Em Sẽ Không Chờ Anh

Chương 5




He he cho gói này vào là xong. Khuấy lên khuấy lên nào. Xong bây giờ chỉ cần cho anh ấy mum mum ly này là xong.

« Liệt ca anh uống sữa đi»

« Em để đó đi, anh xem xong tài liệu này rồi uống»

« Được vậy em ra ngoài trước»

Bây giờ mình phải chuẩn bị cho « đêm đầu tiên» đầy ngọt ngào mới được.

« là lá la la là lá ta tắm cho sạch bóng thơm phưng phức thôi lá la là...»sau đó trong phòng tắm truyền ra tiếng nước tí tách cùng giọng ca man rợn.

======

Chết tiệt. Đông Phương Liệt chửi thầm một tiếng. Hiện giờ cả người anh nóng bức, hạ thân trướng đau sao anh có thể không biết đây là cái gì cơ chứ! Xuân dược là xuân dược đó.

Với lấy chiếc điện thoại trên bàn.

« Tiểu tứ »

« thiếu chủ???»

« mau tìm một tên đến đây nhớ phải sạch sẽ»

«Dạ»

Làm việc với thiếu chủ nhà cậu lâu như thế, tiểu tứ sao lại không hiểu ý Đông Phương Liệt. Mà khi nãy nghe giọng thiếu chủ thống khổ như vậy chẳng lẽ...Hắc hắc vậy chẳng cần cậu phải tìm người rồi... nhưng mà thỉnh thoảng đùa một tí chắc không sao.... Lúc đó những người trên đường nhìn thấy ở gần cột điện có một chàng trai cao cao gầy gầy đang ngửa mặt lên trời cười to như... thằng điên.

+++++++=++++++

Lúc anh đang chuẩn bị ra khỏi nhà thì cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm cả người chỉ khoác hờ chiếc áo tắm những giọt nước chảy dài theo vòm ngực trắng nõn làn da dưới ánh đèn trở nên mờ ảo khiến Đông Phương Liệt nuốt một ngụm nước bọt.

« Liệt ca anh ra ngoài sao? Nhìn anh có vẻ không được khỏe a...»

« không..có..gì» khó khăn phun ra từng chữ. Lúc cậu tới gần mùi hương hoa thiên thảo tỏa ra nhè nhẹ, đôi môi đỏ tươi khẽ mở dụ nhân phạm tội.

Linh linh linh

Cùng lúc đo tiếng chuông điện thoại vang lên.

« A lô »

« thiếu chủ người đã chuẩn bị xong »

« Được vậy đến The Time đi, tôi đến ngay»

Đứng bên cạnh đương nhiên Vương Bạch Nhật dễ dàng nghe rõ toàn bộ câu chuyện huống hồ gì cậu còn dựng đứng cả hai lỗ tai lên.

Cái gì người? Cái gì mà The Time? Cậu dần hiểu ra rồi đó. Công sức của cậu từ đó đến giờ chẳng lẽ đổ sông đổ bể. Hứ đừng hòng...

« Liệt ca nếu anh cần người thì cứ ăn em đi » Vương Bạch Nhật ngước đôi tròn xoe nhu thuận lên nhìn anh, khẽ cắn môi dưới. Đông Phương Liệt nghe thấy câu này dây thần kinh nào đó đứt phựt một cái. Mẹ nó có cái gì mà quan trọng quản nhiều làm gì?

« Bây giờ tôi không cần người nữa rồi» nói xong ngắt điện thoại quăng xuống đất. Rồi cúi người hung hăng hôn lên môi cậu. Anh nhấm nháp đôi môi đỏ mọng của cậu, đầu lưỡi anh luồn vào miệng cậu càn quét khắp miệng cậu không bỏ qua bất cứ chỗ nào. Cả người cậu mềm nhũn hai tay ôm lấy cổ anh chống đỡ cơ thể. Môi lưỡi dây dưa ngọt ngào tràn lan, âm thanh dâm mĩ. Nụ hôn tưởng như kéo dài mãi cuối cùng cũng dứt một sợi chỉ bạc kéo ra từ môi hài người. Vương Bạch Nhật cả người mềm nhũn dựa vào người Đông Phương Liệt, đôi môi sưng đỏ ướt át, đôi mắt mờ sương không có tiêu cự gương mặt phiếm hồng xinh đẹp cực kỳ. Toàn bộ mỹ cảnh của bé thỏ trước mắt đều lọt vào mắt tên sắc lang trước mắt. Trong đôi mắt phượng xinh đẹp cháy lên ngọn lửa đỏ rực. Đêm còn dài...

P/s: các bạn nghĩ chương sau sẽ là H hay lược bỏ đoạn H.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.