cường bị từ trường của Lâm An Thâm cuốn vào, kinh sợ, ngay lập
tức lùi hai bước: “…Kỹ sư Lâm, anh hiểu lầm… Em… Chị Giản, chị ấy…” Tiểu Cường thề, hắn có mười vạn chữ để có thể giải thích quan hệ của cậu với chị Giản, nhưng mà đối diện với anh mắt đáng sợ của kỹ sư Lâm, Tiểu
Cường chỉ có thể nói được như vậy.
“Quách Tiểu Cường –!!” Ngay tại lúc Giản Lộ muốn thay Tiểu Cường giải thích vài câu thì một bàn tay đã tóm lấy gáy Tiểu Cường, “Anh là loại
gì vậy, loại gì vậy!! Tôi ở đây chờ anh hơn hai tiếng, anh, anh, vậy mà
bây giờ anh mới xuất hiện!!” Dứt lời lại tăng thêm lực lên cái gáy Tiểu
Cường, kèm thêm một cái tát.
Tiểu Cường kêu la trốn tránh. Sau lại nhớ đến ở trước mặt siêu cấp
sếp lớn mà đùa giỡn thì thật khong ổn, lại chịu đựng vài cái tát, nói
với Lâm An Thâm: “Kỹ sư Lâm, cái kia, thật xin lỗi, hôm nay em có chuyện đột xuất, em muốn xin anh nghỉ sớm, chỗ tài liệu này ngày mai em sẽ để
lên bàn anh, thật xin lỗi!” Nói xong một chữ cuối cùng, người tiếp tục
trốn tránh đòn đang công kích cậu, tính đường chạy trốn, mặt khác cũng
không quên giải thích quan hệ của mình với Giản Lộ: “Kiến trúc sư Lâm,
còn có — cái kia — là chị Giản kéo em xuống — không phải em kéo chị ấy
đâu — a –a đau –”
Nói xong lời cuối lại muốn đuổi theo cô sinh viên kia, chỉ nghe thấy
cô gái kia đầy oán hận nói: “Quách Tiểu Cường –! Anh còn dám do dự giữa
tôi với nữ đồng nghiệp khác?! Nạp mạng cho bà đây!”
Tiểu Cường lại tiếp tục kêu đau.
Giản Lộ nhìn bóng dáng một đôi oan gia, bật cười. Tình yêu có đến trăm ngàn loại…
Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Lâm An Thâm thì cô cười không nổi nữa.
Chỉ thấy ánh mắt nhìn Giản Lộ của Lâm An Thâm ngày càng lạnh, bàn tay anh cũng ngày càng siết chặt, Giản Lộ lo lắng đến mức như trong một
giây đó có thể nghe được tiếng xương anh kêu: “Chồng… chồng à… Anh đừng
giận… Vừa rồi em chỉ ra chiêu để lừa anh về nhà thôi… Bình tĩnh lại đi…
Em chỉ đùa thôi mà…”
Giọng Lâm An Thâm như rít qua từ kẽ răng: “Giản Lộ, em cảm thấy hay lắm phải không?”
Giản Lộ giật mình, sắc mặt Lâm An Thâm hắc cực điểm, xem ra lần này
là phát hỏa thật rồi: “Chồng à… em xin lỗi mà… Lần sau em sẽ không nói
như vậy nữa? Anh đừng giận…” Nói xong muốn lay lay cánh tay anh, mới
chạm vào, lạnh, cô run lên. Bây giờ mới phát hiện anh đuổi theo xuống
dưới, vội đến mức ngay cả áo khoác cũng chưa lấy, trời rét như vậy mà
anh cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, vẫn như lúc làm việc, tay áo sắn lên đến tận khuỷu.
Lâm An Thâm muốn rút tay mình về, nhưng mà bị Giản Lộ ôm chặt lấy: “Chồng à… Đừng tức giận, đừng tức giận được không?”
Mắt vĩ của Lâm An Thâm không thèm liếc nhìn cô một cái, nhưng mà cánh tay lại bị cô ôm chặt, cảm nhận được ấm áp của cô truyền sang, anh
không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại của cô.
“Chồng à, chúng ta về nhà được không?” Giản Lộ tiếp tục hạ giọng năn
nỉ, chỉ còn thiếu nước giống như nữ sinh lay lay cánh tay nam sinh làm
nũng.
Nhìn Lâm An Thâm vẫn giữ bộ dáng thờ ơ, Giản Lộ đành phải hạ tuyên bố cuối cùng: “Tốt lắm, tốt lắm, đang đùa giỡn với tính em, lần này tính
là em thua còn không được sao…”
Nói xong, Giản Lộ dùng mắt đối mắt trừng Lâm An Thâm.
Chỉ nghe thấy anh nặng nề hừ một tiếng.
Thấy anh có phản ứng, Giản Lộ mới nhẹ nhàng thở ra. Khoác tay anh đi
về hướng bãi đỗ xe, Lâm An Thâm theo cô dẫn đi, bỗng nhiên cô nghĩ đến
cái gì, liền tìm tìm trong túi quần anh, quả nhiên không mang chìa khóa
xe xuống. Giản Lộ thở dài, đành phải vẫy xe taxi thôi.
Trong xe taxi, Giản Lộ nói địa chỉ xong, trong xe liền không còn
tiếng nói chuyện. Giản Lộ nắm lấy hai bàn tay của Lâm An Thâm trong tay
mình, lấy ấm áp của bản thân truyền cho anh.
Lâm An Thâm yên lặng cảm nhận nhiệt độ ấm áp của cơ thể cô, căng
thẳng trong lòng bây giờ mới giãn ra một chút. Anh lấy di động ra, mở
pin, lấy sim ra, sau đó không chút do dự cạch một tiếng, bẻ gãy thứ nho
nhỏ đó.
Trên mặt Lâm An Thâm vẫn không hé ra một chút biểu tình gì, ngược lại là Giản Lộ kêu lên.
Lâm An Thâm nghe thấy tiếng kêu của cô, không tiếng động quay đầu lại đây. Tài xế ở phía trước không hiểu gì, cũng không nhịn được nhìn Giản
Lộ bằng kính chiếu hậu.
Giản Lộ ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhưng mà nhìn đến biểu tình của Lâm tiên sinh, đành phải cười cười: “Không có việc gì, không có việc gì, ha ha…”
Lái xe lại tiếp tục chuyên chú vào đường đi, mà Lâm An Thâm ở bên
cạnh lại nặng nề hừ một tiếng, tiện đà nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa
sổ, không khách khí lưu lại cái gáy cho cô.
Giản Lộ hết chỗ nói rồi…
Hiệp thứ 3, Lâm phu nhân vẫn bại dưới tay Lâm tiên sinh.
Lâm An Thâm nói: Buông tay…