Em Ngọt Nhưng Không Ngấy

Chương 15




Rất muốn khóc.

Đinh Đông cố nén nước mắt.

Giấc mơ cô đã mơ mộng bao lâu nay.

Một cái tát đánh cho tỉnh.

Phái nhiều tai mắt như thế cũng có ích lợi gì đâu?

Ngày phòng đêm phòng cũng không phòng được anh đêm khuya tịch mịch gọi cơm hộp……

Đinh Đông trầm mặc một lúc lâu, xoay người thì thấy Cố Đức Thiều đang chăm chú nhìn cô.

Anh chú ý tới phản ứng thất vọng của cô, nhẹ nhàng cười, “Tuổi còn trẻ, tư tưởng lại rất cũ xưa nha, chê anh không sạch sẽ?”

“Nói bừa cái gì thế? Em chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi.” Đinh Đông làm ra vẻ phóng khoáng, “Lựa chọn như thế nào là quyền tự do của mỗi người, người trưởng thành có ai chưa từng thử qua chứ?”

Cố Đức Thiều nhướng mày: “Em có?”

“Không có chuyện đó.” Đinh Đông: “Suy cho cùng em vẫn còn nhỏ nên không có nhiều cơ hội. Không giống anh, đã lớn tuổi như vậy, kinh nghiệm phong phú.”

Khi tức giận sẽ oán hận người.

Thói quen này……

Rất đáng yêu.

Chính bản thân Cố Đức Thiều cũng không thể hiểu được, anh đã gặp qua rất nhiều cô gái thú vị, tại sao anh lại chọn trêu chọc Đinh Đông?

Cô tinh quái, một bụng toàn ý nghĩ xấu, thiếu người trừng trị?

Không.

Anh đã nhận ra.

Cô trong ngoài bất nhất.

Chân tướng ẩn sau lớp áo giáp, đang chờ anh đào sâu hơn nữa.

Đinh Đông quay lưng lại, vẫn không nhúc nhích mà giả bộ ngủ.

Âm thầm hung tợn nắm lấy tấm ga trải giường.

Cả người tràn ngập bốn chữ: Mặc kệ ông đây.

Cố Đức Thiều bật cười: “Được rồi, anh nói giỡn.”

Cô không nhúc nhích.

Cố Đức Thiều: “Anh chưa từng lên giường với bất kỳ ai.”

Đôi mắt đang rũ xuống của Đinh Đông trợn trừng thành hình bóng đèn lớn!

Cái gì?

Vẫn còn đó!

Miệng cười toe toét.

Sau một giây lại thay đổi, xoay người, mặt vô biểu cảm nhìn Cố Đức Thiều, “Thật sao? Em cũng không quá coi trọng mấy thứ này.”

Anh nhịn cười: “Anh biết.”

Đinh Đông trong lòng thoải mái mà nhắm mắt lại, “Muộn lắm rồi, ngủ đi.”

“Ừ.” Cố Đức Thiều tắt đèn, “Cũng chưa từng hôn ai.”

Đinh Đông:!!!

Thật hay giả vậy?

Hoàn toàn nguyên tem nguyên kiện, chưa được bóc ra sao?

Ông đây hạnh phúc muốn chết rồi!!!

Liều mạng nhịn xuống sự xúc động muốn đập giường.

Cô vân đạm phong khinh, nhàn nhạt nói: “Những chuyện này em đều không quá để tâm.”

Vân đạm phong khinh

Cố Đức Thiều ở trong bóng tối không tiếng động cười, “Ừ.”

Đinh Đông: “Nhân tiện nói một câu, em cũng vậy.”

Đêm nay ngủ cô ngủ rất ngon.

Lúc đi vào giấc mộng khóe miệng còn cong lên.

Ngày hôm sau Cố Đức Thiều dậy sớm đi chạy bộ buổi sáng.

Kéo Đinh Đông đi cùng.

Cố Đức Thiều dặn dò cô, “Chờ lát nữa gặp người quen hỏi em có phải bạn gái anh hay không. Nếu em không muốn thừa nhận thì cũng đừng phủ nhận.”

Đinh Đông: “Không sao đâu, nói em là vợ anh cũng được, tránh cho sau này lại có người thay mẹ anh tìm đối tượng cho anh.”

Cố Đức Thiều lộ ra ánh mắt tán thưởng: “Ý của anh chính là như vậy.”

Sau khi chạy một quãng đường, quả thực là gặp được không ít người quen trong phố.

Một đám người chăm sóc Cố Đức Thiều đứng bên cạnh Đinh Đông, trái lại không hỏi cô bất cứ điều gì, chỉ là sôi nổi tò mò quan sát cô mà thôi.

Đinh Đông bị người ta nhìn thì rất khó chịu, chờ đến lúc không có ai mới oán giận với Cố Đức Thiều: “Ý của bọn họ là gì vậy? Ánh mắt nhìn em chẳng khác nào đang nhìn quái vật!”

Cố Đức Thiều nói: “Không phải là quái vật thì là gì? Ngậm đi mất bảo bối trân quý nhất của mọi người.”

Ngậm?

Đinh Đông thẹn quá hoá giận: Mắng ai là chó đấy hả?

Gâu!

Tập thể dục buổi sáng xong thì sẽ đi ăn sáng.

Đây chính là phân đoạn Cố Đức Thiều yêu thích.

Lâu lắm rồi mới về quê.

Hết sức tưởng niệm bữa sáng tràn ngập hương vị quê nhà.

Đinh Đông nhìn qua một chút.

Bánh nướng, bánh bao chiên, mì thịt bò.

Nước lèo được phủ một lớp dầu ớt đỏ.

Khẩu vị tương đối nặng nha.

Còn tưởng rằng tiểu tiên nam giống như Cố Đức Thiều từ nhỏ đến lớn chỉ uống sương sớm vào bữa sáng.

Nhìn thấy anh ăn uống thỏa thích, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc, Đinh Đông cũng không kìm được giơ đũa lên, húp một ngụm mì lớn.

“Phù—— khụ khụ khụ!”

Mẹ kiếp.

Ớt cay ở nơi này được làm bằng thuốc nổ đúng không?

Phải uống vài ngụm lớn nước có ga mới có thể áp vị cay xuống.

Đinh Đông lạnh lùng nhìn Cố Đức Thiều đang bình thản ngồi ăn ở đối diện “Không cay à?”

Cố Đức Thiều: “Sảng khoái.”

Đinh Đông khó hiểu: “Anh có thể ăn cay như này, tại sao ngày thường ăn cơm cùng nhau anh không gọi đồ cay?”

Cố Đức Thiều thuận miệng trả lời: “Em không thích ăn cay mà.”

Thì ra.

Anh vẫn luôn ầm thầm chiều chuộng cô.

Đinh Đông ở dưới gầm bàn yên lặng nắm chặt tay.

Người đàn ông này.

Thật là một sự dịu dàng đáng chết!

Ăn xong bữa sáng.

Đi bộ về nhà.

Cố Đức Thiều nói: “Trường học cũ của anh.”

Đinh Đông ngẩng đầu, nhìn thấy một cánh cổng nguy nga tráng lệ.

Trường trung học số 1 thành phố H.

Đinh Đông: “Trường học danh tiếng nha.”

Cố Đức Thiều: “Anh học hành khá ổn, hồi đó anh thường xuyên trèo tường ra ngoài để lên mạng, cuối kỳ vẫn có thể lọt vào top 10 của lớp.”

Đinh học bá, người đứng đầu kì thi toàn trường hàng năm, “Uầy, anh thật là lợi hại!”

Cố Đức Thiều liếc xéo, “Không bằng em.”

Đinh Đông: “……”

Vì sao ông đây học tập tốt như vậy?

Mà một chút tư cách giả vờ sùng bái cũng không có.

Đi bộ qua một cái giao lộ, một chiếc xe thể thao bất ngờ lao về phía hai người bọn họ.

Đinh Đông theo bản năng ôm lấy Cố Đức Thiều, “Cẩn thận!”

Kết quả là chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt hai người.

Cố Đức Thiều cúi đầu nhìn Đinh Đông đang ôm chặt lấy anh, có chút cảm động cũng có chút buồn cười, “Không sao, người này anh quen.”

Cửa kính ô tô hạ xuống.

Người lái xe với mái đầu xanh lá thò đầu ra ngoài cửa sổ, “Anh họ!”

Cố Đức Thiều giới thiệu với Đinh Đông: “Con trai bác cả, Cố Ức.”

Đinh Đông nhìn người đàn ông trang điểm đậm với mái đầu sư tử, nhìn bề ngoài anh ta chắc chắn không quá 20 tuổi.

Có vẻ như bác cả không phải kết hôn muộn sinh con muộn mà là lớn tuổi rồi mới có con.

Tuổi còn nhỏ đã chạy Maserati, xem ra tương đối được nuông chiều.

Cố Ức quấn lấy hai người bọn họ để tìm một chỗ ngồi, nói chuyện vài ba câu về vấn đề gì đó.

Dù sao cũng không bận gì nên hai người lên xe.

Vừa mở cửa ra, ghế sau trải đầy những bó hoa hồng đỏ lớn, chọc mù hai mắt Đinh Đông.

Cố Ức cười rộ lên, ngoại hình có vài phần giống với Cố Đức Thiều thời niên thiếu, “Đưa cho nhóm bạn gái, hôm nay là Thất Tịch mà.”

Đinh Đông: Nhóm……Bạn gái?

Từ từ.

Thất Tịch?

Thẳng nữ không có radar lãng mạn suýt chút nữa bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời!

Vì để Đinh Đông ngồi thoải mái hơn, Cố Đức Thiều cầm mấy bó hoa hồng cho vào cốp xe, ném chúng đi như ném cải trắng.

Cố Ức ồn ào hét lên: “Nhẹ tay thôi, đừng làm hỏng, ba người, một phần cũng không được thiếu……”

Cố Đức Thiều không nói tiếng nào, nặng nề đóng sầm cốp xe lại.

Quay trở lại xe với khuôn mặt không thể thối hơn sau đó đánh vào trán Cố Ức một cái thật mạnh, “Cái đồ cặn bã, đúng là gia môn bất hạnh.”

Cố Ức xoa xoa trán, không dám gây chuyện.

Nhìn trộm “Vị thành niên” ngồi ở ghế sau, trong lòng than thở——

Anh mới là đồ cầm thú, ok?

Nơi Cố Ức dẫn hai người tới là một câu lạc bộ thể thao điện tử.

Phong cách trang trí lấy xanh đen làm chủ đạo, mang hơi hướng khoa học kỹ thuật.

Ba người đi lên phòng huấn huyện chuyên dụng ở tầng hai.

Cố Đức Thiều: “Không phải nói làm tuyển thủ chuyên nghiệp còn khó hơn thi vào Thanh Hoa Bắc Đại sao?”

Cố Ức: “Đúng vậy, cho nên em đổi nghề làm ông chủ.”

Cố Đức Thiều: “……”

Cố Ức: “Tiền đúng là kiếm được không ít nhưng em vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.”

Cố Đức Thiều: “Cái gì?”

Cố Ức: “Chiều cao đó. Chưa tới 1 mét 8 nên em rất tự ti.”

Đinh Đông một mét sáu: “……”

Cố Đức Thiều: “Còn chuyện gì nữa không? Không còn việc gì anh đi về trước.”

Cố Ức: “Này này, có việc này, một việc rất lớn rất quan trọng, nhờ cậy anh.”

“Nói.”

Cố Ức nhìn Đinh Đông, nghĩ cô chắc cũng không phải là người ngoài, nên cũng không quá quan tâm, “Chính là, anh không phải là chuyên gia ở phương diện phẫu thuật thẩm mỹ sao? Giống…… Giống như phẫu thuật nâng xương gãy, chỉ là một chút chuyện nhỏ đúng không?”

Cố Đức Thiều sắc mặt trầm xuống: “Tiếp tục tồn tại không tốt sao, một hai phải tìm đường chết?”

“Những người cao m9 như anh làm sao có thể hiểu được nỗi đau của người thấp bé như em chứ?” Cố Ức ưu thương nói: “Không có người đàn ông Cố gia nào thấp hơn 1 mét 8 cả, mỗi em lạc loài!”

Cố Đức Thiều: “Phẫu thuật anh có thể làm.”

Đinh Đông:!!!

Không phải loại phẫu thuật này bị cấm dùng trong y học thẩm mỹ trong nước sao?

Trừ khi là bẩm sinh hoặc dị tật do chấn thương hoặc bị lây nhiễm dẫn tới dị dạng.

Cậu em họ ngốc nghếch này.

Chỉ biết lo cho bản thân mà không quan tâm đến người khác.

Tương lai của Cố Đức Thiều chẳng phải sẽ bị huỷ hoại nếu anh vi phạm quy định mà thực hiện loại phẫu thuật này?

Không đợi Đinh Đông mở miệng, Cố Đức Thiều đã nói: “Cậu đánh gãy cả hai chân, sau đó tới tìm anh.”

Đinh Đông thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn ổn.

Mặc dù là đồ ngốc bạch ngọt.

Nhưng vấn đề về nguyên tắc vẫn rất rõ ràng.

Cố Ức vẫn không thuận theo không buông tha, “Loại giải phẫu này cực kỳ nguy hiểm, nếu làm không tốt thì sẽ tàn phế, người khác em không thể tin được, em chỉ tin tưởng anh. Nếu anh không giúp em, em sẽ đi tìm người khác……”

Lông mày Cố Đức Thiều buông lỏng, dường như có chút lung lay.

“Đi Mỹ đi.” Đinh Đông không giữ được bình tĩnh, “Bằng cách phẫu thuật gắn một cái stent vào xương, sử dụng kỹ thuật chậm rãi kéo dài chiều cao, dài nhất có thể kéo tới 11 centimet. Miệng vết thương nhỏ, phục hồi nhanh, tối đa là ba tháng là anh có thể nhảy nhót đi lại, phí phẫu thuật là 110 vạn đã bao gồm tất cả chi phí. Nếu cần, tôi có thể cung cấp phương thức liên lạc của bác sĩ cho anh.”

Cố Ức, người vẫn luôn xem nhẹ cô cuối cùng cũng nhìn thẳng về phía cô bé “Vị thành niên”, “Cô…… cô nói thật không?”

Đinh Đông: “Tôi đã nghiên cứu những thứ này trong phòng thí nghiệm ở nước Mỹ, rất quen thuộc với bác sĩ nơi đó, hợp pháp an toàn, kỹ năng thành thục. Nếu anh quan tâm ……”

Cố Đức Thiều ngắt lời cô, nói với Cố Ức: “Cậu mới 18 tuổi, vóc dáng vẫn còn có thể phát triển. Trước tiên hãy đến khoa chấn thương chỉnh hình chụp X quang đường đầu xương xem đường đầu xương đã khép kín hoàn toàn chưa, nếu chưa khép kín hoàn toàn thì có chỗ mọc không, nếu còn có không gian để tăng trưởng, anh sẽ giúp cậu nghĩ cách. Nếu cậu không nghe theo lời anh khuyên, anh sẽ đánh gãy chân cậu, đảm bảo rằng bác sĩ trên toàn thế giới đều không thể giúp cậu đứng dậy.”

Nói xong anh duỗi tay ra, lôi kéo Đinh Đông đi ra ngoài.

Cố Ức đuổi theo: “Nói thêm một chút đi, anh vội làm cái gì?”

Cố Đức Thiều: “Hẹn họ với chị dâu cậu.”

Đinh Đông: “……”

Rời khỏi câu lạc bộ, mãi cho đến khi lên xe, xuống xe ở trung tâm thành phố.

Cố Đức Thiều không nói một lời.

Đinh Đông: “Tức giận sao?”

“Không có.” Cố Đức Thiều nói: “Vừa rồi em không nên nói như vậy.”

Đinh Đông: “Em sợ anh sẽ đồng ý với anh ta.”

Cố Đức Thiều: “Làm sao anh có thể đồng ý với cậu ta?”

Đinh Đông: “…… Được rồi, là do em quá nóng nảy.”

Cố Đức Thiều xoa xoa đầu cô, bất đắc dĩ thở dài.

Anh biết cô muốn bảo vệ anh thật tốt.

Không chỉ là vừa rồi.

Lần trước cũng là vì anh mà vung tay đánh nhau.

Tìm quan hệ công chúng, nhờ luật sư……

Bá đạo, cường thế.

Không thể để anh chịu uất ức.

Phản ứng của cô quá thái quá.

Giữa hai người khác giới.

Tình cảm phải rất sâu mới có thể như thế.

Tại sao cô lại đối xử với anh như vậy?

Cố Đức Thiều sáng suốt nhìn thấu, nhưng lại không nói toạc ra, cô chết vì sĩ diện, anh cũng không đành lòng vạch trần, “Lần sau đừng như vậy nữa, đi thôi.”

Hai người dạo phố không có mục đích, Cố Đức Thiều tiếp tục trưng ra vẻ mặt không nói một lời.

Đinh Đông sốt ruột.

Tiểu tiên nam tức giận thì làm sao bây giờ?

Không có kinh nghiệm dỗ dành người khác.

Cô không hề có.

Nhanh chóng online cầu giúp đỡ.

“Tôi nên làm gì khi bạn trai tức giận?”

“Đánh cho một bữa là ổn ngay. Nếu như vẫn không ổn, thì đánh hai bữa.”

Đinh Đông: Dừng bút.

Ông đây tự mình nghĩ cách!

Cô tăng thêm bước chân, đi tới trước mặt anh, ngăn anh lại.

Đinh Đông: “…… Cục cưng.”

Cố Đức Thiều:???

Đinh Đông nắm lấy tay anh, con người cứng rắn làm nũng, lắc qua lắc lại, “Đáng lẽ em nên tin tưởng rằng anh sẽ xử lý tốt, xin lỗi.”

Cô gái luôn luôn kiêu ngạo đột nhiên mang dáng vẻ khiêm nhường lấy lòng anh.

Ánh mắt nhu nhược đáng thương lập tức đụng vào tim anh.

Trái tim Cố Đức Thiều rung động, tay hơi dùng sức, ôm cô vào lòng, “Nếu em thật sự muốn xin lỗi, vậy hôn anh một cái.”

Đinh Đông:!!!

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, không giống như đang nói đùa.

Thừa dịp xung quanh không có ai.

Cô cắn răng, kiễng chân lên, ở trên má anh lướt qua một nụ hôn.

Đinh Đông đỏ mặt: “Được, được rồi.”

Cố Đức Thiều vậy mà lại nói: “Không được, anh còn muốn hôn thêm một lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.