Em Và Anh Không Có Chúng Ta

Chương 27: 27: Bất Ngờ





Sáng hôm sau, Tuyết Nhi vừa mở mắt thì thấy mình cũng đang ôm chặt lấy eo anh.

Cô nhanh chóng rút tay lại, không thể để Khải Phong biết được anh mà biết lại kêu cô chiếm tiện nghi của anh rồi lấy lí do để phạt cô.
Phải nói người con trai này đúng là một kiệt tác, sống mũi cao đôi môi mỏng nhưng đầy quyến rũ, lông mi dài khiến tính mê trai của cô trỗi dậy.

Ngón tay cô khẽ lướt trên gương mặt điển trai kia, tuy anh chẳng mấy quan tâm về việc chăm sóc da nưng làn da ấy lại khiến nhiều người ghen tỵ, nó trắng, mướt, mịn.

Ngón tay cô đang theo đường sống mũi của anh mà trượt xuống thì anh nhanh tay nắm lấy tay cô mà nói
"Sao? Thấy tôi đẹp quá nên mê rồi chứ gì?"
Thật ra anh đã tính giác rồi chỉ là muốn xem cô định làm gì anh thôi.
Tuyết Nhi liền rụt tay lại mà ngại ngùng.

Biết vậy cô đã đi vệ sinh cá nhân trước rồi, bây giờ không biết nên trả lời như nào.

Mê trai quá để rồi giờ như này đây.
"Thấy trai đẹp nên ngại à?" Anh thấy mặt cô đỏ ửng lên lại càng muốn trêu.

"Anh...anh...cái đồ tự luyến" nói rồi cô nhanh chóng đứng dậy đi vscn.

Nhưng anh nào có tha thấy cô định bỏ chạy liền ôm chặt cô lại
"Chẳng phải cả đêm qua cô ôm người đẹp trai này sao? Sao giờ lại ngại rồi"
"Chẳng phải hôm qua anh cũng ôm tôi còn gì?"
"Vậy sao?" Anh cứ thế mà đè lên người cô bắt cô nhìn anh mặt đối mặt.

Môi anh và cô cách nhau ngày càng gần
Chẳng nhẽ anh định hôn cô sao? Không được cô còn chưa đánh răng.

Muốn làm gì thì ít nhất cũng phải để vscn xong rồi hãng tính chứ!
Cứ thế cô lấy tay che môi mình lại
"Không được tôi còn chưa đánh răng"
"Cô nghĩ tôi định hôn cô sao"
Vừa nói dứt câu thì mẹ anh đi tới không thèm gõ cửa mà cứ thế mở.

Bà có chút bất ngờ nhanh chóng đi ra mà đóng cửa lại không quên nói với anh và cô một câu
"Hai đứa cứ tiếp tục, mẹ xuống ăn sáng trước"
Lúc này cô mới biết thì ra ý của anh là vậy.

Nhưng mà cảnh vừa nãy để mẹ nhìn thấy cô cũng quá ngại rồi.

Phải công nhận anh nhạy bén thật đấy, vậy mà cũng nghe ra tiếng bước chân của mẹ.
Tuyết Nhi nhanh chóng đẩy Khải Phong ra mà đi vscn.

....
"Mẹ vào ăn sáng cũng bọn con cho vui ạ" Tuyết Nhi lễ phép mà gọi Thẩm phu nhân
"Tụi con cứ ăn đi mẹ ăn rồi"
"Dạ"
Dạo gần đây tủ nhà cô cũng hết đồ rồi, tí cô phải qua siêu thị mua ít đồ để lắp chỗ trống.


Cô có nên nói với anh một tiếng không nhỉ? À mà thôi dù sao siêu thị cũng gần nhà cô chắc cũng chẳng cần thiết đâu.
Sau khi ăn sáng, dọn dẹp xong Tuyết Nhi lên thay đồ để chuẩn bị đi.

Mấy nay toàn ở nhà ôn thi, cô cũng chẳng bước chân ra đường.

Giờ đi mua đồ tranh thủ ngắm cảnh một chút.

Con đường đến siêu thị đi qua quán xiên mà ngày trước cô hay tụ tập với bạn bè.

Bước chân bỗng khựng lại, đôi mắt đượm buồn mà nhìn ngắm.

Giờ nhìn qua lại thấy nhớ, lâu rồi cô không được đi chơi, tụ tập ăn uống với họ nữa.

Từ sau khi cô và Tử Hào chia tay, cô cũng không còn được gặp anh, Phương Ly thì cũng cứ thế ấy ít nói chuyện, tâm sự với cô hơn trước.

Lúc trước dù có nghỉ hè hay thế nào Phương Ly đều nhắn tin trò chuyện cùng cô nhưng giờ lại chẳng thấy gì nữa.

Thậm chí cô nhắn tin Phương Ly cũng chẳng trả lời.
Tuyết Nhi tự trấn an bản thân"Lại nghĩ nhiều rồi".
Cô phải mua đồ nhanh lên còn về học bài nữa, còn bao nhiêu bài toán đang đợi cô giải ở nhà kìa!

Trên tay cô xách 2 túi đồ, gương mặt tươi tắn, vui vẻ lạ thường.

Hôm nay tình cờ cô đi đúng vào ngày mà siêu thì giảm giá nên cô mua được rất nhiều đồ mà giá không bằng một nửa cô mua trước kia, như thế lại khiến cô tiết kiệm được một khoản.
Từ khoảng cách vài chục mét có một người ngồi trên chiếc xe mô tô mà nhìn cô bằng ánh mắt thù hận.

Đến lúc cô sang đường thì cũng là lúc chiếc xe ấy vù vù lao tới.

Cô thấy vậy nhưng người cũng chỉ biết đứng nhìn mà ngơ ngác.
May thay có người mạnh tay kéo cô lại, theo quán tính cô cứ thế mà nằm gọn trong vòng tay của người đó.

"Em cảm ơn"
Lúc này cô bắt đầu nhìn lên xem người giúp mình là ai thì lúc này cô lại càng bất ngờ hơn.
"Tử...Tử Hào.

Sao anh lại ở đây?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.