Đến giờ ra chơi sau tiết hai, trước cửa lớp Hạ Mộng Ngư xuất hiện rất nhiều những gương mặt không quen.
Giờ ra chơi hành lang đông là chuyện bình thường, nhưng lớp của Hạ Mộng Ngư ở gần giữa, đến lớp ở cuối dãy còn chạy đến cửa lớp cô thì lại rất khác thường. Đa phần là con trai, chỉ thỉnh thoảng có tiếng con gái xì xào chen vào. Ai nấy đều giả vờ như đang chơi đùa trên hành lang, nhưng thật ra là thò đầu vào nhìn Hạ Mộng Ngư. Đại đa số đều nhìn đi nhìn lại đến mấy lượt, nhìn xong thì nở nụ cười bí hiểm như mật thám đang làm nhiệm vụ ngầm.
Hạ Mộng Ngư bồn chồn vô cùng, cô biết bộ dạng mình lúc này hơi nổi bật, nhưng đâu đến mức làm náo động cả trường thế này? Nhân lúc Phạm Tiểu Kiều chạy qua chỗ cô, cô liền tóm cô nàng lại, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là tao hiểu lầm gì đó về tao rồi đúng không? Không phải là tao có gì đặc sắc nổi bật đấy chứ?"
"Đúng!", Phạm Tiểu Kiều trả lời không chút do dự.
"Người chị em à...", Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ liếc cô nàng.
"Ơ, chẳng nhẽ mày không biết thế nào là một phút tỏa sáng à?", Phạm Tiểu Kiều giải thích: "Bộ dạng của mày hôm nay khác hoàn toàn với mọi khi, mọi người tò mò là đúng thôi, với lại mày cũng tự biết là trong trường mày nổi tiếng thế nào. Hơn nữa, giờ chưa có học sinh mới, bọn con trai không có gái mới để ngắm, nhìn mãi gái cũ thành chán. Hôm nay mày mang một diện mạo mới, bọn nó kéo đến xem là đúng rồi. Mưa thì đang tầm tã, làm gì còn chỗ nào mà chơi, dù sao thì cũng chẳng có hoạt động giải trí gì cả."
"Cảm giác bọn nó nhìn tao như nhìn tinh tinh trong sở thú ấy..."
"Mẹ kiếp! Là xà nữ trong đoàn xiếc thì có!"
Nếu chỉ đứng ở cửa ngó nghiêng thì vẫn còn là lễ độ. Còn nếu nói không lễ độ, thì phải như đám con trai chuyên đi gây chuyện của mấy lớp phân ban. Cả đám nghênh ngang đứng trước cửa nhìn Hạ Mộng Ngư, còn ghé tai thì thầm bàn luận. Điều này khiến Hạ Mộng Ngư vô cùng không thoải mái.
Cô liếc mắt trừng một cái, nhưng tiếc là không có tác dụng, mà ngược lại, khiến cả đám càng thêm hăng máu, bàn luận còn rôm rả hơn.
"Ôi giời, mày bị học thần lườm kìa."
"Lườm thôi mà cũng xinh như thế, ôi mẹ ôi, trái tim tao bị lườm đến nát tan rồi."
Hạ Mộng Ngư nghĩ ngợi một lúc, quyết định tốt hơn hết là nhịn.
Không thể để mất hình tượng được.
Trong trường, cô là một nữ sinh ngoan ngoãn, dịu dàng, thùy mị. Nếu mà là ở ngoài trường, chắc chắn cô sẽ hùng hổ nhào tới đòi tiền cả lũ con trai đó!
Nhìn là phải trả tiền!
Lúc này, Từ Tử Sung và Mạnh Huy cùng nhau trở về. Thấy đám con trai của lớp phân ban đứng ngoài cửa, hai mắt Từ Tử Sung tối sầm lại.
"Cho đi nhờ cái.", Từ Tử Sung nói.
Mấy đứa con trai lớp phân ban vốn hơi khó chịu, nhưng vừa quay đầu lại đã chạm ngay phải ánh mắt u ám của Từ Tử Sung thì liền lùi lại nhường đường trong vô thức.
Hai người đi vào phòng học, Mạnh Huy nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua đám con trai đó rồi hỏi Từ Tử Sung: "Kia chẳng phải là bọn lớp phân ban sao? Chạy sang cửa lớp mình làm cái gì?"
Từ Tử Sung không nói lời nào, chỉ nhìn Hạ Mộng Ngư đang cúi đầu làm bài, ánh mắt trượt từ xương quai xanh đến ngực cô, lại từ ngực đến vòng eo thon gọn, cuối cùng dừng trên đùi cô. Sau đó, ánh mắt vốn đã tối lại càng tối thêm.
Đúng là gây phiền phức cho cậu mà.
Mạnh Huy thấy Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư thì hiểu ra ngay. Tuy cậu ta ngốc, nhưng cũng là một cậu chàng đang trong độ tuổi trưởng thành, sao lại không hiểu nổi bọn con trai tuổi này nghĩ gì cơ chứ. Con trai mười bảy, ngoài học ra thì có thú vui gì? Chẳng phải là chém gió, ngắm gái sao!
"Mẹ ơi, học thần hoặc là không ra tay, mà đã ra tay là phải làm náo loạn cả trường luôn, bọn phân ban còn đến nhìn cơ mà."
Từ Tử Sung vẫn không nói lời nào, chỉ bước về phía trước.
Hai người đi đến chiếc bàn cạnh bục giảng, Mạnh Huy lại không nhịn được phải giơ ngón cái với Hạ Mộng Ngư, "Học thần, quá đỉnh!"
Lúc này Hạ Mộng Ngư mới ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Mạnh Huy.
Gì?
Đỉnh cái gì?
Nhưng còn chưa kịp hỏi thì tên ngốc Mạnh Huy đã bỏ chạy ra sau lớp tụ tập với đám con trai khác.
Thấy Từ Tử Sung về, Phạm Tiểu Kiều định đứng dậy trả chỗ cho cậu.
"Không cần, cậu cứ ngồi đi, tôi đứng đây một lát."
Từ Tử Sung cầm sách lên, nhẹ nhàng tựa vào cạnh bàn của Hạ Mộng Ngư rồi cúi đầu đọc sách. Cậu điều chỉnh góc độ, vừa vặn che kín tầm mắt của đám con trai bên ngoài.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chửi, có người còn bảo Từ Tử Sung tránh ra. Từ Tử Sung không nói gì, chỉ nâng mí mắt, bắn ánh mắt lạnh lùng qua. Đám con trai đang định nói gì đó nhưng lại bị nghẹn chỉ bởi ánh mắt này của Từ Tử Sung, dĩ nhiên là không tên nào dám ho he nữa. Biết không xem được gì nữa, cả đám liền líu ríu kéo nhau quay về. Lúc này Từ Tử Sung mới cúi đầu, đẩy gọng kính lên, từ từ giở sách.
Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn Từ Tử Sung. Cô cảm thấy, nhìn từ dưới lên thế này, bờ vai của cậu dường như còn rộng hơn, thân mình dường như còn cao lớn hơn, vừa nhìn đã có cảm giác an toàn.
Dường như có một bàn tay thật lớn đang nhẹ nhàng bao bọc lấy trái tim cô. Lần đầu tiên trong đời Hạ Mộng Ngư có cảm giác như vậy, cảm giác có thể dựa vào một người, cảm giác được bảo vệ.
Cô không phải là một cô con gái được bố mẹ cưng chiều. Tình cảm của bố mẹ hình như cũng chẳng mấy sâu đậm, cho nên họ mới không yêu thương cô hết mực. Ngoài yêu cầu cô học giỏi, phải nghe lời, cho cô ăn, cho cô mặc, thì họ chẳng quan tâm đến những chuyện khác. Họ không quan tâm hôm nay cô ở trường thế nào, có bị bạn bắt nạt hay không, có muốn bố đi cùng bảo vệ, gõ đầu đứa con trai ức hiếp cô hay không. Dường như cô chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng cô có mong ước ấy là khi nào. Vậy mà vào lúc cô đã tuyệt vọng thì lại có một người xuất hiện.
Từ Tử Sung che kín Hạ Mộng Ngư, ngăn cách cô khỏi những ánh mắt xấu xa.
Hạ Mộng Ngư lại cúi đầu tiếp tục làm bài. Cô muốn tranh thủ giờ giải lao làm cho xong để Phạm Tiểu Kiều còn mang về.
Vừa lúc Phạm Tiểu Kiều có chỗ không hiểu muốn hỏi Hạ Mộng Ngư, lúc quay đầu lại thì thấy cô vừa viết bài vừa nở nụ cười ngọt ngào, cười đến tươi tắn, như thể muốn xóa tan đi những mây đen ngoài kia.
Phạm Tiểu Kiều chợt ngây ngẩn, trong lòng vô cùng thắc mắc. Chết rồi, có phải Hạ Mộng Ngư học nhiều quá hóa đần không? Làm bài thôi mà cũng cười ngọt ngào đến thế được? Đề thi nào mà lại khiến cô nàng vui đến vậy? Phạm Tiểu Kiều liếc nhìn gương mặt Hạ Mộng Ngư, lại liếc nhìn Từ Tử Sung đang đứng cạnh thì lập tức hiểu ra. Cô nàng không giấu nổi ánh mắt khinh thường.
Chịu không nổi hai cái đứa này, nhanh nhanh yêu nhau đi có được không!
Cô nàng nghĩ, nếu hai đứa này mà không yêu nhau thì thật có lỗi với cô nàng, khi mà ngày nào cũng phải thiết tha ngóng trông như một bà mẹ già!
Tiết cuối cùng là Hóa học.
Cả căn phòng tràn ngập không khí buồn ngủ, đến cả Hạ Mộng Ngư vốn luôn tỉnh táo mà cũng phải ngáp một cái. Kỳ lạ là Từ Tử Sung thì vẫn chăm chú nhìn lên bảng.
Thật thần kỳ, phải biết rằng giờ Hóa là giờ mà Từ Tử Sung thích ngủ nhất. Dù sao thì giờ Sinh ai ai cũng nói chuyện, ồn ào không ngủ được.
Hạ Mộng Ngư không kìm lòng được liền chống đầu nhìn Từ Tử Sung. Từ bên cạnh nhìn Từ Tử Sung lại càng thấy cậu cường tráng, cặp kính gọng đen không những khiến cậu trông nho nhã hơn, mà lại còn phô ra chút cảm giác rất "xấu xa". Lúc không đeo kính thì khá dữ, đeo kính lên, vẻ dữ dằn biến mất.
Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung đeo kính là để che giấu chính mình, dù sao thì cặp kính to đó luôn đem lại cảm giác tồn tại rất mơ hồ. Nhưng hiện tại cô lại cảm thấy, Từ Tử Sung đeo kính chỉ là để quyến rũ cô mà thôi.
Mới vừa nghĩ vậy, Hạ Mộng Ngư đã thấy Từ Tử Sung tháo kính xuống, có vẻ mệt mỏi nên hơi day sống mũi.
Ôi, rốt cuộc cũng mệt rồi.
Từ Tử Sung quay đầu nhìn Hạ Mộng Ngư, đầu mày thoáng nhíu lại.
Đôi mắt cậu tựa như một hồ nước lâu năm. Hạ Mộng Ngư cứ thế ngơ ngác nhìn cậu, cho đến khi Từ Tử Sung nhẹ nhàng gõ vào trang sách...
Hạ Mộng Ngư lập tức hoàn hồn, vội vàng quay lên bảng.
Nhìn thế nào mà ngây ngẩn cả ra.
Được rồi, Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung đeo kính có thể không phải để quyến rũ con gái, nhưng lúc tháo kính xuống thì chắc chắn là để thu hút con gái!
Cô giáo dạy Hóa khom người viết công thức. Lúc Hạ Mộng Ngư đang định chép lại thì Từ Tử Sung bỗng tráo vở với cô. Hạ Mộng Ngư nghi hoặc cúi đầu nhìn thì thấy Từ Tử Sung viết một hàng chữ trên vở: Tan học mình đưa cậu về.
Cô giáo viết xong công thức là liền quay đầu lại.
Hạ Mộng Ngư vội vàng tẩy bỏ hàng chữ đó, rồi cúi đầu cười trộm.
Cô không trả vở lại cho Từ Tử Sung, mà tiếp tục chép công thức vào vở cậu. Từ Tử Sung thấy thế cũng chỉ đành chép công thức thay Hạ Mộng Ngư.
Chép công thức xong, Hạ Mộng Ngư thoáng đảo mắt, sau đó biểu cảm trên mặt liền cứng lại.
Không thể không nói...Chữ Từ Tử Sung thật sự rất xấu.
Trời ngừng mưa, mặt trời lại ló dạng. Thời tiết nóng nực, mặt đất bốc hơi nước nên lại càng nóng hơn. Lại bởi thành phố này gần sông, khí hậu nóng bức ẩm ướt, nên dù quần áo có phơi lên đến trưa mà vẫn không khô hẳn, cứ dính dấp đến khó chịu.
Hạ Mộng Ngư nhìn đồng hồ. Hôm nay cô phải về nhà ngay, không thể đi uống trà sữa với Phạm Tiểu Kiều được. Trước khi mẹ về đến nhà, cô phải thay xong bộ quần áo này, nếu không kiểu gì cũng chết với mẹ.
Nghĩ đến mẹ, Hạ Mộng Ngư chỉ muốn thở dài. Trước đây mẹ cô cũng từng mua cho cô mấy cái váy ngắn, nhưng từ sau khi tham gia vào hội Thánh kinh nào đó là ngày càng khác người.
Cả lớp đều bận thu dọn sách vở chuẩn bị đi về, không ai chú ý đến Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung cả. Hai người thu dọn đồ đạc xong thì Hạ Mộng Ngư mới để ý thấy Từ Tử Sung cất kính. Bình thường, chỉ trừ những lúc ngủ là cậu không đeo kính mà thôi.
Hạ Mộng Ngư tò mò hỏi: "Sao hôm nay ở trường mà cậu lại tháo kính xuống?"
"Sau này cũng không đeo nữa."
"Tại sao?", Hạ Mộng Ngư kinh ngạc hỏi.
"Mình vốn dĩ không cận."
Chuyện này Hạ Mộng Ngư đã nhận ra từ lâu rồi.
Cô lại hỏi: "Thế tại sao trước đây cậu lại đeo kính?"
Cô muốn biết, có phải là nguyên nhân mà cô đoán hay không.
"Tại vì một người bạn của mình nói lúc không đeo kính trông ánh mắt mình rất dữ, không muốn dọa bạn bè, ảnh hưởng đến tình hữu nghị."
Người chơi quyền anh đều có vẻ dữ dằn trong ánh mắt, trong cả huyết quản, rất khó che giấu.
Hạ Mộng Ngư nghi hoặc nhìn Từ Tử Sung, nhìn một cách chăm chú vào đôi mắt cậu, rồi cô hỏi: "Đâu có đâu, rõ ràng là chẳng dữ chút nào."
Từ Tử Sung đeo ba lô lên, bất đắc dĩ nói: "Đấy là vì đang nhìn cậu."
Hạ Mộng Ngư sửng sốt, sau đó không giấu nổi nụ cười đắc ý.
"Chẳng phải là vì mình ngọt ngào quá sao, ngọt ngào đến nỗi cậu không dữ nổi, ngọt ngào đến nỗi tim cậu cũng phải mềm nhũn ra."
Từ Tử Sung bật cười.
"Đúng không?"
"Ừ."
Ở phía sau, Phạm Tiều Kiều tiến lại gần Mạnh Huy, kéo kéo vạt áo cậu ta và hỏi: "Có phải Từ Tử Sung từng nói, nếu hắn với Hạ Mộng Ngư yêu nhau, chỉ cần hai đứa nó không muốn mọi người biết thì sẽ không bị phát hiện đúng không?"
"Đúng."
"Mẹ kiếp!", Phạm Tiểu Kiều nhìn hai con người ở phía trước, lừ mắt khinh thường, "Cái kiểu trong mắt chỉ có nhau của bọn nó, đến đứa mù còn thấy có vấn đề. Ánh mắt rực cháy bùm bùm kia kìa."
Mạnh Huy ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư cùng đi ra khỏi lớp, thỉnh thoảng còn nói nói cười cười.
"Ấy, học bá sao lại đi cùng học thần thế?", bên cạnh lại có thêm người tò mò hỏi: "Chẳng phải hai người đấy không ưa nhau sao? Sao mới ngồi cùng bàn có hai ba hôm mà quan hệ đã tốt lên hẳn vậy?"
Phạm Tiểu Kiều và Mạnh Huy liếc nhau, rồi cùng im lặng, cúi đầu đeo ba lô lên vai. Mấy người bạn vừa tò mò hỏi xong cũng không để tâm, thấy hai người không đáp lời nên cũng đeo ba lô lên rời khỏi phòng học.
"Xem ra yêu vào là chỉ số thông minh sẽ tụt giảm.", Phạm Tiểu Kiều nói.
"Bọn mình có cần nhắc nhở bọn nó không?"
"Vô dụng thôi, hai đứa nó mang trọng bệnh trong người rồi, không cứu nổi. Đi theo bọn nó."
Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung cùng ra khỏi trường. Quả nhiên Từ Tử Sung tính toán xa, có người cứ nhìn Hạ Mộng Ngư chằm chằm không thôi. Đám con trai muốn xông lên xin số điện thoại nhưng đều bị vẻ mặt u ám bên cạnh cô ghìm bước, không ai dám tiến tới nữa.
Lúc này Hạ Mộng Ngư mới lý giải được vì sao Từ Tử Sung nói lúc cậu không đeo kính trông sẽ rất dữ.
Hai người đi đến cổng trường, Từ Tử Sung đang định đưa Hạ Mộng Ngư tới ga tàu điện ngầm thì chợt thấy chiếc xe đen đỗ ngay đó hạ cửa kính xuống. Bên trong có một ông chú tầm bốn năm mươi tuổi, để râu quai nón, vẫy vẫy tay với Từ Tử Sung.
Từ Tử Sung dẫn Hạ Mộng Ngư đi tới.
"Bạn gái cháu đây à?", ông chú tủm tỉm cười với Hạ Mộng Ngư.
Từ Tử Sung liếc Hạ Mộng Ngư một cái, thoáng im lặng, rồi điềm tĩnh đáp: "Vẫn chưa phải ạ."
Hả?
Hạ Mộng Ngư ngẫm nghĩ, hai mắt liền sáng lên.
Vẫn chưa phải!
Tiếng Trung phong phú, giữa "không phải" và "vẫn chưa phải" khác nhau rất nhiều đó!
* "Không phải" là "不是", "vẫn chưa phải" là "还不是", chỉ thêm có một chữ nhưng nghĩa khác xa.
bsp!