Mạch Tử xách túi trên tay, đi ra
ngoài cửa rồi liền ngoảnh đầu lại, mỉm cười với Hạ Tử Khâm:
“Những chuyện khác tớ không biết
nhưng tớ có thể khẳng định, Tịch Mộ Thiên rất để tâm đến cậu. Tử Khâm, không
phải người đàn ông nào cũng thích treo hai chữ tình yêu trên miệng, nhưng điều
ấy không có nghĩa người ta không yêu cậu. Người đàn ông đó đã yêu cậu như vậy,
cậu còn sợ cái gì? Anh ta không đoái hoài đến cậu, cậu cũng không đoái hoài đến
anh ta là xong. Cứ thử lấy sự gan lì lúc nhỏ của cậu mang ra thi gan xem sao,
tớ đảm bảo chàng của cậu sẽ không tiếp tục làm mặt lạnh được nữa đâu. Nếu thực
sự không được, cậu cứ quyến rũ anh ta. Mặc dù bây giờ đang là thời kì đầu có
thai, không thể làm thật được, nhưng như thế lại càng hay. Thử nghĩ mà xem, anh
ta muốn nhảy xổ vào cậu, nhưng lại phải nghĩ cho đứa bé, he he. Cứ tưởng tượng
thôi cũng thấy máu nóng hết cả lên rồi, đàn ông bấn loạn là đáng yêu nhất đấy!”
Hạ Tử Khâm thẳng tay ném cái gối
tựa về phía Mạch Tử, nhưng cánh cửa đã khép lại. Mặt cô đỏ lên, ngồi ngây ra
như phỗng trên ghế, cũng chẳng biết đang nghĩ ngợi chuyện gì, nhưng mắt la mày
lén như lấy trộm vậy.
Tịch Mộ Thiên vừa vào đến cửa đã
đánh mắt nhìn ra ghế sô pha, hàng ngày Hạ Tử Khâm hay ngồi đó đợi anh, cứ nhìn
thấy anh về là mở to mắt, phụng phịu như phải chịu ấm ức gì lớn lắm,vô cùng
đáng thương.
Thực ra Tịch Mộ Thiên đã mềm lòng
từ lâu rồi, đàn ông khi đứng trước người phụ nữ mình yêu không thể nào thực sự
cứng rắn được. Nhưng Tịch Mộ Thiên lần này buộc phải cho cô bài học nhớ đời
Anh có thể để mặc cô hờn dỗi, miễn
là không nguy hiểm. Nhưng lần này cô suýt nữa mất cả cái mạng nhỏ, Tịch Mộ
Thiên đã biết được tầm quan trọng của người phụ nữ này đối với mình, do đó anh
không thể tưởng tượng được sau này mà mất cô sẽ ra sao.
Nếu đã không chịu được mất mát, vậy
chỉ còn một sự lựa chọn, đó là mãi mãi giữ cô ở bên. Cô chính là của anh, anh
không cho phép cô có bất kì sơ sẩy nào, cho dù chính bản thân cô gây ra cũng
không được.
Chẳng thấy bóng dáng Hạ Tử Khâm
trên ghế, cô giúp việc cũng không có mặt. Tịch Mộ Thiên sải bước lên lầu, đẩy
cửa phòng ngủ bước vào. Anh thở phào nhẹ nhõm, cô đang nằm ở trên giường.
Tịch Mộ Thiên tháo cà vạt trên cổ,
lại gần đưa tay lên sờ trán cô, trán mát. Tay anh vừa chạm vào, Hạ Tử Khâm đã
nắm chặt rồi kéo vào trong chăn.
Khi bàn tay cảm nhận được sự mịn
màng, những sợi thần kinh cảm giác truyền thông tin lên đại não, Tịch Mộ Thiên
không khỏi ngây người. Cô lật tung chăn ra, bộ quần áo ngủ thường ngày không
biết đã đi đằng nào, thay vào đó là chiếc váy ngủ màu đen mỏng tang bằng lụa,
thiết kế rất thiếu vải, chỉ che đi những chỗ quan trọng, phần diện tích da thịt
lộ ra ngoài rất nhiều.
Cô nhìn anh, ánh mắt hiện rõ vẻ
căng thẳng và nôn nóng, hai má đỏ bừng, kéo dài từ mặt xuống tận cổ, xương quai
xanh
Bàn tay anh vẫn bị tay cô nắm chặt,
áp vào lồng ngực mềm mại của cô. Bởi vì có bầu nên chỗ đó của cô to hơn, cảm
giác mềm mại và mịn màng hơn.
Mắt Tịch Mộ Thiên sáng lấp lánh
nhưng ngọn lửa như đang nhảy nhót trong đôi mắt anh chỉ trong chốc lát đã tắt
ngấm. Anh hít thở thật sâu, lại cảm thấy cảnh tượng này có phần nực cười.
Cho dù là đang quyến rũ đàn ông
nhưng Hạ Tử Khâm vẫn chỉ được miễn cưỡng xếp vào dạng học sinh mẫu giáo, các
động tác của cô vô cùng gượng gạo, vẻ mặt ngại ngùng, thiếu đi sự cám dỗ, ánh
mắt quá trong, không có sự lẳng lơ cần thiết. Nhưng cho dù là vậy, vẫn khiến
một người luôn tự hào giỏi kiềm chế như Tịch Mộ Thiên, suýt chút nữa đã không
giữ nổi mình.
Tịch Mộ Thiên rút tay lại khiến mặt
Hạ Tử Khâm sa sầm, cô dường như đã hạ quyết tâm, cắn chặt môi ngồi bật dậy, sà
hẳn vào người anh, cánh tay quấn quanh cổ Tịch Mộ Thiên, đè chặt môi mình lên
đôi môi anh. Cô cắn môi anh, có chút gì đó gượng gạo, ngại ngùng nhưng cũng vô
cùng nôn nóng.
Ngọn lửa dục vọng khó khăn lắm Tịch
Mộ Thiên mới đè nén được lại tiếp tục bùng lên. Anh giơ tay giữ chặt gáy cô,
vai trò chủ động nhanh chóng được thay đổi. Anh đưa lưỡi vào trong miệng cô
khuấy động, bàn tay trượt trên cơ thể cô, cho đến khi chạm vào bụng dưới của Hạ
Tử Khâm, lúc này lý trí mới trở lại, anh miễn cưỡng đẩy cô ra: “Không được làm
bừa!”
Hạ Tử Khâm có hơi cay cú, chẳng
phải trong sách thường nói, đàn ông không thể kiểm soát trước cám dỗ hay sao,
tính ra anh đã hai tháng trời chưa động đến cô rồi. Một người đàn ông thiếu
thốn đến hai tháng trời, đối mặt với một người phụ nữ trong bộ dạng trần trụi
mà vẫn kiểm soát được bản thân chỉ có hai khả năng:
Một là anh ta bất lực, hai là anh
ta ghét cô, ghét đến mức cô có dâng đến tận miệng anh ta cũng không thèm. Vậy
anh là ở khả năng nào?
Hạ Tử Khâm cắn chặt môi, ngồi bệt
trên giường, chằm chằm nhìn vào Tịch Mộ Thiên, đến mức khiến anh sởn cả da gà.
Rốt cuộc ánh mắt cô là thế nào?
Anh chưa kịp phản ứng gì thì Hạ Tử
Khâm nhanh nhẹn thò tay, đặt xuống phần dưới cơ thể anh. Tịch Mộ Thiên “ơ” lên
một tiếng, chưa kịp làm gì thì Hạ Tử Khâm đã hỏi:
“Tại sao? Rõ ràng anh có phản ứng,
tại sao không động vào em?”
Khuôn mặt cô vô cùng căng thẳng,
cũng rất cố chấp, lại phảng phất nét buồn:
“Hay là anh đã chán em rồi?”
Cô rút tay lại, thu mình trong
chăn, quay lưng lại với anh cũng không đếm xỉa đến anh nữa. Tịch Mộ Thiên đột
nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, anh đứng ở đầu giường hồi lâu mới chậm rãi nói:
“Bây giờ em có thai mới được hai
tháng, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến con!”
Giọng Tịch Mộ Thiên có vẻ nghèn
nghẹn, giống như đang cực kì nhẫn nhịn, đè nén. Trái tim hụt hẫng của Hạ Tử
Khâm bỗng chốc sống lại bởi lời giải thích đó. Cô xoay người ngồi dậy, bộ dạng
sửng sốt:
“Anh không động đến em vì em có bầu
ư?”
Tịch Mộ Thiên khẽ gật đầu. Hạ Tử
Khâm nhoẻn miệng cười:
“Từ lúc ở trên núi xuống đến bây
giờ anh chẳng đoái hoài gì đến em, Mạch Tử nói anh đang sử dụng đến bạo lực gia
đình!”
“Bạo lực gia đình á?”
Tịch Mộ Thiên hừ giọng, kéo cô vào
trong chăn:
“Nếu không phải em đang có bầu, anh
đã đánh vào mông em rồi. Anh nói biết bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì cứ hỏi
thẳng anh đây này, em cứ thích nghĩ bậy nghĩ bạ. Đầu óc em đơn giản, lần này
nếu không phải ăn may, không biết chừng em đã chết cóng trong núi rồi. Còn có
chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của em nữa? Anh chỉ muốn em kiểm điểm bản
thân thôi!”
Mấy ngày liền Tịch Mộ Thiên chẳng
đoái hoài gì đến cô, giờ vừa nhắc đến là anh tuôn một tràng trách móc. Hạ Tử
Khâm co ro trong chăn, càng nghe càng cảm thấy bản thân mình không ra gì. Cô
đột nhiên nhớ ra cô gái lai kia, dường như đã tìm được cái cớ để phản bác, thế nên
vội ngắt lời anh:
“Tịch Mộ Thiên, em nhìn thấy cô gái
đó hôn anh, hơn nữa còn trần trụi…”
Giọng Hạ Tử Khâm có vẻ ghen tuông,
Tịch Mộ Thiên đột nhiên cười:
“Cởi áo đối với cô ấy còn dễ hơn cả
ăn cơm, đi ngủ. Không chỉ có anh, ở trước mặt bất cứ gã đàn ông nào cũng đều
như vậy. Không thể phủ nhận cô ấy từng là bạn gái anh, chỉ có điều đã là chuyện
của mười mấy năm trước rồi. Tử Khâm, bới móc quá khứ của chồng không phải là
hành động của một phụ nữ thông minh đâu!”
“Từ xưa đến nay em có thông minh
đâu, nhất là ở trước mặt anh!”
Miệng thì nói thế nhưng trong lòng
cô đã nhẹ nhõm đi nhiều, bởi vì có lời giải thích của anh, bởi vì giọng điệu
yêu chiều và ấm áp của anh. Mặc dù Tịch Mộ Thiên không giải thích kĩ nhưng Hạ
Tử Khâm hiểu, mỗi khi anh nhắc đến một người phụ nữ nào đó bằng giọng điệu bình
thản và nhạt nhòa như vậy, đối với anh, người phụ nữ đó chẳng hề quan trọng.
Tịch Mộ Thiên luồn tay vào trong
chăn, cởi cái váy ngủ mỏng manh trên người cô, ngoắc trên ngón tay mình, nhíu
mày hỏi: “Em moi ở đâu ra đấy?”
“Ừm, mua ở trên mạng đấy!”
“Sau này không cho phép mua những
thứ này nữa, toàn hàng đểu, hơn nữa cũng chẳng đẹp mắt!”
Hạ Tử Khâm đột nhiên hoài nghi có
phải mình không có sức hấp dẫn không? Trần trụi như vậy rồi mà anh chẳng hề hấn
gì, nhất là khi anh có phản ứng sinh lý.
Mới nghĩ đến đây cô liền phát hiện
Tịch Mộ Thiên đang đứng trước gương, lần lượt cởi quần áo, cà vạt, khuy áo,
thắt lưng.
Lúc anh ôm chặt lấy cô, Hạ Tử Khâm
mới chột dạ nói: “Tịch… Tịch Mộ Thiên, anh vừa bảo em đang có bầu, không… không
thể…”
Nhưng câu tiếp theo đã bị Tịch Mộ
Thiên nuốt trọn. Nụ hôn của anh đầy khao khát, lúc Hạ Tử Khâm suýt ngạt thở mới
chịu thả cô ra. Hạ Tử Khâm khó khăn lắm mới tìm lại được lí trí, chưa kịp nói
gì đã thấy anh đang gặm nhẹ vào vành tai mình, giọng nói thì thầm thoáng qua:
“Em đã châm lửa thì phải có trách
nhiệm dập lửa!”
Khi bàn tay anh đặt tay cô vào nơi
đang cương cứng và nóng rực của mình, Hạ Tử Khâm mới hiểu ý của anh:
“Tử Khâm, đừng nhanh quá!”, Hạ Tử
Khâm ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của anh.
Đến khi Hạ Tử Khâm thấy bàn tay
mình như sắp bị tê cứng, cuối cùng Tịch Mộ Thiên mới chịu tha cho cô.
Hơi thở gấp gáp từ từ chậm lại, cả
căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng. Hồi lâu sau, đột nhiên Hạ Tử Khâm lên tiếng:
“Tịch Mộ Thiên, hai tháng nay anh
đều dùng cách này… để xử lí?”
Mặt Tịch Mộ Thiên thoáng biến sắc
nhưng không trả lời cô. Hạ Tử Khâm khẽ cười mấy tiếng, hồi lâu sau mới nói:
“Tịch Mộ Thiên, sau này em sẽ giúp
anh, ừm… vào những lúc em không thể…”
Tịch Mộ Thiên không nhịn được cười,
cúi đầu nhìn cô. Mặt cô vẫn còn vẻ ngại ngùng, nhưng đôi mắt lại mở to nhìn
thẳng vào anh đầy kiên định. Trái tim Tịch Mộ Thiên như có một luồng ánh sáng
mặt trời rọi thẳng vào ấm áp. Anh không khống chế được cảm xúc cúi xuống hôn
lên môi cô, nhẹ nhàng và vấn vương miệng khẽ nói: “Tử Khâm, anh yêu em…”