Em Về Cùng Ngày Nắng

Chương 7: Đánh em à




Phố buổi hoàng hôn, gió vờn qua ngọn cây, những chiếc lá khẽ đong đưa lay động.

Ninh Trăn cúi đầu nhìn đôi giày vải bạt dưới chân mình, hạ giọng lí nhí: “Tôi không cố ý, ai bảo anh đùa giỡn lưu manh.”

Sống hai đời, cô vẫn trong sáng như trẻ con.

Không biết thực sự đùa giỡn lưu manh nào vẻn vẹn đơn giản thế này.

“Tính tình nóng nảy quá nhỉ, hung dữ như thế, có tin tôi đánh em không hử?” Anh nói xong, bản thân cũng không nhịn được cười.

Kéo quai đeo cặp sách của cô, trái lại lần này không chạm vào cô.

Thả bước nhàn nhã thong dong y hệt như dắt mèo đi tản bộ.

Ninh Trăn bị anh dắt đi, cô biết cái người này không nói lý lẽ.

Hai người dừng lại trước một tiệm thuốc nhỏ, Lục Chấp đặt tay lên mặt quầy: “Mua thuốc.”

Ông chủ là một ông chú trung niên chừng năm mươi tuổi, bị vết thương trên trán anh dọa cho sợ hết hồn: “Mèn ơi, sọ não bị làm sao thế này? Vết thương tổ chảng nghiêm trọng à nghen.”

Ông ấy nói giọng địa phương quê nhà.

Lục Chấp có phần mất kiên nhẫn: “Lấy thuốc là được rồi.”

“Nè, phải băng bó lại chớ, bị thương thành ra thế này, không chủ quan được đâu nhen.”

Ông chủ lấy từ trong tủ kiếng ra thuốc sát trùng và băng gạc cuộn, bảo Lục Chấp đi vào trong ngồi xuống băng ghế đối diện quầy.

Lục Chấp đứng yên không nhúc nhích, mặt sa sầm. Anh chỉ tới mua thuốc, không phải để nghe cảu nhảu càu nhàu.

“Cô bé con kia, chậm lụt đứng đó mần chi? Mau kêu bạn trai qua bển ngồi.”

“Anh ấy không phải bạn trai con.” Ninh Trăn vội xua xua tay.

Lục Chấp như cười như không liếc nhìn cô một cái.

Rề rà đi qua ghế, tay vẫn còn kéo quai đeo cặp của cô.

Thuốc sát trùng rửa vào vết thương hở sao có thể không đau.

Ninh Trăn quay mặt đi chỗ khác.

Lục Chấp trái lại chẳng mảy may quan tâm, anh đã quá quen thuộc với chuyện này.

Lúc hai người đi ra khỏi tiệm thuốc, vết thương của Lục Chấp đã được xử lý sạch sẽ và bôi kháng sinh, anh ghét băng vải khó coi chỉ dán một miếng băng keo cá nhân.

Trông có vẻ điển trai oách oách, bản thân anh còn cảm thấy hết sức hài lòng.

Với tâm lý của ba năm sau, Ninh Trăn thấy anh có phần giống mấy nam sinh cấp hai choai choai chuyên thích làm mấy chuyện trái khoáy ngược đời.

Nghĩ vậy liền cảm thấy buồn cười.

Nhưng không dám, chỉ có thể nén xuống.

Hai người một trước một sau bước đi, dưới ánh trời chiều ấm áp, cái bóng cũng trở nên mấy đỗi ưu tư dịu dàng.

“Muốn học múa sao?”

Anh đột nhiên quay đầu lại, nhướn mày nhìn cô.

Sắc mặt Ninh Trăn trắng bệch.

Cô đã lẳng lặng nhét tờ rơi vào túi quần, cứ ngỡ anh không nhìn thấy.

“Bạn học nhỏ này, chuẩn bị lên lớp mười hai rồi đấy, phải đặt việc học lên hàng đầu biết không?”

Nếu con nhà Trần Đông Thụ đang trờ mặt ở đây, nhất định sẽ lăn đơ cán cuốc cười phun bong bóng. Những lời này có thể thốt ra từ miệng của Chấp ca sao? Bản thân anh chính là quỷ vương náo loạn lật trời, đến hàm số là cái quái gì còn không biết, thế mà trịnh trọng lên lớp người khác.

Ninh Trăn dừng bước đứng lại: “Đây là chuyện của mình.”

Nụ cười trên mặt anh phai nhạt.

Lạnh lùng mím nhẹ khóe môi, không nói thêm gì nữa.

Cũng đúng, bọn họ vốn không quen biết.

Không khí bỗng trở nên ngột ngạt oi nồng, những con ve không ngừng kêu râm ran trong nách lá.

Anh buồn bực khẽ mắng một chữ ‘chết tiệt’.

Hung hăng ngoái đầu lại, ánh mắt lạnh te: “Đi theo tôi làm gì?”

Ninh Trăn nghệt mặt ra.

Anh không cho cô chạy, cô cũng chạy không lại anh, bị uy hiếp phải lót tót đi theo.

Tính tình của anh đúng là vẫn xấu xa quá sức, không bao giờ nói đạo lý.

Thôi kệ, dù sao…

Dù sao cô cũng không thể đánh anh một trận, chỉ cần phớt lờ không để ý tới là được.

Tính tình cô tốt, không so đo với anh.

Ninh Trăn xoay người đi về hướng ngược lại.

Xe cộ tấp nập nối đuôi nhau trên đường, bụi theo gió cuộn tung mù mịt.

Cổ họng Ninh Trăn ngứa ran, không kìm được ho khan mấy tiếng.

Lục Chấp đứng phía sau dõi mắt nhìn theo cô, bức bối không chịu nổi.

Được rồi, so đo với cô nhóc con ngốc cái gì chứ.

Anh vừa dợm bước nhấc chân đi theo.

Ninh Trăn đã đón một chiếc taxi, thân hình nhỏ bé chui tọt vào trong.

Xe lăn bánh, chẳng mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt anh.

Lục Chấp mặt lạnh xoay người lại đá một cước vào thân cây.

~

Buổi học sáng thứ sáu, nhóm lão đại trốn học không cần nhìn trước ngó sau kia cuối cùng cũng xuất hiện.

Ánh mắt của mọi người trong lớp không ngừng đổ dồn về phía đó.

Người nào cũng mang theo thương tích, vừa nhìn biết ngay là có chuyện.

Lục Chấp cố ý đi vào từ cửa trước.

Ninh Trăn đang ôn bài với Hạ Tiểu Thi, cô nói tiếng Anh. Phát âm chuẩn, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng.

Lục Chấp nghe không hiểu, bước chân thoáng khựng lại.

Ninh Trăn đang tập trung nhìn vào sách nên không thấy anh.

“Ừ… Cậu xem, cái này phải là thì quá khứ hoàn thành, đằng trước có gợi ý… ở đây nè.”

Cô vẽ ra một đường thẳng, ngón tay đè lên mặt giấy, làn da trắng muốt, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ li ti.

Thật mềm mại đáng yêu mà… Chậc.

Trần Đông Thụ ngồi ở dãy bàn chót chơi game, hắn và Lâm Tử Xuyên cùng một đội, hai người chớp cơ hội tấn công đối thủ trong lúc bên kia mải ăn lính, nhưng đối phương quá mạnh, bị thua ba bàn liên tiếp, tay thì bấm miệng không ngừng mắng xằng mắng bậy.

Đang tính kêu Lục Chấp vào xử lý giùm mấy con tạp chủng của đối phương.

Vừa ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Chấp đang đứng ở lối đi bàn đầu tiên.

… nhìn… hai nữ sinh ôn bài.

“Ẹc ha ha ha ha ha!!!”

Cậu chàng cười bò lăn bò càng y hệt người mắc bệnh thần kinh, chỉ cần là người bình thường chắc chắn không thể nào không nghe thấy.

Mọi người nhốn nháo quay đầu lại.

Lâm Tử Xuyên tháo tai nghe xuống, đập một cái lên lưng hắn: “Đệch, khùng hả.”

Lục Chấp đã đi tới, lạnh lùng liếc hắn một cái.

Trần Đông Thụ líu ríu câm miệng, chẹp, nguy hiểm quá, có sát khí.

Lúc này não bộ hắn xoay chuyển thần tốc, cực kỳ thức thời.

“Chấp ca chơi game không?”

Lục Chấp chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống nhập cuộc, ba người hợp lực tấn công.

Ngón tay anh thon dài, thao tác nhanh, đầu óc linh hoạt.

Nhưng Trần Đông Thụ là loài sinh vật có thuộc tính lỗ mãng, thần linh cũng không cứu nổi cái loại đầu gỗ này…

Ba người lại một phen thất trận.

Các chàng trai ở độ tuổi này đều có tâm lý thua không phục.

Lại chơi ván mới.

Cơn giận của Lục Chấp không biết từ đâu xông tới, đổi trang bị toàn thân rồi đuổi theo một tên trong nhóm đối phương vung giáo chém tới tấp, chém chết lại chờ đối phương sống dậy chém tiếp.

Ba người đều là dân chơi game cào nhân dân tệ mua không ít đồ pro tinh luyện của dân cày, thêm vào đó khả năng chơi xấu cũng thuộc tốp bậc thầy.

Chẳng mấy chốc đã chém đối phương uất ức đến chửi cha mắng mẹ.

Đối phương mở chat voice lên.

“Chết tiệt con bà nó chứ, lão tử đào mộ phần tổ tiên nhà tụi bây lên hả? Cái đám tạp chủng tụi bây hôm nay rảnh hơi lắm phải không?”

Chuông vào học vang lên.

Nhóm nhân dân tệ không thèm lên tiếng, bầu không khí lặng phắt như tờ càng khiến cho đối phương giận mất khôn văng xả không thôi.

Chửi đổng một hồi, điên tiết logout.

Lục Chấp tháo tai nghe xuống, nhàm chán vô vị.

Trên bục giảng, giáo viên môn lý đang giảng về hiện tượng cảm ứng điện từ, trong mắt đám học tra thích chơi hơn học này chính là miệng xí xô xí xào, nói tiếng chim.

Còn đám học trò ngoan ngoãn ngồi ở mấy dãy bàn đầu tiên, chính là tinh thần hăng hái gào khóc đòi ăn.

Lục Chấp nhìn lướt qua, ngón tay đang trượt trên màn hình điện thoại bỗng sững lại.

Quay đầu sang hỏi Trần Đông Thụ: “Trông tớ hung dữ lắm hả?”

Trần Đông Thụ gãi đầu, não bộ tắc tịt, Chấp ca đây là đang bị động kinh sao? Ngàn thủng vạn thủng chỉ mông ngựa không thủng, vuốt đuôi ôm đùi không bao giờ thừa, hắn chìa ngón tay cái ra: “Không hung dữ không hung dữ, Chấp ca đẹp trai hết sảy!”

Lục Chấp nhướn mày: “Đẹp con bà cậu, nói nghiêm chỉnh coi.”

Trần Đông Thụ cảm thấy rầy rà rồi đây: “Chẹp, được rồi, đúng là có hơi hung dữ.”

Một quyển sách nện lên đầu hắn.

Meow… đã biết không thể nói thật mà.

Giáo viên vật lý nhìn hai người bọn họ mấy lần, không kìm được nữa đập tay lên bàn: “Lục Chấp, Trần Đông Thụ, trong giờ học mà hai em nói chuyện riêng gì đấy? Có chút kỷ luật nào không hả? Đứng lên, hai em trả lời câu hỏi này, trả lời xong thì ngồi xuống.”

Lâm Tử Xuyên bật cười một tiếng, vẻ đầy hả hê.

Lục Chấp và Trần Đông Thụ cùng đứng dậy, Trần Đông Thụ cười hì hì: “Thầy Trương ơi, em không biết.”

Hai người bọn họ đến câu hỏi là gì còn chẳng biết.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, lướt mắt một cái có thể thấy ngay Lục Chấp đang đứng sát bên cửa sổ dãy bàn thứ hai đếm ngược từ dưới lên.

Ánh nắng nhỏ vụn rơi trên người anh, vỡ loang như phủ một quầng sáng.

Cả lớp đều xoay lại, Ninh Trăn mà không làm theo thì sẽ rất khác người, ngập ngừng một thoáng cuối cùng cũng quay đầu lại.

Vừa vặn đối diện với ánh mắt của Lục Chấp.

Đầu lưỡi anh đẩy phùng một bên má, nụ cười vương vất nét ngang tàng: “Dạ, em cũng không biết.”

“Vậy thì đứng đó nghe giảng!” Giáo viên vật lý buông một câu. Nói xong cũng không để ý tới bọn họ, xoay người lại tiếp tục viết bài giảng lên bảng. Tiếng phấn lướt sột soạt, Ninh Trăn cúi đầu, nghiêm túc chép vào vở.

Một tiếng hắt xì vang lên cùng với âm thanh chân ghế cọ xuống nền nhà: “Em bị đau bụng, xin phép thầy đi vệ sinh.” Sau đó cửa bị đẩy ra, Lục Chấp và Trần Đông Thụ nghênh ngang đi ra ngoài.

Khuôn mặt của giáo viên vật lý sắp ngã luôn sang màu đen.

Chiếc quạt trần phả gió xuống lay động những lọn tóc trên trán Ninh Trăn, cô không ngoái đầu lại, yên lặng cầm bút tính toán ví dụ mẫu trong sách theo công thức trên bảng.

Nội quy giảng dạy và học tập của Tam Trung nổi danh rộng rãi thoải mái, ngoại trừ lớp mười hai chỉ được nghỉ duy nhất một ngày chủ nhật, còn lại lớp mười và mười một đều được nghỉ hai ngày cuối tuần.

Vì vậy đến thứ sáu, tâm trạng ai nấy đều vô cùng thong dong phấn khởi.

Tiết cuối là giờ lên lớp của Tống Bảo Vân.

Cô ấy cất giọng nghiêm nghị: “Thứ năm tuần sau các em sẽ bước vào kỳ thi tháng, mọi người sắp sửa lên lớp mười hai rồi, thời gian trôi qua rất nhanh, nếu không nắm chặt, chớp mắt một cái kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ ở ngay trước mặt. Mấy ngày nghỉ cuối tuần này, các em tranh thủ ôn lại bài vở, cố gắng đạt được kết quả thật tốt trong kỳ thi.”

Những lời này gần như giáo viên nào cũng nói qua một lần, đám học trò cơ hồ đã thuộc lòng.

Kỳ thật Tống Bảo Vân cũng không muốn dông dài như vậy, nhưng lớp 11B7 này là cái lớp khiến cô ấy đau đầu nhất trong suốt quá trình làm giáo viên chủ nhiệm của mình.

Lúc nào cũng nằm dưới vị trí thứ tám trong bảng xếp hạng toàn khối tự nhiên, đây là chuyện hết sức mất mặt đối với bất kỳ giáo viên chủ nhiệm nào.

Mà ngẫm cũng lạ, cô ấy đúng là xui xẻo, mấy tên phú nhị đại ngậm thìa vàng không sợ trời đất thích chơi hơn học đều tập trung hết vào B7.

Đây cũng chính là những ‘tấm gương tiêu biểu’ kéo tụt điểm thi đua của cả lớp xuống.

Vì vậy thứ hạng của 11B7 lúc nào cũng đặc biệt nằm chễm chệ sát cuối.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, đám học trò như bầy chim sổ lồng ríu rít sóng vai nhau bay ra khỏi phòng học.

Đồng Giai nhanh nhẹn chạy xuống: “Trăn Trăn, hôm nay tớ không về chung với cậu được, Quý Phỉ lớp tớ tổ chức sinh nhật, mời rất nhiều người đến dự, cậu về một mình chú ý an toàn nha.”

Ninh Trăn gật đầu: “Vậy cậu nhớ về sớm, đừng để chú dì lo lắng.”

“Được rồi, được rồi, tớ biết mà.”

Đồng Giai tính cách hoạt bát cởi mở, nhân duyên rất tốt, hầu như các bạn học trong lớp ai cũng yêu mến cô bạn nhỏ này.

Ninh Trăn thu dọn xong sách vở, đeo cặp lên lưng bước khỏi lớp ra về.

~

Sinh nhật Quý Phỉ tổ chức tại một nhà hàng sang trọng có tiếng.

Hôm nay, cô ta vô cùng chăm chút cho trang phục, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, trang điểm cẩn thận nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh tú phối hợp với trang sức nền nã toát lên vẻ trong sáng thuần khiết hết sức ngây thơ.

Quý Phỉ mặc váy trắng, lơ đãng nhìn ra ngoài tìm kiếm.

Nữ sinh đi cùng biết rõ tâm tư cô ta, nhẹ nhàng an ủi: “Đã nói là tới, nhất định sẽ tới mà, đừng lo lắng.”

Quý Phỉ gật đầu.

Một lát sau, Trần Đông Thụ đẩy cửa vào, nhìn thấy phần lớn là nữ sinh 11B2, chỉ có lác đác mấy nam sinh liền huýt sáo ngân nga: “Chào buổi tối các em gái!”

Hai mắt Quý Phỉ sáng rực, nhìn ra phía sau hắn, Lục Chấp khẽ nhếch khóe miệng đưa mắt quan sát một vòng, sau đó lên tiếng chào hỏi.

Đám đông lập tức im bặt, hàng loạt ánh mắt rơi trên người Lục Chấp.

Khí chất cao ngạo bất cần toát ra từ trong xương cốt, mẫu nam sinh vừa anh tuấn lại lưu manh hư hỏng này luôn toát ra một sức hấp dẫn khó cưỡng khiến nữ sinh dẫu biết không nên vẫn cứ muốn đâm đầu lao vào.

Lâm Tử Xuyên trao quà tặng cho Quý Phỉ: “Sinh nhật vui vẻ.”

Quý Phỉ đón nhận, mỉm cười dịu dàng nói cảm ơn.

Nhưng từ đầu tới cuối khóe mắt không ngừng liếc về phía Lục Chấp, anh đã ngồi xuống, trên tay kẹp điếu thuốc lá, người bên cạnh nói chuyện cùng anh, anh thi thoảng biếng nhác trả lời câu có câu không.

Tim cô ta không ngừng đập liên hồi.

Lục Chấp hiện tại… là một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.