Em Đã Từng Thử Buông Bỏ Anh

Chương 5




Edit: Thố Lạt

Hứa Thuần tỏ ra rất cẩn thận, cất giấu bí mật nhỏ sâu dưới đáy lòng.

Đôi lúc, cô ghi bí mật vào nhật kí có khoá; đôi lúc, cô gửi gắm vào những bản vẽ.

Nói đến bức phác hoạ kia, sau này cô vẫn không thể vẽ xong, không phải vì không có thời gian, mà là cố ý, giữ lại làm không gian tưởng tượng, khi nhìn có thể suy nghĩ vẩn vơ, mãi không hết ý.

Trong nghệ thuật có một thủ pháp sáng tác, tên là lưu bạch, nôm na chính là như vậy.

Khi suy nghĩ miên man, cô vô thức viết kín tên anh trên tờ giấy trắng. Viết đi viết lại, chi chít chằng chịt, mãi đến khi tờ giấy trắng trờ nên đen sẫm, ngay cả cô cũng không còn nhìn ra chữ nữa.

Cứ thế, cô luyện viết lên anh nhanh như chớp.

Thời gian ngoài giờ có nhiều, Hứa Thuần ngoài miệng chê người trong toilet quá nhiều, cố ý đi qua dãy phòng học lớp mười một, nhưng chạy sang chờ một hồi, thấy không còn nhiều thời gian, lại chạy nhanh như chớp đến bên lớp mười hai.

Có vài lần.cô vô tình gặp Tưởng Thừa Khải, anh trùng hợp cũng vừa ra khỏi toilet nam, cùng một nhóm nam sinh dựa vào lan can nhìn sân bóng rổ hóng gió.

Khi Hứa Thuần đi qua, thình thoảng có ngó qua vài lần, không có gì lạ, trng lòng lại bắt đầu phấn khích không sao nói rõ được.

Có lẽ thích một người chính là như vậy, cô cẩn thận đi vào tầm mắt anh, che giấu tất cả vẻ mặt nên để lộ, vừa tự vui trong lòng vừa âm thầm thưởng thức, còn anh thì vĩnh viễn thờ ơ không hay biết.

Cô lén thu xếp mọi cơ hội gặp mặt, cô luôn nắm chắc những tình huống này, chưa bao giờ lệch khỏi quỹ đạo.

Trước kì nghỉ lễ một tháng năm, cả trường được tự do.

Chuông tan học vang lên, lòng Hứa Thuần đã sớm rạo rực.

Cô thu xếp cặp vở, đợi tiết học kết thúc, cất giấy bút trên bàn vào, sau đó đeo lên lưng chạy đi, chạy xuống cổng trường kiên nhẫn chờ.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, ước chừng chỉ một lát nữa, anh sẽ đi qua trước mặt cô.

Như Hứa Thuần dự đoán, quả thật nửa phút sau thấy bóng dáng Tưởng Thừa Khải xuất hiện.

Anh đi cùng nhóm bạn nam, trò chuyện câu có câu không.

Hứa Thuần từ chối lời mời của các bạn, nói mình có việc đi đường khác.

Cô yên lặng theo sát Tưởng Thừa Khải, cách năm bước, giữ tống độ như nhau, tư từ đi ra cổng trường.

Đến cổng, anh đi cùng bạn học nam.

Hứa Thuần đi theo anh, nhìn bóng lưng anh, lúc này như đang nói chuyện điện thoại với ai đó, ung dung thong thả bước đi.

Hứa Thuần cũng đi chậm, lấy điện thoại của mình, điều chình tiêu cự xong, dừng lại, chụp một tấm hình anh đi dưới bóng rừng.

Sau đó, cô cất điện thoại, cẩn thận đuổi theo.

Đến ngã tư đường, Tưởng Thừa Khải gặp đèn đỏ đi chậm lại.

Hứa Thuần cách anh ngày càng gần, các bạn học chờ đèn đỏ xung quanh cũng không ít, cô đứng tít phía sau, nhìn bóng lưng anh ngẩn người.

Tưởng Thừa Khải vẫn đang nói chuyện điện thoại, giọng không lớn, trong giọng nói mang theo sự yêu chiều, trên mặt luôn tươi cười dịu dàng.

Hứa Thuần nắm chặt tay đút túi, chỉ nghe loáng thoáng anh nói liên tiếp vài tiếng “Ừ ừ ừ“...

Đèn xanh sáng lên, Tưởng Thừa Khải cất điện thoại, bước nhanh đi trước dòng người.

Đến giao lộ, vãn người, đi cùng Hứa Thuần chỉ còn vài ba người.

Cô không dám đi quá nhanh, chờ anh vào trạm, đứng ở một chỗ ít người, cô cũng theo vào, cúi đầu đi qua anh, giả vờ nhìn bảng trạm bên cạnh.

Người chờ xe không ít, Hứa Thuần nhìn anh qua kính phản chiếu, thấy anh cũng đang nhàm chán chờ xe, lòng có chút bình tĩnh lại.

Mỗi khi đến giờ tan học, xe buýt số năm đều chật ních.

Khi Hứa Thuần đi lên, không còn chỗ, không chen nổi, chỉ có thể bị kẹt cứng giữa đám người.

Nhanh chóng đến trạm quảng trường nhân dân.

Hứa Thuần thấy Tưởng Thừa Khải ngó đầu ra, lưu loát nhảy khỏi cửa sau, xoay người đi thẳng xuống trạm.

Cô cũng không kịp ngắm thêm chút nào.

Hứa Thuân bị ép đến mệt mỏi, cả người đầm đìa mồ hôi, chợt loé lên một ý tưởng, nhanh chóng chen ra sau xe, lảo đảo xuống xe.

Sắc trời còn sáng, ánh nắng chiều phía Tây diễm lệ.

Xuống xe, cô không biết mình phải làm gì.

Bình thường rất ít khi qua đây, cô cũng chỉ có thể đi dạo quanh đây.

Xe buýt rời đi, Hứa Thuần đứng lại, nhìn xung quanh, tìm thấy bóng dáng Tưởng Thừa Khải.

Anh đang đứng bên vạch kẻ đường, đợi dòng xe trước mặt dừng đèn đỏ, mới chỉnh lại túi đeo chéo trên vai, nhanh chóng chạy sang phía đối diện.

Hứa Thuần không có can đảm theo sau nữa, cứ thế nhìn anh mỗi lúc một xa.

Cô nâng tay xem giờ, thấy còn sớm, xuống trạm tản bộ, đi song song với anh.

Nhưng ngoài ý muốn là, Tưởng Thừa Khải vừa đến bên kia, lại tiện đường rẽ vào Viện Kiểm Sát đối diện.

Bóng người vụt vào, quen thuộc, liền mạch.

Rất rõ ràng, đây không phải lần đầu anh đi vào.

Hứa Thuần dừng bước, kinh ngạc, không hồ đồ đi về phía trước nữa.

Cô xoay người, gần đó là quảng trường và công viên, không ít thanh niên đang trượt ván, đi dạo.

Hứa Thuần bỗng thấy mình như kẻ ngốc, lại giống một kẻ điên cuồng theo đuôi.

Trong thời gian ngắn, cô đưa ra một quyết định, định đợi Tưởng Thừa Khải ra, cô sẽ lập tức lên xe về nhà.

Vì thế, cô đợi ở quảng trường, tìm ghế đá ngồi xuống, ngắm trời chiều tối dần, chờ thời gian qua đi.

Cô bắt đầu ngây ngốc, đoán lí do anh vào đó, có chút không biết làm sao.

Cuối cùng trời chiều cũng tắt nắng, người đi dạo trên quảng trường cũng vãn bớt.

Hứa Thuần lại nhìn cửa viện kiểm sát, không có bất cứ bóng người giống anh nà đi ra.

Cô nhìn khắp xung quanh, ngoài ý muốn gặp được một người vô cùng quen thuộc -- Hứa Viêm.

Hứa Viêm là anh trai Hứa Thuần, cũng học cấp ba, ở Ngũ Trung.

Lúc này, anh không cô đơn một mình, bên người có không ít bạn học, có nam có nữ, nhìn có vẻ rất thân thiết.

Hướng bọn họ đi là trạm xe buýt Hứa Thuần vừa xuống, vậy nên tất nhiên sẽ đi qua Hứa Thuần.

Hứa Thuần không giỏi che giấu bản thân, khi Hứa Viêm nhận ra cô, tiện đà dưng lên, cười chào anh: “Anh!”

Hứa Viêm bất ngờ, chỉ vào cô: “Em đến đây làm gì?”

Hứa Thuần vò đầu: “Đi dạo với bạn.”

“Sao vẫn chưa về?”

“Em đang định về đây.”

“...”

Bạn học xung quanh cùng xúm lại, hỏi Hứa Viêm: “Em gái cậu à?”

Hứa Viêm giải thích: “Em họ tôi.”

“Em gái học Nhất Trung à?” Bọn họ nhìn đồng phục trên người Hứa Thuần, tấm tắc khen, “Giỏi quá.”

Có người nhiều chuyện: “Nhất Trung giỏi lắm, Hứa Viêm cậu không bằng em gái cậu rồi.”

“Nếu Hứa Viêm có thể vào Nhất Trung, vậy thì có thể học cùng ai đó rồi...”

“...”

Hứa Viêm bị chọc ghẹo, tỏ ra không vui, hét lên bịt miệng mấy người kia.

Hứa Thuần không thấy rõ, cẩn thận quan sát ánh mắt Hứa Viêm, thấy anh lén nhìn về một cố gái tóc dài trong đó, lập tức có chút khó chịu, mà sau khi đối phương cảm nhận được, nhanh chóng tránh sang nơi khác, giả vờ như không có gì xảy ra.

Hứa Viêm xấu hổ cúi đầu, đá gió dưới chân.

Hứa Thuần không tiện ở lại lâu, định cứ thế về cùng Hứa Viêm, đoàn người vừa nói vừa đi về phía trạm xe buýt.

Một giây sau, không biết ai đó thấy ai, hô lên: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!”

Hứa Thuần không biết Tào Tháo là gì, nhìn theo hướng họ chỉ, thấy Tưởng Thừa Khải đi về bên này, mỉm cười nhìn chằm chằm một người trong số họ.

Trong nháy mắt, Hứa Thuần có ảo giác, cho rằng anh đang mỉm cười với cô.

Giây phút ây, lòng cô mềm nhũn.

Nhưng mà, khi anh sắp đến gần, vươn hai tay về phía cô gái Hứa Viêm vừa nhìn, ôm chặt cô, đặt tay lên đầu đối phương khẽ xoa.

Bên tai bỗng vang lên tiếng ồn ào.

Ý cười yếu ớt trên môi Hứa Thuần chuyển thành cứng ngắc, mím chặt môi, bắt đầu thấy khó thở.

Hình ảnh ấy chạy ngang trước mắt cô, bày tỏ rõ ràng tình cảm của anh, không chút giấu diếm, ôm ấp cô gái kia giữa bao người, cười không ngớt.

Hứa Thuần chợt đau lòng, quay lưng từ từ tránh ra, tránh xa những người này, rời xa những tiếng ồn ào, ngực như có lỗ hổng, bị người ta từ từ xé ra, đau âm ỉ.

Cô ra sức hít sâu, ngẩng đầu nhìn trời, u ám hơn.

Cô có chút hối hận, khi nãy nên về thẳng, không nên xuất hiển ở đây, mạnh mẽ cho mình một lí do để từ bỏ.

Te có lời muốn nói: Tim Te đang tan vỡ, đau lòng level max-ing TT_TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.