Em Hận Anh, Được Sao???

Chương 17: Quá khứ đau đớn




Thành phố A hoa lệ, sôi động thường ngày.  Nay lại càng trở lên sôi động hơn hẳn.

Hôm nay là ngày diễn ra một cuộc hôn nhân thương mại lớn giữa Lăng thị và Lý thị .

Lăng thị vốn là một trong những tập đoàn đế quốc không chỉ nổi tiếng ở thành phố A mà còn trên thế giới, nên ngày vui của thiếu gia độc nhất của Lăng thị kết hôn cũng trở lên rầm rộ trên khắp cả nước và báo chí...

Hôn lễ long trọng,hoa lệ cùng vớ vô vàng những lời chúc phúc cho đôi vợ chồng hoàng kim này.

Màn đêm buông xuống, buổi hôn lễ cũng kết thúc trong niềm hạnh phúc ngập tràn...

Nhưng có ai biết rằng, cái ngày hạnh phúc ấy là cả chuỗi ngày đau khổ,đẫm  nước mắt và máu của một người con gái...

[…]

Căn phòng tân hôn được trang trí hoa lệ tỉ mỉ. Nay lại chỉ là một mảng hỗn độn...

Người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc trở lên khát máu,đôi mắt hắn đỏ ngầu vì giận dữ đập phá.  Còn trên chiếc giường tân hôn một cô gái xinh đẹp mặc trên người bộ váy cưới hoa lệ đang sợ hãi,từng giọt nước mắt như những hạt pha lê rơi xuống, ngồi thu gối vào một góc giường...

Sau trận đập phá, những mảng hỗn loạn như không giúp hắn vơi bớt con tức giận của mình. Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của hắn khẽ dừng lại trên người cô chứa đầy sự hận thù, chán ghét khinh bỉ...

Đúng tất cả là do Lý Tuệ Du,  tất cả là do cô ta, vì cô  lên Linh nhi mới bỏ hắn mà đi, vì cô  nên cha mẹ hắn mới ép hắn phải cưới cô bằng mọi giá.

Cơn tức giận làm hắn trở lên điên loạn, sải bước nhanh đến giường.  Bàn tay thô bạo bắt lấy đôi chân ngọc mảnh khảnh trắng trẻo của cô kéo mạnh về phía hắn, khiến cô hoảng sợ.

Chưa kịp kêu lên, chiếc cằm nhỏ tinh tế bị giữ chặt, sức mạnh của hắn như muốn bóp vỡ chiếc cằm xinh đẹp ấy.  Thậm chí, là muốn bóp chết người con gái này...

"Lý Tuệ Du!  Cô hạnh phúc chứ!  Cô đạt được mục đích rồi! Chúc mừng...  Cô thắng rồi. Nhưng đừng vội đắc ý, tôi sẽ khiến cô phải hối hận vì ngày hôm nay"

Gương mặt tuấn mỹ như điêu khắc của Lăng Trì Ngạo trở lên âm lạnh đến cực điểm.  Đôi mắt chứa đựng sự khinh bỉ ,hận không thể giết chết cô.

Đau đớn khiến cô vô lực giãy dụa nhưng vẫn không thể khoát khỏi bàn tay thô bạo của hắn.

" Không... Không... Em không có... Ngạo... "

Cô run rẩy vô lực, nước mắt vẫn không ngừng rơi

"Câm miệng!  Cô không có tư cách gọi tên tôi... Khốn nạn, đê tiện "

Từng chứ hắn gằn giọng như những vết dao hắn cắm vào tim cô đau đớn.

Hắn hất mạnh cô xuống nền gạch lạnh lẽo nơi có những mảng thủy tinh sắc nhọn.

Rồi hắn bỏ đi, để lại cô như chết lặng nằm trên những mảng thủy tinh trong suốt giờ đây đã nhuốm đầy máu thấm lên chiếc áo cưới tinh tế màu trắng ấy...

Cổ chân xinh đẹp mảnh khảnh trắng nõn hiện lên vết thâm tím đáng sợ... Đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ từng giọt mà rơi xuống, đau đớn

" Ngạo, xin lỗi vì sự cố chấp của em... "

[…]

Đêm tân hôn diễn ra toàn là đau đớn, cô vẫn cố bình tĩnh, vẫn nhu mì dịu dàng,vui tươi như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Cô hiếu thuận với cha mẹ chồng, vẫn săn sóc chu đáo với hắn.

Nhưng hắn chỉ toàn là lạnh lùng và lãnh khốc với cô...

Vẫn là không bố thí cho cô dù chỉ là một ánh mắt...

Trong mắt mọi người, cô - Lý Tuệ Du là một người phụ nữ hạnh phúc nhất.  Tiền tài, địa vị, nhan sắc, năng lực, tính cách dịu dàng thùy mị, phong thái đoan trang quý phái,  còn là thiếu phu nhân của Lăng Trì Ngạo - người đàn ông hoàng kim mà mọi người phụ nữ đều muốn gả.

Nhưng đó chỉ là cái hào danh chớp nhoáng dùng để che  mắt người khác mà thôi. 

Cái gì mà tiền tài?  Cái gì mà quyền thế? Cô có cần sao... Chưa cô chưa bao giờ cần.

Thứ cô muốn đâu phải những thứ phù dung hoa lệ đó.

Thứ cô muốn chỉ là tâm của người đàn ông mình yêu, dù chỉ là góc nhỏ bé thôi...

Vậy mà cũng khó vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.