Em Là Nam, Anh Cũng Yêu 3

Chương 16: Đến rồi, trò đùa ác!




An Tử Yến thức dậy sớm hơn so với bình thường, ẩm ướt sau lưng khiến anh ngủ không thoải mái, anh quay người lại, đẩy đẩy mặt Mạch Đinh: "Tên gia hỏa nhà em ngủ ngon quá ha." Mạch Đinh nheo mắt: "Em ngủ cũng phá anh sao?" An Tử Yến ngồi dậy, cởi áo ném lên mặt Mạch Đinh: "Em mặc áo ướt rồi ngủ thử xem." Mạch Đinh vẫn mơ hồ như cũ, sờ tới mới mảng ẩm ướt trên áo: "Nhà bị dột mưa hả?"

"Là em ở đây bị dột mưa." An Tử Yến bịt miệng Mạch Đinh.

"Anh đừng nói bậy, em làm sao có thể chảy nhiều nước bọt như vậy, tướng ngủ em rõ ràng rất tốt!"

"Em sống trong thế giới của mình rất cao hứng."

"Chế giễu em cũng phải có giới hạn, em đối với tướng ngủ của mình rất có tự tin, anh thức dậy luôn làm nghiêm trọng, cố ý tìm vết của em, được thôi, nếu anh đã chê em tướng ngủ kém, sau này chúng ta chia giường ngủ!" Mạch Đinh đe dọa, An Tử Yến nhún nhún vai: "Chia giường cũng được, anh có lúc cần, em để anh phát tiết xong thì đi ra ngoài." Mạch Đinh giật gối đánh An Tử Yến: "Em phải nhấn mạnh bao nhiêu lần, em không phải nô lệ tình dục của anh."

"Em không phải? Vậy em là gì?" vẻ mặt của An Tử Yến cực đáng hận, Mạch Đinh tức đến ngứa cả rang, cậu ngồi trên người An Tử Yến, cắn vai anh, An Tử Yến trực tiếp ôm lấy Mạch Đinh: "Có bản lĩnh em cắn mặt anh xem."

"Anh cho rằng em không dám sao?"

"Thử xem."

"Anh kêu em thử, em cứ không thử đó." An Tử Yến đi vào phòng tắm mở vòi sen, trực tiếp đem Mạch Đinh còn chưa cởi hết quần áo xịt ướt nhẹp, nước lạnh ngắt khiến Mạch Đinh kêu gào: "Anh bỏ em xuống."

"Là em tự mình bò lên, tự mình nghĩ cách xuống đi."

Nước lạnh từ từ trở nên ấm áp, Mạch Đinh nhắm mắt, miệng muốn nói chuyện vừa mở ra liền có nước chảy vào, cậu đem mặt ướt nước dán lên An Tử Yến, bị An Tử Yến đẩy ra.

"Đừng nghịch, sẽ bị trễ."

"Đến trễ thì trừ lương của em."

"Đại ác lang!" tình nhân trong nhà cố ý để mình đi làm trễ, cấp trên trong công ty vậy mà lại nói đi trễ trừ lương, người cứ dùng hai thân phận lại cứ là một người, Mạch Đinh ngoại trừ mắng người ra cũng không có cách nào đấu lại.

Mạch Đinh tắm xong còn không kịp lau tóc đã muốn chạy, An Tử Yến dung khăn trực tiếp bọc lấy cậu, sau đó lau lung tung, do lực đạo Mạch Đinh cứ lắc tới trước sau, Mạch Đinh vội đến cứ nhúc nhích: "Em sắp bị trễ rồi."

"Liên quan gì đến anh." An Tử Yến quay người, thắt xong cà vạt, liếc nhìn áo khoác, nhàn nhạt hỏi: "Em đêm qua động vào áo anh sao?" Mạch Đinh đầu còn trùm khăn, cậu nhét bánh bao vào miệng, giả vờ như không có gì trả lời: "Áo khoác anh rơi trên đất, em giúp anh nhặt lên." An Tử Yến không nghi ngờ cậu, động tác tự nhiên mặc đồ vào, Mạch Đinh dung khóe mắt liếc nhìn anh, tay phải anh nhìn như vô ý chạm vào túi áo, dường như xác nhận xem thẻ SD có còn bên trong hay không. Hình nhân đáng thương của em, muốn lừa em kết quả bị em lừa quay vòng vòng. Mạch Đinh cố nén cười, An Tử Yến bị lừa trúng kế trong mắt Mạch Đinh như vậy...như vậy...thật đáng yêu, cậu kiễng mũi chân lên, trên miệng An Tử Yến hạ xuống một nụ hôn: "Em đi làm đây, anh lái xe phải cẩn thận đó."

"Sáng sớm đã làm anh buồn nôn." An Tử Yến đi ra trước Mạch Đinh, không đợi Mạch Đinh đang khóa cửa đã đi thang máy xuống.

Tốc độ lái xe bây giờ của Mạch Đinh không tính là quá chậm, nhưng cũng không tính là quá nhanh, cậu đến bộ phận quan hệ xã hội vẫn là trễ một phút, An Tử Yến cuộn một phần văn kiện trong tay đặt trên vai đang thương lượng chuyện hội nghị với Quách Bình. Mỗi động tác tùy tâm sở dục của anh đều giống như luyện tập qua, khiến người ta nhịn không được lén nhìn thêm một cái, rồi lại nhìn thêm một cái, số lần Mạch Đinh lén nhìn nhiều hơn người khác, không cẩn thận đụng phải góc bàn, phát ra tiếng vang. An Tử Yến lạnh lùng lại lạnh nhạt nhìn cậu: "Người đến trễ còn có mặt mũi đến công ty?"

"Tôi bị kẹt xe, cho nên..."

"Kẹt xe thì cậu không biết dậy sớm hơn?"

"Tôi có thức dậy sớm." An Tử Yến treo một nụ cười lạnh lên khóe miệng mà Mạch Đinh hôn lên hai mươi mấy phút trước: "Lý do quá nhiều, tiếp theo cậu tính nói gì, có người cố ý để cậu đi trễ sao?" chính là có người cố ý để em đi trễ đó!

"Xin lỗi, tôi lần sau nhất định sẽ chú ý." Thỉnh thoảng có một ngày đến sớm hơn em, anh thối làm gì, hỗn đản!!

"Tôi không nghe thấy."

"Tôi, xin, lỗi!" Mạch Đinh lớn tiếng nói.

"Tôi không nghe thấy." Em dùng bút nhét vào lỗ tai anh xem anh có nghe thấy hay không!

"Thật sự rất xin lỗi, tôi không nên trốn tránh trách nhiệm, tướng ngủ không tốt, chảy nước bọt là lỗi của tôi, đi làm trễ là lỗi của tôi, chứng khoán giảm là lỗi của tôi, môi trường sinh thái bị phá hoại là lỗi của tôi, toàn bộ đều là lỗi của tôi!"

"Đi làm việc."

"Cám ơn khoan dung đại lượng của giám đốc An." Mạch Đinh sắp cắn đứt đầu lưỡi, Quách Bình không thể hiểu tâm trạng Mạch Đinh, lại còn cho cậu thêm ấm ức: "Cậu đi đâu tìm được cấp trên tốt như vậy, đến trễ chỉ mắng cậu hai câu, bình thường cậu ở sau lưng nói xấu Yến không ít, rất nhiều lần còn bị Yến nghe thấy, cậu ấy lại không có đuổi cậu, vẫn luôn tha thứ cho cậu, Mạch Đinh, cậu phải tích phúc."

"Anh nói anh ta vẫn luôn tha thứ cho tôi? Là anh ta vẫn luôn tha thứ cho tôi? Là anh ta vẫn luôn tha thứ cho tôi?" Mạch Đinh tức đến mức chỉ lặp lại một câu, cậu không chỉ muốn phun nước bọt vào Quách Bình, mà còn muốn phun nước bọt lên toàn bộ phận quan hệ xã hội.

Làm việc, làm việc, làm việc, Mạch Đinh đem tức giận đầy bụng toàn bộ đều phát tiết lên công việc. Chuyện An Tử Yến giao đêm nay tăng ca một lúc liền có thể hoàn thành, thời gian vốn là có dư, có điều Mạch Đinh thích tận lực đem việc hoàn thành sớm, nếu không trong lòng luôn không thoải mái, cậu giống như con nít nghỉ lễ thích làm xong bài tập rồi chơi, mà An Tử Yến tuyệt đối là giống con nít lười trong hai ngày cuối nghỉ lễ mới bắt đầu làm bài tập.

Mạch Đinh nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, một lúc thì tra tài liệu, một lúc lại gõ chữ trên bàn phím. Lúc này, âm thanh Chu Cường vang lên, nội dung lời nói của anh ta khiến Mạch Đinh suýt nữa lăn khỏi ghế.

"An Tử Yến, công ty hôm nay không có chuyện gì đặc biệt, cậu đến sớm như vậy làm gì, đừng quá miễn cưỡng thân thể của mình."

Ai da! Đã xảy ra chuyện gì, giám đốc Chu đây là trúng tà của môn phái nào vậy! Thái độ anh ta là ủng hộ An Tử Yến ngủ nướng sao? Chu Cường và An Tử Yến vừa hay đứng trước bàn Mạch Đinh, đối thoại nhỏ tiếng của bọn họ Mạch Đinh đều có thể nghe thấy rõ ràng.

"Còn có, loại chuyện đàn ông thích đàn ông..."

Mạch Đinh trong lòng hô một tiếng, lẽ nào chuyện mình và An Tử Yến đã bị giám đốc Chu phát hiện rồi, ngón tay cậu trên bàn phím gõ sai chữ, tai dựng lên, không muốn bỏ sót một chữ. Chu Cường tiếp tục nói: "Cậu không thể quá thù hằn, cậu thân là giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, sẽ gặp đủ loại người, tâm đủ khoan dung, mới có thể làm tốt công việc."

"Không cần anh đến dạy." An Tử Yến đi về phòng làm việc, Chu Cường đi sau lưng anh: "Cậu sao lại cổ hủ như vậy."

Giám đốc Chu là đang khuyên An Tử Yến tiếp nhận tình cảm của đàn ông với đàn ông? Mạch Đinh đầy đầu đều là dấu hỏi, thế giới này thật kỳ lạ, cậu cản bản không hiểu nổi. Lẽ nào, bộ mặt vốn dĩ của An Tử Yến là thù hằn loại tình cảm này, thế là anh méo mó lại biến thái muốn dựa vào bản thân tự tay trả thù, cho nên chọn mình, Mạch Đinh càng nghĩ càng vô lý, tự mình cười lên, nếu như thật sự như vậy, vậy xem như là mình gặp được loại báo thù ngọt ngào nhất rồi. Lại có lẽ là trò đùa ác của An Tử Yến, anh lợi dụng giám đốc Chu đến chỉnh mình, Mạch Đinh nghĩ đến bung não. Trong phòng làm việc thỉnh thoảng vang lên tiếng gào của Chu Cường, nghe không rõ nội dung, không biết bọn họ đang thương lượng cái gì, để mình suy nghĩ lung tung nói không chừng là trúng kế của An Tử Yến, không cách nào dửng dưng, không cách nào yên lặng, Mạch Đinh đọc câu mà bản thân mình cũng không hiểu lắm, nghiêm túc chìm vào công việc.

Thời gian tan ca các đồng nghiệp đều đúng giờ hơn lên ca nhiều, mới qua mấy phút đồng hồ, bộ phận quan hệ xã hội đã đi gần hết, Mạch Đinh cũng ung dung tự tại, cậu kéo lỏng cà vạt, mở nút cổ áo, mở nhạc lên, vừa hát vừa làm việc, cậu muốn làm gì thì làm đó, một lát đem chân gác lên bàn, một lúc lại lén ăn bánh của Phùng Phi Mông, trong miệng bất tri bất giác lại đổi lời bài hát: "Tôi là một giám đốc tự do tự tại của bộ phận quan hệ xã hội, ai cũng không làm gì được tôi, tất cả đều là của tôi, mọi người đều là cấp dưới của tôi..." lúc cậu đang hát vui vẻ, cửa phòng làm việc mở ra, Mạch Đinh cũng không nghĩ đến khả năng An Tử Yến còn ở lại công ty vào thời gian này, An Tử Yến nhìn hình tượng lôi thôi của Mạch Đinh, không nói lời nào, chỉ là nhìn.

"Anh tại sao còn ở công ty?"

"Vì đợi em." Tình nhân quan tâm ấm áp biết bao.

"Phải không?" nước mắt cảm động của Mạch Đinh không rơi xuống, nhưng vẫn là giả vờ dùng ngón tay lau lau: "Loại lời quỷ này ai tin chứ!"

"Em không tin anh cũng không có cách nào, có điều, làm cấp trên của em, anh muốn nhắc nhở em một câu, đây là công ty, không phải trường hợp em cởi áo." Mạch Đinh cài xong nút áo: "Em, em cũng là người bình thường, thỉnh thoảng cũng muốn thả lỏng thân tâm."

"Sau này muốn cởi áo thì vào phòng làm việc của anh."

"Ai đi chứ, hôm qua là lần cuối cùng, nếu như anh lại quấy rối tình dục em, em tuyệt đối sẽ tố cáo anh, lần này em sẽ làm thật, không phải chỉ nói suông mà thôi, em muốn để toàn thiên hạ đều biết anh là dạng người gì, ngược đãi người yêu, cưỡng hiếp cấp dưới, không chuyện ác gì không làm, em phải thay ông trời thu thập anh."

"Anh ngay cả ông trời cũng không sợ, càng khỏi nói tới em."

"Nhỏ tiếng chút, loại lời này không nên để ông trời nghe thật, cuộc đời anh coi như xong." Mạch Đinh có lúc cũng rất mê tín.

"Đừng phí lời nữa, đi thôi."

"Đợi chút, em còn chút nữa là xong rồi."

"Phiền phức." An Tử Yến viết lên mặt vẻ không tình nguyện, mắt Mạch Đinh lại tập trung lên máy tính, một tâm hai việc: "Hôm nay có chuyện gì không, anh là muốn mang em đi đâu."

"Ăn tối với nến."

"Lại nữa, chiêu này một chút ý mới cũng không có, ngay cả đồ ngốc cũng sẽ không trúng kế."

"Em suy nghĩ cho kĩ xem hôm nay là ngày gì." Câu này của An Tử Yến khiến Mạch Đinh bớt đề phòng một chút, hôm nay có thể là ngày gì, hai người đối với ngày kỷ niệm đều không có nhiệt tình, cũng chưa bao giờ chúc mừng: "Nghĩ không ra, là ngày gì?"

"Tự nghĩ."

Mạch Đinh tốn hai mươi mấy phút đem công việc làm xong, nhưng không không nghĩ ra hôm nay là ngày gì. Cậu ngồi vào xe An Tử Yến, đem xe mình để lại công ty. Mạch Đinh vốn dĩ cho rằng đây là một trò lừa, không ngờ tới thật sự bị An Tử Yến mang đến một con đường toàn là nhà hàng cao cấp, tỉ mỉ tính thì hai người quả thật đã rất lâu không có đơn độ ra ngoài ăn cơm tây, thỉnh thoảng trải qua một đêm tình cảm cũng không tồi. An Tử Yến ngừng xe trước một nhà hàng, Mạch Đinh cởi dây an toàn: "Hôm nay rốt cuộc là ngày gì, làm vẻ thần thần bí bí, lẽ nào là ngày đầu tiên chúng ta quen biết nhau, hay là ngày anh lần đầu tiên yêu em?"

"Hôm nay ngày gì cũng không phải." Mạch Đinh nhịn quay đầu lại: "Nhìn đi, anh nhìn đi, kêu em làm sao tin tưởng anh, anh lại lừa em!"

"Anh câu nào lừa em, anh chỉ là kêu em nhớ hôm nay là ngày gì."

"Nhưng, nhưng anh cũng nói mang em đi ăn tối với ánh nến!"

"Anh có nói dẫn em đến ăn sao?"

"Không phải ăn còn có thể là gì, lẽ nào anh mang em tới nhìn bữa tối dưới ánh nến?" An Tử Yến không thèm phủ nhận, Mạch Đinh đẩy vai anh: "Anh ít chơi xỏ lá đi, anh rất nghèo sao, anh không cho em ăn em cứ ăn." Cậu nói, đem thẻ tín dụng và tiền trong túi toàn bộ đều móc ra để trong xe: "Em bây giờ đi ăn không, nếu như anh không đến trả tiền, vậy đợi chủ tiệm đến tìm anh đòi tiền đi, xem xem là ai mất mặt."

"Không cần xem cũng biết em mất mặt." Mạch Đinh tức đến mức cái gì cũng không nghe vào tai, mở cửa xe, chân vừa chạm mặt đất lại vội vàng trở về, cúi thấp người: "Tại sao giám đốc Chu và Đường Cảnh Mỹ lại ở đây?" cậu bò trên cửa xe chỉ lộ mắt ra, cách cửa thủy tinh nhà hàng, nhìn hai người bên trong, Đường Cảnh Mỹ vẫn luôn cúi đầu, không ngừng đổi hai chân dưới đất, giám đốc Chu biểu tình trên mặt cũng rất kỳ lạ. Có thể gặp bọn họ ở đây nhất định không phải là trùng hợp, Mạch Đinh hung ác nói: "Anh lại dự định làm gì."

"Học em, giúp người làm vui."

"Em phi, phi phi phi, hành vi của anh có thể so sánh với hành vi chính nghĩa của em sao, hơn nữa, anh muốn để Đường Cảnh Mỹ làm giám đốc chỉ là vì suy nghĩ lợi ích của mình, để cô ấy nợ anh một cái nhân tình, anh đây nếu là giúp người làm vui, vậy em đây không phải là Như lai tái thế sao. Còn nữa, giám đốc Chu và chuyện này có liên quan gì, anh ấy không phải là đang theo đuổi..." Mạch Đinh còn chưa dứt, sau một giây lại hỏi: "Một lát nữa Ngô Kiều sẽ đến?"

"Nếu kế hoạch không sai."

"Em thật không hiểu logic này, Ngô Kiều tính cách đại tiểu thư, nhìn thấy giám đốc Chu vẫn luôn theo đuổi cô ta cùng phụ nữ khác ở bên nhau, chỉ sẽ càng chán ghét người phụ nữ này mới đúng, anh thật muốn giúp Đường Cảnh Mỹ, vậy nên tìm thổ phỉ cướp bóc Ngô Kiều, sau đó vào thời điểm quan trọng Đường Cảnh Mỹ xuất hiện cứu cô ta mới hợp lý." Kiến nghị của Mạch Đinh một chút cũng nghe không ra là người của chính nghĩa.

"Ai sẽ đi làm loại chuyện phiền phức này."

"Nhưng anh không phải tìm người trói em sao!"

"Em thì không giống,"

"Em hi vọng anh đối với em đặc biệt ở phương diện khác." Mạch Đinh vô lực lại đau thương, từ đầu đến cuối nhìn hai vị trong nhà hàng: "Anh ban đầu đem Ngô Kiều đẩy cho giám đốc Chu chính là vì bây giờ?" vốn dĩ Mạch Đinh còn tưởng An Tử Yến là vì mình, anh ấy đang ghen, để giám đốc Chu và người khác bên nhau, để tránh anh ta ngày nào đó thích mình, aiz, kết quả lại là tự mình đa tình rồi sao? Thật ra, về điểm này, suy nghĩ của Mạch Đinh vẫn là hoàn toàn chính xác, An Tử Yến rất thông minh, nhưng anh không phải là thần tiên, có thể tính đến chuyện tương lai, anh có tài nguyên có thể lợi dụng thì lợi dụng, nhưng anh sẽ không thật sự thừa nhận bản thân ghen.

Chuyện Ngô Kiều đến nhà hàng cao cấp ở đường này là chuyện thường xuyên, lúc cô cùng bạn đang nói cười, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Cường và phụ nữ sĩ khí khác đang ở cùng nhau, lửa một chút liền bùng lên, rõ ràng Chu Cường có ý đang theo đuổi mình, vậy mà lại cùng loại phụ nữ này ở cùng nhau, nhìn tóc cô ta, thân quần áo kia, không lọt mắt. Lòng hư vinh của Ngô Kiều đại tiểu thư cùng một vài thứ khác không rõ ràng khiến cô không chịu được, cô bỏ lại bạn bè đi vào nhà hàng, rất không lịch sự trực tiếp kéo Chu Cường ra: "Đại thúc, người phụ nữ này là chuyện gì, anh nói hôm nay không rãnh cùng tôi ăn cơm, kết quả lại rãnh đi cùng cô ta, anh là thích tôi mà!" gương mặt xinh đẹp lại trẻ tuổi của Ngô Kiều phồng lên, dùng túi xách trong tay đánh Chu Cường.

"Trên đường lớn ồn cái gì mà ồn! Ai sẽ thích đại tiểu thư ngạo kiều như cô hả, hơn nữa, sự việc cũng không như cô nghĩ."

Bọn họ cách rất gần, Mạch Đinh cả người sắp co xuống ghế xe, may thay xe mới của An Tử Yến dán kiếng tối màu, buổi tối nhfin không thấy bên trong.

"Vậy thì thế nào, cô ta là ai."

"Đồng nghiệp của bộ phận nhân sự."

"Anh xem tôi là con nít ba tuổi sao, mang phụ nữ đến nơi này lẽ nào là bàn chuyện công, tôi không tin, cô ta là bộ phận nhân sự đúng không, tôi đi tìm cô ta, để cô ta đừng quấn lấy anh." Ngô Kiều đi hai bước bị Chu Cường kéo lại: "Tôi chính là ghét đại tiểu thư các cô, động chút là lại dở chứng, gần đây bộ phận nhân sự đổi giám đốc, cô ta cũng có ý đó, nhưng áp lực tranh đấu quá lớn, chúng tôi là chỗ quen biết lâu, cho nên gần đây cô ta thường đến tìm tôi kể khổ, đến đây là lần đầu tiên."

"Gì mà quen biết lâu, tôi thấy cô ta chính là tìm cơ hội muốn câu dẫn anh."

"Cô hiểu lầm rồi, cô ấy không phải loại người đó."

"Chuyện phụ nữ tôi hiểu rõ hơn anh, đơn độc tìm đàn ông ra ngoài kể khổ, còn là loại địa phương này, không phải là có ý đối với anh có quỷ mới tin, chỉ có loại đại thúc đơn thuần lại ngốc như anh mới trúng kế thôi!" điểm này phân tích rất có đạo lý, sau này hải đề phòng người tìm An Tử Yến kể khổ, Mạch Đinh âm thầm nghĩ.

"Không có cách câu thông với cô, cô nên làm gì thì đi làm đi."

"Tôi không muốn, cô ta muốn làm giám đốc đúng không, vậy tôi sẽ đi nói cho ba tôi biết, để cô ta làm giám đốc, như vậy cô ta sẽ không viện cớ tìm anh nữa, nếu như lại tìm anh nữa thì thật sự có ý với anh rồi, tôi phải khiến cô ta nhìn rõ, anh cũng không thể đơn độc gặp cô ta nữa." Đại tiểu thư chính là đại tiểu thư, nói chuyện quá ương bướng.

"Tôi tại sao phải nghe lời cô."

"Không nghe tôi thì đừng đi, anh nói cho cô ta, tôi có thể để cô ta làm giám đốc thì cũng có thể làm cô ta bị đuổi khỏi công ty!" Ngô Kiều cực kỳ tức. Chu Cường chỉ là nói theo An Tử Yến chỉ, nói cho Ngô Kiều biết tại sao mình và Đường Cảnh Mỹ ở đây, cái khác anh ta không ngờ tới, không ngờ tới Ngô Kiều sẽ dở chứng lớn như vậy, càng không ngờ tới cô ta vậy mà lại thuận theo ý của An Tử Yến nói ra lời kinh người, giám đốc trong mắt Ngô Kiều căn bản không là chuyện gì, cô ở trong công ty là trưng ra tính cách được chiều từ bé, nhưng giao chuyện cho cô ta thì cô ta vẫn sẽ làm, mắng cô ta thì cô ta cũng không chạy đi tố cáo.

"Được rồi, được rồi, tôi nghe lời cô, bạn cô vẫn đang đợi cô kìa."

"Vậy còn anh."

"Tôi lập tức đi là được chứ gì."

"Tôi muốn thấy anh đi."

Đường Cảnh Mỹ đi ra, đầu cúi thấp, tốn sức lực lớn mới nặn ra một câu: "Khiến cô hiểu lầm, xin lỗi, tôi thật sự chỉ là vì chuyện giám đốc quá đau đầu, tìm không được đối tượng thương lượng, bình thường chuyện khác tôi cũng không có tìm giám đốc Chu."

"Không cần giả vờ đáng thương, đây là cô nói, nếu như làm giám đốc rồi còn..."

"Tuyệt đối sẽ không, lúc đó công việc bận rộn, nào có cơ hội đơn độc gặp mặt giám đốc Chu."

"Hừ."

"Tôi, tôi đi trước." Đường Cảnh Mỹ vội vàng cáo từ, thuận tiện liếc nhìn xe An Tử Yến bên đường sau đó gọi xe taxi, Ngô Kiều vẫn không yên tâm: "Anh về nhà phải gọi điện thoại video cho tôi, ai biết anh có phải là chạy đến nhà người phụ nữ đó không."

"Cô đem tôi nghĩ thành đàn ông gì hả, hơn nữa, cô là gì của tôi chứ, tôi có nhất thiết phải báo cáo lộ trình với cô không hả?"

"Tôi, tôi là con gái của lão tổng của anh!" bạn trai lúc trước của Ngô Kiều cũng ngang tuổi cô, cũng chỉ biết ngu ngốc nịnh bợ cô, Ngô Kiều vẫn là lần đầu tiên gặp được người đàn ông vừa dữ lại không ấm áp, nhưng, có lúc cũng rất thật lòng chăm sóc mình.

Giám đốc Chu có phần quá chậm chạp rồi, là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra Ngô Kiều đối với anh ta có hảo cảm, Mạch Đinh thật sự muốn nhào qua, thay bọn họ quét sạch chướng ngại. Xe khởi động, Mạch Đinh nghe thấy tiếng Ngô Kiều: "Ủa, đó là xe của giám đốc An phải không."

"Cô nhìn nhầm rồi."

"Phải không."

Mạch Đinh bị dọa cả người đổ mồ hôi lạnh: "Anh không thể đợi bọn họ đi rồi mới lại xe sao, giám đốc Chu làm gì phải giúp anh chứ."

"Em cho rằng anh ta sẽ giúp không sao? Hơn nữa, Đường Cảnh Mỹ cũng xem như là anh ta đề nghị."

"Lại làm sao cũng không cần thiết phải tự mình đến, càng không cần thiết cũng phải mang em đến." Câu hỏi của Mạch Đinh trở thành không khí, xe không chạy bao lâu thì ngừng lại: "Xuống xe." Mạch Đinh còn chưa hiểu rõ là chuyện gì, An Tử Yến đã đi vào cao ốc, một người phục vụ cầm chìa khóa xe ngồi vào, Mạch Đinh vội vàng xuống xe, đuổi theo An Tử Yến trong thang máy.

"Lại muốn làm gì nữa."

"Anh đang nghĩ một chuyện, tại sao em bị anh đánh nhiều lần như vậy, vẫn hỏi nhiều như vậy."

"Anh cho dù đem em đánh chết, em vẫn cứ hỏi."

"Anh không tin."

"Tuy, tuy rằng thể xác em không biết nói, nhưng hóa thành ác quỷ em sẽ mạnh hơn bây giờ gấp ngàn lần."

"Anh không mê tín."

Thang máy đến tầng trên cùng, hóa ra là nhà hàng. Mạch Đinh sững sờ nói không nên lời, phục vụ có huấn luyện ăn mặc chỉnh tề đem hai người dẫn đến một vị trí bên ngoài gần cửa sổ, đèn neon lấp thánh chiếu sáng thành phố dưới chân bọn họ, từ trên cao nhìn ra ngoài, rất nhiều thứ đều mơ hồ, cho người ta cảm giác rất đẹp. Lúc từ bầu trời nhìn mặt đất, mặt đất rất đẹp, lúc từ mặt đất nhìn bầu trời, bầu trời rất đẹp, như thói quen con người, luôn ôm ảo giác với thứ chạm khôn được.

Sau khi đợi phục vụ đi, Mạch Đinh nhỏ tiếng hỏi: "Rất mắc đúng không, ở đây nhất định rất mắc, gọi món rẻ nhất, hai món là được rồi, đồ ăn vào bụng đều như nhau." Cho dù là nơi có tình cảm cũng sẽ bị Mạch Đinh phá hỏng hết.

"Người không trả tiền thì ngậm miệng lại."

"Em..."

"Em muốn trả tiền?"

Mạch Đinh ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đợi thức ăn lên, nếu món ăn đã lên rồi, không thể lãng phí không khí ưu mỹ lại cao sang như vậy, phải nói chút lời có độ sâu, có ý nghĩa mới được, món đầu tiên đặt trước mặt Mạch Đinh, cậu thử một miếng, phát ra âm thanh khoa trương của MC tiết mục món ngon: "Ưm~~ thật là ngon, anh có thể dẫn em đến đây, em rất vui, để em nhớ lại lúc đó..."

"Em cái gì cũng không cần nhớ là tốt nhất." An Tử Yến cắt ngang lời cậu.

"Ở loại địa phương này chúng ta làm sao có thể nói chuyện như bình thường chứ, mấy vấn đề thường ngày, trnh cãi nhỏ, chúng ta giữ lại về nhà rồi nói cũng không muộn, bây giờ thì để chúng ta tận tình hưởng thụ khắc này, nói lời tri tâm, gần đây công việc có gì khó khăn hoặc là phiền não không, em tuy rằng không giúp được, nhưng có thể cùng anh chia sẻ tinh thần." Mạch Đinh là nghiêm túc cùng An Tử Yến giao lưu lời trong lòng, không có ý muốn buồn nôn An Tử Yến.

"Em chỉ cần chia sẻ cùng anh về thân thể."

"Đừng đem vấn đề đẩy đến phương diện này, nghiêm chỉnh chút, tương lai anh có dự tính gì, tuy nói vị trí giám đốc này cũng không tệ, anh cũng không thể dự định chỉ làm giám đốc cả đời, lấy em mà nói, em không chỉ nghĩ xong chuyện ngày mai, em ngay cả sau này 40 tuổi cũng sắp xếp xong rồi."

"Em ngay cả hôm nay có thể sống tiếp được hay không cũng không chắc chắn, còn nghĩ đến ngày mai?" đe dọa của An Tử Yến đưa ra, Mạch Đinh kéo miệng, dùng sức cắn thức ăn trong miệng, lại lấy nước bên cạnh, ai ngờ uống quá vội, bị sặc, cậu che miệng ho lớn, gây ra sự bất mãn xung quanh.

"Chỉ biết làm anh mất mặt."

"Biết em mất mặt còn mang em đến đây làm gì."

Lòng bàn tay phải An Tử Yến chống lên mặt bàn, tay trái vươn qua, lau vệt nước trên cằm Mạch Đinh: "Anh có lẽ thích tìm tội cho mình."

"Lời thật khó nghe."

"Vậy em ghét nghe?"

Câu hỏi thật gian trá, muốn mình làm sao trả lời.

Hôm hội nghị, Mạch Đinh nhận điện thoại của An Tử Yến: "Thẻ SD ở đâu?"

"Hôm trước em giao cho anh đánh giá rồi, lát nữa là họp rồi, anh bây giờ hỏi em vấn đề này?"

"Quên mang, em vào văn phòng đem thẻ SD tới phòng hội nghị."

"Anh ở đâu?" điện thoại đã cúp, Mạch Đinh liền vội vàng vào văn phòng, ở ngăn kéo thứ nhất tìm được thẻ SD. Lúc cậu đưa đến phòng hội nghị, người khác vẫn chưa đến, chỉ có một vị thư ký đang ở bên trong chuẩn bị nước trà cùng gạt tàn, Mạch Đinh đem thẻ SD giao cho cô ta, an tâm trở về bộ phận quan hệ xã hội, sau đó vẫn luôn nhìn thời gian, nhớ đến phương án mình làm được trình chiếu trước mặt lão tổng, cậu liền kích động không thôi. Có lẽ bị lão tổng nào đó sẽ hỏi đây là phương án ai làm, có lẽ trở nên vô cùng thưởng thức mình, có lẽ mình đột nhiên trở thành sủng thần của các lão tổng, có lẽ, haha. Mạch Đinh lại đang tự đùa tự vui.

Cuối cùng sắp đến thời gian hội nghị, cậu nhận được tin nhắn của An Tử Yến.

Mạch Đinh mất một phút mới hiểu được tin nhắn này, não bị đông đặc lại, nhào vào văn phòng, lại lần nữa mở ngăn kéo, bên trong không tìm thấy dấu vết của thẻ SD.

cậu vẫn chưa bấm nút gửi, thì nhìn thấy văn kiện trên bàn còn đè bên dưới một cái thẻ SD, hình dạng cũng không khác mấy, Mạch Đinh biết mình đã lấy nhầm, đang muốn hét lên chạy đến phòng hội nghị, cậu hít sâu vỗ mặt mình: "Bình tĩnh chút, bình tĩnh chút, ngàn vạn đừng hoảng loạn, cái thẻ SD mình chủ diễn AV đã bị đổi rồi, không có gì đáng sợ."

<Ngại quá, chút mánh khóe của anh, gạt chó mèo còn có thể, gạt em thì không thể nào, em sớm đã nhìn thấu rồi, buổi tối mấy ngày trước em đã đổi lại rồi, tài liệu giảng dạy của anh em mới không hiếm lạ!>

<Mấy ngày trước? Mấy ngày trước Quách Bình có lấy thẻ SD có hình sản phẩm lần sau đưa anh.> Mạch Đinh cũng chưa kiểm tra qua nội dung thẻ SD, mặt cậu trắng bệch, hai tay run rẩy gửi tin nhắn cho An Tử Yến.

<Mau lấy thẻ SD đó lại!! Em lấy sai rồi, lấy cái thẻ trong ngăn kéo đó!!!> Mạch Đinh vừa gửi vừa chạy ra ngoài, không đợi kịp thang máy lên, cậu bò thang bộ, bò bò rồi thả chậm bước chân, càng nghĩ càng thấy không đúng. Thẻ SD không lấy An Tử Yến có thể tìm Quan Châu, tại sao phải tìm mình, thẻ SD trên bàn rất đáng nghi, đặt ở nơi không dễ thấy, hơn nữa đang giờ phút quan trọng hội nghị bắt đầu, An Tử Yến lại nhắc đến chuyện thẻ SD, đây không phải rõ ràng là muốn mình ý thức được mình lấy sai sao, còn có rất nhiều nơi đáng ngờ khác. An Tử Yến là người không thích quay lại chuyện này, tính chiếm hữu của anh ấy quá mạnh, mà loại đồ này chỉ cần giữ lại thì không nói không chừng ngày nào đó sẽ bị nhìn thấy, anh ấy sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra, hoặc là, anh ấy biết Quan Châu sẽ báo cáo lại với mình, cố ý làm như vậy, vừa bắt đầu đã không có AV gì đó, để mình trúng kế, như đồ ngốc mà chạy lên, xem như mình thua rồi. Hừ, thật nguy hiểm, suýt chút nữa là trúng kế rồi.

<Không có chuyện gì, thẻ SD đó lấy nhầm thì lấy nhầm đi, em không quan tâm.>

Thắng rồi, thắng rồi, cuối cùng đã tốt nghiệp khỏi trò đùa ác của An Tử Yến rồi.

Hội nghịđã bắt đầu, An Tử Yến diện vô biểu tình xem tin nhắn của Mạch Đinh gửi đến, sauđó đem điện thoại đặt bên môi, dùng âm lượng không ai nghe thấy: "Trở nên thôngminh rồi." Khóe miệng của anh có nụ cười khó cảm nhận được, ngược lại không phảibởi vì trò đùa ác này còn có chuyện Mạch Đinh không biết, trò đùa ác này đã kếtthúc rồi, nhưng An Tử Yến vẫn có thu hoạch, Mạch Đinh sẽ bắt đầu động não nhìnthấu lời nói dối, thậm chí cậu sau này sẽ không dễ dàng bị người lạ lừa gạt nữa.    

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.