Em, Em Là Của Anh

Chương 63: Phiên ngoại ii




Trong nhà mới có thêm một đôi long phụng thai.

Ba Trì vui đến cãi lão hoàn đồng.

Mấy năm trước còn thổi râu trừng mắt cầm roi mây đứng trước cửa, chuẩn bị đợi Trì Uyên vào nhà là đánh đuổi nghiệt tử này ra lại.

Hai ba năm nay, không cần Trì Uyên phải nói, năm mới sắp đến là lật đật đi mua vé xe đóng gói bản thân vào thành phố.

Cặp long phụng đã ba tuổi rồi, như sứ như bơ.

Lúc này hai nhóc con đang nắm tay nhau đứng trước cửa thang máy anh trai mang theo âm thanh non nớt dặn dò, "Còn nhớ phải chào hỏi như thế nào không?"

Em gái ngoan ngoãn trả lời, "Phải nói "Chúc ông nội năm mới vui vẻ ạ", còn phải hoan nghênh A Uyên về nhà."

Anh trai ôm em gái vào lòng, giống như phát thưởng mà hôn lên gương mặt non mềm của con bé.

Cửa thang máy mở ra, ba Trì nhìn thấy chính là cảnh đã được miêu tả phía trên, nhất thời bị dễ thương công kích đến trực tiếp hô to "Mẹ tôi ơi".

Trì Uyên nhấc túi lớn túi nhỏ đi theo sau, chỉ thấy cửa nhà mở to, nồi lẩu trên bàn ăn đang bốc khói nghi ngút.

Hắn hối ba mình, "Mau vào nhà, trong nhà ấm áp."

Dì Trương cũng hối, kéo ba Trì từ dưới đất lên, "Tay của ông đi trên đường nãy giờ không biết dơ bao nhiêu, rửa tay trước đi rồi hãy sờ tụi nhỏ."

Lúc này ba Trì mới đứng dậy, mỗi tay dắt một đứa, "Là ông nội không tốt, là ông nội không tốt, nhớ bảo bối của chúng ta quá rồi."

Trì Uyên cũng nhớ bảo bối của hắn, vừa đóng cửa lại, đặt đồ xuống huyền quan, dẫm lên dép bông trong nhà đi vào phòng bếp, đúng lúc chạm phải Hàng Tuyên đang bước ra.

Trì Uyên ôm lấy eo Hàng Tuyên, kéo cậu vào lòng, "Lúc lái xe về nhà mắt phải của anh nháy liền mấy cái, em không sao chứ?"

Hàng Tuyên tránh hắn, "Lúc nãy canh lỡ đổ lên tạp dề rồi, đừng ôm."

Trì Uyên không quan tâm, lắc lắc cậu, "Thế có bị phỏng không?"

Hàng Tuyên mỉm cười, "Không có. Mau buông ra, em ra ngoài chào hỏi ba với dì Trương."

Trì Uyên càng ôm chặt hơn, lại cuối đầu hôn xuống, "Lần trước mắt phải của anh giật, em đã mất nhiều máu như vậy, dọa đến cả đời này anh đều sợ hãi."

Hàng Tuyên hôn đáp lại, "Sinh em bé ai không mất máu chứ."

Trì Uyên đau lòng xoa xoa cậu, cởi tạp dề của cậu ra, "Em ra ngoài đi, để anh làm."

Trong phòng khách, ai người lớn đang chìm đắm trong sử vui sướng.

Trong tay của ba Trì là chiếc trống lắc kêu tùng tùng, hỏi em gái đang nằm trong lòng, "Bảo bối có thích không?"

Em gái gật đầu, "Thích ạ, do ông nội tự tay làm sao?*

Trong tay dì Trương vẫn còn một cái, đưa cho anh trai, "Là do ông nội làm đó, ông nội vừa làm vừa nhớ về tụi con, lại sợ tụi con không thích."

Em gái vươn tay ra ôm lấy cổ ông nội, mỏng manh dịu dàng nói, "Cám ơn ông nội, tụi con rất thích!"

Ba Trì vui đến vết nhăn đầy mặt.

Tối trước khi đi ngủ, đôi bảo bối long phụng ôm lấy trống lắc, đặt tụi nó lên kệ sách, chung với đủ loại vật handmade.

Vẫn chưa đủ cao, phải nhờ Trì Uyên và Hàng Tuyên ôm lên.

Anh trai cất xong rồi, cơ thể nhỏ bé mặc bộ đồ tai mèo mềm mại xoay người lại, ôm lấy mặt Hàng Tuyên.

"A Tuyên, ba nghe con nói!"

Hàng Tuyên hôn nhóc, "Ba nghe đây, muốn nói gì nè?"

Bàn tay nhỏ của anh trai xoa tới xoa lui, như mèo con dẫm sữa mà nhẹ nhàng xoa mặt Hàng Tuyên.

"Mặc dù con và em đều nói với ông nội là thích trống lắc, nhưng tụi con vẫn thích nhất là thuyền nhỏ do A Tuyên bện, đồ sứ do A Tuyên làm, đèn lồng do A Tuyên vẽ."

Em gái cũng tiếp ứng, "A Tuyên, con và anh thích nhất vẫn là ba đó!"

Hàng Tuyên cười dịu dàng, lại nhìn Trì Uyên, "Có phải anh lại lén lút nói mấy cái tư tưởng gì kỳ quái với tụi nhỏ rồi không?"

"Cả thế giới phải yêu thương A Tuyên của chúng ta nhất --- tư tưởng này có gì kỳ quái chứ?"

Trì Uyên làm như chuyện đương nhiên, lại ở trước mặt bọn nhỏ mà hôn lên trán Hàng Tuyên.

Anh trai chen vào trong lòng Hàng Tuyên, "Con cũng giống A Uyên vậy, thương em gái, cũng thương Tuyên Tuyên của chúng ta."

Bọn nhóc vẫn còn nhỏ, ngủ cũng phải nắm chặt tay nhau, hai cục nhỏ trắng trẻo mềm mại chen chúc trong chăn nệm, ngủ say.

Trì Uyên mở một đèn nhỏ phát ra ánh sáng vàng ấm áp, nhẹ nhàng đóng cửa, vừa quay người liền ôm ngang Hàng Tuyên lên.

"Tuyên ngốc, hôm nay em dọa anh rồi, có phải nên trừng phạt em không, hửm?"

Hàng Tuyên đánh hắn, "Là ai nói phải thương em thế, nhanh như vậy anh đã nuốt lời rồi sao?"

Trì Uyên dùng chân mở cửa phòng ngủ ra, áp người lên trên giường.

"Dùng phương pháp chỉ có anh mới được dùng để trừng phạt em, để em cầu xin đến khi không chịu được nữa." Đang nói thì môi cũng đã dính vào với nhau.

Hàng Tuyên đùn đẩy hai lần không được, khuất phục dưới sự dằn vặt của hắn, "Xin anh đó được chưa nè, yêu thương em chút đi…"

Trì Uyên mỉm cười, một tay kéo mền ra, cuộn lấy hai người cùng với sự ấm áp của căn phòng này vào trong.

HOÀN PHIÊN NGOẠI.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.