Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 20





Chương 20            Cô sắp tỏa sáng rực rỡ
    
Việc săn bắn mà Lục Vãn Vãn nói, ý nghĩa chính là “đi săn” như trên mặt chữ.
 
Cô lái chiếc xe thu thập cùng với Nhuyễn Nhuyễn, sử dụng vũ khí trang bị cũ kỹ, bắt một vài thú hoang sinh trưởng trên hành tinh Tiểu Lộc.

   
Dựa vào kinh nghiệm ba tháng trong quá khứ của cô, trên hành tinh Tiểu Lộc...
    
Thịt của thú móng guốc*  khá dai, thích hợp làm món kho.
* Nguyên văn “原蹄兽” (Phenacodus), là một loài động vật có móng guốc, đã tuyệt chủng.   
Vỏ của thú Vưu Nhân Tha* tương đối dày, nhưng sau khi tách vỏ thì thịt lại khá mềm, những con non có kích thước nhỏ hơn thì thịt càng mềm hơn.
* Nguyên văn “尤因它兽” (Gobiatherium), là một loài động vật giống hà mã nhưng không có sừng, tên tiếng anh của nó có nghĩa là Quái vật sa mạc Gobi, đã tuyệt chủng.
Thịt của lợn khổng lồ cũng không tồi, thịt của voi chim* cũng có thể thử.
* Nguyên văn “象鸟” (Aepyornithidae), ngoại hình khá giống với đà điểu, đã tuyệt chủng cách đây 200 năm.   
Lục Vãn Vãn đang suy tính các cách ăn như kho tàu, hấp, nấu canh v.v, cuối cùng được Nhuyễn Nhuyễn nhắc nhở nên chỉ bắt một con Vưu Nhân Tha nhỏ, một con lợn khổng lồ và một con voi chim, ngoài ra còn có thêm hai quả trứng voi chim nữa.
 
Tất nhiên, vì suy nghĩ cho Cố tiên sinh thuộc họ mèo, cô còn chuẩn bị câu thêm một con cá.
   
Chung quy cuộc hành trình cũng không dài lắm, hơn nữa mặc dù động vật trên hành tinh Tiểu Lộc sau khi thanh tẩy thì mùi vị cũng không tệ, như hàm lượng dinh dưỡng vẫn kém hơn một chút.
  

Mặc dù có sự hỗ trợ của Nhuyễn Nhuyễn và xe thu thập, nhưng cuộc đi săn vẫn tốn không ít thời gian.
  
Trong khi Lục Vãn Vãn trông cứ như người rừng đang đứng cạnh vách đá gần hồ để câu cá thì chuyển phát nhanh liên hành tinh báo đã đến nơi.
  
Lục Vãn Vãn lệnh cho 0731 mở lối đi cho máy chuyển phát không người lái, cho phép họ gửi tất cả đồ đã mua về nhà, đồng thời gửi tin nhắn cho Cố tiểu công chúa.
   
“Cố tiên sinh, chuyển phát nhanh đã đến rồi, anh giúp tôi ký nhận được chứ, cảm ơn.”
  
Lục Vãn Vãn cảm thấy cần câu động đậy, không chú ý Cố Huấn Đình có trả lời hay không, bèn bắt đầu câu cá.
 
Đến khi cô và Nhuyễn Nhuyễn xử lý xong thực phẩm trở về thì đã là 2-3 giờ chiều.
    
Lục Vãn Vãn phân loại thực phẩm xong, rồi sắp xếp lại một số thuốc dinh dưỡng trong phi thuyền.
 

Sau đó chú ý tới cái bụng sắp đói meo, cô liền nuốt chửng một viên thuốc dinh dưỡng vị quả mâm xôi, thanh tẩy thịt của con Vưu Nhân Tha và cá rồi xách về trang viên.
    
Cô vốn nghĩ rằng những món đồ chuyển phát kia sẽ chất đống ở của, nhưng lúc cô về đến nơi thì lại nhìn thấy Phương Phương đang chạy qua chạy lại giữa sân và phòng khách để chuyển những món hàng.
    
Mặc dù robot nhà cô đều có chút đặc biệt, nhưng trong trường hợp không có mệnh lệnh thì sẽ không tự hành động.
    
Vậy thì...
 
Là Cố Huấn Đình bảo Phương Phương làm sao?
 
Đúng là tiết kiệm không ít công sức.
    
“Ding...chào mừng về nhà.”
 
Phương Phương đang chuyển một kiện hàng, kiểm tra được cô đã trở về, màn hình liền sáng lên.
   
“Phương Phương.” Lục Vãn Vãn xoa đầu nó, tiện nhìn vào phía trong nhà thì bắt gặp đôi mắt lạnh lùng.
 
Là Cố tiểu công chúa.
    
Tuy rằng chuyển phát nhanh đã đến, nhưng anh vẫn chưa mở ra, trên người chỉ mang một bộ quần áo hoa hòe, ngồi trong góc yên tĩnh đợi cô.
 
Lục Vãn Vãn mềm lòng, “Cố tiên sinh, cảm ơn anh.”
  
Thấy cô bước vào, Cố Huấn Đình nói một câu có hơi cứng nhắc, “Không cần.”
 
Lục Vãn thấy vẻ ngoài trắng trẻo và sạch sẽ của anh, thay đổi đề tài, “Đã đói chưa?”
   
Cố Huấn Đình mím chặt đôi môi nhợt nhạt, “...Chưa.”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Theo như sự hiểu biết về Cố Huấn Đình sau vài ngày chung sống ngắn ngủi, anh nói “không có” và “không” thì hết tám phần khả năng mang ý nghĩa ngược lại.
  
Vì vậy cô đoán là anh đói rồi.
 
“Tôi thì lại đói rồi.” Lục Vãn Vãn cười, “Tối nay ăn cá, có được không?”
    
Cố Huấn Đình liếc nhìn gấu quần dính đầy bùn của cô, giọng nói có hơi khàn khàn, “Để tôi làm.”
 
Bắt cá rất cực khổ, cứ để cho Lục Vãn Vãn chăm sóc bản thân như vậy, cô ấy cũng sẽ rất mệt.
    
Nếu là nấu ăn thì anh biết, dù có hơi chậm.
  
Lục Vãn Vãn: “...?”
 
Vành tai Cố Huấn Đình có hơi đỏ lên, “Để tôi nấu cơm cho.”
 
Lục Vãn Vãn có chút không thoải mái, “Không cần đâu, vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn nên về nghỉ ngơi đi, để tôi làm là được.”
 
Cố Huấn Đình vô thức siết chặt vạt áo, yên lặng gật đầu, bây giờ anh như vậy, đúng là chỉ gây thêm phiền phức.
  
Lục Vãn Vãn nhìn bóng chiếc xe lăn phi hành của tiểu công chúa rời đi, không biết vì sao lại cảm thấy anh giống như...có hơi hiu quạnh.
    
Có lẽ là ảo giác.
 
Lục Vãn Vãn lắc đầu, có sự giúp đỡ của robot trong nhà, đồ đạc nhanh chóng được thu dọn xong.
 
Chiếc phi thuyền cô đặt phải khoảng nửa tháng mới có thể gửi đến, đống hàng hôm nay đa số đều là quần áo mua cho Cố Huấn Đình.
  
Thu dọn xong, cơm cô cũng đã nấu xong, làm một phần thịt kho tàu cho mình, rồi làm thêm một phần cháo cá cho Cố meo meo.
    
Sau khi cho Phương Phương gửi cháo và áo quần đến cho Cố Huấn Đình, Lục Vãn Vãn tắm qua, rồi nằm trên chiếc giường lông vũ mềm mại chuẩn bị nghỉ ngơi.
 
“Vãn Vãn, ngài có nói rõ chuyện ngày mai xuất phát cho Cố Huấn Đình không?” Cô gần đi vào giấc ngủ thì Nhuyễn Nhuyễn bên cạnh đang dò xét bản ghi nhớ đột nhiên mở miệng.
 
Lục Vãn Vãn mơ hồ nhớ lại, sau đó trừng mắt, “Ta quên mất rồi.”
 
Mặc dù cách thời gian hẹn với Bạch Văn Nhã vẫn còn hai ngày, nhưng từ hành tinh Tiểu Lộc đến hành tinh Thủ đô cũng cần một khoảng thời gian.
    
Hơn nữa, đối mặt với tương lai chưa biết trước, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, vẫn luôn không dám nghĩ, ngộ ngỡ kết quả kiểm tra của mình không tốt lắm, vậy thì sau này cô và Cố Huấn Đình sẽ như thế nào.
   

Lục Vãn Vãn thở dài, lật người ngồi dậy, mở quang não, phát hiện buổi chiều sau khi gửi xong tin tức cho anh, Cố Huấn Đình có trả lời lại cho cô.
    
Dù rằng chỉ là một chữ “Ừm” ngắn gọn.
    
Tâm trạng dần thả lỏng hơn một chút, ngón tay Lục Vãn Vãn đặt lên hộp đối thoại, “Cố tiên sinh, chào buổi tối, cháo cá ăn được chứ?”
   
Có lẽ có quang não ngăn cách, nên anh nói nhiều hơn bình thường một chút, “Chào buổi tối, ăn rất ngon.”
 
Lục Vãn Vãn thấy hồi âm của anh, cố ý đợi một lúc không nói chuyện.
 
Trong phòng của công chúa, Cố nào đó ngay cả một hạt gạo cũng không bỏ sót, trên người đang mang bộ quần áo mà Lục Vãn Vãn mua cho anh, tay anh siết chặt áo trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng chạm vào ghi chú  đổi từ “Lục Vãn Vãn” thành “Vãn Vãn” trong hộp đối thoại.
 
Anh đợi cả nửa ngày cũng chẳng đợi được thêm câu nói nào của Lục Vãn Vãn, lại qua một lúc cuối cùng mất hết kiên nhẫn.
   
“Sao vậy?”
    
Lục Vãn Vãn nhìn chữ mà anh gửi qua, dường như nhìn thấy tiểu công chúa vụng về kia.
 
Cô không tiếp tục vòng vo nữa, “Cố tiên sinh, thực ra tôi muốn nói với anh, tôi định đi đến hành tinh Thủ đô vào ngày mai.”
   
Lục Vãn Vãn gõ dòng chữ này, nghĩ đến tư liệu của Cố Huấn Đình cô xem qua lúc trước, suy xét một lúc, vẫn hỏi anh, “Anh biết lúc tiến hành kiểm tra thiên phú cần phải chú ý những gì không?
 
Kiểm tra thiên phú?
   
Cố Huấn Đình nhẹ cau mày, Lục Vãn Vãn vẫn chưa tiến hành kiểm tra thiên phú sao?
 
Anh còn cho rằng, cô đã thức tỉnh rồi.
 
Cơn đau trên xương bả vai ẩn hiện, nhưng cái này so với sự đau đớn bị hạt sáng lan rộng lúc trước thì chẳng thấm vào đâu cả.
 
Nếu anh đoán không nhầm, sở hữu năng lực thanh trừ hạt sáng lan rộng, cấp bậc thiên phú của Lục Vãn Vãn ít nhất trên mức A+.
    
Giống cái tự nhiên sở hữu thiên phú này sẽ có địa vị cao hơn so với những giống cái tự nhiên bình thường.
    
Cô sẽ đứng ở nơi rạng rỡ hơn và có nhiều người theo đuổi hơn.
 
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Cố Huấn Đình có hơi buồn.
    
Lúc trước Lục Vãn Vãn chọn anh, có lẽ nguyên nhân lớn nhất là do đồng cảm, sau này đại khái cũng có tâm lý xuất phát từ sự chịu trách nhiệm đối với “ sự lựa chọn”.
    
Hoặc có lẽ, “cảm giác trách nhiệm” như thế chỉ có thể duy trì đến sau khi mang anh tới hành tinh Man-se-la để chữa trị.
 
Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng hiểu rằng.
   
Cô rất tốt.
 
Anh nên hài lòng và biết đủ.
    
Nếu Lục Vãn Vãn chán rồi, muốn ở chung với người thú khác...
  
Cố tiên sinh tưởng tượng ra một màn kịch tình cảm tan vỡ, đắng cay trong lòng, anh cố gắng đè nén sự ích kỷ đang dâng lên mà chính anh cũng không biết nó bắt đầu từ đâu, nếu như có ngày đó, anh cũng sẽ...chấp nhận.
    
Trước lúc rời đi, anh sẽ cố gắng lắp ráp xong một chiếc phi thuyền, sửa lại Phương Phương.
 
Đầu tiên là báo đáp thiện ý của cô.
 
Tương lai, có thể là vài chục năm sau, khi anh vật lộn ra khỏi vũng lầy, có khả năng sát cánh cùng cô, nếu như cô vẫn...
   
Bàn tay Cố Huấn Đình nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo cô mua cho anh, nhớ lại tin nhắn lúc trước, rồi gửi đi một câu nói. 
 
“Tương tự như lúc kiểm tra sức mạnh tinh thần, chỉ cần dẫn dắt thiên phú trong người cô, rồi vận chuyển ra ngoài từng chút, thiên phú của cô rất tốt, không cần quá lo lắng.”
 
Lục Vãn Vãn cẩn thận đọc xong, bối rối không biết vì sao Cố Huấn Đình lại biết thiên phú của cô, nhưng cô nhanh chóng nghĩ ra, có lẽ anh đã biết thiên phú “thanh tẩy” của mình, trái tim dần ổn định hơn.
    
Nếu Cố Huấn Đình đã nói như vậy, cô cũng không cần lo lắng quá lên nữa.
 
“Cảm ơn anh, Cố tiên sinh.”
 
“Nghỉ ngơi sớm đi, mai gặp lại?”
  
Cố Huấn Đình cong khóe môi kiềm chế, “Ừm.”

  
Tắt quang não, Lục Vãn Vãn nhìn thời gian, bên tai truyền đến âm thanh của Nhuyễn Nhuyễn.
 
“Vãn Vãn, tại sao ngài lại cười vui như vậy?”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Cô mãi sau mới phản ứng được rằng mình vừa rồi hình như đúng là đang cười, nhưng bị Nhuyễn Nhuyễn chỉ rõ ra như vậy, cô cứ cảm thấy bản thân có chút kỳ lạ.
    
Chỉ nói chuyện qua loa một chút với Cố Huấn Đình, tại sao cô lại cười vui vẻ đến vậy?
 
Lục Vãn Vãn có hơi đỏ mặt, Cố tiên sinh là đối tượng kết khế ước.
    
Mà đối tượng đó có hơi thảm thương và rất yếu đuối.
 
Nói chuyện với đối tượng kết khế ước rất vui và cũng chẳng có gì xấu.
  
Lục Vãn Vãn cố gắng thuyết phục bản thân, sau đó chuyển ánh mắt sang chú mèo đang vẫy đuôi bên cạnh, “Nhuyễn Nhuyễn.”
  
Hiếm khi Lục Vãn Vãn có hơi nghiêm túc, “Chúng ta phải bàn về vấn đề liên quan đến chuyện em cái gì cũng có thể nói ra được thường ngày.”
 
Nhuyễn Nhuyễn: “...Miaow?”
    ……
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi ăn qua loa bữa sáng, Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình đều chuẩn bị xuất phát.
    
Tiểu công chúa bước xuống lầu, cuối cùng cũng không cần phải mang bộ quần áo hoa hòe mà Phương Phương làm nữa, thay vào đó là một bộ quần áo bình thường hơn.
    
Áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản, cúc áo gài đến hạt trên cùng.
    
Tóc đen mảnh che khuất một bên mặt, lộ ra chiếc cằm nhọn.
    
Xem ra so với việc mặc quần áo màu hồng thì anh có vẻ lạnh lùng và cứng cỏi hơn nhiều, trong lòng Lục Vãn Vãn có một sự tiếc nhẹ.
 
Thật ra mang áo quần hoa hòe cũng rất đẹp.
    
Thấy cô nhìn chằm mặt mình có hơi thất thần, Cố Huấn Đình có hơi ngượng ngùng quay đầu .
   
Nửa khuôn mặt anh bây giờ đều là vết sẹo khó mà chịu nổi.
 
Thấy anh vươn tay che đi vết sẹo trên gò má, có hơi mất tự nhiên, Lục Vãn Vãn như đoán được gì đó, cười với anh, “Cố tiên sinh hôm nay rất đẹp trai.”
 
Trái tim nối liền với đầu ngón tay của Cố Huấn Đình run lên.
    
Để tránh làm anh lúng túng, Lục Vãn Vãn xoay người, xoa đầu của Viên Viên đang xách rương nhỏ, “Viên Viên phải ở nhà trông nhà nhé.”
  
“...Viên Viên muốn đi.”
  
Trước giờ tính cách khá trầm mặc như Viên Viên, lần này cũng có hơi không vui.
 
“Lần trước là Phương Phương trông nhà.” Lục Vãn Vãn vẫn chưa mở miệng thì Phương Phương bên cạnh đã đưa tay robot ra, màn hình điện tử hiện lên câu nói, “Lần trước trước nữa cũng là Phương Phương trông nhà, lần trước trước trước nữa cũng là Phương Phương.”
    
Viên Viên chết trân, Viên Viên đờ đẫn, màn hình điện tử của Viên Viên cũng không sáng nổi nữa.
 
Lục Vãn Vãn dở khóc dở cười, cô ra ngoài đúng là thích mang Viên Viên theo, cô vẫn luôn cho rằng Phương Phương tương đối thích ở hành tinh Tiểu Lộc, không ngờ Phương Phương lại nhớ như vậy. 




 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.