Em Là Phiền Phức Của Tôi

Chương 44




Có lẽ là cảm thấy mệt mỏi, hoặc chính là do giọng nói trầm ấm dễ nghe của Dương Thành làm an tâm, Chu Linh bất chi bất giác ngủ mất.

Dương Thành ngồi trong phòng VIP nhìn thời gian, mắt thấy gần đến giờ bay, đứng dậy lên máy bay.

Điện thoại trong tay vẫn còn giữ kết nối, Dương Thành mơ hồ nghe tiếng hít thở đều đều của Chu Linh, tâm tình lo lắng suốt dọc đường cũng vì vậy mà thoáng hạ xuống.

- Xin lỗi, đã đến giờ bay. Làm phiền quý khách ngắt điện thoại ạ.

Nữ tiếp viên đi qua, thấy Dương Thành đang nghe điện thoại. Lịch sự, đúng mực nói một câu.

Dương Thành nghe vậy, cũng không ngẩng đầu, ừm một tiếng, Cũng chưa tắt điện thoại.

Mặc dù biết Chu Linh đã ngủ nhưng Dương Thành vẫn gọi cô hai câu. Sau đó mới tắt điện thoại.

Chu Linh ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại đã là một giờ chiều. Nhìn căn phòng quen thuộc, cô vậy mà lại đi vào trong phòng Dương Thành.

Nhìn điện thoại, thấy cuộc gọi đã ngắt. Lại nhìn thời gian cuộc gọi, hơn một tiếng đồng hồ. Cô nhớ là chỉ tầm hơn hai mươi phút thôi mà.

Cảm thấy hơi đói, Chu Linh đứng dậy, đi xuống phòng bếp. Sau khi ăn xong, không có việc gì làm, Chu Linh đi đến phòng khách, xem một bộ phim truyền hình dài tập. Motip cũng không đặc biệt cho lắm, nhưng có dàn diễn viên nổi tiếng.

Chu Linh cũng không đặc biệt thích bộ phim này nhưng là cô đặc biệt hâm mộ diễn viên đóng vai nữ chính nên xem rất đều đều.

Vừa xem xong tập phim thì điện thoại của cô lại đổ chuông. Chưa kịp nhìn tên hiển thị, cô đã vui vẻ bắt máy.

- Dương Thành...

Nhưng sau một lát lại như quả bóng xì hơi. Một lúc lại gật đầu, một lúc lại ừ một tiếng.

Sau khi nghe điện thoại xong, Chu Linh có chút uể oải đi thay đồ ra ngoài.

Vừa rồi là Tôn Duật gọi đến, nói cô để quên đồ trên xe của anh, anh nói anh đã gần đến nhà cô rồi. Nhưng cô không nghĩ để anh vào nhà, cô cảm thấy rất mất tự nhiên. Đây là nhà của cô và Dương Thành.

Vì vậy hai người hẹn nhau ở một quán cà phê ở gần đó.

...

Dương Thành vừa xuống máy bay, lập tức mở điện thoại ra, dự định gọi cho Chu Linh nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã nhận được một tin nhắn lạc danh.

Bình thường những tin nhắn này anh sẽ không xem nhưng lúc này không hiểu sao anh lại có một dự cảm xấu. Nhấn vào tin nhắn, vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn, khuôn mặt của Dương Thành lập tức lạnh xuống, nhiệt độ xung quanh như giảm đi vài độ.

Trợ lý Trần đi phía sau, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Phát giác Tổng giám đốc của mình có điểm không ổn, vừa định bước lên trước thăm dò đã bắt gặp khuôn mặt hung thần ác sát của Dương Thành quay xuống.

Hai chân lập tức như bị đóng đinh đứng im tại chỗ.

- Cậu trước mang đồ đạc trở lại công ty.

Trợ lý Trần thấy Dương Thành ra lệnh dứt khoát, cũng không hỏi thêm. Lập tức đi làm.

Dương Thành sau đó gọi cho một số máy, không bao lâu sau một chiếc xe xuất hiện. Người đàn ông trên ghế lái vừa xuống đến nơi đã chất vấn.

- Dương Thành... Sao cậu về sớm vậy??? Tôi tưởng cậu đi công tác một tuần mà?

- Lâm Thần. Cậu bớt nói đi. Đưa chìa khóa xe đây.

Lâm Thần lập tức trưng ra một bộ mặt kinh hoảng, ôm lấy chiếc xe.

- Sao cậu không nói trước là mượn xe? Thì tôi sẽ không mang bảo bối của tôi đi.

Dương Thành không kiên nhẫn mở miệng.

- Vậy cậu có đưa đây không?

Lâm Thần một bộ thật không nỡ nhưng sau đó vẫn cắn răng cho Dương Thành mượn. Còn không quên lẩm bẩm, nhưng lại cố ý nói lớn tiếng.

- Bảo bối a... Tôi phải đặt hàng mất nửa năm mới có a... Còn chưa đi đến mười lần đâu...

Sau khi Dương Thành ngồi vào trong xe, Lâm Thần còn không quên vớt vát, ngó đầu trong.

- Hay là tôi về lấy chiếc xe khác cho cậu mượn nha.

Dương Thành lần này thật mất kiên nhẫn, dứt khoát phóng xe đi thẳng.

Lâm Thần ở đằng sau vẫn còn gào to.

- Nhớ bảo vệ tốt bảo bối của tôi.

Sau khi để lại lời trăn trối, Lâm Thần mới bắt một chiếc taxi về nhà.

...

Dương Thành lái xe như bay trên đường, trở về nhà. Trong đầu lại không ngừng hiện lên nội dung trong tin nhắn. Nghĩ đến đây, tốc độ chiếc xe lại càng tăng lên không ngừng. Chỉ khi về gần đến nhà, mới đi chậm lại một chút.

Ngay sau đó đã nhìn thấy Chu Linh và Tôn Duật song song với nhau đi từ quán cà phê ra. Lúc này, từng hình ảnh trong tin nhắn sáng nay, từng cái từng cái như điên cuồng bộc phát, bay loạn trong đầu anh. Có hình ảnh hai người họ đi chơi vui vẻ như thế nào, có hình ảnh Tôn Duật dìu Chu Linh trở về khách sạn, lại có hình Tôn Duật đỡ Chu Linh trở về nhà của hai người.

Anh lái xe liều mạng về như vậy cũng chỉ muốn nghe chính miệng Chu Linh nói cho anh chuyện này. Nhưng không ngờ đón chờ anh lại chính là như vậy.

Khuôn mặt Dương Thành tràn đầy thống khổ, ngực như bị cái gì đè nén, thống khổ. Trái tim như bị cắt thành từng mảnh.

- Bíp bíp...

Một tiếng còi dài kéo lý trí Dương Thành lại, vừa nhìn lên đã thấy một chiếc xe ngược chiều đang chạy nhanh đến. Dường như không kịp suy nghĩ, Dương Thành đánh tay lái, lao lên vỉa hè. "Rầm" một tiếng, đầu xe méo mó không ra hình dạng, mơ hồ có khói bốc ra từ động cơ xe.

Chiếc xe kia phanh gấp cộng với tốc độ cao, lập tức tạo ra vết ma sát thật dài trên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.