Fires Of Winter

Chương 43




Trans & edit: kogetsu

Brenna trải qua một đêm không ngủ, tâm trí bị ám ảnh những tưởng tượng khủng khiếp mà cô không thể kiểm soát được. Cô lâm vào tình trạng cực kỳ căng thẳng vào buổi sáng, kiệt sức nhưng vẫn tỉnh táo. Cô cuối cùng cũng chấp nhận sự thật. Một đứa bé đang lớn dần lên trong cô.

“ Một đứa trẻ của một đứa trẻ,” cô nói to, cảm thấy mình hết sức đáng thương. “ Chúng ta có thể cùng chơi trò chơi, cùng giận dỗi. Chúa tôi, mình không muốn làm mẹ! Mình không biết làm như thế nào!”

Cô khóc, dù cô đã làm điều đó suốt cả đêm, Anselm phải ra biển nhanh lên, trước khi có ai đó chú ý đến tình cảnh tuyệt vọng của cô. Cô phải rời xa cái vùng đất không văn minh này và sinh con giữa những người của mình, nơi cô không cần phải lo sợ cho mạng sống của đứa bé.

Brenna chuẩn bị để rời đi. Khi cô mở cửa, cô cảm thấy như thể những vị thành thần ngoại đạo đang âm mưu chống lại cô. Mặt đất phủ đầy những lớp tuyết vừa rơi. Làm thế nào mà tuyết dám rơi muộn vào mùa xuân như thế này? Cô tự hỏi một cách vô lý.

Một cơn run rẩy xuyên qua cô, và cô cưỡi ngựa với tốc độ không an toàn đến lãnh địa của Anselm. Cô đi tìm Heloise và thấy bà đang ở với Cordelia. Cả hai đang cùng may quần áo bé xíu dành cho em bé mới sinh. Cordelid có biết số phận nào đang chờ con cô ta nếu nó sinh ra không được khỏe mạnh? Heloise có biết không? Brenna nhìn chăm chú vào mớ quần áo nhỏ bé, trong giây lát hoàn toàn quên mất lý do tại sao cô đến đây.

“ Trông con rất xúc động, Brenna,” Heloise nhận xét, đặt đồ đang may qua một bên.

“ Chắc là tại ánh sáng đó, thưa bà,” Brenna nói với vẻ hối lỗi. “ Tôi rất khỏe.”

“ Giá mà tất cả chúng ta đều thế.”

“ Thưa bà?”

“ Ôh, chồng ta bị bệnh rồi. Không nghiêm trọng lắm, nhưng ông ấy không thể chịu đựng được việc rời khỏi giường.” Như thể chứng minh lời nói của mình, bà chỉ vào phòng ông. “ Con thấy chưa?”

“ Khi nào thì ông ta khỏe lại để nhổ neo?” Brenna căng thẳng.

“ Sẽ không sớm đâu, Brenna, nhưng không lâu lắm đâu. Con thuyền đang được tân trang lại cho đến khi tuyết bất ngờ rơi. Giờ thì cánh đàn ông phải chờ đến khi thời tiết ấm áp lại để tiếp tục. Khi đó thì chồng ta cũng phải khỏe rồi.”

“Nhưng bao lâu chứ?”

“ Ta nghĩ là đầu hè. Đó là khoảng thời gian rất tuyệt trong năm để nhổ neo.”

“ Mùa hè! Tôi không thể chờ lâu như thế, thưa bà!” Brenna cao giọng, dù cô không nhận ra điều đó.

“Có vấn đề gì vậy, Brenna?” Cordelia hỏi. “ Chị rất vui khi biết em sẽ không rời đi quá sớm. Bây giờ em sẽ ở đây khi chị sinh con.”

Việc sắp trở thành mẹ đã thay đổi Cordelia. Cô ta không còn hằn học, lúc nào cũng suy nghĩ muốn trả thù. Cuối cùng cô cũng thật sự hạnh phúc.

“ Dường như tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại, dù dĩ nhiên là được thấy con của cô trước khi đi sẽ làm tôi rất hạnh phúc, Delia. Nếu cô cần đến tôi lúc sinh nở, tôi sẽ giúp cô tất cả những gì tôi có thể.” Tôi sẽ không để nguy hiểm nào xảy ra cho con cô, cô im lặng tự thêm vào, rồi chào tạm biệt hai người.

Khi Brenna bước ra ngoài để rời đi, cô nhìn thấy Garrick vừa cưỡi ngựa vào sân. Cô ngừng lại. Bên cạnh anh, trên một con ngựa cái chân ngắn là Morna, nụ cười của cô ta rạng rỡ, tiếng cười của cô ngân vang trong không khí.

Brenna gặp ánh mắt của Garrick và rúm người lại trước cái nhìn băng giá anh trao cô. Cô xoay người bước vào trong sảnh, để lẩn trốn, để bỏ chạy, để tránh xa, xa khỏi cái nhìn làm cô đau đớn khủng khiếp hơn cả một cú đánh giáng vào người. Nhưng tiếng nói của Garrick làm cô ngừng lại lần nữa, hành hạ cô bằng chất giọng êm ái.

“ Để anh giúp em xuống, tình yêu của anh.”

Brenna cảm thấy một cơn đau đớn thật sự bóp nghẹt lấy cô. Anh nói bằng tiếng của cô, không phải của anh, để cô hiểu từng từ. Anh cố tình khoe khoang Morna trước mặt cô. Làm sao anh có thể tha thứ cho cô ta mà không phải em? Cô rơi nước mắt trong lòng.

“ Anh nói gì vậy, Garrick?”

“ Để anh giúp em xuống, Morna,” anh trả lời bằng ngôn ngữ của mình.

“ Em biết anh sẽ như thế mà,” Morna nói đầy tự tin. “ Khi em nghe anh bỏ con phù thủy Celtic đó, em biết anh sẽ là của em lần nữa.”

“ Em quả quyết như thế à?”

Brenna không thể chịu đựng việc lắng nghe hơn được nữa. Cô chạy qua sảnh, không để ý đến những tiếng gọi của Cordelia và Heloise, và chạy ra phía sau ngôi nhà. Cô điên cuồng lau đi những giọt nước mắt làm mờ mắt mình và lao đi, không ngừng lại, đến chuồng ngựa để lấy Willow.

Khi Garrick thấy Brenna đã đi, anh nhanh chóng buông tay khỏi thắt lưng Morna. Anh nhìn chằm chằm như muốn giết người vào cánh cửa mở nơi cô đã đứng, vẫn tưởng tượng ra cô ở đó, khao khát được chạm tay vào cô, mặc dù anh biết chắc là nếu anh đến gần, anh sẽ giết cô.

“Được rồi, giúp em xuống đi, tình yêu của em.”

Garrick chuyển cái nhìn dữ tợn vào Morna. “ Cái mà ta sẽ giúp cô là cảm nhận thấy sức nặng của thanh kiếm này.”

“An-Anh sao vậy?”

“ Đừng bao giờ tiếp cận ta trên đường và đi theo lần nữa, Morna! Nếu cô trân trọng mạng sống của mình, đừng bao giờ đến gần ta lần nữa!”

“Nhưng- nhưng em nghĩ mọi chuyện đã được tha thứ!” ả khóc. “ Anh mỉm cười với em. Anh- anh không gầm gừ giận dữ lúc nãy khi mà cô ả-” Morna thở gấp, đôi mắt xanh trợn tròn. “ Có phải tâm trạng mềm mỏng của anh là cho con nhỏ đó chứng kiến không?”

“ Cẩn thận đấy, Morna,” anh cảnh báo lạnh lùng. “ Ta không có đủ kiên nhẫn để chịu đựng sự hiện diện của cô đâu.”

“Garrick, xin anh. Anh phải tha thứ cho em vì quá khứ. Chúng ta từng yêu nhau mà. Anh đã quên điều đó rồi sao?”

“Không, ta nhớ cô tuyên thệ tình yêu của mình.” Giọng anh nhỏ lại, như một sự bình yên trước cơn bão. “ Và cô cũng quay qua thằng đàn ông đầu tiên lúc lắc túi tiền trước đôi mắt tham lam của cô.”

“Em đã thay đổi, Garric. Của cải không còn quan trọng với em nữa.”

“ Cô có thể nói dễ dàng quá đó, bây giờ khi cô có những thứ cô muốn," anh nói trong sự khinh miệt.

“ Không phải vậy đâu, Garrick. Em muốn anh. Em đã luôn luôn muốn anh.”

“ Và ta muốn cô – lúc trước. Bây giờ ta thà thối rửa trong địa ngục còn hơn là trở lại với cô!”

“ Đừng nói như vậy mà, Garrick!” ả khóc thét lên.

“ Cút đi, Morna!”

“ Là tại vì con nhỏ phù thủy ngoại lại đó mà anh sẽ không tha thứ cho em! Nó đã phù phép gì lên anh chứ?”

“ Không có phù phép gì hết! Với ta, cô ta đã chết, giống cô. Cả hai sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ từ ta!”

“Anh-“

Anh cắt ngang lời ả bằng cái vỗ mạnh vào mông con ngựa của ả. Con vật lao ra khỏi sân, với Morna đang có gắng để điều khiển nó trong khi cố quay đầu nhìn lại ngôi nhà cùng một lúc. Garrick quay đi trong ghê tởm.

Ý nghĩ anh từng yêu ả đàn bà đó thật không thể chịu đựng được. Anh đã bị thu hút bởi sự xinh đẹp của ả, và tự hào mình sẽ cưới cô gái đáng thèm muốn nhất đất nước. Nhưng những điều đó không phải là tình yêu. Khi anh mất ả, anh bị tổn tương tự ái và khiến anh cay đắng, sự thật là ả đã chọn một tên láo buôn béo ú thay vì anh.

Đông cơ duy nhất của Morna là lòng tham. Brenna thì cần tự do và không thể chia sẻ bản thân mình. Cô đã làm mọi thứ cho sự tự do ấy và để tự quyết định cuộc sống của mình. Cô đã chơi trò dối trá và mưu mẹo. Cô thề nguyền tình yêu cũng dễ dàng như Morna đã từng, nói ra những lời không phải là sự thật. Được thôi, Brenna đã chào đón được sự tư do của cô, chào đón để trở về vùng đất của mình và vĩnh viễn rời khỏi cuộc đời anh.

Garrick bước vào sảnh và nén bớt lại cơn giận của mình trước khi anh đến bên mẹ. Nhưng nhìn thấy chị gái Brenna quá hài lòng và vui sướng trước cuộc sống mới ở đây, chỉ thêm vào cay đắng cho anh. Tại sao chỉ có Brenna là không thể thích nghi?

“ Hugh đâu ?” Garrick hỏi lạnh lùng.

Heloise không thèm nhìn lên. “ Con trai nhỏ của ta đây rồi, nhưng ta không biết là từ khi nào con trai ta đã quên mất phép lịch sự bình thường mà ta đã cố hết sức dạy cho nó.”

Garrick bị răn dạy chính đáng và mỉm cười, rồi cuối xuống hôn lên trán bà. “ Chuyện đó cũng dễ quên khi mà không có đứa con trai Viking nào khác tỏ ra tôn trọng mẹ mình.”

“ Một sự thật làm tan vỡ biết bao trái tim bà mẹ, ta cược đấy. Nhưng con là một nửa Công Giáo, Garrick, và dù ít người biết, ta đã nuôi dạy con khác hẳn.” Bà đặt đồ đang may qua một bên và ngẩng lên nhìn anh, một tia sáng ánh lên trong mắt bà. “ Con tìm anh trai à? Nó đem gia súc đến đồng cỏ rồi.”

“Khi nào?”

“Trước khi tuyết rơi.”

“ Thế thì anh ấy phải hoãn lại thôi,” Garrick bực bội. “ Anh ấy có những hành hóa muốn con đi giao dịch. Anh có đề cập chúng với mẹ không?”

“Không, Hugh nhờ ta nhắn với con chờ nó trở lại. Anh con muốn cùng ra khơi đến phương Bắc với con, để săn gấu trắng khổng lồ trước khi con đến phương Đông.”

“Đã quá muộn để đi đến miền Bắc.”

Heloise nói trong miệng. “ Con hăm hở rời đi quá đó, Garrick, giống như-” Bà ngừng nói và anh nhướng mày lên, nhưng bà lắc đầu. “ Con thừa biết là thậm chí chỉ một bộ lông gấu trắng cũng đáng giá để con chậm lại mà. Con thật quan tâm đến lợi nhuận, hay là con chỉ muốn ra đi?”

“ Nếu con rời đi giữa mùa hè, con sẽ không trở về vào mùa đông năm nay.”

“ Con không cần phải vượt biển đến tận phương Đông xa xôi như trước nữa, Garrick. Hedeby cũng là một trung tâm mua bán rất được mà.”

“ Bulgar tốt hơn,” anh đáp thô lỗ. “ Con sẽ chỉ đợi cho đến khi tàu của con sẵn sàng.” Anh bắt đầu rời đi, rồi đột ngột dửng lại và nhìn vào sảnh chính.

“ Cô ấy đi rồi, Garrick.”

Anh quay lại nhìn bà. “ Ai chứ?”

“ Người mà con đang tìm. Cô bé chạy vào từ đại sảnh, nước mắt chảy dài trước khi con vào. Tại sao con bé lại khóc khi nhìn thấy con thế?”

Garrick cứng người. “ Cô ta không khóc! Cô ta thề cô ta không bao giờ khóc!”

“ Tại sao chuyện này làm con khó chịu vậy?”

“ Bởi vì tất cả mọi chuyện mà cô ta thề đều là dối trá hết!” anh nóng nảy.

“ Dựa trên quan điểm cứng đầu của con thôi. Ta tình cờ tin là những chuyện Brenna khẳng định đã xảy ra khi con bé biến mất là sự thật – tất cả mọi chuyện.”

“ Bà cho là thật vậy sao, thưa Bà?” anh cười chế nhạo. “ Vậy thì để con mở mắt cho mẹ nhé. Cô ta thề cô ta đã giết Cedric Borgsen, vậy mà chính mắt con nhìn thấy Cedric và hắn còn sống rành rành.”

“ Làm sao con nhìn thấy hắn?” Heloise thở gấp. “ Con vượt qua vịnh sao?”

“ Con đã. Con phải tự mình nhìn thấy bằng chứng mà cô ta khẳng định. Và con đã thấy – bằng chứng về những lời nói dối của cô ta.”

Heloise nhíu mày suy nghĩ. “ Con bé cho là Cedric đã chết, đó là tất cả.”

“ Mẹ rất tốt bụng, mẹ à,” Garrick khinh khỉnh. “ Brenna không xứng đáng với sự tin tưởng của mẹ.”

“ Ước gì con đặt niềm tin vào con bé, Garrick.”Heloise buồn phiền thật sự. “ Chúng ta sẽ sớm mất cô ấy, và ta rất buồn.”

“ Sự thật là, con chưa từng có được cô ta để mà đánh mất,” anh đáp lại cay đắng và nhanh chóng bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.