Duy Chỉ Mình Em

Chương 7: Chương 7





Chỗ cô đặt tay, Giang Thừa nhớ mang máng nơi đó có vết sẹo.

Cái đêm cô xuất hiện trong tủ đồ của anh, cô không đợi được mẹ về, còn anh thì buồn ngủ, cô sợ bị anh đuổi đi, nhắm tịt mắt đi tò tò theo anh, nhìn anh trải giường, đôi mắt tròn xoe như chú mèo trông thấy cá, khát vọng nhìn chăn bông mềm mại ấm áp trên giường anh, rồi nhìn anh lí nhí nói:
– Anh ơi, em cũng buồn ngủ lắm.

Ánh mắt khát vọng và sợ sệt, khóe miệng tội nghiệp trễ xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Anh không thích có người đụng vào giường mình, nhất là ở cái tuổi này lúc ngủ thường hay chảy nước miếng lắm, bởi vậy sau khi cân nhắc rất lâu, anh trải chăn bông dày dưới sàn cho cô, kêu cô ngủ dưới sàn, còn anh ngủ trên giường.

Có lẽ cô chưa từng nằm dưới sàn, sợ quá nên không ngủ được, cứ gọi anh, anh thì rất buồn ngủ, vừa nằm xuống là mắt díp lại, không quan tâm đến cô, lúc đang mơ màng đột nhiên nghe tiếng sột soạt bật dậy, tiếng bước chân hối hả, cánh tay chìa ra khỏi giường bị đè lên, một chỗ thịt nhỏ bị đè làm anh đau điếng rút tay về, lại không khống chế được lực tay, cô bị đẩy bật ngửa, đầu đập vào ghế.

Đến giờ Giang Thừa vẫn nhớ như in lúc anh bật đèn lên, ánh mắt mờ mịt và lơ ngơ của cô, cùng vết máu chảy dài trên cổ, lúc ấy anh cũng hoảng hồn, chạy đi lấy bông băng kim chỉ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ muốn giúp cô cầm máu, nhưng ở cái tuổi không biết gì, cũng may không khâu vết thương cho cô, chỉ bắt chước thím út khử trùng vết thương, cầm máu, nhưng tóc thì cắt thật.

Mái tóc dài mềm mượt tự nhiên bị dùng kéo cắt một lõm cỡ nắm tay, chỗ tóc bị cắt ngắn lỉa chỉa dựng lên, khoảng khắc anh đặt kéo xuống, cô nhìn trong gương thấy quả đầu nhím của mình, hai mắt vốn nhắm chặt kiểu mạnh mẽ hy sinh chợt đỏ lên, nước mắt lưng tròng, muốn khóc lắm nhưng không dám, chỉ hít mũi, chu môi lo lắng hỏi anh, tóc sẽ mọc dài lại đúng không anh.

Ở cái tuổi chẳng hiểu chuyện ấy, xảy ra chuyện lớn như thế mà lại giấu không báo với người lớn, chỉ có mình anh làm càn, may mà cô bị thương nhẹ, máu cũng không chảy nữa, đầu thì…
Giang Thừa thu hồi tầm mắt, anh muốn xác định xem có bị hư não không, nhưng vừa học nhảy lớp vừa làm anh tức chết, không chừng còn đả thông hai mạch Nhâm-Đốc* đó chứ.

*Mạch Nhâm, Mạch Đốc: hai mạch quan trọng trên cơ thể người.

Lúc tan học, Ôn Giản vẫn là người đầu tiên ra về.

Giang Thừa nối gót theo sau.

Hai người vẫn không có giao lưu gì.

Hôm nay Ôn Giản đạp xe đi học, nhưng lái không vững lắm, xe cứ xiêu vẹo, cách một đoạn Giang Thừa cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô.

Anh đạp xe tới, ngay lúc sắp ngã, anh chìa một tay ra nắm lấy ghi đông xe cô, chỉnh thẳng lại.


– Không biết đi xe đạp thì đi bộ hoặc đi xe buýt, coi chừng té gãy tay bây giờ- Anh nhìn cô- Em còn muốn thi đại học nữa không?
– Tôi biết mà- Ôn Giản quay sang nhìn anh- Chỉ là lâu rồi không đi, có hơi nhát tay mà thôi.

– Thật không?- Giang Thừa đột nhiên thả tay ra.

Xe đạp của Ôn Giản lại lái theo hình chữ S, làm cô sợ đến nỗi nhảy phốc xuống khỏi yên, hai chân bơi mấy bước về trước mới dừng lại được, có hơi chật vật.

Mặt cô đỏ lên, quay đầu nhìn Giang Thừa đang đạp xe đến gần, nổi nóng:
– Anh cố tình.

– Em nói em biết đi mà- Giang Thừa nhìn cô một cái.

Ôn Giản: +_+
Leo lên xe, lần này lái vững hơn lúc nãy.

Giang Thừa đang định đạp xe đuổi theo, khóe mắt thoáng nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen chậm rãi theo sau, hình như ban nãy vừa ra khỏi cổng trường đã đi theo rồi.

Trên xe có hai người đàn ông, do ngồi ngược sáng nên không thấy rõ mặt, lẫn trong đám đông, tốc độ xe thả chậm, một sự chậm chạp cố ý.

Giang Thừa nhớ tới vụ án kia, ngẩng đầu nhìn Ôn Giản đạp xe ở cách đó không xa, nghĩ ngợi một lát bèn đuổi theo, lúc sóng vai, anh đưa tay nắm ghi đông xe Ôn Giản.

Ôn Giản bực bội mình anh.

– Rẽ trái đi- Giang Thừa đột nhiên nói, không đợi Ôn Giản kịp phản ứng, liền quay tay lái xe cô về bên trái.

Lén liếc ra phía sau, Giang Thừa thấy chiếc xe nọ cũng rẽ trái theo.

Sau đó họ lại rẽ phải, rẽ trái, rẽ trái…
Chiếc xe kia vẫn âm thầm rẽ theo.

Ôn Giản rốt cuộc cũng nhận ra khác thường, hỏi anh:

– Sao vậy?
Mặt Giang Thừa tỉnh bơ:
– Nhà em có sắp xếp người đưa đón em tan học không?
– Không có- Ôn Giản lắc đầu.

Cô định quay lại nhìn, nhưng Giang Thừa bỗng vươn tay đặt lên đầu cô, quay đầu cô trở về.

– Đừng nhìn- Anh nói.

Ôn Giản hơi hoảng, không dám quay nhìn.

Giang Thừa nhìn quanh bốn phía, gần đó là khu thương mại rất náo nhiệt.

Anh đưa cô đến đó, bước vào một tiệm chè, quay đầu hỏi cô:
– Ăn gì?
Ôn Giản lắc đầu, hai tay nắm quai đeo ba lô vẫn còn phát run, thỉnh thoảng rất muốn quay đầu nhìn ra đường.

Giang Thừa dứt khoát đưa tay khoác vai cô, đẩy cô về trước:
– Đừng nhìn lung tung- Đẩy cô đến trước tủ kính- Nhìn xem muốn ăn gì.

Ôn Giản gật đầu, ngước nhìn thực đơn treo trên quầy, gọi một phần chè khoai môn, sau đó tìm chỗ trống ngồi xuống.

Lát sau, Giang Thừa bưng hai phần chè đến, ngồi xuống đối diện cô.

Ôn Giản khá bất an, nhìn Giang Thừa, nhỏ giọng hỏi anh:
– Lúc nãy có người theo dõi hả?
– Tôi không chắc nữa, nhưng quả thực có chiếc xe luôn đi theo em, cho nên mới hỏi có người nào đến đón em tan học không.

– Nhà tôi ở đây không có thân thích nào.


Vừa dứt lời, điện thoại đặt trên bàn đổ chuông, là cuộc gọi của Ôn Mộ Viễn, anh ba của cô.

Ôn Giản bắt máy.

– Giản Giản, mới tí tuổi đầu đã yêu đương rồi à? Cái thằng đi chung với em là ai?
Ôn Giản: +_+
Ngẩng đầu nhìn Giang Thừa ngồi ở đối diện, Giang Thừa tò mò nhìn lại cô.

Ôn Giản che điện thoại, xấu hổ nói với Giang Thừa:
– Bám theo lúc nãy… hình như là người nhà tôi.

Giang Thừa nghiêng đầu, qua vách kính trong suốt nhìn ra đường, chiếc xe màu đen đỗ ở đó.

Ôn Giản cũng thấy.

– Tôi ra ngoài một lát- Nói xong, Ôn Giản đứng lên đi ra ngoài, đi đến trước chiếc xe đen nọ.

Ôn Mộ Viễn bước xuống xe, trong tay vẫn còn cầm điện thoại, nhìn cô với vẻ mặt khó chịu.

Bước xuống cùng anh còn có người bạn.

Ôn Giản không dám nhìn vào mắt anh, sợ sệt gọi một tiếng “anh ba”, nhà cậu cô có hai con trai, từ nhỏ qua lại thân thiết, nên lược bỏ chữ “họ”, luôn gọi là anh hai, anh ba.

Ôn Mộ Viễn nhìn Giang Thừa ngồi đằng kia, lại nhìn Ôn Giản:
– Thằng đó là ai?
– Là bạn em- Ôn Giản lí nhí giải thích, sợ anh họ hiểu nhầm, vội nói thêm- Chỉ là bạn học cùng lớp thôi, lúc nãy anh ấy…
Đang định nói nghi ngờ có người theo dõi, lại sợ phải giải thích chuyện cô vô tình gặp phải vụ án giết người sẽ khiến họ lo lắng, cũng sợ phải kể đến chuyện cô thoáng nhìn thấy ba.

Bên ngoại, trừ cô và mẹ ra, không ai chào đón ba cô cả, dù cả nhà cậu cô đối xử với mẹ con cô rất tốt, thế nhưng lại luôn trách móc ba cô bạc đãi mẹ con cô, cho nên lời đến bên miệng lại nuốt trở vào:
– Lúc nãy anh ấy đang dạy em đi xe đạp, em còn chưa đi vững.

Lời giải thích ấy đổi lấy cái hừ lạnh của Ôn Mộ Viễn, anh chọc vào trán cô:
– Mới tí tuổi đừng yêu sớm, coi chừng bị lừa.

Ôn Giản dạ một tiếng, nhìn ra băng ghế đằng sau xe anh, hỏi:

– Anh đưa Pudding về giúp em à?
Ôn Mộ Viễn kéo cửa xe sau ra, một con chó Rottweiler chui xuống, nhảy chồm lên người Ôn Giản, le lưỡi, ngửi ngửi khắp người cô, thân mật đùa giỡn với cô.

Con chó này lớn lên cùng Ôn Giản, năm cô sáu tuổi, ba cô đã tặng nó cho cô, cô vẫn nuôi nó đến tận bây giờ, gần đây dọn nhà nên không tiện dẫn nó theo, luôn gửi ở nhà của Ôn Mộ Viễn, lần này anh đi công tác về, nên giúp cô mang nó về đây.

Giang Thừa ngồi nhìn một người một chó đùa giỡn với nhau, không đi qua đó, chỉ một mực quan sát giống chó hung hãn và nhạy bén kia.

Rottweiler, là giống chó thường được dùng để bảo vệ thành viên trong gia đình.

Ánh mắt Giang Thừa chuyển từ con chó Rottweiler sang chiếc xe ô tô màu đen kia, mày hơi nhíu, sau đó đứng lên đi ra ngoài.

Ôn Mộ Viễn thấy Giang Thừa đang bước đến, diện mạo khí chất đều không đùa được, nhưng đối với chàng trai muốn cua em gái mình, Ôn Mộ Viễn không có ấn tượng tốt lắm.

Giang Thừa dừng lại ở trước mặt Ôn Giản, nhìn Ôn Mộ Viễn rồi hỏi cô:
– Đây là họ hàng của em?
– Ừm, anh ba tôi đó- Ôn Giản gật đầu rồi quay sang giới thiệu với Ôn Mộ Viễn- Đây là bạn học của em, Giang Thừa.

Ôn Mộ Viễn gật nhẹ đầu, không nói gì.

Giang Thừa không đáp, chỉ nhìn Ôn Giản rồi nói:
– Nếu không có gì, tôi về trước.

Ôn Giản gật đầu, sau khi do dự lại nói với anh:
– Vừa rồi cảm ơn anh.

– Không có gì- Nhàn nhạt hồi đáp, Giang Thừa leo lên xe, đạp đi mất.

Lúc trở về, Giang Thừa đặc biệt ghé nhà Giang Bảo Bình.

Giang Bảo Bình vừa đi làm về, thấy Giang Thừa đến liền bất ngờ.

– Sao rảnh rỗi đến đây vậy?
Giang Thừa ngồi xuống ghế sô pha, trầm ngâm một lát, nhìn Giang Bảo Bình:
– Chú út, con nghi ngờ Lâm Giản Giản bị người khác theo dõi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.