Em Bé Đáng Yêu Mềm Mại Gả Cho Tổng Tài Nóng Nảy

Chương 31




Những người có mặt nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh một lúc sau mới phản ứng được, vội nói: “Không nghĩ tới Lục tổng còn trẻ như vậy đã kết hôn, người yêu cũng là…..."

Này mẹ nó muốn họ nói như thế nào?

Nếu là phụ nữ, ít nhất họ có thể khen một câu "xinh đẹp", nhưng nếu là đàn ông...

Có người đôi mắt sắc bén nhìn thấy giá vẽ của Giang Hoài.

Ngay sau đó nói: “Người yêu của Lục tổng tài giỏi thật đấy, nhìn như họa sĩ nhỉ?”

Suy nghĩ của Giang Hoài vẫn bị mắc kẹt trong "người yêu" của Lục Vô Túy.

Tại sao Lục Vô Túy lại gọi cậu như vậy?

Nhưng dường như không có gì sai.

Lục Vô Túy ôm chặt bả vai của cậu, suy nghĩ một chút, cầm lấy giá vẽ từ trong tay Giang Hoài.

Không nghĩ tới, Giang Hoài mặc dù ngẩn người, nhưng cũng không quên bảo vệ giá vẽ của mình.

Nhìn thấy Lục Vô Túy duỗi tay, cậu phản xạ có điều kiện rụt ra sau một chút.

Tay của Lục Vô Túy đông cứng trong không trung.

Đây là... đôi phu phu trẻ cãi nhau à?

Sắc mặt mấy lão bản bên cạnh trở nên vừa ngượng ngùng vừa ám muội, nhìn nhau trong mắt đều nhìn ra tia bát quái.

Sau khi Giang Hoài trốn xong, mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Cậu nhìn thoáng qua khuôn mặt của những người khác, thì thầm với Lục Vô Túy, “Muốn diễn kịch sao?”

Mặc dù, không có điều khoản nào như vậy trong thỏa thuận giữa hai người họ.

Nhưng trong tiệc đính hôn trước đó, Lục Vô Túy cũng sẽ cố ý hoặc vô ý thân cận cậu trước mặt các trưởng lão.

Nghe cậu nói như vậy, trong lòng Lục Vô Túy cảm thấy không vui.

Loại cảm xúc này đến quá đột ngột, hắn mạnh mẽ áp chế lại, hỏi Giang Hoài: “Cậu cảm thấy thế nào?"

Giang Hoài cũng không trả lời hắn là cảm thấy không cảm thấy.

Cậu chỉ lặng lẽ đưa giá vẽ cho Lục Vô Túy.

Lục Vô Túy: “……” Nhóc ngốc này mà gây phiền, là cực kỳ phiền.

Nhưng cũng không khiến người ta bực được.

*

Giang Hoài khoác tay Lục Vô Túy, dọc theo đường đi đều tương đối ngoan ngoãn.

Cho đến khi được dẫn tới khách sạn.

Hẻm nhỏ tuy rằng cổ kính nhưng cũng không hẳn là đồ cổ, Giang Hoài và bạn học cũng ở khách sạn gần đây.

Nhưng mà……

Giang Hoài nhìn bóng lưng của những người phía trước và thì thầm với Lục Vô Túy: "Tôi phải quay về nơi tôi ở."

Lục Vô Túy không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trên nét mặt, "Thật sao?"

Giang Hoài nhớ tới mình còn chưa có vẽ xong tranh tặng lão sư.

Vì thế gật gật đầu.

“Không phải là chưa từng ngủ với nhau,” Lục Vô Túy bình tĩnh nói, “Tôi sẽ không khi dễ cậu.”

Giang Hoài nghĩ tới điều gì đó, khẽ hừ một tiếng: "Cũng không hẳn là như vậy."

Lão bản đi phía trước: Đây là những lời giang manh gì vậy.

Vừa nãy còn tưởng hai phu phu này giận dỗi nhau chứ.

Bây giờ nhìn lại, rõ ràng quan hệ rất tốt.

Trong số họ, một số đã hợp tác với Lục Vô Túy từ lâu - nếu họ không nghe những gì Lục Vô Túy nói hôm nay, họ sẽ cho rằng Lục Vô Túy là người lạnh lùng.

Bởi vì trước đó, Lục Vô Túy chưa từng có bất luận tin yêu đương nào.

Đó là lý do tại sao họ rất ngạc nhiên khi nghe Lục Vô Túy giới thiệu Giang Hoài như vậy.

Sau khi đến phòng, có người giới thiệu cho họ về cấu trúc của khách sạn.

Sau khi giới thiệu xong, người đàn ông rời đi, để lại Lục Vô Túy và Giang Hoài.

Không có người bên cạnh, Giang Hoài lập tức trút bỏ gánh nặng trên người, cảm thấy mình chưa từng mệt mỏi như vậy, diễn xuất thật sự rất khó.

Cậu buông cánh tay đang nắm lấy cánh tay của Lục Vô Túy và vươn người với giá vẽ của mình.

Không ngờ, khi Lục Vô Túy thu tay lại, trên tay cậu đã rơi vào trống không.

Giang Hoài nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Vô Túy thần sắc vô cùng lãnh đạm, "Cậu trước khi ra ngoài có phải nên cùng tôi thương lượng hay không?"

Đây là muốn gom lại tính sổ.

Giang Hoài cảm thấy rất vô tội, lẩm bẩm nói: "Trường chúng tôi cách mấy tháng đều sẽ tổ chức cái hoạt động này..."

Cậu sợ Lục Vô Túy nói tiếp, vội vàng chuyển đề tài, bỏ qua Lục Vô Túy đi vào trong phòng, "Phòng này lớn như vậy."

Ngay sau đó, khi định đi ngang qua Lục Vô Túy, cậu đột nhiên đưa tay ra, định chộp lấy giá vẽ của mình!

Lục Vô Túy thật đúng là bị cậu làm không kịp trở tay.

Nhưng hắn cũng kịp thời phản ứng, cánh tay dùng sức, một tay đối kháng với Giang Hoài hai tay.

Lục Vô Túy giận đến bật cười.

Đây có lẽ là biểu cảm đầu tiên của hắn sau khi gặp lại Giang Hoài.

Giang Hoài gần như lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng buông tay ra, lần này cậu thật sự bước vào phòng, vừa đi vừa giả bộ thoải mái nói:“Vốn dĩ đó chính là đồ của tôi……”

Lục Vô Túy đứng tại chỗ đó một lúc lâu.

Không ai biết, nội tâm hắn đang cuồn cuộn biển gầm, một phần là vì tức giận với Giang Hoài, và một phần là... những cảm xúc phức tạp mà hắn không thể phân biệt được.

Hắn cơ hồ có thể nghe thấy bên tai chính mình, âm thanh huyết lưu trào dâng.

Một lúc sau, Giang Hoài nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng.

Cậu dừng lại và lén liếc nhìn về phía sau.

Cùng lúc đó, một cánh tay của Lục Vô Túy từ sau lưng cậu vươn ra, đột nhiên nắm lấy cằm cậu, xoay người cậu lại.

Hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau.

Giang Hoài nuốt nước miếng, theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng muốn nói xin lỗi: "Tôi không cố ý cướp của anh, ai bảo anh không  đưa cho tôi."

Lục Vô Túy kiên định nhìn chằm chằm cậu “Tôi nói chính là chuyện này sao?”

"Không nói gì cũng được, sao không trả lời tin nhắn?"

Lục Vô Túy ánh mắt thâm trầm.

Đầu ngón tay hắn, gần như không thể khống chế được lực đạo, đầu ngón tay trực tiếp ấn vào cằm Giang Hoài tạo thành vệt đỏ, Giang Hoài cảm thấy đau đớn, hốc mắt hơi đỏ lên.

“Anh thật là……”

Lục Vô Túy hô hấp nặng thêm vài phần, lại vẫn không muốn buông tay ra.

Thật là cái gì?

Thực sự rất ngỗ ngược, ngang bướng, không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn chút nào.

Nhưng những lời này, Lục Vô Túy nghẹn ở cổ họng, không thốt ra được, ánh mắt dán chặt vào môi Giang Hoài, suýt chút nữa không nhịn được chạm vào.

Thấy Giang Hoài vừa muốn khóc, hắn như vừa tỉnh mộng, vội vàng buông cằm Giang Hoài ra.

Quả nhiên, trên cằm Giang Hoài lập tức có dấu tay.

Giang Hoài che mặt, thanh âm vừa khóc vừa hoang mang, "Anh làm sao vậy?"

Hắn đứng tại chỗ, hít sâu vài lần, rốt cuộc đè nén d.ục vọng bạo ngược kia.

Hắn đem giá vẽ ném cho Giang Hoài, trực tiếp  bỏ qua cậu, bắt đầu tháo cà vạt.

Giang Hoài lại không thuận theo không buông tha, xoa cằm chính mình, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Anh phải xin lỗi tôi.”

Lục Vô Túy cố nén đầu ngón tay run rẩy, quay lưng về phía cậu, không nói chuyện.

“Anh nói mình không khi dễ tôi,” Giang Hoài nói có sách mách có chứng“Nhưng anh lại làm đau tôi.”

"Tôi cũng xin lỗi anh..."

Lục Vô Túy nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, ngắt lời cậu: "Thực xin lỗi."

Giang Hoài đang nói đột nhiên im bặt.

Cậu hạ cằm, gạt đi nước mắt, trịnh trọng nói: "Không có việc gì, lần sau đừng như vậy."

Lục Vô Túy: “……”

Hắn bởi vì hành vi ngây ngốc của Giang Hoài, huyết áp dần dần khôi phục bình thường.

Thậm chí có điểm muốn cười.

—— thật là điên rồi.

Cuối cùng, khi hắn cởi cà vạt và quay lại, Giang Hoài đang tập trung vào việc mở giá vẽ.

Lục Vô Túy thấy chiếc cằm vốn trắng nõn của cậu phút chốc trở nên sưng đỏ, hậu tri hậu giác có chút hối hận.

Giang Hoài căn bản không biết mình vừa từ bên bờ vực nguy hiểm đi ra ngoài.

Cuộc sống của cậu rất đơn giản, và cậu không bao giờ mang thù.

Ngay cả khi đã làm sai điều gì đó, một lời xin lỗi có thể giải quyết mọi thứ.

Nếu không có ai quấy rầy, cậu có thể tiếp tục cười ngây ngô, vui vẻ hơn bất kỳ ai khác.

*

Mãi cho đến khi vẽ xong bức tranh tặng cho lão sư, Giang Hoài mới đi ngủ.

Lục Vô Túy bên cạnh hình như đã ngủ say, Giang Hoài cũng không thèm để ý, rất nhanh đã ngủ say.

Trong mộng, cậu tựa hồ mê man dựa vào tường, mặt dưới cứng rắn, phải sờ lên trên mới có thể cảm giác được bộ phận mềm mại.

“Tường” tựa hồ thở dài.

Giang Hoài không quan tâm nó có thở dài hay không, sau khi thấy nó thoải mái, liền trực tiếp treo cả người lên.

Bây giờ, “Tường” càng cứng.

Giang Hoài cảm thấy cộm đến hoảng, rất nhanh đã mất hứng thú với "Tường", khi xoay người muốn đổi tư thế ngủ, "Tường" đột nhiên vươn tay, vòng qua eo cậu kéo trở về.

Cậu giãy giụa mấy lần, phát hiện không cách nào thoát khỏi, liền từ bỏ giãy giụa.

*

Ngày hôm sau Giang Hoài tỉnh lại, toàn thân đau nhức, giống như bị đánh một trận.

Đặc biệt là eo.

Sau khi mở quần áo ra, còn phát hiện trên eo mình có một vết bầm tím nhỏ, giống như bị ai đó nắm chặt, chỉ đủ để một bàn tay người lớn đặt xuống.

Giang Hoài nghi hoặc cực kỳ, nhưng bởi vì tìm không ra đáp án, lại lần nữa bỏ quần áo xuống, quên mất chuyện này.

Bữa sáng của cậu là do Lục Vô Túy mang đến.

Đồ ăn trong khách sạn này đặc biệt ngon, trực tiếp đem Giang Hoài dỗ cho nở hoa, ăn bụng đều phồng lên, còn hướng Lục Vô Túy nói lời cảm ơn.

Lục Vô Túy nghe thấy cậu nói cảm ơn, biểu tình trên mặt rất là vi diệu.

Nhưng hắn cũng không có hỉ nộ vô thường như ngày hôm qua, cả người rất bình thường, ý vị không rõ nói với Giang Hoài: "Cậu cho rằng ăn ngon mới là tốt nhất."

Giang Hoài ăn xong, lau miệng, “Chúng tôi phải tập hợp, tôi nên trở về."

Lục Vô Túy cùng cậu đứng dậy, thần sắc bình thường, "Tôi tiễn cậu."

Giang Hoài ban đầu muốn từ chối, nhưng hôm qua cậu đụng phải Lục Vô Túy vì lạc đường.

Khẳng định không thể trông cậy vào cậu đột nhiên không lạc đường.

Cứ như vậy, cậu lên xe của Lục Vô Túy và được tài xế đưa đến khu nhà trọ nơi họ ở.

Giang Hoài ban đầu không cảm thấy gì cả.

Chờ thời điểm xuống xe, mới bừng tỉnh nhớ tới ——  làm sao tài xế biết đường đến khu họ ở?

Nhưng cậu còn chưa kịp hỏi, Lục Vô Túy đã đi trước  một bước, đứng ở cửa.

Giang Hoài biết thời gian không còn sớm, cũng sắp đến giờ tập trung, nên muốn cùng Lục Vô Túy nói lời từ biệt: "Tôi vào trước..."

Lục Vô Túy ngắt lời cậu, "Tôi vừa vặn có chút việc, cùng đi vào."

Giang Hoài cảm thấy rất hoang mang.

Lúc này, một đoàn người từ trong khách sạn đi ra.

Sau khi Giang Hoài nhìn thấy ai đang đến, đồng tử hơi hơi nheo lại, theo bản năng cố gắng trốn sau lưng Lục Vô Túy, nhưng đã quá muộn, bên kia đã nhìn thấy cậu.

Đầu vàng trên mặt có vết bầm tím, vừa nhìn thấy Giang Hoài liền mắng: "Mẹ kiếp, mày còn dám quay lại!"

Lục Vô Túy cau mày.

Đầu vàng tiến lên một bước, Giang Hoài lập tức chạy như con thỏ chạy đi, trong miệng nói: "Phải tập hợp, tôi đương nhiên sẽ trở về."

Đầu vàng huyết áp tăng vọt “Lão tử hôm nay không giết mày, lão tử liền không lên lớp!"

Lục Vô Túy bình tĩnh đứng trước mặt Giang Hoài, ánh mắt u ám quét qua đầu vàng, thanh âm có thể kết băng: "Cậu muốn làm gì?"

Đầu vàng bị ánh mắt của hắn quét qua, lập tức kinh hãi, nhưng miệng vẫn mạnh miệng "Anh là ai?"

Lục Vô Túy không nói gì.

Đầu vàng ngữ khí dần dần yếu đi, "Thằng nhóc này chọc phá tôi liền bỏ chạy, tôi giáo huấn nó có làm sao? Hiện tại trên đường cái cũng chưa có người xen vào việc người khác, anh muốn làm gì?”

“Phải không?” Lục Vô Túy nhẹ nhàng cười.

Không biết vì cái gì.

Rõ ràng hắn là đang cười, nhưng so với trước kia còn có chút bá đạo hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.