Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 78: 78: Giao Thừa Người Nhà





Giản Tinh về đến nhà, bố mẹ Giản vẫn chưa ngủ, họ đang ngồi trong phòng khách đợi cậu.

Trông thấy chiếc xe hơi tuyệt đẹp, hai người vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
Ngày hôm sau, một nhà ba người không phiền Thẩm Tiêu nữa, Giản Tinh tự lái xe đưa bố mẹ đi chơi.
Cô đơn hai ngày, ăn cơm ngoài hai ngày, thị đế Thẩm không chịu nổi nữa.

Anh tìm cơ hội trèo lên xe, một nhà ba người trở thành một nhà bốn người.
Thấy Giản Tinh không từ chối, ánh mắt không giấu được niềm vui, bố mẹ Giản nhìn nhau không nói.
Kinh Đô đông đúc, Giản Tinh và Thẩm Tiêu không thích hợp xuất hiện ở nơi công cộng.

Bốn người bèn lái xe ra khỏi Kinh Đô, đến thành phố lân cận dạo chơi.

Mùa đông mặc nhiều đồ, trời còn đổ tuyết, hai người quấn cái khăn dày kín mặt, không có ai nhận ra.
Trên đường, Thẩm Tiêu sắp xếp tất cả mọi việc đâu vào đấy, tự giác gánh vác tất cả mọi thứ tốn công tốn sức, lái xe, đặt quán, mua vé, chuyển đồ.

Bố mẹ Giản thấy dáng vẻ như lẽ đương nhiên của con trai nhà mình, dần dà hiểu hết.
Thắm thoắt thoi đưa đã gần đến Tết âm.
Giản Tinh quét dọn nhà cửa với bố mẹ, dán câu đối Tết, treo đèn lồng, ngay cả biệt thự của Thẩm Tiêu cũng làm tuốt, màu đỏ rực khắp nơi, ngập tràn không khí của năm mới.

Thẩm Tiêu muốn giúp một tay, sau mấy lần khéo quá hóa vụng, anh bị ba người nhà Giản Tinh đuổi ra ngoài đổ rác.
Trang trí nhà cửa xong, Thẩm Tiêu nhận được lời mời Đêm hội Mừng xuân, vị trí áp chót như thường lệ.
Giản Tinh mừng cho Thẩm Tiêu, đồng thời cũng hơi buồn bã, cậu muốn cùng Thẩm Tiêu trải qua ngày cuối năm, ăn cơm tất niên và đón khoảnh khắc giao thừa.
Thẩm Tiêu nhìn cậu mím môi, không nhịn được bật cười, hỏi: “Giao thừa trước kia nhà em thường làm gì?”
Giản Tinh trả lời như lẽ đương nhiên: “Xem Đêm hội Mừng xuân đó.

Bố mẹ em ngủ sớm, nhưng năm nào cũng xem xong tiết mục của anh mới đi ngủ.”
Thẩm Tiêu thoáng sửng sốt, ý cười sâu hơn.

Ngày hôm sau, anh đưa ba tấm vé vào Đêm hội Mừng xuân cho cậu.
Giản Tinh sững người.
Thẩm Tiêu giải thích: “Là khách mời của Đêm hội Mừng xuân, năm nào cũng được nhận mấy tấm vé.”
Có điều trước kia anh không bao giờ nhận, vì không có ai đi xem.

Giản Tinh chớp mắt, hỏi anh: “Bố mẹ anh không đi sao?”
Cậu chưa từng nghe Thẩm Tiêu nhắc đến người nhà, trước kia còn tưởng anh là cô nhi.

Gần đây mới biết, bố mẹ anh vẫn khỏe mạnh, hơn nữa đang ở ngay Kinh Đô.
Thẩm Tiêu mỉm cười: “Họ không đi đâu.”
Giản Tinh quan sát Thẩm Tiêu, thấy sắc mặt anh vẫn như thường, cậu hơi mím môi.
Từ sau hôm ấy, Thẩm Tiêu bắt đầu đi sớm về khuya, sáng nào cũng phải đi diễn tập chương trình Đêm hội Mừng xuân, đến tối mới về.

Mặc kệ anh về muộn thế nào, mẹ Giản luôn cố ý để lại đồ ăn khuya cho anh, bảo Giản Tinh mang sang cho anh, toàn là món anh thích.
Ngày nào cũng được nếm mùi vị của gia đình và lén lút thân mật với bạn trai một lát, thủ thỉ tâm tình một lát, điều đó đã trở thành việc vui nhất mỗi ngày của Tiêu thần.
Thời gian trôi nhanh đến giao thừa, mới sáng tinh mơ Thẩm Tiêu đã đi diễn tập chương trình.

Giản Tinh cũng dậy từ sớm, đi mua sắm đồ Tết với bố mẹ.
Bận rộn một buổi sáng, buổi chiều bắt đầu tất bật làm cơm tất niên, bởi vì năm nay phải đi xem Đêm hội Mừng xuân trực tiếp, ba người bèn ăn cơm tất niên từ sớm.
Lúc ra khỏi nhà, mẹ Giản cho sủi cảo vào đầy một hộp giữ nhiệt, mang theo cả cá và canh gà đi.
Giản Tinh cười vui vẻ, cậu biết, đó là chuẩn bị cho Thẩm Tiêu.
Không thể mang hộp giữ nhiệt vào hội trường, Giản Tinh nhờ nhân viên mang đến hậu trường cho Thẩm Tiêu, còn cậu thì dẫn bố mẹ vào hiện trường Đêm hội Mừng xuân.

Vé Thẩm Tiêu đưa nằm ở rất gần, có thể nhìn rõ những gì diễn ra trên sân khấu.

Trước kia ba người toàn xem trên TV, lần đầu tiên ngồi ở hiện trường, họ kích động nhìn trái ngó phải, vừa đợi vừa trò chuyện vui vẻ.
Hậu trường Đêm hội Mừng xuân tất bật bộn bề, Thẩm Tiêu đã thay đồ, đang đợi trang điểm.

Tiết mục của anh ở mãi gần cuối, thế nên không vội.

Lúc nhân viên đưa hộp giữ nhiệt cho anh, Thẩm Tiêu thoáng sửng sốt, nhanh chóng nghĩ ra là ai mang đến.
Thật ra chương trình đã chuẩn bị cơm rồi, nhưng hậu trường vội vàng nhốn nháo, lúc anh nhận được hộp cơm thì nó đã nguội hết cả.

Các diễn viên cũng không để ý, có người ăn vội mấy miếng lót dạ, có người dứt khoát không ăn, ăn lắm chỉ tổ khó biểu diễn.
Thẩm Tiêu kén ăn, những lần Đêm hội Mừng xuân trước, anh toàn nhịn đói.
Thẩm Tiêu đứng dậy, nóng lòng đi đến phía sau sân khấu và vén rèm ra.


Trường quay chưa đông người lắm, anh nhìn thấy ngay ba người ngồi sát gần đầu.
Giản Tinh đang vui mừng hớn hở chỉ hết nơi này đến nơi nọ trong trường quay và nói cho bố mẹ nghe.

Lúc ba người nhìn lên sân khấu, đột nhiên trông thấy Thẩm Tiêu đứng ở sau rèm, mắt họ sáng rực, nhanh nhảu vẫy tay với anh.
Thẩm Tiêu thấy mắt mình chợt nóng bừng, anh cũng vẫy tay với ba người, sau đó cấp tốc quay đi.

Chiếc rèm ngăn chặn tầm mắt của tất cả mọi người, một mình anh đứng trong chỗ tối, không ai hay biết anh đang nghĩ gì.
Quay về hậu trường, Thẩm Tiêu mở hộp giữ nhiệt ra, hương thơm của sủi cảo xộc thẳng vào mũi.

Mấy diễn viên xung quanh đều hít hà, cảm thán: “Thơm thế! Tiêu thần, người nhà anh đặc biệt mang sủi cảo cho anh đấy à?”
Người nhà ư?
Thẩm Tiêu chậm rãi nhếch môi: “Ừm, người nhà.”
Anh nhấc cái hộp, tầng trên là sủi cảo, tầng dưới còn có cá và canh gà.

Từ khi biết anh thích ăn canh gà, ngày nào mẹ Giản cũng biến hóa đủ kiểu để hầm canh gà cho anh.
Còn cá, Thẩm Tiêu nhớ tối hôm qua, lúc ôm bạn trai, bạn trai hỏi anh thích ăn cá gì.

Anh không hiểu, bạn trai bèn trịnh trọng nói với anh, quanh năm ăn cá, quanh năm dư dả.

(*)
Giao thừa nhất định phải ăn cá.
(*)年年有鱼,年年有余: 鱼-cá và 余-dư dả đồng âm
Lòng ấm áp, Thẩm Tiêu cầm đũa lên, gắp sủi cảo cắn một miếng, là nhân tôm nõn và ngô mà anh thích nhất.

Động tác nhai nuốt thoáng ngừng, gương mặt anh lộ vẻ xúc động, đuôi mắt rũ xuống lập lòe tia sáng lóng lánh, mãi một lúc sau mới bắt đầu ăn tiếp.
Để không ảnh hưởng đến việc biểu diễn, anh chỉ ăn một nửa, canh cũng chỉ uống một chút, sau đó cất cẩn thận sang một bên.
Tiết mục của Thẩm Tiêu diễn ra lúc 10 giờ, khi lên sân khấu, anh nhìn thấy ngay ba người nhà Giản Tinh ở phía đối diện.

Thấy anh xuất hiện, ba người vô cùng kích động, ra sức vỗ tay.
Thẩm Tiêu thoáng ôm ngực, nơi ấy đang tràn đầy ấm áp.
Trước kia Thẩm Tiêu toàn đứng hát, nhưng năm nay anh chọn hát và nhảy.


Anh muốn thể hiện màn trình diễn xuất sắc nhất cho người mà anh quan tâm nhất.
Lúc biểu diễn, anh vẫn luôn nhìn người nọ.
Còn người nọ cũng luôn nhìn anh.
Thẩm Tiêu biểu diễn xong phải quay về hậu trường tẩy trang mất rất nhiều thời gian, anh đã nói trước với bên tổ chức là năm nay anh sẽ không tham gia màn chào cảm ơn.

Anh không muốn ba người họ đợi anh quá khuya.
Thẩm Tiêu tưởng Giản Tinh và bố mẹ sẽ xem Đêm hội Mừng xuân đến cuối, không ngờ anh vừa tẩy trang xong đi ra, ba người đã đứng đợi anh ở cửa.
Thẩm Tiêu kinh ngạc: “Sao mọi người ra sớm thế ạ?”
Giản Tinh khoác tay bố và mẹ, cười nói với anh: “Bởi vì anh diễn xong rồi mà.”
Họ đến đây chỉ vì anh.
Mẹ Giản cũng cười nói: “Ôi trời, xem thực tế đẹp hơn trên TV bao nhiêu.”
Bố Giản gật đầu phụ họa.
Giản Tinh bước đến kéo anh: “Anh Thẩm, chúng ta về nhà thôi, vừa hay vẫn kịp đón giao thừa.”
Thẩm Tiêu sững người rồi bật cười.
“Ừ, về nhà nào.”
Đêm giao thừa, xe trên đường vắng tanh, bốn người về nhà vẫn còn 10 phút nữa mới đến 12 giờ.

Giản Tinh vội bật TV, bốn người ngồi trước TV, cùng nhau chờ tiếng chuông năm mới.
Khi tiếng chuông vang lên, cả gia đình chúc nhau mừng năm mới.

Giản Tinh kéo Thẩm Tiêu ra đứng trước mặt bố mẹ, cúi đầu chúc Tết hai người.
Bố mẹ Giản nhìn nhau cười, lấy hai chiếc lì xì ra, một cái đưa Giản Tinh, một cái đưa Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu sững người.
Mẹ Giản cười: “Tiền mừng tuổi, coi như là lời chúc phúc của người lớn dành cho con trẻ.

Lì xì nhỏ, cậu Thẩm đừng chê nhé.”
Thẩm Tiêu hạ giọng nói: “Không đâu ạ.” Anh trịnh trọng cất lì xì vào túi áo.
Ba người nhà Giản Tinh nhìn nhau cười.
Đợi bố mẹ Giản đi ngủ rồi, Giản Tinh tiễn Thẩm Tiêu về.

Trong sân, nương theo ánh sáng vui mừng của đèn lồng, Giản Tinh cười nói.
“Anh Thẩm, sau này anh sẽ không bao giờ phải đón năm mới một mình nữa rồi.”
Thẩm Tiêu cứng đờ người, quay phắt đầu lại nhìn cậu, anh không thể kìm nén cảm xúc trong lòng nữa, càng mặc kệ đang ở trong sân, anh sải bước lên trước, ôm chặt Giản Tinh vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Nóng rực như ánh đèn mừng Tết.
Giản Tinh cũng nhiệt tình đáp lại anh, chất đầy trong lòng là sự ấm áp.
Trên tầng hai của của ngôi biệt thự cách một con đường, bố mẹ Giản nhìn hai người hợp thành một thể, thở dài, nhìn nhau cười.
Mồng 3, bố mẹ Giản về quê, Giản Tinh và Thẩm Tiêu đưa họ ra sân bay.

Thẩm Tiêu mua vé khoang hạng nhất cho hai người, để họ có thể ở trong phòng chờ dành cho khách vip, không bị người khác quấy rầy.

Thẩm Tiêu đứng ngoài phòng chờ không vào, Giản Tinh ngồi với bố mẹ, kiên nhẫn nghe bố mẹ cằn nhằn và dặn dò.

Đến khi có thông báo lên máy bay, hai người mới ngừng nói.
Mẹ Giản lưu luyến không rời, kéo tay Giản Tinh không nỡ buông ra.

Đến khi có thông báo lần nữa, bà mới nhìn Thẩm Tiêu đang đứng ngoài cửa một cái, vỗ tay Giản Tinh, dịu dàng cười bảo: “Tiểu Tinh à, con luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, chưa bao giờ cần bố mẹ phải lo lắng điều gì.

Dù con có lựa chọn thế nào thì bố mẹ cũng đều ủng hộ con.”
Giản Tinh sửng sốt, lập tức hiểu ý của mẹ.

Bố mẹ cậu ít đọc sách, không biết đã cất những lời này trong lòng bao lâu mới nói ra.
Giản Tinh vừa áy náy vừa biết ơn, cười rạng rỡ: “Cảm ơn bố mẹ.”
Tiễn bố mẹ đi, hai người lái xe về nhà.

Trên đường, Giản Tinh nói cho Thẩm Tiêu nghe lời bố mẹ cậu đã nói.
Thẩm Tiêu lập tức dừng xe ở một góc không người, ôm chặt Giản Tinh vào lòng.

Giọng anh kìm nén, nhiều hơn cả là sự xúc động.
“Xin lỗi em.”
Giản Tinh ôm lại anh, cười nói: “Người nên xin lỗi là em mới đúng, do em thích anh Thẩm trước mà.”
Thẩm Tiêu bật cười, may mắn lớn nhất đời anh là để Sao Nhỏ của anh biết đến anh vào lúc cậu chưa hiểu gì cả.

Một người tốt như vậy, một gia đình tuyệt vời đến thế, ông Trời thật sự quá ưu ái anh.
“Cảm ơn em, Sao Nhỏ của anh.”
Đợi Thẩm Tiêu bình tĩnh lại, Giản Tinh cuối cùng không nhịn được hỏi: “Anh Thẩm, anh không cần về nhà thăm bố mẹ à?”
Trước kia nhắc đến bố mẹ, Thẩm Tiêu đều không muốn nói nhiều.

Hôm nay anh chỉ mỉm cười nói: “Họ không ở trong nước.”
“Dạ?”
Thẩm Tiêu bảo: “Họ đi nghỉ ở nước ngoài rồi.”
Giản Tinh hiểu ra.
Thẩm Tiêu cười: “Đợi họ về anh sẽ đưa em đi gặp họ.”
Giản Tinh đỏ mặt: “Em không có ý đó.”
Thẩm Tiêu mổ một cái lên gò má đỏ rực của cậu, cười sâu xa: “Anh biết, nhưng anh có ý đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.