Đường Về Nhà (The Way Home)

Chương 6




“Còn gia đình em thế nào?”, buổi sáng ngày hôm sau, anh hỏi một cách thận trọng, cẩn thận như thể bước trên mặt đất không ổn định. Theo kinh nghiệm của anh, gia đình là một cái gì đó mà người khác có từ điều anh nhìn thấy ở nhà nuôi dưỡng, nó không đáng để ước mong. Nhưng anh muốn biết nhiều hơn về Anna, muốn khám phá tất cả điều mà anh có thể về cô trong trường hợp một ngày nào đó, anh trở về nhà để tìm kiếm sự ra đi của cô. “Có phải em đã kể với họ rằng em có một đứa bé hay bất cứ điều gì đó về anh?”

“Em không có bất kỳ gia đình nào”, cô trả lời khi cô rót sữa qua ngũ cốc. Thái độ của cô không có sự chủ định, nhưng sự quan tâm của anh ngay lập tức được tăng thêm.

“Không có gia đình nào? Em là một đứa trẻ mồ côi à?” Anh đã nhìn thấy nhiều đứa bé mồ côi, buồn bã và sợ hãi, những đứa trẻ đã đánh mất hoàn toàn thế giới của chúng và không biết phải làm điều gì. Có thể hoàn cảnh của anh, khủng khiếp như nó đã có, đáng thích hơn với hoàn cảnh của chúng. Ít nhất anh đã không đánh mất người nào đó mà anh thương yêu. Mẹ anh không chết, đơn giản là bà đã vứt anh trong đống cặn bã. Có thể cả bà ấy và cha anh vẫn còn sống ở một nơi nào đó, mặc dù anh nghi ngờ một cách chân thành rằng họ đã sống cùng nhau. Anh thích hợp nhiều hơn với kết quả của một cuộc tình ngắn ngủi, tốt nhất, và có thể hơn vị trí một đêm.

“Vâng, nhưng em chưa bao giờ ở trong một trại mồ côi. Mẹ em chết khi em chín tuổi, và cha em nói ông ấy không thể thích hợp chăm sóc em, vì vậy ông đã gửi em đến sống với người chị cùng cha khác mẹ của ông ấy. Thật sự mà nói, đơn giản là ông không muốn có trách nhiệm. Từ những điều cô em nói, ông ấy luôn luôn vô trách nhiệm, chưa bao giờ lệ thuộc một công việc trong thời gian dài, lần thứ hai tiêu tiền trong những quán rượu và sau đó đeo đuổi người đàn bà khác. Ông ấy đã chết trong một tai nạn ô tô khi em mười bốn tuổi.”

“Còn cô của em thì sao?”, anh hỏi, nhớ đến từ “Không một ai” cô đã liệt kê bên cạnh thông tin họ hàng. “Em còn gặp bà ấy không?”

“Không. Cô ấy đã chết khoảng một năm trước khi em đến làm việc cho anh, nhưng dù sao đi nữa em nghi ngờ rằng em đã từng thấy cô ấy lần nữa. Nó không phải là một mối quan hệ trìu mến. Cô ấy và chú Sid đã có bảy đứa con. Em chỉ là một miệng ăn không được chào đón thêm vào để nuôi nấng, một cách đặc biệt, vì dù sao đi nữa cô ấy cũng chưa bao giờ sống với cha.”

Sự giận dữ căng ra trong anh khi anh hình dung đến cô, một cô gái mỏng manh, lạc loài với đôi mắt dịu dàng, to lớn, đứng xa bên cạnh như anh đã từng đứng, chưa bao giờ là một bộ phần của một gia đình. Điều đó tốt hơn thời thơ ấu của anh, nhưng nó làm anh tức điên lên vì Anna phải chịu sự đối xử như vậy “Còn anh chị họ của em thì sao? Em không gặp họ sao, hay nghe về họ?

“Không, chúng em chưa bao giờ gần gũi. Chúng em sống tốt như những đứa trẻ đã ném vào nhau, nhưng chúng em chưa bao giờ có nhiều sự chung chạ. Tất cả họ đã di chuyển đến nông trại, hơn nữa, em không biết nơi họ ở. Giả sử, em có thể đi theo họ nếu em muốn, nhưng ở đó dường như không có bất kỳ điểm nào.”

Bằng cách nào đó, anh chưa bao giờ hình dung Anna tồn tại một mình trên thế giới, hay có chung với anh một kinh nghiệm. Nó làm anh rung chuyển với nhận thức rằng, ở một cách khác, cô cũng bị tước quyền nuôi dưỡng như anh. Cô chưa bao giờ chịu đựng về sự lạm dụng thể chất, và có lẽ đó là lý do tại sao cô vẫn còn có khả năng để đưa tay ra, để biểu hiện tình yêu của cô. Thậm chí, trước đây anh có thể nhớ, anh học không phải để mong đợi hay hy vọng, hay tỏ ý muốn bất kỳ điều gì cho bản thân, vì điều đó sẽ rời bỏ anh, làm anh tổn thương. Anh vui mừng vì Anna không biết một cuộc sống giống như thế.

Thậm chí, nó không thể dễ dàng để cô nói với anh rằng cô yêu anh. Có phải cô đã đạp lên từ sự từ chối? Đó là điều mà anh đã làm, hoảng sợ và ném tình yêu của cô sau gương mặt cô. Anh đã khiếp sợ vào buổi sáng hôm sau, cô không có khả năng để chịu đựng cái nhìn của anh sau cái cách mà anh đã rời khỏi cô. Nhưng cô đã nắm lấy sự trở lại của anh, và cảm ơn chúa, cô không chỉ yêu anh, mà cô dường như còn yêu đứa trẻ. Thỉnh thoảng, điều đó có vẻ như không thể chịu được.

“Còn gia đình nuôi dưỡng mà anh đã ở thì sao?”, cô hỏi “Anh có bao giờ gọi cho họ không, hay viếng thăm?”

“Không. Anh không gặp họ kể từ ngày anh tốt nghiệp phổ thông trung học, khi anh đóng gói đồ đạc và bỏ đi, nhưng họ không mong đợi anh để giữ sự đụng chạm. Anh đã nói với họ lời tạm biệt và cảm ơn họ, và anh đoán điều đó đủ tốt.”

“Tên của họ là gì?”

“Emmeline và Harold Bradley. Họ là người tốt. Họ đã cố gắng, đặc biệt là Harold, nhưng họ không có cách nào biến anh thành con trai họ. Điều đó luôn luôn ở đó, trong đôi mắt họ. Anh không phải là Kenny. Emmeline dường như luôn luôn oán giận vì con trai bà ấy đã chết nhưng anh vẫn còn sống. Không ai trong họ đã từng chạm vào anh nếu họ có thể ngăn chặn. Họ chăm sóc anh, chu cấp cho anh một chỗ ở, quần áo, thức ăn, nhưng không có bất kỳ tình cảm nào ở đó. Họ như nhẹ lòng khi anh bỏ đi.”

“Anh không lo lắng nếu họ vẫn còn sống hay nếu họ chuyển đi sao?”

“Không có vấn đề gì. Không có bất cứ điều gì cho anh ở đó, và họ sẽ không vui mừng khôn xiết nếu thấy anh.”

“Họ sống ở đâu?”

“Cách đây khoảng tám mươi dặm, ở Fort Morgan.”

“Nhưng nó quá gần. Những anh chị họ của em sống ở Maryland, vì vậy ít nhất nó hợp lý để chúng em không gặp nhau.”

Anh nhún vai “Anh bỏ đi với tâm trạng khi anh đến trường đại học, vì vậy nó không thích hợp một cách chính xác để anh viếng thăm. Anh đã làm hai công việc để trả tiền học phí, và diều đó không để lại nhiều thời gian rảnh rỗi.”

“Nhưng anh trở về Colorado và định cư ở Denver”

“Có nhiều yêu cầu cho những kỹ sư trong một thành phố lớn.”

“Có nhiều thành phố ở vùng này. Vấn đề là anh ở gần, nhưng anh chưa bao giờ gọi cho họ để nói với họ vào trường đại học như thế nào, hay anh đã quay lưng với tâm trạng.”

Giọng anh cáu kỉnh “Không, anh không gọi, và anh cũng không có ý định gọi. Vì mục đích của Chúa, Anna, nó đã là mười lăm năm kể từ lúc anh rời khỏi trường đại học. Họ chắc chắn như thế vì nơi quỷ quái ấy đã không luôn luôn giữ một ngọn nến trên cửa sổ cho anh nữa. Họ biết anh sẽ không quay lại.”

Cô dừng lại đề tài, nhưng cô không quên nó. Harold và Emmeline Bradley. Cô giữ tên họ trong trí nhớ. Bất chấp điều Saxon nghĩ, họ đã trải qua nhiều năm nâng đỡ anh và thích hợp để có nhiều hơn một chút sự quan tâm về những điều đã tạo nên anh.

Anh rời bỏ công việc trong yên lặng, và quay trở lại vào chiều hôm đó trong tâm trạng suy nghĩ. Cô để anh một mình, nhưng sự yên lặng của anh làm cô thầm hoang mang. Có phải những câu hỏi của cô đã làm anh khó chịu, quá nhiều đến nỗi anh đang xem xét để kết thúc sự sắp đặt của họ? Nhưng anh đã bắt đầu nó bằng việc hỏi về gia đình cô, vì thế anh chỉ có thể tự trách bản thân anh. Khoảng một vài ngày, kể từ lúc cô nói với anh về đứa bé, cô trở nên quen thuộc, có thể đến gần hơn với ý nghĩ của anh nhiều hơn ý nghĩ của cô, nhưng bất chợt cô ý thức rằng bức tường đó vẫn còn bao vây anh. Cô đã phá đổ một vài kẽ hở của nó, nhưng vẫn còn xa mới đến sự phá hủy.

Saxon không thích mọi điều nói về gia đình đã nuôi dưỡng anh, nhưng nó bắt đầu làm anh suy nghĩ. Nếu anh và Anna không bắt lấy những biện pháp để ngăn chặn, đứa bé này cũng không có một gia đình. Anh không thể hình dung họ có những đứa trẻ khác dưới hoàn cảnh hiện tại, và với sự ngạc nhiên, anh thích ý tưởng có nhiều đứa con. Anh muốn họ là một gia đình, không chỉ sống như những người tình, tình cờ một đứa trẻ.

Anh không có những hình ảnh tưởng tượng đẹp đẽ nào về người mẹ của mình, nhưng anh thường tự hỏi, một đứa trẻ hoang mang với nỗi đau, nó sẽ thích có một gia đình thật sự, để thuộc về một nơi nào đó và có một người nào đó yêu thương cậu ta. Nó là một hình ảnh tưởng tượng, không tồn tại dưới sức nặng tàn nhẫn của thực tế, nhưng anh vẫn còn nhớ đã tưởng tượng nó như thế nào, cảm giác của sự an toàn là trung tâm của nó và giữ mọi thứ cùng nhau. Anh không có khả năng để hình dung đến cha mẹ, ngoài những hình ảnh mờ ảo không thực, đứng giữa anh và sự nguy hiểm. Anh không bao giờ muốn con anh có những hoại hình ảnh tưởng tượng đó, anh muốn nó có một ngôi nhà ổn định thật sự.

Ít hơn cách đây một tuần, chỉ với ý tưởng điều mà bây giờ anh đang xem xét, đủ để làm anh sụp đổ trong sự hoang mang sợ hãi, nhưng anh biết rằng có nhiều thứ tồi tệ hơn. Đánh mất Anna là tồi tệ hơn. Anh hy vọng trong cuộc sống không bao giờ anh phải sống xuyên qua ngày và đêm khác giống như anh đã chịu đựng lúc trước, vì anh không nghĩ rằng sự lành mạnh của mình có thể nắm bắt nó. Trong sự so sánh, điều mà anh đang nghĩ bây giờ là một sự đột ngột.

Suy nghĩ là một việc, thật sự đặt nó vào trong lời nói là việc khác. Anh quan sát Anna với đôi mắt bồn chồn, mặc dù anh biết nó là sự cố gắng vô ích để dự đoán câu trả lời của cô. Phía sau thói quen trầm lặng của cô, cô rất sâu sắc và phức tạp, nhìn nhiều hơn anh muốn cô nhìn, hiểu nhiều hơn sự thoải mái. Suy nghĩ của cô luôn giữ kín với anh, anh không chắc chắn cô sẽ phản ứng ra sao, hay tại sao. Nếu cô yêu anh, ở đó không nên có sự ngập ngừng, nhưng trong trường hợp này điều đó không cần thiết. Cô có khả năng hy sinh hạnh phúc của mình - giả sử anh có thể làm cho cô hạnh phúc - cho những điều cô nghĩ tốt nhất về đứa bé.

Điều đó thật lạ lùng, đứa bé có tác động trong những tháng sống cùng nhau của họ trước khi nó được sinh ra, nhưng anh không hối tiếc sự thay đổi đó. Đó là sự sợ hãi, anh có cảm giác của sự sống trên bờ hố sâu, nơi mà bất cứ sự chuyển động sai lầm nào cũng có thể làm anh rơi xuống, nhưng cùng thời gian đó, sự chân thật được tăng lên và sự thân mật mà anh đã chia sẻ với Anna, nếu không nghi ngờ, mỗi phút đáng được lo lắng. Anh không nghĩ anh có thể trở lại sự cô đơn trước đây mà anh đã xem là tất nhiên, thậm chí ôm chặt nó.

Vẫn còn, đó là một quyết định đã tra tấn những dây thần kinh của anh. Cuối cùng, anh không thể nói những lời, nó sẽ là một lời đề nghị của bản thân anh, một lời tuyên bố của những cảm giác và dễ bị tổn thương, thay vào đó, anh đã thốt ra, được diễn đạt như một lời đề nghị “Anh nghĩ chúng ta nên kết hôn”.

Không có bất cứ điều gì anh đã nói làm cô kinh ngạc hơn. Đôi chân cô chợt yếu đi, và cô ngồi xuống một cách nặng nề “Kết hôn”, cô nói với một giọng pha lẫn sự hoài nghi và ngạc nhiên.

Anh không hài lòng vì cách giải quyết không xảy ra với cô. “Đúng, kết hôn. Nó tạo nên ý nghĩa. Chúng ta đã sống với nhau, và chúng ta có một đứa bé. Kết hôn dường như là bước tiếp theo của logic”.

Anna lắc đầu, không phải từ chối nhưng với sự nỗ lực vô ích để làm sáng tỏ cái đầu cô. Bằng cách nào đó, cô chưa bao giờ mong đợi để nhận một lời đề nghị kết hôn, mặc dù cô đã mong muốn một cách tồi tệ. Nhưng cô muốn anh đề nghị với những lý do khác, vì anh yêu cô và không thể sống nếu không có cô. Cô hoài nghi đó là trường hợp, nhưng cô không bao giờ biết chắc chắn nếu anh không nói với cô.

Đó không phải là một quyết định dễ dàng, và cô không vội nói. Gương mặt anh bình tĩnh khi chờ đợi câu trả lời của cô, đôi mắt xanh như tối lại và thận trọng. Cô nhận ra câu trả lời của cô có ý nghĩa nhiều với anh. Anh muốn cô nói vâng. Cô muốn nói vâng. Câu trả lời liệu có sẵn sàng để cô nắm lấy cơ hội, rằng anh yêu cô và kết hôn với anh trong lòng tin mù quáng. Một người phụ nữ thận trọng sẽ không có một quyết định vội vàng, mà ảnh hưởng không chỉ cho hai người trong họ, nhưng đứa trẻ của họ cũng được. Một cuộc hôn nhân đổ vỡ tất yếu sẽ để lại những vết sẹo trên tất cả những điều liên quan.

Cô đã nắm lấy một bước nhảy của lòng tin mù quáng trong việc rời bỏ công việc để trở thành người tình của anh, và cô không hối tiếc. Hai năm yêu anh là điều tốt nhất trong cuộc sống cô, và cô chưa bao giờ mong họ phá hoại nó. Sự mang thai đã làm thay đổi mọi thứ, cô suy nghĩ với đôi môi uốn cong uể oải. Bây giờ, cô không thể chỉ nghĩ đến bản thân, cô phải nghĩ về đứa trẻ. Điều mà logic không cần thiết là sự lựa chọn tốt nhất, mặc dù trái tim cô đang phản đối la hét hãy nhanh chóng chấp nhận.

Cô nhìn anh, đôi mắt thẫm nghiêm nghị “Em yêu anh, anh biết chứ”, cô nói.

Trước kia, với lời tuyên bố như thế sẽ làm gương mặt anh trống rỗng với một sự từ chối để nghe. Bây giờ, anh đều giọng trả lại cái nhìn đăm đăm của cô “Anh biết”. Sự nhận biết không làm anh hoảng sợ, thay vào đó anh trân trọng nó, thưởng thức nó, như quà tặng quý giá nhất trong cuộc sống của anh.

“Em muốn nói vâng, nhiều hơn bất cứ điều gì em đã từng mong muốn, nhưng em e rằng. Nó là ý tưởng của anh để chúng ta ở lại với nhau, và anh rất tuyệt vời, nhưng em không chắc chắn rằng anh sẽ vẫn còn cảm giác với điều tương tự sau khi đứa trẻ ra đời. Em không muốn anh có cảm giác mắc bẫy hay không hạnh phúc.”

Anh lắc đầu như để ngăn chặn câu trả lời mà anh có cảm giác sắp đến “Không có cách nào để dự đoán tương lai. Anh biết tại sao em lo lắng với cái cách mà anh sẽ phản ứng lại, và nói thật với em, anh có sợ hãi một chút, nhưng anh cũng bị kích thích. Anh muốn đứa bé này. Anh muốn em. Chúng ta hãy kết hôn và làm nó trịnh trọng.” Anh cười một cách gượng gạo “Đứa trẻ có thể có một cái họ Malone. Thế hệ thứ hai của một gia đình mới toanh.”

Anna hít một hơi thở sâu và từ chối bản thân điều mà cô muốn nhiều hơn bất cứ điều gì khác “Bây giờ em không thể cho anh một câu trả lời”, cô thì thầm, và thấy gương mặt anh rắn lại “Nó chỉ không có cảm giác đúng. Em muốn nói vâng, Saxon, em muốn điều đó nhiều hơn bất cứ điều gì, nhưng em không chắc chắn nó sẽ là một việc đúng để làm.”

“Nó đúng”, anh nói cộc cằn.

“Vậy thì nếu nó đúng, từ bây giờ nó sẽ vẫn còn là sự việc đúng một tháng, hay hai tháng. quá nhiều sự việc xảy ra quá nhanh - đứa bé... Anh. Em không muốn tạo nên một quyết định sai lầm, và em nghĩ bây giờ em hành động theo cảm xúc của mình hơn năng lực trí tuệ”

Sức mạnh của năng lực ý chí tỏa sáng trong đôi mắt anh, màu xanh dữ dội và nổi bật “Anh không thể làm cho em nói vâng”, anh nói với giọng chậm chạp, sâu lắng “Nhưng anh có thể giữ lại yêu cầu. Anh có thể làm tình với em và chăm sóc em cho đến khi em có khả năng để hình dung một cuộc sống nếu không có anh.”

Đôi môi cô run rẩy “Em không thể hình dung điều đó bây giờ.”

“Anh không từ bỏ, Anna. Khi anh đi sau một điều gì đó, anh không dừng lại cho đến khi anh có nó. Anh muốn em, và anh sẽ có em.”

Cô biết chính xác điều anh nói có nghĩa gì. Khi anh quyết định một điều gì đó, anh tập trung vào nó với một cái nhìn dữ dội, nó không để anh nghỉ ngơi cho đến khi anh đạt được mục tiêu. Đó là một sự đe dọa nhỏ để nghĩ về bản thân cô như là đối tượng của loại quyết định đó.

Sau đó anh mỉm cười “Em có thể đưa điều đó đến chỗ ngồi, em yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.