Hạ Minh Du vậy mà lại cùng Đan Đồng chia tay.
Sau khi về đến nhà, Phương Vũ nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Tuy rằng đã đồng ý với Hạ Minh Du giúp hắn theo đuổi mục tiêu mới, nhưng trong suy nghĩ cậu vẫn còn rất nghi ngờ, chưa có tin tưởng lắm. Đúng lúc này lại nhận được điện thoại của Đan Đồng.
“Này. Phương Vũ!”
“Ừ. Đan Đồng!”
“Tớ gọi điện nói cho cậu biết một tiếng, tớ cùng Hạ Minh Du chia tay rồi.” Thanh âm của Đan Đồng nghe cũng không có biểu hiện bất luận tâm tình không tốt gì, ngược lại còn rất nhẹ nhàng.
“Ừ…. Tớ có nghe Minh Du nói.” Phương Vũ khó tránh khỏi lúng túng, không biết nên dùng cái dạng phản ứng gì.
“A…… Thì ra anh ấy đã nói cho cậu.” Đan Đồng tiếp tục nói: “Vậy cậu cũng biết rõ nguyên nhân rồi?”
“Ừ………. Anh ấy nói anh ấy thích người khác.”
“A? Anh ấy nói như vậy với cậu? Ha ha…. Thật đúng là không chịu thành thật mà.”
“Hả? Cái gì không thành thật?”
Đan Đồng ở bên kia điện thoại cười khẽ hai tiếng: “Cậu biết không? Thật ra sau khi tớ cùng Hạ Minh Du chung một chỗ, trong khoảng thời gian bên nhau này anh ấy đối với tớ vẫn luôn rất không tập trung, đặc biệt là mấy tuần cuối cùng vừa rồi, anh ấy đối với tớ càng ngày càng lạnh nhạt, căn bản không hề để ý tới tớ, như vậy thật sự rất không có ý nghĩa. Tớ cảm thấy được anh ấy nhất định là từ rất lâu trước kia đã yêu người khác, đã như vậy thì chia tay ngược lại chính là giải thoát.”
“Ừm. Chỉ cần hai người không có không vui là được rồi……” Phương Vũ cũng không biết Đan Đồng đến cùng có đúng là không vui hay không. Nhưng mà cậu biết rõ, thật ra Đan Đồng cũng có tình cảm với Hạ Minh Du, dù sao Hạ Minh Du ưu tú như vậy, trong ba năm theo đuổi y hắn cũng đã bỏ ra rất nhiều.
“Tớ làm sao lại có thể không vui! Được rồi, không nói với cậu nữa, tớ còn có việc, cúp trước nha. Bái bai. Rảnh lại nói chuyện.”
“Được. Tạm biệt.”
Tắt điện thoại.
Hóa ra Hạ Minh Du từ lâu đã thích người khác rồi sao? Không biết người có thể khiến cho hắn cam tâm tình nguyện buông bỏ Đan Đồng mà theo đuổi, sẽ là người như thế nào…… Dù sao cũng sẽ không là cậu, nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích….
Nhưng mà lại nói, cậu và Stephen cũng đã rất lâu không liên lạc rồi. Thật ra bình thường cũng không có liên hệ nhiều, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cùng đi ăn một bữa cơm rồi tâm sự. Nhưng mà hai tuần vừa rồi cậu bận việc trong bệnh viện, hình như đã rất lâu chưa gặp nhau, mặc dù là người yêu, hai người thật ra ngay cả nắm tay hôn môi còn chưa từng có. Stephen thỉnh thoảng sẽ hôn nhẹ vào má cậu một cái ——– là một loại phương thức thể hiện sự thân mật. Cậu ta trước giờ đều nói ở bên cạnh Phương Vũ rất thư thái, cho nên đôi khi chơi quá muộn sẽ đến nhà Phương Vũ ngủ lại, thật sự chỉ đơn thuần là ngủ mà thôi. Phương Vũ cảm thấy Stephen giống em trai của cậu hơn, bầu không khí giữa hai người rất hữu nghị, rất thư thái, giống như một thành viên trong gia đình vậy.
Stephen lúc trước vì chuyện của Đan Đồng mà rất thương tâm, đúng lúc nằm viện ở bệnh viện Phương Vũ được cậu dốc lòng chăm sóc. Cậu ta nói vừa nhìn thấy Phương Vũ đã cảm thấy rất thân thiết, cho nên bắt đầu theo đuổi Phương Vũ. Thấy ánh mắt khẩn cầu chân thành của cậu ta, cậu cuối cùng cũng đồng ý.
Thật ra, Phương Vũ trong phương diện tình cảm vẫn rất là ngây thơ, tâm địa lại mềm, kinh nghiệm thực tế còn không bằng học sinh cấp ba, bởi vì cho dù trước kia yêu Hạ Minh Du, cũng chỉ là cậu đơn phương tương tư mà thôi. Cậu cũng chưa bao giờ tìm những người khác ở bên ngoài. Cho nên những……. hành động thân mật thuộc về thế giới hai người kia cậu hoàn toàn còn chưa có làm.
Khi Phương Vũ tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại đặt ở đầu giường lại đột nhiên rung lên.
Điện thoại hiển thị tên “Hạ Minh Du”, vì vậy cậu đè nút trả lời.
“Ngủ rồi sao?” Thanh âm trầm ổn của đối phương từ trong ống nghe truyền ra.
“Đang chuẩn bị ngủ. Có chuyện gì sao?”
“Tôi có chuyện muốn cùng cậu tâm sự.” Âm điệu Hạ Minh Du vẫn lạnh như ngày thường.
Có việc muốn nói cùng cậu? Không phải vừa mới gặp mấy tiếng trước sao? Có chuyện quên nói à? Còn phải gọi điện thoại đến…. Phương Vũ đột nhiên cảm thấy dạo gần đây Hạ Minh Du hình như rất thích gọi điện thoại, không hề giống như trước kia, tốt lắm cũng chỉ là gửi một tin nhắn đơn giản.
“Nhưng mà đã trễ thế này vẫn là thôi vậy, cậu đi ngủ đi.” Hạ Minh Du tiếp tục nói.
“Không sao. Ngủ sau cũng được.” Nếu như đã đến trình độ phải gọi điện thoại, nhất định là có chuyện rất quan trọng, Phương Vũ quan tâm nói.
“……..” Bên kia Hạ Minh Du trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Tôi không ngủ được, muốn tìm người nói chuyện.”
Nói chuyện phiếm? Gần đây chuyện kỳ quái hình như càng lúc càng nhiều nha. Trước kia hai người chưa từng nấu cháo điện thoại.
“Ừ. Được.” Nhưng mà vẫn là đồng ý.
“……….” Thế nhưng đầu bên kia Hạ Minh Du lại trầm mặc.
“Cái kia…. nói chuyện gì?” Phương Vũ không thể không hỏi.
“Bất cứ cái gì cũng được.”
“Ừm…. vậy nói một chút về công việc của anh mấy tuần gần đây, người nhà, trải nghiệm này đó nha.” Trước kia cậu vẫn luôn quan tâm mà hỏi Hạ Minh Du cái này cái kia ——– tuy nhiên đã là chuyện rất lâu rồi.
“Không được.” Lại bị đối phương một hơi cự tuyệt.
“Vậy…………” Phương Vũ cũng thật sự không biết phải nói cái gì. Nói về cậu Hạ Minh Du nhất định sẽ không có hứng thú.
“Nói về chuyện lúc học đại học đi.” Kết quả vẫn là Hạ Minh Du đề nghị.
“Được.”
Chuyện lúc học đại học. Có rất nhiều chuyện tốt đẹp, cũng có rất nhiều chuyện thương tâm, Phương Vũ nằm ở trong chăn cùng Hạ Minh Du nói chuyện trời nam biển bắc. Hai người nói đến rất nhiều chuyện cùng nhau trải qua thời đại học, mãi cho tới khuya, Hạ Minh Du mới tắt điện thoại.
Kết quả là ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm……….
Vậy mà tối nào cũng gọi điện tới. Hơn nữa thời gian gọi điện càng ngày càng sớm. Có đôi khi Phương Vũ về tới nhà vừa ăn xong cơm tối hắn đã gọi điện tới.
Phương Vũ bị biểu hiện khác thường gần đây của Hạ Minh Du làm cho mê mẩn. Nhưng lại không biết là chuyện gì xảy ra. Cậu chỉ cảm thấy Hạ Minh Du chắc chắn là vừa chia tay Đan Đồng tâm tình không bình tĩnh nên mới phải tìm người nói chuyện phiếm. Nên cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
****
Stephen đứng ở bên lề đường rộng lớn chờ đèn đỏ. Bất ngờ sau lưng bị đụng mạnh một phát.
Sau đó là chất lỏng gì đó chảy dọc theo lưng áo.
“Vô cùng xin lỗi.” Một cậu nhóc cuống quýt nói xin lỗi, trong tay còn cầm một cái ly giấy, bên trong vẫn còn nửa ly cà phê nóng. “Tôi không nhìn thấy anh….” Cậu nhóc nói xong, ngẩng đầu lên nhìn về phía Stephen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một cặp mắt to ngập nước, thoạt nhìn rất trẻ con lanh lợi.
“Không sao đâu.” Stephen trả lời.
“Nhất định là rất đắt……” Cậu bé giống như là sắp khóc: “Đúng là xong rồi, tôi làm hư quần áo của anh rồi….”
“Tôi nói không có sao.”
“Không được…….. Tôi sẽ bồi thường…….. Cho tôi số điện thoại của anh được không?” Vẻ mặt cậu nhóc chân thành mà nhìn Stephen, “Được không?”
Vì vậy Stephen đọc ra một dãy số. Cậu nhóc cẩn thận mà lưu lại vào di động: “Cái kia….. Tiên sinh, tôi sẽ gọi điện cho anh, tôi nhất định sẽ bồi thường…….. chờ tôi.”
Cậu nhóc sau khi nói xin lỗi một lần nữa, liền cất điện thoại rời đi.
Stephen đứng nhìn theo bóng lưng đã biến mất của cậu nhóc thật lâu.
Đúng là loại hình cậu ta đặc biệt thích…..
Cách đó không xa, một đôi mắt đang âm thầm quan sát, trong ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.
– Hết chương 13 –