Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị

Chương 32: 32: Tránh Mặt





Đến tối khi đi làm về Lục Nam Thần vào nhà thấy Linh Nhi đang ngồi ăn trái cây xem ti vi
"Thần,anh về rồi ạ"- vừa nói ả vừa chạy tới ôm anh
"Ừm,hôm nay ở nhà ngoan không?"
"Có ạ"- Linh Nhi sà vào lòng anh
Từ lúc bước vào nhà anh không thấy bóng dáng kia đâu,mọi khi trở về cô luôn đứng đợi đón anh về,hôm nay có chút trống vắng,có lẽ do thói quen,dần sẽ thích nghi thôi
"Uyển Linh đâu?"
"Cô ấy đi học ạ"- Thanh Hoa
"Chưa về" - anh nhướng mày không vui,cô quên luật anh đặt ra là 9 giờ tối phải về sao.

Hừm
"Anh tìm em ấy làm gì,nhớ nó hả?"- ả tỏ vẻ giận dỗi
"Anh chỉ nghĩ cô ấy trốn làm việc nhà đi chơi thôi"- anh xoa đầu dỗ dành
Nói xong anh lên phòng đi tắm,nếu là Uyển Linh thì cô sẽ chuẩn bị nước và quần áo cho anh,giờ cô không ở đây anh phải tự làm.

Xuống lầu ăn tối xong vẫn không thấy cô về,anh càng khó chịu trong lòng hơn:Bây giờ là 10 giờ tối rồi,cô đi đâu được!
"Reng reng"- tiếng chuông điện thoại vang lên,phá vỡ dòng suy tư của anh
"A! anh à"
"!.

"

"C! cậu chủ?"
"Tại sao giờ chưa về?"- Nam Thần bực mình lên tiếng,cô gọi anh là cậu chủ
"Hôm nay anh cho em ngủ lại kí túc xá nhé,em bận chuẩn bị luận án ra trường"
"Không"
"Ở đây em mới tập trung làm được,có cả bạn nữa sẽ dễ thảo luận với nhau hơn"
"Về ngay"- anh tức giận nói
"Em làm xong sẽ về nhé anh,tạm biệt"
Không đợi anh lên tiếng cô cả gan dám ngắt điện thoại,Lục Nam Thần tức giận ném chiếc điện thoại lên giường:Uyển Linh cô giỏi lắm,được chiều một chút mà đã làm kiêu với tôi sao, muốn tránh mặt tôi ư! tôi sẽ khiến em phải tự động quay về xin tôi tha thứ
Cứ vậy 3 ngày trôi qua cô ở lại kí túc xá,không quay về,cũng không gọi điện xin phép anh.

Đúng lúc này Lục Nam Thần hay tin ông cô dưới quên bị bệnh mới vào viện,anh đứng nhìn xuống dưới:có lẽ cô sắp về rồi!
Đúng như dự đoán của anh,Uyển Linh đang làm luận án chuẩn bị tốt nghiệp ra trường thì hay tin ông nhập viện,cô sốt sắn chạy về quê.

Đứng trước của phòng bệnh cô run rẩy ngã quỵ xuống đất,bác sĩ nói ông cô bị viêm phổi(*),điều trị lâu dài và rất tốn kém,nếu không chữa trị e rằng ông sẽ rời xa bà và cô,Uyển Linh không muốn điều ý xảy ra,nhưng cô biết lấy đâu số tiền lớn như vậy.

Cô cứ ngồi đó không dám vào trong sợ ông bà biết,cô không muốn ông bà lo lắng cho nên đã giấu đi.

(*)Người cao tuổi khi đã mắc bệnh viêm phổi nếu không điều trị kịp thời sẽ dẫn đến nhiều biến chứng, một trong số đó là suy hô hấp.

Khi đó phổi bị tổn thương nặng, giảm chức năng hô hấp dẫn đến không cung cấp đủ lượng oxy cho não… điều trị bệnh sẽ khó khăn hơn.

Cụ thể như, mệt mỏi li bì, đi tiểu ít hơn, nhiều người còn bị trụy tim mạch, viêm thận, viêm phế quản phổi, áp xe phổi, hôn mê, u rê trong máu cao hoặc có thể chết nếu không phát hiện và điều trị sớm, nhanh chóng, đúng bệnh.

Thật ra không phải không có cách nhưng liệu anh có muốn giúp đỡ cô không,anh sẽ nghĩ mình là người đào mỏ,yêu tiền của anh thì làm sao bây giờ.

Uyển Linh cười khổ,dù anh nghĩ gì về cô đi nữa cũng phải chịu thôi,không còn cách nào khác.

Sau khi tạm biệt ông bà,cô nhanh chóng bắt xe trở về lâu đài.

Về đến nơi là 10 giờ tối,đã ba ngày cô không về nơi này,cũng biết bản thân sắp phải đối mặt với điều gì.

Cô lặng lẽ mở cửa ra tránh làm phiền mọi người tỉnh giấc.

Bên trong không bật điện tối om,cô đi lên lầu đứng trước cửa phòng anh,bên trong truyền ra âm thanh rên rỉ của người con gái,cô biết bọn họ đang làm gì,biết bản thân không có quyền được ghen tị với chị hay trách anh một điều gì cả,cũng biết trước sẽ nhận lại kết quả như vậy nhưng sao tim cô vẫn đau như vậy.

Uyển Linh định quay trở về phòng không làm dở cuộc vui của họ,nhưng nghĩ tới ông cần tiền phẫu thuật gấp cô lấy can đảm đưa tay gõ cửa
"Nam Thần,a! anh có rảnh không,em có việc muốn nói,em ở ngoài đợi anh nhé"

Nói xong cô đứng bên ngoài chờ hai người,trong đó vẫn liên tục phát ra tiếng va chạm mãnh liệt của hai cơ thể cùng tiếng rên rỉ của người con gái.

Đúng vậy,cô có gì quan trọng đâu mà khiến anh phải bận tâm chứ,trong đó mới là người con gái anh yêu thương nâng niu hết mực.

Không biết ngồi chờ ngoài cửa bao lâu,tiếng rên rỉ hoan ái mới dừng lại,cánh cửa phòng mở ra,cô thấy anh đứng đó như một vị vưa,Uyển Linh liền đứng dậy,khuôn mặt xanh xao nhìn anh
"Có thể kiếm chỗ nào nói chuyện không ạ?"
Lục Nam Thần không nói gì quay lưng đi về phía thư phòng,Uyển Linh đi sau anh,nhìn lưng anh toàn vết cào hồng hồng,có lẽ đó là kết quả của cuộc hoan áo vừa rồi! Cô luôn là người đi theo sau bóng lưng anh,không thể tới gần,mãi mãi là như vậy,nhười đàn ông này không thuộc về cô.

Vào trong thư phòng,Lục Nam Thần nhàn nhã ngồi ghế châm thuốc hút
"Hút thuốc sẽ không tốt cho phổi"- cô theo thói quen quan tâm anh
"Nói đi"
"E.

.

em cần anh giúp đỡ"
"Ông em cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật,anh có thể giúp em được không Nam Thần?"
"Sao tôi phải giúp em?"- anh nhìn thẳng cô hỏi
"Anh muốn gì cũng được,cầu xin anh hãy giúp ông em chữa bệnh,em không thể mất ông được,ông bà là người thân duy nhất yêu thương em"- vừa nói nước mắt cô vừa chảy
"Em có gì để tôi giúp đây,thân xác ư, tôi có cô ấy rồi,tôi yêu chị em,chẳng nhẽ em muốn ngủ cùng anh rể mình sao?"- anh châm biếm,khoáy sâu vào tim cô
"Không có mà,cầu xin anh,làm ơn hãy giúp em"
Uyển Linh vừa nói hai chân vừa quỳ bò tới ôm chân anh mà cầu xin.

Trông cô bây giờ như con mèo chuẩn bị chết đuối,đáng thương ,khổ sở.

Anh nâng cằm cô lên bóp mạnh

"Không phải vài ngày trước còn muốn ở kí túc xá,tránh mặt tôi cơ mà"- càng nói tay anh càng tăng thêm lực khiến cô đau đớn
"Không,! em không dám nữa đâu,xin anh,từ sau em sẽ nghe lời mà"- cô khóc ngày càng nhiều,ngước mắt nhìn người đàn ông trước mắt,anh quá lạnh lùng và tàn nhẫn khiến cô sợ hãi.

"Tôi có thể giúp em,nhưng! "
"Điều gì cũng được ạ"
"Sau này tôi nói gì em cũng phải phục tùng,không tránh mặt tôi,tuy tôi không yêu em nhưng vẫn còn hứng thú với thân xác này,vì vậy số tiền tôi cho em vay sẽ được trả phí khi em ngủ cùng tôi"
Nghe xong Uyển Linh như chết lặng,lồng ngực đau nhức,anh tàn nhẫn với cô quá, anh thật sự biến cô thành một kĩ nữ trên giường phục vụ anh rồi bố thí cho cô.

Khoảng thời gian tốt đẹp của anh và cô thực sự không thể quay lại ,cứ ngỡ sẽ tốt hơn,nhưng nhười đàn ông này thực đáng sợ
"Được ạ"
"Tốt lắm"
Đợi anh nói xong,cô gắng sức đứng dậy,vật vờ đi ra ngoài,cô cảm thấy bản thân sắp không đi nổi nữa ,không thể cô phải mạnh mẽ mới có thể báo hiếu ông bà.

Uyển Linh mệt mỏi,mang theo đau đớn cùng nước mắt trở về phòng mình.

Lục Nam Thần nhìn theo bóng lưng đã rời đi của cô,gầy quá cảm tưởng gió mạnh một chút có thể thổi bay cô mất.

Nhìn cô như vậy anh cũng đau lòng,nhưng không thể nuông chiều được nếu không cô thực sự sẽ quên thân phận của mình!.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.