Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Chương 23




Nghe thấy Hạ Mộng Ngư nói dậy từ bốn giờ sáng, Hạ Dạ Dương càng không kìm được nụ cười tươi hiếm thấy.

"Hôm qua cậu về nhà muộn, bốn giờ đã dậy, ngủ được có mấy tiếng? Sau này không cần thế nữa, tặng quà hay không không quan trọng, để tôi biết cậu có lòng là được rồi."

Mẹ kiếp!

Nếu cô thật sự không tặng gì, chắc chắn với cái tính bụng dạ hẹp hòi của Hạ Dạ Dương, chưa biết chừng sẽ làm ra chuyển quỷ quái nào đó, sao có thể bỏ qua cho cô được.

"Thế đâu có được? Sinh nhật cậu tôi nhất định phải tặng quà."

Hạ Dạ Dương vừa cười vừa nhìn Hạ Mộng Ngư, "Thật á? Quan trọng thế cơ à?"

"Đúng rồi.", Hạ Mộng Ngư tiếp tục giả vờ cười, "Chỉ có điều là quà của tôi quá bình thường, chắc chắn không thể so sánh với quà của bạn cậu rồi, có mỗi cái bánh kem, chẳng phải gì đáng giá."

Hạ Dạ Dương biết, bố mẹ Hạ Mộng Ngư không keo kiệt với cô, nhưng cũng không xông xênh chút nào, chẳng như đám công tử cậu ta có bao nhiêu tiền tiêu vặt.

Nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng này của cô, Hạ Dạ Dương lại chợt băn khoăn, vì để tặng quà cho cậu ta, chắc chắn cô đã suy nghĩ rất lâu, đồ đắt thì không mua được, rẻ lại sợ cậu ta không thích.

"Ai nói không đáng giá?", Hạ Dạ Dương đưa mắt nhìn cậu bạn bên cạnh, ý bảo cậu ta nói thêm một hai câu.

"Phải phải phải, của ít lòng nhiều!"

"Mẹ ông, bớt mồm đi được không.", Hạ Dạ Dương vội nói với Hạ Mộng Ngư, "Không ít, rất nhiều, những thứ mấy người đó mua tôi không thích."

"Đúng, đúng, đúng.", đám anh em kia lập tức nói: "Quà mua đều không đáng để ý!"

Hạ Mộng Ngư cười như không, "Tôi biết cậu cái gì cũng có, cho nên tốt nhất vẫn nên tặng thứ tự tay mình làm."

Thật ra là cô quên sinh nhật của cậu ta, cũng không kịp mua quà.

"Như thế mới ý nghĩa đấy biết không!"

Hạ Dạ Dương cười tươi rói. Lúc cậu ta cười, có thể nói là chiếu sáng tinh thần, cả con phố đều phải mờ đi vì cậu ta...

Tuy rằng tuyệt đại đa số thời gian, Hạ Mộng Ngư đều cảm thấy Hạ Dạ Dương cực kỳ đáng ghét, nhưng không thể không công nhận là cậu ta rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn ngời ngời. Chàng trai áo trắng được nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ trong tiểu thuyết chính là hình mẫu như cậu ta. Haiz, người đẹp như vậy, nếu không phải cái bụng xấu xa thì thật tốt...

Hạ Mộng Ngư cũng cười, "Nhưng mà cái bánh này hơi bé, tôi nghĩ chắc hôm nay cậu đặt một cái bánh to rồi, tôi mà làm to thì sợ cậu ăn phát ngấy mất."

Thật ra là không có thời gian mua nguyên liệu, nguyên liệu trong nhà chỉ đủ để làm cái bánh bằng vậy.

"Nếu cậu không ăn nổi thì cắn một miếng thôi, chỗ còn lại chia cho người khác đi.", Hạ Mộng Ngư nói.

Hạ Dạ Dương cười nhìn chiếc bánh ngọt trong tay, "Cái này có gì mà không ăn hết? Cậu yên tâm, tôi sẽ ăn hết!"

"Cậu ta không ăn hết còn có mình.", một cậu bạn bên cạnh chen vào.

"Liên quan quái gì đến ông, tự ăn rỉ mũi đi."

...

Nhiệm vụ hoàn thành mĩ mãn, Hạ Mộng Ngư vô cùng sảng khoái, chuẩn bị quay về.

"Quà này tặng cậu, tôi về làm bài đây, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Tâm trạng Hạ Dạ Dương vô cùng tốt nên cũng không làm khó Hạ Mộng Ngư nữa.

"Được, đi đi.", Hạ Dạ Dương hớn hở nói.

Hạ Mộng Ngư xoay người định đi.

"Chờ chút."

Hạ Dạ Dương bỗng gọi Hạ Mộng Ngư lại. Hạ Mộng Ngư vừa bước được một chân liền phải thu lại.

Tiểu tổ tông lại làm sao vậy?

"Hạ Hạ..."

Hạ Mộng Ngư nổi đầy da gà, xong rồi, tiểu tổ tông lại giở trò rồi. Mỗi lần cậu ta gọi cô là Hạ Hạ thì y rằng có chuyện không hay!

"Hạ Hạ."

"Hả?"

Vừa rồi, Hạ Dạ Dương nhìn thấy Mạnh Huy và Từ Tử Sung đang đứng ngay lối rẽ cầu thang. Cái tên tay đeo Iwatch đứng phía trước hẳn là Mạnh Huy đang theo đuổi Hạ Mông Ngư? Tên này khá cao, nghe nói chơi bóng rổ không tồi.

Có điều, tuy Mạnh Huy xịt keo tóc bóng lộn, đi đôi giày phiên bản số lượng hạn chế, nhìn thôi đã thấy khoa trương. Nhưng người đứng phía sau thì không, thoạt nhìn rất bụi bặm, đeo thêm cặp kính gọng đen, thật sự tạo cảm giác khiến người khác không thể xem thường. Cậu cường tráng hơn hẳn đám bạn cùng tuổi, rõ ràng đang trầm mặc nhưng lại rất nổi bật trong đám đông.

Hạ Dạ Dương không thích cậu, cậu ta cảm giác người này không như những người khác, cũng không giống cậu ta.

"Cậu gọi gì tôi?", Hạ Mộng Ngư tuy đang rất mất bình tĩnh nhưng vẻ mặt thì vẫn vô cùng hòa nhã, "Còn chuyện gì sao?"

Hạ Dạ Dương nhìn thoáng qua tên ngốc Mạnh Huy, nhếch khóe miệng, nở nụ cười đầy kiêu ngạo.

"Hạ Hạ, cậu cầm cái bánh này rồi hát mừng sinh nhật tôi đi."

Hạ Mộng Ngư suýt chút nữa cau mặt.

Chó chết, tên tiểu tổ tông này quá biến thái!

"Cầm đi.", Hạ Dạ Dương cầm chiếc bánh ngọt đưa tới trước mặt Hạ Mộng Ngư, lại liếc nhìn Mạnh Huy rồi nói: "Tặng bánh sinh nhật sao lại không hát mừng sinh nhật được, đúng không? Hạ Hạ."

Hạ Mộng Ngư thấy tạm thời đang không có ai lên xuống cầu thang nên đang thầm nghĩ phải tốc chiến tốc thắng mới được. Lát nữa nếu có người đến thì chẳng phải sẽ càng xấu hổ hơn sao?

Mẹ kiếp, cố nhịn trước đã.

Cô cầm lấy chiếc bánh rồi cất giọng hát.

"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Hạ Mộng Ngư nở nụ cười đầy giả tạo.

"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

"Happy birthday to you Hạ Dạ Dương, happy birthday to you!"

Hạ Dạ Dương vẫn nhìn về phía Mạnh Huy và Từ Tử Sung, còn hơi nghiêng đầu nói: "Hát hay quá, vỗ tay nào."

Đám anh em bên cạnh lập tức bồm bộp vỗ tay theo.

Lúc này, vừa hay Phạm Tiểu Kiều đi vệ sinh từ tầng của khối 11 về, cô nàng đang định lên tầng thì gặp ngay cảnh tượng này, sợ tới mức đứng sững lại.

Hạ Mộng Ngư đang bưng chiếc bánh kem, hồn nhiên không biết ngay phía sau mình là Mạnh Huy và Từ Tử Sung. Kỳ lạ là, Hạ Mộng Ngư bê bánh đứng đó làm gì?

Phạm Tiểu Kiều tò mò ngó lên trên xem thì thấy ở phía đối diện Hạ Mộng Ngư là Hạ Dạ Dương và đám bạn bè chí cốt của cậu ta...

Hả?

Phạm Tiểu Kiều sực tỉnh.

Nói đây là A Tu La trường liệu có được không?

Chính là A Tu La trường!

Phạm Tiểu Kiều cảm thấy mình đã chạm được tới đỉnh cao của đời học sinh trung học rồi!

Hạ Mộng Ngư đưa bánh lại cho Hạ Dạ Dương, cậu ta vô cùng vui vẻ đón lấy, lần này thì tỏ ra cực kỳ thỏa mãn.

Tiểu tổ tông vốn dĩ khó hầu hạ mà.

"Còn chuyện gì không?", Hạ Mộng Ngư hỏi.

"Không."

Tâm trạng Hạ Dạ Dương đang tốt, đến cả ánh mắt cũng dịu đi rất nhiều.

"Tôi về đây, thật sự là còn phải làm bài."

"Được, lát nữa nhắn weixin cho cậu."

"Ừ ừ!"

Hạ Mộng Ngư vui mừng khôn xiết, rốt cuộc tiểu tổ tông cũng buông tha cho cô, sướng quá!

Cô hớn hở xoay người định bỏ đi, nhưng vừa ngoảnh đầu lại thì nhìn luôn thấy Từ Tử Sung và Mạnh Huy đứng sau mình. Cô khựng bước chân lại, đứng bất động, như thể bị sét đánh trúng đầu vậy.

Cô và Từ Tử Sung nhìn nhau, nhưng lại nhanh chóng dời mắt đi, cô không dám nhìn vào mắt cậu.

Rõ ràng từ trước đến nay cô đã nịnh nọt Hạ Dạ Dương rất nhiều lần, nhưng lúc này, Hạ Mộng Ngư lại thấy vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể nhảy thẳng từ trên tầng xuống. Người khác nhìn thấy thì không sao cả, vì sao lại là Từ Tử Sung?

Mạnh Huy ngờ nghệch còn chưa phát hiện ra nên cứ hì hì cười chào hỏi Hạ Mộng Ngư. Hạ Mộng Ngư xấu hổ cười với cậu ta, suýt chút nữa không giữ được nụ cười gượng gạotrên mặt.

Tại sao Từ Tử Sung lại nhìn thấy, cậu ấy sẽ nghĩ thế nào về cô?

Hạ Dạ Dương mẫn cảm nhận thấy Hạ Mộng Ngư run lên lúc vừa xoay người lại. Sao vậy, không muốn bị Mạnh Huy nhìn thấy đến thế ư? Nhìn tên ngốc Mạnh Huy, Hạ Dạ Dương bắt đầu phát bực, tên đó mà cũng dám theo đuổi Hạ Mộng Ngư, xứng sao?

"Hạ Hạ, dù sao còn lâu mới hết giờ ra chơi, cậu ăn bánh với tôi đi."

Hạ Mộng Ngư nắm chặt hai tay, cô cảm thấy như hai chân mình vừa bị đổ chì.

"Tôi không đói.", Hạ Mộng Ngư không quay đầu lại, cô thấp giọng nói: "Tôi phải về làm bài tập."

Hạ Mộng Ngư cúi đầu định đi, Hạ Dạ Dương liền đưa chiếc bánh trong tay cho đám anh em bên cạnh rồi tóm chặt cổ tay Hạ Mộng Ngư không cho cô đi.

"Hạ Hạ, cậu lại đây với tôi một lát.", giọng nói của Hạ Dạ Dương có phần mất hứng, cậu ta nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Hạ Mộng Ngư khó có được lúc nào quật cường như lúc này, cô nhất quyết sẽ không nghe lời Hạ Dạ Dương nữa. Cô rút tay về, cố chấp nói: "Cậu bỏ ra, tôi phải về làm bài."

Hạ Dạ Dương đâu chịu buông tay, vẫn tóm chặt không cho cô đi.

Hạ Mộng Ngư cắn môi, sống chết muốn rút tay về. Lần này dường như cô quyết tâm không chịu đi cùng Hạ Dạ Dương. Nhìn thấy bộ dạng cứng đầu này của cô, Hạ Dạ Dương hơi mềm lòng, nhưng vẫn không chịu buông tay.

"Bài tập gì? Bài tập quan trọng hơn tôi à?", Hạ Dạ Dương nửa đùa nửa thật.

"Bài tập quan trọng, học khiến tôi vui.", Hạ Mộng Ngư vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Cậu...", Hạ Dạ Dương càng tức hơn, càng không chịu buông tay.

Hạ Mộng Ngư cố rút tay ra, cau mày nức nở nói: "Hạ Dạ Dương, cậu buông ra, tôi đau."

"Tôi có dùng sức đâu."

Thấy hai người đó cứ lôi lôi kéo kéo, Mạnh Huy cảm thấy có nửa tiếng nữa cũng không xong nên định bảo Từ Tử Sung ra quán đồ ăn vặt. Nhưng vừa quay đầu lại thì chẳng thấy Từ Tử Sung đâu nữa.

Ớ?

Cậu ta ngẩng đầu, không biết từ khi nào Từ Tử Sung đã chạy tới chỗ Hạ Mộng Ngư và Hạ Dạ Dương rồi.

Từ Tử Sung tóm tay Hạ Dạ Dương rút ra khỏi tay Hạ Mộng Ngư, sau đó không chút do dự kéo Hạ Mộng Ngư đến bên cạnh, dùng thân mình che cho cô.

Định mệnh, tình huống gì thế này?

Hạ Dạ Dương lạnh lùnh nhìn Từ Tử Sung, lá gan tiểu tử này cũng to ghê.

"Gì đây, thay anh em cướp người à?"

Từ Tử Sung vẫn giữ gương mặt không chút biểu cảm, chỉ có chút thay đổi là khó mà nhận ra được. Cậu điềm tĩnh lên tiếng: "Ai nói là thay anh em cướp người?"

"Cậu ta cướp thứ của cậu ta."

...

"Tôi cướp thứ của tôi."

...

Từ Tử Sung quay đầu liếc nhìn Mạnh Huy, lạnh lùng nói: "Muốn cướp không?"

Mạnh Huy lắc đầu nguầy nguậy.

Ai dám cướp người của ông? Chán sống chắc?

Phạm Tiểu Kiều há miệng trợn mắt nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy vô cùng chấn động!

Vừa rồi cô nàng đã cảm thấy mình chạm tới đỉnh của đời học sinh trung học ư?

Không, không, không, vừa rồi cô nàng nhầm!

Phạm Tiểu Kiều nghĩ, bây giờ mới thật sự chạm tới đỉnh của đời học sinh trung học đây này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.