Mùa hè ở thôn núi nhỏ, sáng sớm mát mẻ thoải mái, bà Quách như thường ngày tỉnh lại, vừa đánh răng rửa mặt, vừa suy nghĩ sáng nay sẽ ăn cái gì. Bên trong vườn rau xanh có mấy cây dưa leo không ăn sẽ già, bà một người ăn không hết, không bằng gọi vợ chồng trẻ Phượng Bảo qua bên này ăn sáng? Hôm qua bọn nhỏ bận bịu cả ngày, khẳng định không muốn tự mình nấu cơm ăn.
Trộn mì, trộn dưa leo, quyết định như vậy đi.
Lau mặt, Bà Quách nhìn gương vấn tóc, thần thanh khí sảng ra cửa. Một mình ở lâu như vậy, rốt cục có bạn, tâm tình Bà Quách đặc biệt tốt. Ở giữa hai nhà cũng làm hàng rào, nhưng giữ lại một cánh cửa thông qua, Bà Quách mới vừa đi tới sân Chân gia, còn chưa kịp nhìn cửa lầu một Chân gia mở không, đột nhiên trên lầu truyền đến âm thanh ván giường két két.
Động tĩnh này...
Bà Quách ngửa đầu, nghe thêm vài phút đồng hồ, rõ ràng, lắc đầu cười cười, đi hái dưa leo chuẩn bị điểm tâm trước.
Dưa leo cắt gọn, phối đồ gia vị, để nồi nước lên, dọn mì ra, chỉ chờ bọn nhỏ xuống tới, có thể để vào nồi rồi, lập tức có thể ăn. Nhìn như vụn vặt, Bà Quách dùng hơn nửa giờ, xem chừng không sai biệt lắm, bà cụ đi Chân gia lần nữa.
Lúc này chưa bước vào Chân gia, cũng nghe được tiếng ván giường, xen lẫn Chân Bảo như khóc mà không phải khóc lẩm bẩm.
Tuổi trẻ tốt...
Đáy lòng Bà Quách cảm thán, về nhà mình xem tivi trước, con trai mới mua TV, rất rõ ràng. Bà Quách mở ti vi, thay đổi kênh, chọn lấy một phim truyền hình phát lại, vừa hết nhạc đầu phim, mặc dù đã xem qua một lần, Bà Quách vẫn xem say sưa, bất tri bất giác đã xem hết một tập.
Nghe bài nhạc kết thúc, Bà Quách nhìn cửa một chút, trước sau coi như hơn một giờ đồng hồ, lúc này hẳn là không sai biệt lắm?
Bà cụ đi Chân gia lần thứ ba, nghiêng tai lắng nghe, cuối cùng phía trên không có động tĩnh.
Bà Quách nhẹ nhàng thở ra, bọn nhỏ không đói bụng, bà đói bụng, sốt ruột ăn cơm đây.
Ngẩng đầu lên, Bà Quách vừa muốn mời bọn nhỏ xuống dùng điểm tâm, "Két két" một tiếng, cửa nhà chính Chân gia mở. Bà Quách giật nảy mình, lập tức nhìn sang, là Phó Minh Thời. Cậu thanh niên mặc chiếc áo ngắn tay màu đen, phía dưới quần đùi là đến đầu gối, cao to, cánh tay bắp chân lộ ra nhìn rất có lực, lại nhìn khuôn mặt kia, còn tuấn tú hơn so với ông cụ Phó lúc tuổi còn trẻ.
Bà Quách thấy nhìn không dời mắt.
Phó Minh Thời bước ra mới chú ý tới trong sân có người, phát hiện Bà Quách, nghĩ đến Chân Bảo tối hôm qua, sáng nay cầu khẩn, Phó Minh Thời có chút chột dạ, ngược lại trên mặt không có biểu hiện ra ngoài, khách khí lại lễ phép: "Bà có việc?"
Bà Quách hoàn hồn, vội cười: "Các con chưa ăn điểm tâm phải không? Ta trộn mì xong, nấu một lát là được, con cùng Phượng Bảo tới ăn?"
Phó Minh Thời đói bụng, quay đầu nhìn xem, gật gật đầu: "Cảm ơn bà, buổi sáng con cùng Phượng Bảo đi câu cá, giữa trưa lại mời bà."
"Tốt tốt tốt." Bà Quách cười không khép miệng, "Vậy con đi gọi Phượng Bảo, ta đi nấu bát mì."
Nói xong liền đi.
Phó Minh Thời nhìn bà cụ vào nhà, hắn mới đi phòng vệ sinh giải quyết vấn đề thiết yếu, sau đó đánh răng rửa mặt, lại bưng một chậu nước lên lầu. Cửa khép hờ, Phó Minh Thời nhẹ nhàng đẩy ra, trong phòng sáng tỏ, trên giường Chân Bảo đắp chăn ngủ, bởi vì nóng. Bả vai trắng lộ ở bên ngoài, một cặp đùi thon dài đẹp càng nhìn không sót gì, chăn mền che bộ vị trọng điểm.
Gian phòng còn tràn ngập mùi vị hoan ái. Hơi thở đặc biệt vui vẻ qua đi, không biết là tối hôm qua lưu lại, hay là do trận kia.
Buông chậu nước xuống, Phó Minh Thời đi đến trước giường.
Chân Bảo ngủ ngon, khuôn mặt đỏ ửng chưa phai, trắng. Bờ môi non mềm có chút sưng.
Ánh mắt chuyển qua cô. Đầu vai trơn nhẵn, cổ họng Phó Minh Thời phát khô, trước đó không muốn cô còn có thể nhẫn, muốn, mấy lần đều không đủ, muốn một mực ôm cô, một mực cùng cô tiêu phiêu cực lạc nhân gian.
"Dậy đi, Bà Quách gọi chúng ta đi ăn điểm tâm." Cúi người, Phó Minh Thời nhẹ nhàng hôn khuôn mặt cô.
Chân Bảo nhíu mày, không nghe rõ anh nói cái gì, phiền hà tất cả âm thanh quấy rầy cô ngủ, quay người ngủ tiếp. Chỉ là cô quay người lại, chăn mền trên người trượt theo, phía trước đằng sau đều lộ phong quang. Phó Minh Thời tối sầm lại, bờ môi rơi vào bả vai cô, dọc theo cánh tay cô hôn xuống một chút xíu.
Cái cằm anh có râu ngắn đâm người ngứa. Ngứa, Chân Bảo tránh bên trong, vừa chuyển, đột nhiên bị người đè xuống, trực tiếp chôn đầu xuống dưới. Chân Bảo cắn môi, lần này triệt để tỉnh, quẫn bách đẩy đầu anh, tay đụng phải mặt anh, cũng không dám dùng lực.
Phó Minh Thời thừa cơ hung hăng hôn tới mấy ngụm.
Chân Bảo hít vào, có chút không thoải mái, ai bảo một đêm anh một mực ăn.
Phó Minh Thời lưu luyến không rời buông ra, còn muốn nhìn lại, Chân Bảo mau kéo chăn mền lên.
Phó Minh Thời không thể không bỏ đi suy nghĩ, một lần nữa đi hôn mặt cô, "Ăn cơm đi, ăn xong ngủ tiếp."
"Anh đi ra ngoài trước." Chân Bảo nhắm mắt lại nói, cô muốn mặc quần áo.
Phó Minh Thời biết cô da mặt mỏng, từng bước một đến, cười xoa đầu cô, đi đến hành lang chờ. Nghe được tiếng đóng cửa, Chân Bảo mở to mắt, nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt ổn định ở còn tại lắc đầu chuyển xuống cái quạt trên đất. Tính cả sáng nay, Phó Minh Thời đè ép cô bốn lần, mỗi một lần, làm bạn với bọn họ đều là tiếng quạt điện ông ông, âm thanh ván giường lay động, Chân Bảo cảm thấy, đời này chỉ cần nhìn lại thấy giường gỗ với cánh quạt, chỉ sợ cô đều sẽ liên tưởng đến tối hôm qua.
Quần áo đều ném ở giữa giường, Chân Bảo chịu đựng xương sống thắt lưng chân đau xót, mặc vào từng cái một, lúc đi giày ánh mắt vô ý đảo qua thùng rác cách đó không xa, liếc nhìn mấy cái túi nhỏ hình vuông, không nhiều không ít, vừa vặn bốn cái. Tối hôm qua tất cả lại xông vào não, Chân Bảo đột nhiên có chút sợ.
Theo trí nhớ của cô, Phó Minh Thời một lần lại một lần bền bỉ, cô thật... Không chịu đựng nổi, tựa như bánh mì dài theo tiêu chuẩn của những cửa hàng bánh, xem xét ăn không hết, mỗi lần cô đều mua bánh mì kích cỡ nhỏ ăn.
Phát ngốc một lát, Chân Bảo đứng dậy đi rửa mặt, kết quả vừa đứng lên, hai đùi không ngừng run lên.
Chân bảo cười khổ, đứng nguyên mấy chục giây, lại thích ứng.
Nghe được thanh âm cô rửa mặt, Phó Minh Thời mới tiến tới, Chân Bảo rửa mặt, anh không có chuyện làm, hỗ trợ trải giường chiếu. Mùa hè chăn được gấp lại, ga giường...
Nhìn thấy ở giữa màu lam nhạt trong giường đơn là mấy điểm màu đỏ, Phó Minh Thời dừng một chút, sau đó rút ga giường. Đi ra, Chân Bảo rửa mặt xong, anh liền ngâm nước. Chân Bảo gặp, nhịn không được chuyển phương hướng, đưa lưng về phía anh lau mặt.
"Tối hôm qua có tính không, động phòng hoa chúc?" Phó Minh Thời từ phía sau lưng ôm lấy cô, hôn phần gáy cô.
Động tác Chân Bảo lau mặt không khỏi chậm lại.
"Phượng Bảo..." Anh hôn lỗ tai cô, "Anh giống như, ở trên. Nghiện rồi."
Ngữ khí anh quá nguy hiểm, Chân Bảo kịp thời cắt ngang, "Đi xuống đi, đừng để Bà Quách chờ."
Phó Minh Thời cười nâng người lên, đi theo đằng sau cô đi ra ngoài, lúc xuống lầu, chân của Chân Bảo còn nhũn ra, sợ đến đỡ lấy lan can, Phó Minh Thời đoán được chuyện gì xảy ra, dễ dàng ôm lấy cô, từng bước một đi xuống lầu, đến lầu một, nhẹ hôn cô mới buông xuống.
Đến sát vách, Phó Minh Thời lại khôi phục bộ dáng chững chạc đàng hoàng.
"Đều ăn nhiều một chút." Bà Quách cười rất đoan chính, Chân Bảo mẫn cảm phát hiện, trong chén cô cùng Phó Minh Thời đều có trứng gà, Bà Quách không có.
"Tại sao bà không ăn?" Chân Bảo ngượng ngùng, muốn gắp trứng gà cho trưởng bối.
Bà Quách cản không cho cô trả, "Bà đã già, hai người các con còn nhỏ, bồi bổ thân thể nhiều."
Chân Bảo nghe đều cảm thấy lời này có thâm ý khác, đỏ mặt vụng trộm nhìn Phó Minh Thời, Phó Minh Thời bưng bát cúi đầu ăn mì, giống như cô cùng Bà Quách trò chuyện không có quan hệ gì với anh. Trong lòng Chân Bảo có quỷ, không dám nhìn Bà Quách, cắm đầu ăn mì.
Sau khi ăn xong Chân Bảo chủ động hỗ trợ rửa chén.
Phó Minh Thời về Chân gia chuẩn bị đồ vật bái tế, Bà Quách ngó ngó ngoài cửa, tiến đến bên người Chân Bảo nói thì thầm: "Phượng Bảo, hai người các con có tránh thai sao?"
Bát trong tay Chân Bảo kém chút rơi xuống, đảo mắt mặt liền đỏ lên, cô liền biết, giường vang như vậy, thời gian còn dài như vậy, khẳng định Bà Quách nghe được!
"Cùng bà còn đỏ mặt gì." Bà Quách từ ái trêu ghẹo Chân Bảo, tiếp tục hỏi "Chuyện đứng đắn".
Chân Bảo cứng ngắc gật đầu.
"Con đề nghị hay nó đề nghị?" Bà Quách lại hỏi.
Chân Bảo nói như muỗi vo ve: "... anh ấy."
Bà Quách lập tức không yên lòng, lôi Chân Bảo đến trong phòng, lời nói thấm thía: "Chân Bảo, đàn ông đều giống nhau, trước không ngủ, con thả cái rắm hắn đều cảm thấy thơm, ngủ qua, chậm rãi không có khẩn trương như trước vậy. Minh Thời nhìn là đứa trẻ ngoan, nhưng chuyện sau này ai nói chuẩn? Không bằng trước sinh đứa bé, tương lai xảy ra chuyện, có đứa bé, nó không vứt cn được, miễn cho cuối cùng cái gì cũng không lấy được."
Chân Bảo xấu hổ cười: "Con còn đi học..."
"Đến trường không vội, trước tiên các con kết hôn, nha đầu ngốc, đều đi cùng với nó, không muốn kết hôn sao?" Bà Quách không đồng ý nói.
Đều là người sinh trưởng ở thôn nhỏ, Bà Quách không đọc sách, tư tưởng vẫn giống lão bối. Chân Bảo tiếp xúc chính là tình yêu hiện đại, mặc dù không tán thành Bà Quách, nhưng cô biết trưởng bối cũng là quan tâm cô, liền qua loa gật đầu, trò chuyện trong chốc lát mượn cớ chạy.
Phó Minh Thời tại nhà chính, tiền giấy, rượu đều bỏ trong ba lô, ngẩng đầu một cái gặp sắc mặt Chân Bảo không được tự nhiên, anh kỳ quái nói: "Thế nào?"
"Không có việc gì." Chân Bảo cười cười, "Chuẩn bị xong rồi?"
Phó Minh Thời gật đầu, nói hôm nay muốn đi viếng mộ.
Anh đeo túi xách, một tay mang theo thùng gỗ cần câu cá, một tay cầm thuổng sắt dùng đào đất. Năm ngoái đi cùng ông cụ thăm mộ phần, Phó Minh Thời biết nông thôn nên bái tế như thế nào. Chân Bảo khóa chặt cửa, quay đầu nhìn thấy trang phục Phó Minh Thời chờ xuất phát, giống như nam nhân phổ thông trong thôn, bất an trong lòng bị Bà Quách khơi lên dần dần tiêu tán.
Cô cùng Phó Minh Thời ngủ chung, là bởi vì thích hắn, là bởi vì tình cảm phát triển đến một bước này. Cô không sợ tương lai cùng Phó Minh Thời chia ly, không hối hận trong lúc kết giao phát sinh thân mật, cô lo lắng Phó Minh Thời sẽ giống Bà Quách nói, đi ngủ, tình cảm liền phai nhạt, thật như thế, cô sẽ khổ sở.
Nhưng nhìn người đàn ông đối diện cô mỉm cười, Chân Bảo yên lặng nghĩ, Phó Minh Thời, nhất định sẽ không nông cạn như vậy.
Cô đối với tình cảm của anh, có lòng tin.
"Đi thôi." Chân Bảo cười đi đến bên cạnh anh, hai người sóng vai rời sân nhỏ của Chân gia, từ cửa trước dọc theo đường đất chật hẹp hai bên toàn hoa dại đi về phía đông, vượt qua một con đường xi măng duy nhất trong thôn tiếp tục hướng phía trước, rất mau đến dưới chân dốc núi, lại đi lên, đều là đường núi.
Chân Bảo muốn giúp Phó Minh Thời mang một số thứ, Phó Minh Thời chỉ cho cô dẫn đường.
Trên núi có gió, thổi tới mặt đặc biệt mát, Chân Bảo bước chân nhẹ nhàng chạy đến ngọn núi nhỏ này, lại quay tới, cúi đầu xem vị hôn phu ở phía sau còn đang đi lên. Phó Minh Thời ngửa đầu, thấy được cô giang hai cánh tay đứng ở cuối đường, trời xanh mênh mang, khuôn mặt cô nhỏ trắng tinh, cười giống đóa hoa.
"Đừng nhúc nhích." Phó Minh Thời buông xuống đồ vật vừa nói.
Chân Bảo ngoan ngoãn bất động, chỉ thấy Phó Minh Thời từ quần trong túi lấy ra điện thoại di động, muốn chụp ảnh cho cô. Chân Bảo thích chụp ảnh, cười càng vui vẻ hơn, Phó Minh Thời nhìn điện thoại, nhìn cô nương trước mặt thanh thuần, nhìn lại đường xi măng dưới núi lẻ loi trơ trọi, đột nhiên đặc biệt may mắn.