Buổi tối tuyết rơi nên thời tiết rất lạnh, đi đường cũng không thuận tiện, ngồi trong chiếc taxi chậm rì rì vì tắc đường, Lâm Nguyệt ôm bình giữ nhiệt, ngắm nhìn những bông hoa tuyết rơi ngoài trời qua lớp cửa sổ trong suốt, không hiểu sao trong lòng cô lại ấm áp lạ thường.
Cô rất cảm kích mẹ của Phó Nam - Lăng Tiêu, cô từng cảm thấy mơ hồ, chán nản trong mối quan hệ tình cảm này và cũng từng do dự, không biết có nên buông tay hay không, nhưng chính Lăng Tiêu đã cho cô thêm động lực để tiếp tục kiên trì. Có thể cô sẽ rất vất vả khi làm vợ của cảnh sát nhưng chỉ cần đó là người cô yêu, cô có thể làm được. Như lần này vậy, Chu Lẫm chỉ ở bên cô một đêm nhưng cốc nước mật ong mà anh tự tay mang đến kia đã đủ để bù đắp cho khoảng thời gian lạnh nhạt rồi.
Xe dừng lại, Lâm Nguyệt mở ô bước xuống xe, trước mặt cô chính là cục cảnh sát, hai bên cửa lớn đều có bốt gác bảo vệ, uy nghiêm vô cùng.
Lâm Nguyệt cắn môi, đột nhiên cô lại không muốn vào nữa. Dù sao thì đây cũng đâu phải là một công ty bình thường cơ chứ!
Lấy di động ra, Lâm Nguyệt quyết định gọi điện thoại cho Chu Lẫm trước, anh gay gắt là chuyện của anh, cô đến đưa cơm là để thể hiện thái độ của cô, đưa xong thì trở về thôi.
Nhưng đúng lúc Lâm Nguyệt chuẩn bị ấn số, đột nhiên có tiếng còi xe vang lên từ phía đối diện. Lâm Nguyệt nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy có một chiếc xe vừa đi ra từ cục cảnh sát, dừng ở ngay trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống để lộ gương mặt khiếp sợ của Đường Hiên: "Chị dâu? Sao chị tới đây, tìm lão đại của bọn em à?"
Anh ta vẫn gọi cô là chị dâu, xem ra Chu Lẫm vẫn chưa nói chuyện chia tay với những người khác.
Đối mặt với sự hưng phấn của Đường Hiên, Lâm Nguyệt xấu hổ mỉm cười, lắc cái bình giữ nhiệt, nói: "Tôi tới đưa cơm cho anh ấy, anh vừa tan làm à?"
Đưa cơm...
Nhìn thấy bình giữ nhiệt màu trắng trong tay Lâm Nguyệt, Đường Hiên hâm mộ không thôi, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Gần đây sắc mặt của lão đại đã đen sì hệt như bầu trời bị mây mù che khuất vậy, rõ ràng trong cục cũng không bận gì nhưng anh ấy lại ở ký túc xá, chắc chắn là có vấn đề với chị dâu rồi. Tuy đám lưu mạnh bọn họ ghen tị lão đại có người yêu nhưng họ còn sợ lão đại sẽ biến thành lưu manh hơn, bây giờ chị dâu đã đưa cơm tới cục cảnh sát rồi, thế mà cứ làm bọn họ lo lắng!
"Đúng, nhưng mà di động của em để ở trong văn phòng rồi, em đang muốn quay lại đây, chị dâu vào trong với em nhé." Xuống xe, Đường Hiên thân thiện mời chị dâu nhỏ, "Chị dâu yên tâm, người trong văn phòng của bọn em đều đi hết rồi, chỉ còn lão đại thôi."
Lâm Nguyệt hơi động lòng, cuối cùng hỏi: "Làm vậy có vi phạm kỉ luật không?"
Đường Hiên bật cười: "Không, không… Ngày nào chị dâu tới đưa cơm cũng được mà."
Tên này cứ mở miệng là gọi chị dâu làm trái tim Lâm Nguyệt vô cùng ngọt ngào.
Đi vào cục cảnh sát, Đường Hiên giới thiệu Lâm Nguyệt với hai người bảo vệ, nói là người nhà của lão đại, sau này nếu cô đến thì cứ trực tiếp để cô vào. Trên đường đi tới văn phòng, họ cũng gặp mấy đồng nghiệp nữa, Đường Hiên khoe khoang nói đây là chị dâu của đội hình sự khiến Lâm Nguyệt đỏ mặt suốt cả đường đi. Rốt cuộc cũng sắp tới văn phòng, Lâm Nguyệt bắt đầu căng thẳng, Đường Hiên giục cô vào, Lâm Nguyệt lắc đầu, kiên trì đứng chờ ngoài cửa.
Văn phòng vẫn còn hai đồng nghiệp nam, Đường Hiên cố ý lớn tiếng gọi vào văn phòng riêng của lão đại: "Lão đại, chị dâu tới đưa cơm cho anh này!"
Trong văn phòng không có động tĩnh gì mà đám đồng nghiệp nam đã đứng bật dậy, một người chạy ra ngoài nói với Đường Hiên là lão đại đã về ký túc xá rồi, người còn lại thì thông minh hơn, trực tiếp chạy ra ngoài, chính miệng chỉ đường cho chị dâu tới chỗ của lão đại.
Mấy người đàn ông trong đội hình sự kích động khi thấy chị dâu nhưng sự nhiệt tình, chân thành và vui vẻ trong mắt lại khiến cô giáo xinh đẹp không chống đỡ nổi, may mà Đường Hiên giải vây đúng lúc, đuổi hết mấy tên đó đi, rồi lại dẫn Lâm Nguyệt đi tới ký túc xá của đội hình sự.
Chu Lẫm ở trong ký túc xá đơn khoảng 10 mét vuông, có nhà vệ sinh độc lập, có giường, bàn, tủ, và ghế.
Lúc Đường Hiên gõ cửa, Chu Lẫm mới tắm xong, có lắp điều hòa nên anh hơi nóng, đang cởi trần ngồi trên giường, vừa lau tóc vừa xem di động. Hôm đó anh bảo cô rằng phải chuyển ra ngay sau kì thi của Phó Nam, cô chỉ trả lời một chữ "Được", mấy ngày nay hai người cũng không liên lạc gì, nhưng mỗi ngày mỗi đêm, Chu Lẫm đều xem lại những tin nhắn của hai người, ngắm nhìn những tấm hình anh đã chụp lén.
Càng nhìn càng nhớ, ngoại trừ nhớ cô ra, anh chẳng còn sức làm việc gì nữa.
"Lão đại, anh ra đây đi, em có chuyện muốn nói!"
Chu Lẫm nhìn cánh cửa, thả di động xuống, để khăn mặt lên trên bàn rồi lạnh lùng đi ra mở cửa.
Tiếng bước chân càng đến gần, Lâm Nguyệt lại căng thẳng hơn và vô thức hơi cúi đầu xuống. Cô không nói gì đã chạy tới đây, anh sẽ vui vẻ hay tiếp tục lạnh lùng với cô đây?
"Chị dâu, em đi trước nhé. Em có công dẫn đường rồi, lần sau nếu có tới đưa cơm cho lão đại thì chị mang thêm một phần cho em nữa nhé?" Đường Hiên hơi khom lưng, cười trêu chọc.
Lâm Nguyệt không nhịn được mỉm cười, khẽ gật đầu.
Đường Hiên chạy vội đi như một cơn gió, muốn nhiều chuyện thì cũng phải đúng lúc đúng chỗ, bầu không khí bây giờ thích hợp cho lão đại và chị dâu ở riêng hơn.
Cho nên khi Chu Lẫm kéo cửa ra thì chỉ nhìn thấy cô gái nhỏ đang cúi đầu đứng ở đó.
Tay để trên nắm cửa, Chu Lẫm quên mất mình định nói gì rồi.
Tầm mắt Lâm Nguyệt hơi hướng lên trên một chút là thấy ngay phần thân để trần của anh, cơ bụng rắn chắc, vòng eo nhỏ, vô cùng kích thích thị giác của cô. Lời kịch chuẩn bị cho mọi loại tình huống cũng bị tình trạng này thổi bay sạch, Lâm Nguyệt hoảng hốt đưa cái bình giữ nhiệt cho anh, quay đầu nói: "Trời lạnh nên em đã làm hai món cay cho anh. Anh nếm thử nhé?"
Chu Lẫm vẫn còn kinh ngạc khi nhìn thấy cô trong ký túc xá cảnh sát, đôi mắt đen tham lam nhìn cô chằm chằm làm cô đỏ cả mặt. Họ đã xa nhau bao lâu rồi?
Anh không nhúc nhích, Lâm Nguyệt cũng không rõ anh đang nghĩ gì. Cô sợ rằng, khi giây phút yên lặng qua đi, anh sẽ lại lạnh lùng đuổi người. Lâm Nguyệt chen vào phòng qua khe hở cạnh người anh, đặt bình giữ nhiệt lên trên bàn, sau đó định trở về luôn. Trái tim cô đang đập thình thịch, mình còn mong đợi cái gì nữa chứ? Nhưng khi Lâm Nguyệt nghĩ đến cảnh mình đã rời khỏi khu kí túc xá mà người đó vẫn chẳng thèm động lòng là nước mắt của cô liền rơi xuống.
Coi như anh tàn nhẫn, lần sau cô không thèm đến nữa.
Lâm Nguyệt bước vội vàng, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng cô vừa mới xoay người, một cánh tay rắn chắc đã đột nhiên chặn cô lại, siết chặt lấy bả vai rồi lôi cô quay trở về, lưng của Lâm Nguyệt va vào lồng ngực cứng rắn của anh. Chu Lẫm đóng cửa lại, vừa đẩy vừa xoay người cô lại, Lâm Nguyệt đã bị anh đè lên trên tường.
"Sao em lại tới đây?" Chu Lẫm thở hổn hển, đôi mắt đen như thấp thoáng ánh lửa nhìn chằm chằm vào cô, dường như anh đang cố gắng kìm nén cái gì đó.
Anh giả vờ lạnh lùng, Lâm Nguyệt bật khóc, cuối cùng thì anh cũng bùng nổ. Lâm Nguyệt vẫn đang khóc, nước mắt tí tách rơi xuống như những hạt mưa nhưng cô vẫn cậy mạnh trả lời: "Em muốn đến thì đến, anh..."
Chu Lẫm cười khẩy: "Em cho rằng cục cảnh sát là chỗ nào hả? Đã tới rồi thì cả đời đừng mong rời khỏi đây."
Lời này của anh có hàm ý khác, Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh như đang chờ mong điều gì, sau đó cô đáp lại: "Em cũng không muốn đi đâu."
Người phụ nữ này trông thì dịu dàng nhưng thật ra lại lì lợm vô cùng, cổ họng của Chu Lẫm hơi khô nóng, anh đột nhiên bế cô lên, nhanh chân bước tới chiếc giường: "Là em nói đấy nhé, lát nữa đừng có mà hối hận."
Anh cảm thấy khó chịu khi không được nhìn thấy cô, nhưng khi anh cho cô cơ hội rời đi thì cô lại không chịu đi. Chu Lẫm không vĩ đại đến mức vậy, anh cũng có lòng tham, cô chủ động dâng tận miệng, anh không ăn thì thật sự không phải là đàn ông nữa rồi.
Thả người lên giường, Chu Lẫm trực tiếp đè lên người cô, kéo hai tay cô qua đầu rồi bắt đầu hôn cuồng nhiệt.
Lâu rồi không điên cuồng, trong nháy mắt, trong lòng Lâm Nguyệt như bị đốt lửa, cô cố gắng phối hợp với nụ hôn của anh nhưng vẫn bị anh chèn ép, nụ hôn của người đàn ông vừa gấp vừa sâu làm cô không theo kịp tiết tấu.
Bàn tay anh rất nóng, nóng như phát sốt, cởi bỏ mọi vật cản giống như bẻ cành khô, đến khi chỉ còn một chiếc quần cuối cùng, Chu Lẫm khựng lại, ngẩng đầu lên.
Hai gò má của Lâm Nguyệt ửng hồng, đôi mắt long lanh, thấy anh nhìn mình, cô căng thẳng nhắm chặt mắt lại.
"Có mang thứ đó theo không?" Chu Lẫm hôn lỗ tai cô, khàn giọng hỏi.
Lâm Nguyệt choáng váng lắc đầu, khi cô mang cơm ra cửa, ai mà biết sẽ biến thành tình trạng thế này chứ?
Chu Lẫm ấn eo cô, đầu chôn trong bả vai của cô. Anh biết mình nên dừng tại đây nhưng anh lại không muốn dừng, anh đang đói khát đến phát điên lên rồi.
Lâm Nguyệt hồi hộp chờ đợi.
"Chỉ một lần này thôi, anh sẽ bắn ra ngoài, tuần sau chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, lỡ như trúng thưởng thì lập tức chuẩn bị đám cưới luôn nhé?" Chu Lẫm cắn cổ của cô rồi nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, khẽ hỏi. Anh đã quyết định rồi, từ bây giờ có chết cũng không buông tay nữa.
Lâm Nguyệt ngơ ngác nhìn anh.
Đây coi như là lời cầu hôn sao? Lúc anh tỏ tình thì bá đạo như giặc cướp, giờ thì cầu hôn như lưu manh luôn hả? Người ta cầu hôn có hoa hồng, có nhẫn, còn quỳ gối, anh không những không hoa cũng chẳng nhẫn, mà còn nằm trong tư thế khó xử như này nữa chứ?
Nhưng dù biết là vậy, Lâm Nguyệt vẫn cảm thấy sung sướng và ngọt ngào vô cùng.
Cô nhắm mắt lại, sau đó từ từ ôm lấy eo của anh.
Chu Lẫm nuốt nước bọt, tay luồn xuống dưới kéo một cái.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy trời, bên trong cửa sổ, ánh đèn lại sáng trưng, nhiệt độ tăng lên liên tục.
Tình yêu chính là chiếc điều hòa tốt nhất, không hợp thì chỉ có thể bỏ lỡ nhau thôi. Lâm Nguyệt ôm lấy bờ vai của anh, mím chặt môi. Ký túc xá của cục cảnh sát đã cũ kĩ, giường cũng không mới, cứ liên tục vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt, nhưng Chu Lẫm biết tối nay hai bên sát vách đều không có người cho nên anh không cần kiêng kị ai hết, cứ tùy ý nhấn chìm cô gái nhỏ này trong tình yêu của mình thôi.
"Lâm Nguyệt." Từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống, tầm mắt Chu Lẫm hạ xuống, nhìn cô.
Trong mắt Lâm Nguyệt đầy mông lung, vô lực "Vâng" một tiếng.
Hai tay của Chu Lẫm chống hai bên, nhìn thấy đôi mắt của cô, anh lại kêu thêm một tiếng: "Lâm Nguyệt."
Lâm Nguyệt quay đầu, giống như cành cây nhỏ yếu ớt đang bị bão tố tàn phá.
Chu Lẫm tiếp tục gọi cô: "Ánh trăng nhỏ."
Cả người Lâm Nguyệt tê dại.
"Ánh trăng nhỏ." Chu Lẫm lại gọi.
Lâm Nguyệt chuyển động càng nhanh thì tim đập cũng càng mạnh, nhận ra sự biến hóa của cô, Chu Lẫm gọi "ánh trăng" càng nhiệt tình hơn, lúc thì trầm ấm triền miên, lúc lại khàn khàn đầy mạnh mẽ. Lâm Nguyệt giống như những bông tuyết bên ngoài, rơi xuống đất hóa thành vũng nước nhỏ. Cuối cùng anh liếm mặt cô một cái, nặng nề ngậm chặt môi cô.
Ánh trăng nhỏ của anh.