Em Là Nam, Anh Cũng Yêu 3

Chương 12-1: Thư ký xuất sắc an tử yến và bạn tốt thua kém mạch đinh (phần 1)




Lúc cấp trên là chồng mình, ích lợi không chỉ một chút. Mạch Đinh bị thương ngay cả phép cũng không cần xin cũng có thể ở nhà nghỉ ngơi, hơn nữa còn là có hưởng lương, cậu rõ ràng trong lòng rất cao hứng, nhưng trên miệng lại không chịu thừa nhận: "Không cần cho em đãi ngộ đặc biệt, vương tử phạm pháp cùng dân thường thông đồng!" cậu không tìm được lời thích hợp, liền dùng đại một ý có nghĩa gần.

"Vương tử phạm pháp liên quan gì tới dân thường như em."

"Vương tử là đang ngầm chỉ em!" Mạch Đinh vỗ bàn phản bác, cậu từ trong ngăn kéo lấy ra giấy và bút, ở trong nhà mình viết đơn nghỉ phép cho chồng mình: "Em nhớ quy định nghỉ phép công ty là nhất định phải viết đơn xin nghỉ, em không thể làm riêng biệt được." nói xong cậu nghiêm túc bò trên bàn trà, viết đơn, còn thỉnh thoảng cắn đầu bút, viết cả một tiếng, mới đem giấy đưa cho An Tử Yến. An Tử Yến nhìn cũng không nhìn, ném vào thùng rác, Mạch Đinh vội vàng nhặt lên: "Anh tại sao không tôn trọng thành quả lao động của người khác."

"Anh phê chuẩn rồi."

"Anh phê chuẩn thì ký tên!"

An Tử Yến không kiên nhẫn hừ một tiếng, lấy bút ký xong tên lại đem đơn nghỉ phép của Mạch Đinh ném vào thùng rác: "Hài lòng chưa hả."

"Em làm sao có thể hài lòng! Anh đem đơn xin phép của em ném đi, vậy em viết đơn này còn có ý nghĩa gì."

"Ai biết được em, em luôn làm mấy chuyện không có ý nghĩa, anh còn tưởng là hứng thú của em!"

"Em không có loại hứng thú buồn chán này! Đơn xin phép phải giao cho người phụ trách bộ phận nhân sự, anh ngay cả chuyện này cũng không biết?" Mạch Đinh chất vấn, An Tử Yến nhún nhún vai, ám hiệu mình quả thật không biết, Mạch Đinh lại truy vấn tiếp: "Vậy...đơn xin phép lúc trước anh xử lý thế nào?"

"Ném rồi."

Mạch Đinh hít sâu một hơi, An Tử Yến trong nhà đối với chuyện nhỏ hầu như không quan tâm đều vứt đi, anh ấy ở công ty lẽ nào cũng là đức tính này? Vậy thì không được, cổ họng Mạch Đinh có rất nhiều lời giáo huấn không kịp phun ra, An Tử Yến có lẽ phát hiện điểm này, mở miệng trước, cứ vậy xem như tự nhiên, cứ vậy mà thiên kinh địa nghĩa: "Em nghe qua một câu danh ngôn chưa, gọi là không biết không có tội." không giống như Mạch Đinh, An Tử Yến luôn có thể tìm được lời thích đáng làm lý do.

"Anh, anh, anh...anh anh, anh, anh anh anh..."

"Em hát rap hả."

"..."

Mạch Đinh rất nhanh liền trôi qua mấy ngày phép, lúc lần nữa đi làm thì An Tử Yến đã chuyển vào lại phòng làm việc, cậu trong lòng buồn vui lẫn lộn, An Tử Yến vậy mà không ngồi bên cạnh mình, An Tử Yến cuối cùng cũng không ngồi bên cạnh mình rồi, hai loại tâm tình này, rất chắc chắn để phản ánh Mạch Đinh đối với An Tử Yến là vừa yêu vừa hận. Mạch Đinh vừa ngồi ổn định, cậu phát giác tầm mắt của mọi người đều đặt trên vết bầm còn chưa tan hết trên trán cậu, Mạch Đinh lập tức nghĩ ra cách đối phó.

"Vết thương trên trán cậu là do chơi trò chơi nguy hiểm trên giường để lại sao?" Quách Bình hỏi, Mạch Đinh lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không phải! Tôi căn bản không biết trò chơi nguy hiểm trên giường là cái gì." Cao Sảng ở bên cạnh phát ra âm thanh như máy thông minh cứng nhắc giải thích: "Ví dụ như trò chơi làm nghẹt thở, chính là nói dùng tay hoặc là dây thòng lọng làm mình nghẹt thở, thông qua cách làm này, công năng của khí quản của vài người sẽ trở nên rối loạn, máu của tim không thể chảy tới não, gây ra não tạm thời thiếu máu, xuất hiện nghẹt thở, loại choáng váng sau khi nghẹt thở này giống như ở biên giới sống chết. trong quá trình nghẹt thở này, người ta sẽ có một loại cảm giác đặc biệt, ví dụ như đạt đến cao trào."

"Tôi một chút cũng không muốn biết! Anh không cần phải nói quá chi tiết! tôi tuyệt đối sẽ không phải chơi loại trò chơi khẩu vị nặng như vậy, tôi...tôi chỉ là đạp trúng vỏ chuối bị trượt té đụng trúng tường mà thôi." Cậu chưa nghĩ xong cớ gì, tùy tiện gạt cho qua, Liễu Vĩ hoài nghi với cách nói này: "Loại tình tiết này trog phim hoạt hình mới xuất hiện thật sự sẽ xảy ra sao?"

"Tôi mang guốc cao giẫm qua không ít vỏ chuối, nhưng chưa từng bị trượt." Phùng Phi Mông cũng nói.

"Mọi người nghi ngờ lời tôi? Tôi xem mọi người là đồng nghiệp, là chiến hữu, xem là đồng bọn chí cốt, vẫn luôn chưa bao giờ lừa gạt mọi người, đổi lại là gì, mọi người nghi ngờ lời tôi!" Mạch Đinh giả vờ đau khổ tức giận, tính để mọi người không nhắc nữa, kết quả lại có hiệu quả ngược, Phùng Phi Mông chống cằm: "Cậu phản ứng rất kỳ quái."

"Chỗ nào kỳ quái, là cô đa tâm."

"Thành thật khai báo, làm sao bị thương." Phạm Thiếu Quân ép hỏi, Mạch Đinh không lãng tránh được, nói một phần sự thật, cậu trong lòng đương nhiên hiểu rõ không thể tiết lộ chuyện Quý Mộng, nếu không đám lang sói này sẽ không ngừng truy hỏi, nếu như bọn họ biết chuyện của chồng trước Quý Mộng, có thể chưa tới mấy phút đã loan truyền khắp công ty. Mạch Đinh bất đắc dĩ nhún vai: "Được rồi, tôi nói sự thật cho mọi người biết, vào một đêm trăng sáng sao ngời, tôi một mình đi đến phía ngoài quán rượu, đột nhiên nghe thấy tiếng cầu cứu của phụ nữ: "buông tôi ra, ai đến cứu tôi." tôi liền lo lắng, chạy theo tiếng la." Mạch Đinh học theo tiếng hét của cô gái, nghe không giống phụ nữ mà giống vịt hơn, người khác trợn mắt xem thường.

"Mọi người biết tôi nhìn thấy gì không, tôi nhìn thấy mấy tên lưu manh vây quanh một cô gái động tay động chân với cô ấy, quả thật không bằng cầm thú, đổi lại là ai cũng nhìn không được, huống gì là tôi, một thanh niên tốt đức cao vọng trọng. tôi lúc đó đá một cước, rồi lại thuận chân chế phục một tên trong đó, sau khi mấy tên khác nhìn thấy thân thủ của tôi, sợ đến hai chân run rẩy, thế là quyết định phân cao thấp với tôi, kết quả, mọi người nhìn thấy rồi, tôi nhận chút vết thương để giải cứu cô gái đáng thương kia, cô gái đó khóc lóc thảm thương, nhất định kêu tôi để lại tên, nhưng tôi vẫn rời đi." Chỗ nào là một phần sự thật?

Quý Mộng đi qua trước mặt Mạch Đinh, dùng khóe mắt liếc Mạch Đinh một cái, mặt Mạch Đinh căng cứng, mắt tiễn Quý Mộng đi vào văn phòng An Tử Yến, Liễu Vĩ không phát hiện vẻ mặt bất thường của Mạch Đinh, tiếp tục chuyện lúc nãy: "Cậu sao không nói, dẫn một bà lão qua đường, sau đó nhặt được một đồng tiền, lúc giao cho chú cảnh sát thì bị đụng trúng cây cột điện."

"Tôi nói là sự thật, mọi người không hiểu nhân phẩm của tôi, không tin hỏi Quan Châu, thời gian bọn tôi quen biết lâu nhất, từ lúc nhỏ đến lúc đi học tôi chính là học sinh ngoan phẩm học ưu tú." Mạch Đinh đem Quan Châu làm thành nhân chứng chứng kiến cho cuộc đời của cậu, Quan Châu chỉ lộ ra nụ cười không rõ nghĩa, Phạm Thiếu Quân lại nói: "Đừng dựa vào chút giao tình của hai người mà nịnh bợ thư ký của Yến."

"Ách, tôi nhất thiết phải nịnh bợ Quan Châu sao, với giao tình nhiều năm của chúng tôi, cậu ấy bây giờ là thư ký của An Tử Yến thì lại làm sao, đừng chế nhạo tình bạn của chúng tôi, cậu ấy sẽ không vì áp lực của chức vị và cấp trên mà ủy khuất, tôi nói đúng không, Quan Châu." Mạch Đinh lại lần nữa kéo Quan Châu về chiến tuyến của mình, Quan Châu đã đồng ý với cậu, giúp cậu hoàn thành vụ lừa này, cậu ta là chiến hữu cuối cùng bên cạnh Mạch Đinh. Quan Châu vẫn là nụ cười không rõ ý nghĩa, đồng ý lời của Mạch Đinh: "Đương nhiên."

"Nhìn đi, nhìn đi, nào giống mọi người, chỉ thích bợ đỡ vỗ mông ngựa, nghiêm túc làm việc thì sẽ thăng chức, đi tà môn chính đạo là không thể nào!" nghẹn trong nhà mấy ngày, Mạch Đinh từ sớm đã có một bụng lời giáo huấn người khác, trùng hợp Chu Cường đến nghe thấy phát ngôn của Mạch Đinh, cho cậu ánh mắt tán thưởng, dường như trong đám người trẻ này chỉ có Mạch Đinh mới là ưu tú nhất, người khác đều thiếu tổ chức. Chu Cường vừa mở miệng muốn khen Mạch Đinh vài câu, Quan Châu đứng dậy chen vào: "Giám đốc Chu, ngài là đến tìm giám đốc An sao, anh ấy đang trong phòng làm việc."

"Oh, được." Chu Cường quên mất mình muốn nói gì, đi vào văn phòng, không tới hai phút bên trong vang lên tiếng gào, nội dung đại khái là phòng khách bố trí mới của An Tử Yến căn bản không có tác dụng thực tế.

Đợi lúc Chu Cường nói xong đi ra, Quan Châu rất vô ý đứng trước bàn làm việc của Mạch Đinh, đem giám đốc Chu tiễn đi. Quách Bình tốt bụng khen: "Quan Châu, tôi biết cậu mới đi làm muốn tranh thủ biểu hiện tốt, có điều bộ phận kinh doanh bọn họ cũng không phải khách hàng, không cần đối với bọn họ quá khách sáo." Mạch Đinh lập tức giúp Quan Châu nói: "Đều cùng một công ty, sư phụ, đừng đem cách dạy sai lầm của anh truyền cho người mới, không phải tôi năm đó kiên định đi con đường của mình, cũng bị anh làm hư rồi."

"Ya, cậu còn có ý kiến với sư phụ hả."

Mạch Đinh không để ý Quách Bình, cậu len lén gọi Quan Châu: "Này, cậu có hứng thú đi phòng tập gym không." Về chuyện đi phòng tập gym đã không thể lại vứt bỏ, rèn luyện thân thể tốt sau này gặp phải người xấu cũng không lúng túng như mấy ngày trước, càng quan trọng hơn là sau khi bị An Tử Yến gõ đầu vô số lần, cậu thật sự rất muốn nếm thử mùi vị gõ đầu An Tử Yến.

"Phòng tập gym? Đi chỗ đó làm gì?"

"Đương nhiên là vận động." Mạch Đinh hướng cậu ta vẫy tay, ra hiệu cậu ta khom lưng xuống, cậu quả thật đem Quan Châu xem như tâm phúc của mình, sau khi liếc nhìn bốn phía, Mạch Đinh nhỏ tiếng nói: "Tôi muốn dùng bạo lực cao nhất để đánh bại An Tử Yến, cậu sau khi tan ca cũng không có chuyện gì, chúng cùng nhau đi, nếu một mình tôi thì không được, cậu cũng có thể giúp tôi trói An Tử Yến. cậu yên tâm, tôi sẽ không liên lụy cậu, cậu trùm mặt, chúng ta hợp sức đem anh ấy trói trên ghế, sau đó cậu có thể rời đi."

"Tôi lát nữa sẽ cho cậu câu trả lời."

"Được, không cần có áp lực, tôi tuyệt đối sẽ không khai ra cậu."

"Ừm, tôi biết."

Trong văn phòng, Quan Châu sau khi báo cáo xong công việc cũng không ngừng lại, tiếp tục nói: "Mạch Đinh rủ tôi bồi cậu ấy đi phòng tập gym, còn nghĩ một đống chuyện muốn thực thi bạo lực với ngài." An Tử Yến cúi đầu, ký chữ ký xinh đẹp trên văn kiện: "Cậu không có việc gì bồi em ấy đi cũng không sao hết."

"Hiểu rồi."

"Có điều..." An Tử Yến dừng lại hai giây: "Đợi em ấy dưỡng thương khỏi hoàn toàn rồi mới đi."

"Hiểu rồi."

Trước khi tan ca, Mạch Đinh nhận được câu trả lời của Quan Châu, cậu có thể đi, nhưng gần đây quá bận phải đợi thêm hai tuần nữa mới đi được. Mạch Đinh lâu như vậy đều đợi được, hai tuần cũng không kém bao nhiêu.

Trong nhà bếp, Mạch Đinh ngâm một bài hát khó nghe làm cơm, không chỉ công việc, gần đây rất nhiều chuyện đều vô cùng thuận lợi, phong thủy luân chuyển, cậu cảm thấy vận may đang dần dần hướng về phía mình, cậu là người đắc ý liền quên hình. Sau khi bưng ra món ăn màu sắc tươi ngon cậu gọi An Tử Yến trên sofa: "Ăn cơm thôi." An Tử Yến đi đến trước bàn cơm, Mạch Đinh vừa đem đũa qua lại thu trở về: "Anh rửa tay chưa?"

"Anh là người đàn ông của em, không phải con em."

"Là người đàn ông của em thì không cần rửa tay sao, nói đùa gì vậy, anh cho dù là ba em, em cũng kêu rửa tay, anh nhìn tay em thật sạch sẽ, anh lẽ nào muốn đem vi khuẩn ăn vào bụng sao?" Mạch Đinh đem một tay đưa ra cho An Tử Yến nhìn, thật ra tay An Tử Yến cũng không dơ, An Tử Yến vỗ tay cậu ra, túm lấy đũa.

"Ngày tháng của anh sắp qua đầu rồi." Mạch Đinh nhỏ tiếng nói, đợi sau khi mình đi tập gym, An Tử Yến nếu như lại dám không rửa tay, liền lấy thước kẻ đánh long bàn tay anh ấy. "Em nói cái gì?" An Tử Yến không nghe rõ lời Mạch Đinh, Mạch Đinh cười gian xảo: "Anh nghe nhầm rồi, quý trọng tốt khoảnh khắc bây giờ."

Ăn cơm xong, Mạch Đinh đem phòng bếp thu dọn sạch sẽ, cậu rất lâu không có hảo hảo xem bộ phim ưa thích để thả lỏng, đi vào một phòng khác, cậu chọn xong đĩa phim, khoanh chân ngồi trên sofa, cảnh film vừa bắt đầu, phía sau lại vang lên tiếng dương cầm, cậu cũng không chê tiếng dương cầm khó nghe, nhưng như vậy căn bản không thể xem film. Mạch Đinh luôn hối hận, lúc đó vì tiết kiệm không gian cũng vì lãng mạn, đem phòng xem film và dương cầm đặt chung trong một phòng, nhưng thời gian dài cậu mới sâu sắc cảm thấy, chuyện càng lãng mạn càng không thực dụng, thời gian hai người thường thường chung với nhau, dẫn đến luôn có một người phải chịu thiệt, không đúng, câu chữ có lỗi, nên là gây ra Mạch Đinh luôn chịu thiệt. Đến lúc này, quan tâm đối phương rất là quan trọng, Mạch Đinh dùng đem điều khiển chỉnh âm lượng lớn lên, tính lấn át tiếng dương cầm, không biết là có xuất hiện ảo giác không, tiếng dương cầm cũng trở nên lớn, cậu lần nữa bấm lớn lên, tiếng dương cầm ngừng lại, Mạch Đinh cho rằng mình thắng lợi, ai ngờ An Tử Yến đem cậu ấn vào trong sofa, giật lấy điều khiển tắt film. Mạch Đinh đấm sofa, hai chân đá lung tung: "Gia đình vẫn luôn dùng bạo lực không phải là gia đình!"

"Anh có thể chịu đựng gia đình không tập gym."

"Anh đương nhiên có thể chịu đựng, em mới là người bị thương, tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ cách con đường gia đình kiểu mẫu càng lúc càng xa, anh xem mấy..." tiếng của cậu bị tiếng dương cầm che lấp, Mạch Đinh không thể xem film chỉ có thể ngồi bên cạnh An Tử Yến, tạo lập ra thời gian chung, Mạch Đinh nhẹ đụng cánh tay An Tử Yến kiến nghị: "Không bằng chúng ta hợp tác thế nào, anh đàn, em hát."

"Không bằng anh đánh em, em la lớn là được."

"Em cho rằng anh đối với tiếng hát của em có ý kiến."

"Em ngũ âm không tròn." An Tử Yến cướp lời nói, Mạch Đinh không phục: "Em hát tuy không đạt đến trình độ ca sỹ, nhưng cũng không phải là ngũ âm không tròn."

"Anh nói ngũ âm không tròn đều là bảo hộ tự tin của em."

"Đừng hòng phủ định tất cả của em!"

"Anh là đang phủ định cổ họng rách nát của em."

"Bởi vì em bình thường quá bận, không thường xuyên hát, được rồi, nếu anh đã dùng cách khích tướng, em chỉ có thể ứng chiến."

Mạch Đinh tự lẩm bẩm, chìm vào ảo tưởng, càng nghĩ càng hưng phấn: "Em luyện hát tốt, sau này liền có thể anh đàn em hát rồi, làm thế gia âm nhạc." Ngón tay An Tử Yến trên đàn dương cầm ngừng lại: "Mạch Đinh."

"Ừm?"

"Em lúc nãy nói rất nhiều lời khiến anh phản cảm, còn nữa, anh nhất thiết phải nói rõ với em, em chỉ cần dám hát trước mặt anh, hát một lần anh liền khiến em khóc một lần." Mạch Đinh không cao hứng kéo miệng: "Anh ghét em hát không có đạo lý." Cậu càng xấu xa muốn mở miệng, chỉ phát ra một tiếng miệng liền bị bịt lại, An Tử Yến trước sau lắc lắc Mạch Đinh, sau đó cắn nhẹ má Mạch Đinh: "Xem ra em rất muốn khóc." Âm thanh Mạch Đinh xuyên qua bàn tay An Tử Yến trở nên yếu ớt lại không rõ: "Đừng cắn mặt, ngày mai còn phải đi làm!"

"Đó là vấn đề của em."

Cuối cùng, An Tử Yến không có đàn xong dương cầm, Mạch Đinh không có xem hết film, vấn đề bố trí phòng chỉ có thể lần sau lại thương lượng.

(CÒN TIẾP...)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.