Duy Chỉ Mình Em

Chương 23: Chương 23





Giang Thừa nhíu mày:
– Là từ đâu vận chuyển đến à?
– Không phải vận chuyển đến, mà là vận chuyển ra ngoài- Giang Bảo Bình đáp.

Vận chuyển ra bên ngoài, có nghĩa là nơi sản xuất ma túy ở ngay tại đây.

Ôn Giản cũng nhíu mày, lúc về tới nhà, cô lên mạng tra xem tin tức, thu giữ hơn một trăm kí ma túy, số lượng cực lớn.

Mẹ cô suốt đêm không về, Ôn Giản cũng ngủ không ngon giấc, trong mơ đều thấy bả vai đầy máu của ba mình.

Hôm sau khi thức dậy, Ôn Giản thấy mẹ về, không biết bà về nhà lúc mấy giờ, vẻ mặt mệt mỏi, chắc đã thức trắng đêm, đang chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Ôn Giản thấy thương mẹ, đi qua đó, hỏi thăm tình hình của ba.

– Ba con không sao- Ôn Tư Bình nói, ánh mắt bà luôn hiền hòa, trên miệng luôn giữ nụ cười, nói ra toàn lời trấn an, chỉ là có hơi do dự.

Bà nói với Ôn Giản có thể bà sẽ vắng nhà mấy hôm, hỏi cô ở nhà một mình được không.

Ôn Giản gật đầu.

– Con ổn mà, sẽ không lơ là việc học.

Ôn Tư Bình cay mũi, sờ đầu cô, dặn dò cô mấy câu.

Năng lực tự lập của Ôn Giản khá tốt, lúc còn rất nhỏ mẹ cô đã ý thức được chuyện bồi dưỡng năng lực sinh tồn của cô, dạy cô làm việc nhà, nấu cơm, làm đồ ăn, cho nên dù không quen ở một mình, nhưng mấy việc như nấu cơm làm vài món Ôn Giản vẫn ứng phó được.

Thế nên buổi chiều sau khi tan học, Ôn Giản tự mình đi chợ mua thức ăn.

Siêu thị nằm trên đường về nhà, chỉ là đi đường vòng một chút.


Tan học, Ôn Giản luôn đi cùng Giang Thừa, từ khi chuyển về ngồi lại chỗ cũ, anh lấy lại thói quen chờ cô, vẫn không gọi cô, chỉ đứng trước cửa lớp im lặng đợi cô mà thôi.

Ôn Giản chẳng biết tại sao, mỗi lần quay đầu nhìn thấy anh đứng ở cửa lớp, trực giác của cô liền mách bảo là anh đang đợi cô, vì thế cô không để anh chờ đợi quá lâu, lập tức thu dọn tập vở ra về.

Trên đường chẳng ai nói với ai câu nào, Ôn Giản phát hiện, khi ở bên Giang Thừa, anh chưa từng chủ động bắt chuyện trước.

Khi đi qua ngã ba rẽ đến siêu thị, Ôn Giản chào tạm biệt Giang Thừa.

Suốt trên đường về, cuối cùng Giang Thừa cũng chịu mở miệng nói câu đầu tiên:
– Đi đâu đó?
– Đi chợ- Ôn Giản chỉ tay về phía siêu thị.

Giang Thừa cảm thấy hai chữ “đi chợ” phát ra từ miệng cô mang đến cảm giác rất không hài hòa.

– Mẹ em đâu?- Anh hỏi.

– Mẹ đi thăm bà con rồi, mấy hôm nữa mới về.

– Ở nhà một mình thì nấu cơm làm gì.

Sau đó Giang Thừa không nói thêm gì nữa mà đưa Ôn Giản về nhà anh ăn cơm.

Lúc Ôn Giản bị Giang Thừa đẩy vô nhà, ông nội và ba Giang Thừa đều ngẩn người, sau đó cực kỳ nhiệt tình đứng lên bắt chuyện với cô, nhiệt tình đến nỗi khiến Ôn Giản không biết phải làm thế nào.

Lúc nhìn thấy Ôn Giản, mẹ Giang Thừa cũng ngẩn người, vừa đánh tiếng chào hỏi vừa thấy rối rắm trong lòng.

Tối qua khi nhìn thấy đôi mắt ấy, bà liền nhận ra cô chính là cô bé năm xưa, sau khi Giang Thừa về bà cũng hỏi qua, xác định đúng là cô bé ấy.


Mẹ Giang Thừa rất thích cô bé này, mặt xinh, lễ phép, đẹp lòng người lớn, nhưng ba mẹ của cô…
Khâu Mộng Kỳ vẫn có chút khó chịu với chuyện năm đó Ôn Tư Bình âm thầm để con lại nhà mình mà chẳng hỏi tiếng nào.

Năm ấy, Ôn Tư Bình được một người đồng hương của bà giới thiệu đến giúp việc nhà bà, về sau bà tìm hiểu thêm lý lịch của Ôn Tư Bình, biết được con người Ôn Tư Bình rất tốt, nhân phẩm không tệ, chỉ là lấy phải người chồng tệ bạc, về sau nghe nói còn bị truy nã nữa.

Bà rất thích Ôn Giản, cũng tội nghiệp cô bé này, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh gia đình cô, nghĩ đến tương lai nếu như cô thật sự tiến tới với Giang Thừa nhà bà, lại thấy không ổn chút nào.

Khâu Mộng Kỳ ôm tâm trạng phức tạp ấy nấu xong bữa cơm, không biểu hiện ra ngoài ở trước mặt Giang Thừa và Ôn Giản, ngoài mặt bà vẫn rất niềm nở.

Sự nhiệt tình của cả nhà Giang Thừa khiến Ôn Giản kinh ngạc, cũng mất tự nhiên, cô đến nhà Giang Thừa ăn cơm thế này thật sự có cảm giác là lạ.

Năm xưa ông nội Giang Thừa cũng từng tiếp xúc với Ôn Giản một ngày, rất thích cô bé đáng yêu lanh lợi này, bây giờ gặp lại, ông cảm thấy có lẽ đây chính là duyên phận, bởi vậy ông rất nhiệt tình, không ngừng kêu cô ăn món này món kia.

Bữa cơm ăn được một nửa, chú út Giang Bảo Bình “siêu cấp ăn chực” đến, nhà ông không nấu cơm, con gái đi học xa, vợ cũng đi cùng, trong giờ làm việc ông lười xuống nhà ăn tập thể, cho nên hay đến nhà Giang Thừa ăn ké.

Giang Bảo Bình không ngờ Giang Thừa lại dẫn Ôn Giản về nhà ăn cơm, kinh ngạc nhướng mày nhìn Giang Thừa, Giang Thừa mặc kệ ông, chỉ đứng dậy nhắc ghế đến cho ông.

Giang Bảo Bình ngồi xuống, ông nội Giang Thừa liền hỏi han đến công việc của con trai, ví dụ như vụ án tiến triển thế nào, gần đây có ngủ đủ giấc hay không, không phải muốn con trai tiết lộ tình tiết vụ án, mà chỉ là quan tâm đơn thuần vậy thôi.

Giang Bảo Bình cũng chỉ trả lời bâng quơ:
– Dạ vẫn ổn.

Giang Thừa đang gắp thức ăn chợt ngẩng đầu nhìn chú mình:
– Chú út, vụ triệt phá đường dây vận chuyển ma túy ra bên ngoài tối qua, hiện giờ canh gác nghiêm ngặt, các trạm gác khác không thể qua, vậy có nghĩa xưởng sản xuất ma túy vốn ở địa phương đúng không? Thành phố Tùng nhiều núi nhiều rừng, địa hình trắc trở, giao thông bất tiện, dân cư thưa thớt, mấy trăm kí ma túy không phải con số nhỏ, quy mô nhà máy nhất định khá lớn, nhà máy sản xuất ma túy với quy mô lớn như vậy tất nhiên không nằm giữa lòng thành phố được, sẽ không an toàn, như vậy cứ điểm sẽ xây dựng ở nơi rừng núi hoang vu ít người lui tới đúng không?
Giang Bảo Bình mỉm cười nhìn anh:
– Rất có khả năng.


– Có manh mối không?
Giang Bảo Bình chỉ cười cười, không đáp.

Giang Thừa không hỏi thêm nữa, chỉ nói tiếp:
– Xét theo số ma túy bị thu giữ tối hôm qua, đây là xưởng sản xuất ma túy chủ yếu sản xuất methamphetamine (ma túy đá), đúng không? Sản xuất ma túy đá cần thời gian dài sấy khô trong gió lạnh, mấy tháng nay thời tiết ẩm ương, nên có khi nào họ dùng điều hòa không khí thay cho gió trời không? Nếu vậy thì lượng điện tiêu thụ phải nhiều hơn so với người dùng bình thường khác, sao không thử thống kê mức tiêu thụ điện năng của hộ dân trong tất cả thị trấn, kể cả những vùng lân cận thử xem, nói không chừng có thể thu hẹp đáng kể phạm vi trinh sát.

Giang Bảo Bình mỉm cười nhìn ông nội Giang Thừa:
– Ba xem đi, sao phải luyện thi đại học, trực tiếp thi tuyển vào hệ thống cảnh sát luôn cho rồi, cần gì lãng phí thời gian.

Ông nội Giang Thừa có chấp niệm với chuyện thi đại học, ho nhẹ một tiếng:
– Vậy thì không được, không học đại học sẽ khiến nó tiếc nuối.

Nãy giờ Ôn Giản chăm chú lắng nghe, im lặng ăn cơm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Thừa, lại nhìn Giang Bảo Bình, rồi nhìn sang ông nội Giang Thừa, không hiểu tại sao Giang Thừa có thể trực tiếp thi tuyển vào hệ thống cảnh sát được, nhưng cô không thân thiết với họ, cũng không tiện hỏi, nên cúi đầu tiếp tục lùa cơm vào miệng.

Trên ti vi ở phòng khách gần đó đang phát bản tin thời sự địa phương, đang nói về vụ thu giữ ma túy tối qua, có ba kẻ buôn bán vận chuyển ma túy trái phép, ngoại trừ hai kẻ bị bắt giữ tại chỗ, người còn lại bị trúng đạn lẩn trốn vào rừng, sống chết chưa rõ, cảnh sát đang dốc toàn lực truy bắt.

Ôn Giản lén ngẩng đầu xem ti vi, bên trong không có ảnh của nghi phạm, chỉ có cảnh cảnh sát lùng sục trong núi.

Giang Thừa cũng quay đầu xem, sau đó nhìn Ôn Giản, không nói gì.

Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí hài hòa.

Ăn xong, ông nội Giang Thừa gọi Ôn Giản lại, hỏi thăm tình hình mấy năm nay của cô, còn hỏi nguyên vọng thi đại học của cô nữa.

Ôn Giản chưa nghĩ đến, cô sợ thi không đậu, bây giờ chỉ muốn tập trung thi thật tốt, được điểm cao mới có quyền lựa chọn.

Khâu Mộng Kỳ ngồi một bên thấy ba chồng mặt mày hớn hở, trong lòng vừa lo vừa rối rắm, chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn thôi, mà bà lại rất thích cô bé này, con người ngoan ngoãn, nết na, xinh xắn.

Nhưng bà lại ngại lý lịch gia đình cô sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của Giang Thừa.

Khâu Mộng Kỹ nghĩ, đợi Ôn Giản về rồi bà sẽ lại hỏi dò ý tứ của con trai.

Ôn Giản còn phải về nhà sửa soạn đi học tiếp, nên ngồi lại chơi một lúc rồi xin phép ra về.


Giang Thừa đưa cô về tận nhà.

Ôn Giản đến nơi mới phát hiện mình về vội quá, để quên chìa khóa cửa ở nhà Giang Thừa nên quay lại lấy, vừa đến trước cửa nhà, liền nghe thấy mẹ anh hỏi anh, anh có ý gì với cô.

Sau đó Ôn Giản nghe thấy Giang Thừa đáp:
– Chỉ là bạn học.

Mẹ anh không tin, hoài nghi nhìn anh:
– Chỉ xem như bạn? Năm xưa giấu con bé trong phòng, bây giờ cũng giấu con bé trong phòng, còn dẫn về nhà ăn cơm, mà chỉ là bạn học.

Giang Thừa nghĩ ngợi, đáp:
– Thì thấy tội nghiệp nên không đành lòng.

Bên ngoài, cánh tay định gõ cửa của Ôn Giản thả xuống, cô cảm thấy Giang Thừa không nói thật với mẹ mình, là do ba cô cứu anh, cho nên anh mới tội nghiệp cô.

Bên trong truyền ra giọng nói lo lắng của mẹ Giang Thừa:
– Nếu quả thật là không đành lòng thì không sao, thực ra mẹ rất thích cô bé này, cũng thấy tội nghiệp, nhưng lý lịch nhà con bé như thế quả thật không thích hợp với con đâu.

Tiếp đó truyền đến giọng nói bình đạm của Giang Thừa:
– Mẹ nghĩ quá xa rồi.

Ôn Giản cảm thấy lúc này cô không tiện gõ cửa, bây giờ mà vào trong, dù cô nghe hay không nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ thì họ cũng vẫn cảm thấy bất an, cũng không khỏi phỏng đoán.

Cô cảm thấy cả gia đình họ đều là người tốt, cô không muốn họ thấy bất an hay phải phỏng đoán gì, cho nên cô đi thẳng đến trường, gửi tin nhắn cho Giang Thừa, nhờ anh mang chìa khóa đến trường giúp cô.

Kể từ hôm đó, Ôn Giản không đến nhà Giang Thừa ăn cơm nữa.

Ba ngày sau mẹ cô trở về, ba cô không về cùng.

Ôn Giản bắt đầu có ý thức tránh mặt Giang Thừa, dồn hết tâm tư vào việc học, thế nhưng, ngay lúc mọi người giành giật từng giây từng phút để ôn thi đại học thì Hứa Nhiễm biến mất.

Từ chủ nhật sau khi cô ấy về thăm nhà, thì thứ hai không đi học, ba ngày liên tiếp không có tin gì, điện thoại không gọi được, không trả lời tin nhắn, giống như bốc hơi khỏi nhân gian..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.