Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 20




Edit: Pinkie

Không tới một ngày, chuyện này đã lan truyền ra ngoài, nói lớp quốc tế có một bạn nữ rất xinh đẹp.

Không biết là ai đã chụp lén một bức ảnh Triệu Minh Khê đứng ở cửa phòng học sáng nay, thay thế cho ảnh đại diện đeo khẩu trang trong cuộc bình chọn hoa khôi của trường.

Thế là những người mến mộ đều vào diễn đàn xem.

Rất nhiều người lập tức sinh hoài nghi: “Cái này ảnh chụp là p(1) sao? Làm sao tớ chưa từng gặp đại mỹ nữ này ở trong trường học?”

(1) p chắc là từ viết tắt của photoshop (Minh đoán vậy hihi).

Còn có người có lý có lẽ phân tích: “Cậu nhìn đằng sau kìa, khung cửa phòng đều bị p làm cho sai lệch, cái này quá mức tuyệt đẹp, người bình thường nào lại có ngũ quan hoàn mỹ như thế, thế này còn cần đọc sách làm gì nữa, đi làm minh tinh đi.”

“Đúng nha, nếu thật có bộ dạng như thế này, thì đã sớm nổi tiếng ở trường chúng ta, thậm chí ở các trường khác nữa, làm sao mà đến bây giờ mới bùng nổ cơ chứ?” 

Những lời như thế này nhiều vô số kể. 

Những người chưa từng nhìn thấy thì vẫn giữ thái độ hoài nghi,  còn những người đã từng gặp Minh Khê vào buổi sáng thì khi lên diễn đàn lập tức “Ah ah ahhhhh! Thật sự rất xinh đẹp!”.

Nhưng cho dù như vậy, lượng bình chọn trên trang bình chọn của Triệu Minh Khê không có cách nào khống chế được, tăng vọt như tên lửa, trước đó là 2.900 phiếu đã biến thành hơn 3.100 phiếu.

Ngày hôm nay còn chưa tan học, độ nổi tiếng của ba chữ Triệu Minh Khê đã nhanh chóng vượt qua Triệu Viên.

Ngạc Tiểu Hạ ghé mặt trên bàn, có một loại cảm giác mình bị lột trần và bị hành quyết công khai, cả ngày hôm nay cô không dám nhìn lên chứ đừng nói đến việc nghe cô giáo giảng cái gì.

Ngược lại, lớp nâng cao không có ai cố ý tới trước mặt cô ấy để chế giễu, nhiều lắm thì chỉ có mấy bạn nữ không thân bàn luận khe khẽ mà thôi. 

Nhưng Ngạc Tiểu Hạ vẫn vô cùng mẫn cảm, người khác nói chút gì, cô đều cảm giác là đang nghị luận chuyện sáng nay, cảm giác là đang chê cười cô.

Sau khi tan học, một số bạn học bình thường chơi thân nhất với cô tới an ủi, vỗ vỗ cánh tay cô: “Không sao, chuyện này vài ngày nữa sẽ qua thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì, nhiều lắm thì cậu chỉ có chút ghen ghét với cậu ta mà thôi. Tâm tư của cô gái nhỏ thì tất cả mọi người đều có, đều có thể lý giải được.”

Ngạc Tiểu Hạ nghe được lời an ủi, thì sắp khóc thành tiếng, ngẩng đầu khỏi vòng tay, “Nói thì nói như vậy, nhưng tại sao lại trách tớ? Triệu Minh Khê đeo khẩu trang cả ngày, ai biết cậu ta lớn lên xinh đẹp như vậy? Muốn trách thì trách cậu ta làm cho người ta sinh ra hiểu lầm chứ?!”

Hai bạn nữ đang làm bài tập ở đằng sau nghe như vậy, thì liếc nhau, đều cảm thấy Ngạc Tiểu Hạ thật sự không biết xấu hổ, thời điểm này còn hung hăng càn quấy.

Nhưng mà mỗi lớp học đều có một nhóm bạn nữ không dễ chọc, ngoại trừ Triệu Viên xinh đẹp nhất, không ai bàn cãi thì Ngạc Tiểu Hạ chính là nhân vật trung tâm của nhóm đó.

Những người khác như các cô không cần thiết đi trêu chọc Ngạc Tiểu Hạ.

Thế là các cô ấy lại vùi đầu tiếp tục làm bài tập, làm như không nghe thấy chuyện gì.

Trong lòng Miêu Nhiên cũng cảm thấy da mặt Ngạc Tiểu Hạ hơi dày khi nói những lời này, nhưng mà cô ấy không nói ra mà tiếp tục an ủi: “Ừ, đổi lại là tớ, tớ cũng cho rằng sau khi bị thương thì gương mặt cậu ta rất xấu xí, không dám gặp người.”

Ngạc Tiểu Hạ lau nước mắt: “Tớ cảm giác mình như đang làm chuyện tiếu lâm.”

“Không sao đâu.” Miêu Nhiên tiếp tục nhẫn nại an ủi cậu ấy.

Lúc này, tâm trạng của Ngạc Tiểu Hạ mới tốt hơn một chút, có thể tỉnh táo để suy nghĩ vấn đề.

Tâm tình cô phức tạp nhìn Triệu Viên ngồi ở hàng thứ nhất cách đó không xa, hạ giọng nói với Miêu Nhiên: “Nhưng mà tớ không nghĩ tới, Triệu Viên luôn được chúng ta bưng bít mà tại thời điểm mấu chốt lại bỏ đá xuống giếng với tớ, cậu ấy hoàn toàn không xem tớ là bạn bè.”

“Ừ……” Miêu Nhiên không biết nên hay không nên tiếp câu nói này, tình bạn của Ngạc Tiểu Hạ và Triệu Viên có vết rạn nứt, nếu cô nói tiếp thì coi như đã đắc tội với Triệu Viên.

Đúng lúc Bồ Sương, bạn chơi thân với Triệu Viên, vừa bôi thuốc cho bạn trai của cậu ấy xong, đang từ lối nhỏ ở đằng sau đi tới, trùng hợp nghe được câu nói này, lập tức nâng cốc nước đặt xuống bàn của Ngạc Tiểu Hạ.

“Ngạc Tiểu Hạ, cậu còn muốn giữ chút mặt mũi không đó, là chính cậu “tình bạn plastic” trước, làm hại Viên Viên bị dị ứng! Tớ nói vì sao mấy ngày nay Viên Viên không muốn nói chuyện với cậu, thì ra là vì phát sinh chuyện này. Nếu không phải hôm nay cậu xấu hổ, mất hết mặt mũi, muốn kéo Viên Viên xuống nước, Viên Viên sẽ còn tiếp tục tốt bụng giấu diếm cho cậu, tớ phải yêu thương cậu ấy —— Cậu ấy là một người bạn chí cốt, cậu còn muốn cậu ấy như thế nào nữa?!”

“Triệu Viên không có vấn đề sao?” Ngạc Tiểu Hạ dứt khoát vạch mặt: “Mỗi lần tớ nói xấu Triệu Minh Khê, không phải cậu ấy ngầm thừa nhận sao?”

Bồ Sương cả giận nói: “Cậu đừng có mà ở chỗ này ngậm máu phun người, lần nào cậu nói như vậy thì Viên Viên không có ngăn lại? Mỗi lần cậu ấy đều nói là cậu đừng có nói mò.”

Ngạc Tiểu Hạ không nói lại, gấp đến mức toát mồ hôi, gần như cô ấy muốn chửi thề: “’Đừng nói mò’ với ‘Đừng nói như vậy’ là cùng một cái ý tứ sao?!”

Tiếng cãi nhau của hai người càng lúc càng lớn, rất nhiều người trong lớp đều quay lại nhìn. 

Sáng nay, một mình Ngạc Tiểu Hạ làm dấy lên mâu thuẫn giữa hai lớp, một đám bạn nam ngồi ở phía sau còn chưa tìm cậu ta tính sổ đâu, thế mà cậu ta còn dám ở đây khóc lóc om sòm. Có bạn nam không nhịn được phải nói: “Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Có thể ra ngoài cãi nhau được hay không?”

Miêu Nhiên thấy thế, cũng kéo quần áo của Ngạc Tiểu Hạ, nhỏ giọng nói: “Được rồi, được rồi, đừng kéo Triệu Viên xuống nước, cậu ấy xinh đẹp, các bạn nam trong lớp khảng định cảm thấy cậu ấy bị bất công hơn.” 

“Tớ đã biết, dù sao cho dù xảy ra chuyện gì, các người đều đứng về phía Triệu Viên!” Lòng Ngạc Tiểu Hạ lạnh lẽo, hung hăng trừng mắt nhìn Bồ Sương: “Đến cuối cùng, các cậu là bạn của tớ hay là bạn của Triệu Viên?”

Bồ Sương cho cậu ta một ánh mắt lạnh lùng rồi quay người rời khỏi.

Ngạc Tiểu Hạ đặt mông xuống ghế, có một cảm giác bất lực, làm sao mà cho dù cô nói cái gì, giải thích cái gì, mọi người trong lớp, bạn bè bên cạnh đều đứng về phía Triệu Viên?

Triệu Viên ngồi ở chỗ mình làm bài tập, nhưng viết cả nửa ngày cũng hoàn toàn không biết mình đã viết gì trên giấy nháp.

Đầu óc cô có chút không tập trung, cũng không có tâm trạng đi quản chuyện Ngạc Tiểu Hạ và Bồ Sương cãi nhau.

Bồ Sương đưa mắt nhìn thư mực thi đấu trên bàn của Triệu Viên: “Viên Viên, cậu đang chuẩn bị cho cuộc thi liên trường sao?” 

Môi Triệu Viên trắng bệch, nói: “Ừ.” 

Bồ Sương thấy sắc mặt cô ấy không tốt cho lắm thì an ủi: “Chuyện này chính là một mình Ngạc Tiểu Hạ tự làm, mọi người sẽ không nghĩ cậu có liên quan đâu, bình thường cậu tốt như vậy, cho nên đừng lo lắng.”

Triệu Viên cười cười, ngẩng đầu: “Cảm ơn Sương Sương, tớ biết.”

Bồ Sương nghĩ nghĩ, lại nói: “Vậy cậu chuẩn bị cẩn thận cho cuộc thi liên trường đi, tớ sẽ không quấy rầy cậu nữa ——”

Nói tới bình chọn trên diễn đàn, số phiếu của Triệu Minh Khê sắp đè bẹp số phiếu của Triệu Viên, mặc dù Triệu Viên luôn không quan tâm tới những thứ này, nhưng Bồ Dương vẫn không nhịn được mà an ủi hai câu. 

“Những cuộc bình chọn hoa khôi trường học kia đều chỉ là phù vân, thành tích mới là bản lĩnh thật sự. Triệu Minh Khê coi như có xinh đẹp nhưng thành tích cậu ta bình thường như vậy, lần này tư cách vào vòng đấu trực tiếp của cuộc thi liên trường có khi còn không có, Viên Viên, so với cậu ta, cậu còn ưu tú hơn nhiều lắm.” 

“Đúng thế.” Một bạn nữ khác cũng tới an ủi: “Tớ cũng cảm thấy chỉ xinh đẹp không thì cũng không có tác dụng gì, con gái thì vẫn phải có đầu óc một tí thì mới hấp dẫn người khác. Nếu không, sao Thẩm Lệ Nghiêu cũng không thèm nhìn Triệu Minh Khê một chút đó sao?”

Triệu Viên yên lặng nghe những lời an ủi này, tâm trạng cũng dần dần tốt hơn nhiều.

Chỉ là điều duy nhất khiến cô không an tâm là vết thương trên mặt của Triệu Minh Khê. Lúc đó, bác sĩ kia nói ít nhất phải qua hết hai ba mùa đông, dùng hết kem chống nắng hóa học và kem chống nắng vật lý thì mới có thể khỏi hẳn. Nhưng vì sao bây giờ chưa tới một năm mà trên mặt cậu ấy đã khôi phục giống như ban đầu rồi? 

Triệu Viên còn tưởng rằng, mãi cho tới khi tốt nghiệp cấp ba, Triệu Minh Khê luôn phải đeo khẩu trang.

Nhưng bây giờ khi cậu ấy cởi khẩu trang ra, thậm chí còn xinh đẹp hơn so với trước kia, toàn trường đều thấy cậu ấy vô cùng xinh đẹp. 

Trong lòng Triệu Viên không có tư vị gì, không khỏi đứng dậy, định đi lên lầu tới lớp quốc tế một chuyến. 

Nghĩ nghĩ, cô lại cầm những điểm đánh dấu trong phạm vi cuộc thi liên trường mà mình vừa viết ra lên. 

Dù sao có đưa trọng điểm cho Triệu Minh Khê, thì Triệu Minh Khê cũng không tham gia được.

Ngạc Tiểu Hạ nhìn chằm chằm Triệu Viên, thấy Triệu Viên đứng dậy thì cô cũng vội vàng lặng lẽ đứng dậy.

*

Minh Khê đang cố gắng thích ứng với việc không đeo khẩu trang, trạng thái bị rất nhiều người nhìn chăm chú. 

Dù sao một năm nay, cô luôn đeo khẩu trang, đi trong đám người, nhiều lắm là có người sẽ cảm thấy người bị cảm mạo lạnh lùng, sẽ không nhìn chằm chằm khẩu trang của cô.

Bởi vậy đã rất lâu rồi cô không nhận được nhiều ánh mắt như vậy.

Hiện tại đột nhiên được tháo khẩu trang xuống, không chỉ có các bạn của lớp quốc tế nhìn cô như quốc bảo mới lạ mà những người của lớp khác cũng không nhịn được tò mò mà lẻn qua nghe ngóng.

Lúc nghĩ giữa giờ tiết thứ hai của buổi chiều, có người nói với Minh Khê: “Bên ngoài có người tìm cậu.” 

Minh Khê để bút xuống, vừa đi ra khỏi phòng học, thì có vài bạn nam đang vây quanh một bạn nam cao to, dáng dấp còn không tệ, đẩy đẩy cậu ta về phía trước, khuyến khích cậu ta đưa vé xem phim trong tay cho Minh Khê. 

“Triệu Minh Khê, Lý Hải Dương muốn hẹn cậu đi xem phim!”

“Ha ha ha! Mau đồng ý với cậu ấy đi!”

Minh Khê nhận ra, đây là mấy bạn nam của lớp nâng cao, trong đó có hai người buổi sáng còn tham gia đánh nhau.

Cả người bạn nam gọi là Lý Hải Dương vô cùng cứng ngắc, không dám nhìn Minh Khê, nói với mấy người kia: “Mau cút đi.”

Nhưng nói đến đây, cậu ta vẫn lấy hai tấm vé xem phim màu lam từ trong túi ra, ho khan một tiếng rồi đưa cho Minh Khê: “5 giờ chiều thứ bảy tuần này, cậu có muốn đi xem không?”

Một đàn em lớp quốc tế ngồi bên cạnh cửa rống với mấy người bên ngoài: “Mau cút đi! Lớp nâng cao của các người không phải dạng tốt gì, buổi sáng còn đánh nhau mà bây giờ lại muốn đến cua người của lớp quốc tế bọn tau!”

Bên ngoài ồn ào, tiếng động có chút lớn, thế nhưng Phó Dương Hi đang đeo tai nghe chống ồn, ôm gối ôm Pikachu mà Triệu Minh Khê mua cho, ghé mặt trên mặt bàn đi ngủ. 

Tai nghe có giá tới mấy chục nghìn Nhân Dân Tệ, cho nên chất lượng cực kỳ tốt, đeo lên thì không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Kha Thành Văn quả thực vội vàng, nhanh chóng đẩy lưng Phó Dương Hi: “Anh Hi, lửa cháy tới nơi rồi mà anh còn ngủ, mau dậy đi!”

Phó Dương Hi bị đánh thức, sắc mặt rất đen, toàn thân đều tỏa ra áp suất thấp, ném tai nghe lên bàn, nghiêng đầu hung hăng trừng Kha Thành Văn: “Cậu chán sống ——”

Lời còn chưa dứt thì cậu đã nhìn thấy chuyện xảy ra bên ngoài.

Cậu lập tức đứng dậy, cái ghế thiếu chút bị cậu lật tung.

“Mấy người này ăn gan hùm hổ báo gì đúng không, có phải xem như tôi đã chết rồi sao?!” Phó Dương Hi nắm chặt nắm đấm, nhấc chân bước ra ngoài.

Kha Thành Văn vội vàng ngăn cậu lại, hạ giọng: “Tỉnh táo! Tỉnh táo! Bây giờ anh ra ngoài đánh người, thì chút nữa toàn trường đều biết anh thích học sinh chuyển lớp.” 

“Tớ chính là vui ——” Phó Dương Hi lập tức nổi trận lôi đình: “Làm sao tớ có thể thích cậu ấy?! Là cậu ấy đang theo đuổi tớ! Cậu có lầm không đó, tớ có lúc nào thích ai đâu? Lời này mà cậu cũng có gan nói?!”

Kha Thành Văn nhìn ra bên ngoài, đột nhiên nói: “Ah, hình như học sinh chuyển lớp từ chối rồi.”

“Anh Hi, anh có biết bộ phim nổi tiếng kia không, năm ngoái anh đã xem đó, 《sleep  no  more》, hơn một ngàn tệ một vé đó, thế mà học sinh chuyển lớp lại từ chối.” 

Phó Dương Hi cố nén tức giận, ỷ vào thân cao, nên hướng mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ. 

Quả nhiên thấy Minh Khê nói với tên Lý Hải Dương kia: “Thật xin lỗi, tớ phải học tập thật giỏi.”

Nói xong, Minh Khê cũng không nhận lấy tờ vé, trực tiếp quay người trở vào lớp.

Phó Dương Hi liếc mắt nhìn cái tờ vé xem phim của bạn nam kia, thấy cậu ta thất vọng và xấu hổ, mất hết mặt mũi mà còn cố gắng nở nụ cười.

Cả người Phó Dương Hi đều cảm thấy thư thái.

“Ha.” Cậu không vội cũng không giận, kiêu ngạo ngồi xuống, nhấc chân lên, dương dương đắc ý chống cằm đưa mắt nhìn mấy người bên ngoài thất vọng rời đi.

Không cần cậu xuất mã, khẩu trang nhỏ đã có thể tự mình giải quyết.

Căn bản, ngoại trừ cậu ra, cô không thèm nhìn những người khác.

Kha Thành Văn sờ cằm, nói: “Nhưng tớ cảm thấy Triệu Minh Khê vẫn muốn xem bộ phim kia, vừa rồi cậu ấy nhìn chằm chằm tờ vé kia một lúc lâu.”

“Đơn giản thôi mà?” Phó Dương Hi hừ một tiếng, lấy điện thoại ra bắt đầu đặt vé trước.

Cậu nhớ lại Triệu Minh Khê trăm phương ngàn kế tìm cách tiếp cận mình, muốn dọn nhà vệ sinh cùng mình, cùng với vừa mới quả quyết từ chối bạn nam kia. 

Làm một phép so sánh, càng nghĩ cậu càng thấy mình được đối đãi khác hẳn.

Càng nghĩ càng đắc ý, khóe miệng không che giấu được vui vẻ.

Nhưng……

Đồng thời, Phó Dương Hi dường như có chút mâu thuẫn ——

Cô từ chối người khác, vì sao không nói với người ta là “tớ đã thích người khác”, mà lại nói là “tớ phải học tập thật giỏi”?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.